Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1024
CHƯƠNG 1024
Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi hơi ngây người.
“Cô… Đúng là rất không khách khí?” Trần Xuân Độ nhìn về phía Tần Bàn Nhược cười một tiếng với ý nghĩ sâu xa.
Tần Bàn Nhược dùng đôi mắt đẹp liếc anh: “Thì sao chứ? Hôm qua tôi đây phải bỏ ra nhiều công sức để đưa anh ra, ông già lại bảo tôi mời anh ăn cơm, vừa rồi tôi còn đánh đám người kia giúp anh, chẳng lẽ anh không định trả ơn cho tôi một chút sao ~? Đấm bóp chân cho
tôi đi?”
Trần Xuân Độ đột nhiên lưu manh cười một tiếng: “Không sợ tôi ăn cô sao? Tôi là lão sói xám đó?”
Tần Bàn Nhược hung hăng lườm anh: “Anh dám? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đó, nếu anh dám ăn ân nhân cứu mạng, thì tội của anh không thể tha thứ được ~ hừ! Đừng có ngẩn ra đó, ấn ấn chân cho tôi đi ~ mỏi quá à ~ ”
Tần Bàn Nhược nói xong, đôi chân dài tuyệt đẹp lại cọ xát lên người Trần Xuân Độ mấy lần, mang theo một mùi thơm thoảng.
Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô… Cô gái này đúng là báu vật! Trần Xuân Độ cũng không khách sáo nữa, dù sao người ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên anh không phải tên khốn có lợi mà không chiếm!
Không thể không thừa nhận chân của Tần Bàn Nhược rất đẹp, làn da tinh tế mềm mại bóng loáng làm cho Trần Xuân Độ yêu thích không nỡ rời tay… Cảm giác này… Đúng là cấp bậc báu vật!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Trần Xuân Độ, Tần Bàn Nhược lên tiếng nhắc nhở: “Này… Anh đang xoa bóp đó à?”
“Đúng vậy.” Trần Xuân Độ lưu manh mỉm cười với vẻ mặt mập mờ kì quái, làm cho Tần Bàn Nhược sợ hãi trong lòng.
Tần Bàn Nhược nhanh chóng rút chân về, đôi mắt đẹp hung hăng lườm anh: “Lưu manh!”
Nói xong, Tần Bàn Nhược không quay đầu lại đã rời đi…
Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, ngửi hương thơm thoang thoảng trên tay… Sau đó đuổi theo…
Hai người đi dạo ròng rã một đêm, Tần Bàn Nhược vốn hoạt bát linh động, càng về sau chân càng đau, cuối cùng không chịu nổi nữa… Phụ nữ đi bộ lâu thì sẽ mệt mỏi, Tần Bàn Nhược cũng không ngoại lệ.
Hai người xách theo túi đồ ăn đi vào trong chiếc Xe thể thao.
Tần Bàn Nhược ngồi trên ghế phó lái dùng sức bóp chân của mình vì cảm thấy rất mỏi.
“Anh xoa bóp chân giúp tôi đi, mỏi chân quá.” Tần Bàn Nhược vểnh môi đỏ lên làm nũng nói.
Trần Xuân Độ hơi cạn lời, cô gái này… Đúng là không giống ai…
“Hừ, không chịu thì thôi, hẹp hòi.” Tần Bàn Nhược tức giận nghiêng đầu đi.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng người sang, sau đó thuận thế giơ bàn chân nhỏ xinh xắn của cô ta lên.
Trần Xuân Độ cũng không có ý từ chối, cứ như vậy nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ của cô ta.
Tần Bàn Nhược đi đường thật sự rất mỏi, sau khi được Trần Xuân Độ xoa bóp chân thì dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác đau nhức trên bàn chân dường như dường như được làm dịu, mạch máu bắt đầu lưu thông khắp cánh chân.
Tần Bàn Nhược nghiêng người tựa vào ghế ngồi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, cảm nhận cảm giác dễ chịu như điện giật từ chân truyền tới, hưởng thụ trải nghiệm xoa bóp đặc biệt này.
Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi hơi ngây người.
“Cô… Đúng là rất không khách khí?” Trần Xuân Độ nhìn về phía Tần Bàn Nhược cười một tiếng với ý nghĩ sâu xa.
Tần Bàn Nhược dùng đôi mắt đẹp liếc anh: “Thì sao chứ? Hôm qua tôi đây phải bỏ ra nhiều công sức để đưa anh ra, ông già lại bảo tôi mời anh ăn cơm, vừa rồi tôi còn đánh đám người kia giúp anh, chẳng lẽ anh không định trả ơn cho tôi một chút sao ~? Đấm bóp chân cho
tôi đi?”
Trần Xuân Độ đột nhiên lưu manh cười một tiếng: “Không sợ tôi ăn cô sao? Tôi là lão sói xám đó?”
Tần Bàn Nhược hung hăng lườm anh: “Anh dám? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đó, nếu anh dám ăn ân nhân cứu mạng, thì tội của anh không thể tha thứ được ~ hừ! Đừng có ngẩn ra đó, ấn ấn chân cho tôi đi ~ mỏi quá à ~ ”
Tần Bàn Nhược nói xong, đôi chân dài tuyệt đẹp lại cọ xát lên người Trần Xuân Độ mấy lần, mang theo một mùi thơm thoảng.
Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô… Cô gái này đúng là báu vật! Trần Xuân Độ cũng không khách sáo nữa, dù sao người ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên anh không phải tên khốn có lợi mà không chiếm!
Không thể không thừa nhận chân của Tần Bàn Nhược rất đẹp, làn da tinh tế mềm mại bóng loáng làm cho Trần Xuân Độ yêu thích không nỡ rời tay… Cảm giác này… Đúng là cấp bậc báu vật!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Trần Xuân Độ, Tần Bàn Nhược lên tiếng nhắc nhở: “Này… Anh đang xoa bóp đó à?”
“Đúng vậy.” Trần Xuân Độ lưu manh mỉm cười với vẻ mặt mập mờ kì quái, làm cho Tần Bàn Nhược sợ hãi trong lòng.
Tần Bàn Nhược nhanh chóng rút chân về, đôi mắt đẹp hung hăng lườm anh: “Lưu manh!”
Nói xong, Tần Bàn Nhược không quay đầu lại đã rời đi…
Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, ngửi hương thơm thoang thoảng trên tay… Sau đó đuổi theo…
Hai người đi dạo ròng rã một đêm, Tần Bàn Nhược vốn hoạt bát linh động, càng về sau chân càng đau, cuối cùng không chịu nổi nữa… Phụ nữ đi bộ lâu thì sẽ mệt mỏi, Tần Bàn Nhược cũng không ngoại lệ.
Hai người xách theo túi đồ ăn đi vào trong chiếc Xe thể thao.
Tần Bàn Nhược ngồi trên ghế phó lái dùng sức bóp chân của mình vì cảm thấy rất mỏi.
“Anh xoa bóp chân giúp tôi đi, mỏi chân quá.” Tần Bàn Nhược vểnh môi đỏ lên làm nũng nói.
Trần Xuân Độ hơi cạn lời, cô gái này… Đúng là không giống ai…
“Hừ, không chịu thì thôi, hẹp hòi.” Tần Bàn Nhược tức giận nghiêng đầu đi.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng người sang, sau đó thuