Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1027
CHƯƠNG 1027
Cuối cùng Trần Xuân Độ cũng buông cô ta ra.
“Để tôi tiếp tục đấm bóp cho cô.” Trần Xuân Độ nói xong rồi cầm bàn chân nhỏ của cô ta lên xoa bóp.
Tần Bàn Nhược cuộn chân lại… Đầu tiên có hơi chống cự… Mấy phút sau, cô ta cũng hơi mềm xuống…
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn Trần Xuân Độ, rồi chỉ yếu ớt bật cười… Dường như có chứa ý giận: “Anh là đồ khốn…”
Một người đàn ông như Trần Xuân Độ bị cô ta trêu chọc như thế, không bùng nổ mới là lạ!
Anh nhìn chằm chằm vào Tần Bàn Nhược, chậm rãi nói: “Yêu tinh nhỏ, tôi khuyên cô đừng câu dẫn tôi… Nếu không tôi sẽ ăn cô thật đấy.”
Tần Bàn Nhược khẽ chớp đôi mắt đẹp, tiếp tục hỏi: “Anh cảm thấy… Chân của tôi đẹp? Hay bàn chân của tôi đẹp?”
Trần Xuân Độ vô thức nhìn thoáng qua cặp chân dài tuyệt đẹp của cô ta… Được chiếc quần legging bó sát bao bọc, tôn lên đường cong xinh đẹp và hấp dẫn… Giống như kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế giới…
“Tôi cảm thấy, chân và bàn chân của cô đều rất đẹp.” Trần Xuân Độ lưu manh đáp.
Tần Bàn Nhược giảo hoạt cười nhẹ, sau đó rút đôi chân ngọc về.
“Cám ơn anh đã khen ngợi tôi như thế, từ xưa đến nay chưa có ai thích chân tôi như vậy… Anh là người đầu tiên đấy…” Cô ta ngọt ngào cười nói mang theo vẻ đắc ý. Mỗi người phụ nữ, khi được một người đàn ông thích một bộ phận nào đó trên cơ thể mình thì đều cảm thấy rất đắc ý và tự hào, vì điều đó nói rõ cơ thể của cô ta có sức quyến rũ, có khả năng hấp dẫn đàn ông!
“Nhưng… Hôm nay là trường hợp đặc biệt, đồ lưu manh… Sau này… Tôi sẽ không bao giờ cho anh chơi chân nữa đâu… Hừ!” Lúc này Tần Bàn Nhược như biến thành một nữ hoàng, cao ngạo quay đầu đi.
Ánh mắt Trần Xuân Độ vẫn nhìn chằm chằm vào chân của cô ta như cũ… Tần Bàn Nhược sinh lòng cảnh giác, cô ta nhanh chóng xỏ đôi giày Chanel vào chân để chặn lại ánh mắt sắc bén của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không khỏi cười nhạt một tiếng… Cô gái này thật thú vị. Vừa rồi mình bị cô ta trêu chọc, nhưng vào thời điểm then chốt cô ta lại sợ… Làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lúc này, hai người đều mệt mỏi… Tần Bàn Nhược đã ăn rất nhiều, ăn rất nhiệt tình. Hai người kết thúc hành trình, Trần Xuân Độ từ từ lái xe đưa cô ta đưa trở về…
Trên đường đi, màn đêm đẹp mê ly, trên bầu trời đầy sao, những ngôi sao sáng được tô điểm và lấp lánh, một nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm… Tạo ra cảnh đêm vô cùng đẹp.
Tần Bàn Nhược mở cửa sổ trời của Xe thể thao ra, cảm nhận ánh sao trời tuyệt đẹp sáng chói trên đỉnh đầu… Giờ phút này, khóe miệng của cô ta hơi giương lên, cười đến rất đẹp, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta rung động không ngừng…
Sau đó cô ta dứt khoát đứng lên ghế phó lái, vươn nửa thân thể mềm mại ra ngoài cửa sổ trời, cảm nhận gió đêm hơi lạnh trên trần xe, nhìn trời sao trời trên đỉnh đầu… Giờ phút này, cô ta đã quên hết… Tất cả bực bội trong lòng mình…
Xe thể thao chạy đến nhà họ Tần, Tần Bàn Nhược ngồi ở hàng ghế trước có vẻ hơi tĩnh mịch. Dường như cô ta có lời gì muốn nói… Nhưng nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.
Im lặng một lúc lâu, Tần Bàn Nhược mới nói: “Trần Xuân Độ… Chuyện hôm nay… Coi như là một hiểu lầm… Chúng ta… Sau này chúng ta không nên làm vậy.”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì hơi sững sờ. Trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn… Hiểu lầm?
Sắc mặt Trần Xuân Độ vẫn vô cùng bình tĩnh, anh gật đầu.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược cũng hơi phức tạp: “Ừm… Hi vọng anh đừng nghĩ quá nhiều… Bởi vì… Tôi và anh là không thể nào…” Nói xong, cô ta nhanh chóng mở cửa xe, sau đó rời đi không quay đầu lại…
Nhìn bóng người xin đẹp của cô ta, ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ cô đơn… Có lẽ, người phụ nữ quyến rũ như thiên sứ… Sẽ có một kết cục tốt hơn… Người đàn ông cuối cùng của cô ta cũng không phải mình…
Cuối cùng Trần Xuân Độ cũng buông cô ta ra.
“Để tôi tiếp tục đấm bóp cho cô.” Trần Xuân Độ nói xong rồi cầm bàn chân nhỏ của cô ta lên xoa bóp.
Tần Bàn Nhược cuộn chân lại… Đầu tiên có hơi chống cự… Mấy phút sau, cô ta cũng hơi mềm xuống…
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn Trần Xuân Độ, rồi chỉ yếu ớt bật cười… Dường như có chứa ý giận: “Anh là đồ khốn…”
Một người đàn ông như Trần Xuân Độ bị cô ta trêu chọc như thế, không bùng nổ mới là lạ!
Anh nhìn chằm chằm vào Tần Bàn Nhược, chậm rãi nói: “Yêu tinh nhỏ, tôi khuyên cô đừng câu dẫn tôi… Nếu không tôi sẽ ăn cô thật đấy.”
Tần Bàn Nhược khẽ chớp đôi mắt đẹp, tiếp tục hỏi: “Anh cảm thấy… Chân của tôi đẹp? Hay bàn chân của tôi đẹp?”
Trần Xuân Độ vô thức nhìn thoáng qua cặp chân dài tuyệt đẹp của cô ta… Được chiếc quần legging bó sát bao bọc, tôn lên đường cong xinh đẹp và hấp dẫn… Giống như kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế giới…
“Tôi cảm thấy, chân và bàn chân của cô đều rất đẹp.” Trần Xuân Độ lưu manh đáp.
Tần Bàn Nhược giảo hoạt cười nhẹ, sau đó rút đôi chân ngọc về.
“Cám ơn anh đã khen ngợi tôi như thế, từ xưa đến nay chưa có ai thích chân tôi như vậy… Anh là người đầu tiên đấy…” Cô ta ngọt ngào cười nói mang theo vẻ đắc ý. Mỗi người phụ nữ, khi được một người đàn ông thích một bộ phận nào đó trên cơ thể mình thì đều cảm thấy rất đắc ý và tự hào, vì điều đó nói rõ cơ thể của cô ta có sức quyến rũ, có khả năng hấp dẫn đàn ông!
“Nhưng… Hôm nay là trường hợp đặc biệt, đồ lưu manh… Sau này… Tôi sẽ không bao giờ cho anh chơi chân nữa đâu… Hừ!” Lúc này Tần Bàn Nhược như biến thành một nữ hoàng, cao ngạo quay đầu đi.
Ánh mắt Trần Xuân Độ vẫn nhìn chằm chằm vào chân của cô ta như cũ… Tần Bàn Nhược sinh lòng cảnh giác, cô ta nhanh chóng xỏ đôi giày Chanel vào chân để chặn lại ánh mắt sắc bén của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không khỏi cười nhạt một tiếng… Cô gái này thật thú vị. Vừa rồi mình bị cô ta trêu chọc, nhưng vào thời điểm then chốt cô ta lại sợ… Làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lúc này, hai người đều mệt mỏi… Tần Bàn Nhược đã ăn rất nhiều, ăn rất nhiệt tình. Hai người kết thúc hành trình, Trần Xuân Độ từ từ lái xe đưa cô ta đưa trở về…
Trên đường đi, màn đêm đẹp mê ly, trên bầu trời đầy sao, những ngôi sao sáng được tô điểm và lấp lánh, một nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm… Tạo ra cảnh đêm vô cùng đẹp.
Tần Bàn Nhược mở cửa sổ trời của Xe thể thao ra, cảm nhận ánh sao trời tuyệt đẹp sáng chói trên đỉnh đầu… Giờ phút này, khóe miệng của cô ta hơi giương lên, cười đến rất đẹp, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta rung động không ngừng…
Sau đó cô ta dứt khoát đứng lên ghế phó lái, vươn nửa thân thể mềm mại ra ngoài cửa sổ trời, cảm nhận gió đêm hơi lạnh trên trần xe, nhìn trời sao trời trên đỉnh đầu… Giờ phút này, cô ta đã quên hết… Tất cả bực bội trong lòng mình…
Xe thể thao chạy đến nhà họ Tần, Tần Bàn Nhược ngồi ở hàng ghế trước có vẻ hơi tĩnh mịch. Dường như cô ta có lời gì muốn nói… Nhưng nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.
Im lặng một lúc lâu, Tần Bàn Nhược mới nói: “Trần Xuân Độ… Chuyện hôm nay… Coi như là một hiểu lầm… Chúng ta… Sau này chúng ta không nên làm vậy.”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì hơi sững sờ. Trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn… Hiểu lầm?
Sắc mặt Trần Xuân Độ vẫn vô cùng bình tĩnh, anh gật đầu.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược cũng hơi phức tạp: “Ừm… Hi vọng anh đừng nghĩ quá nhiều… Bởi vì… Tôi và anh là không thể nào…” Nói xong, cô ta nhanh chóng mở cửa xe, sau đó rời đi không quay đầu lại…
Nhìn bóng người xin đẹp của cô ta, ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ cô đơn… Có lẽ, người phụ nữ quyến rũ như thiên sứ… Sẽ có một kết cục tốt hơn… Người đàn ông cuối cùng của cô ta cũng không phải mình…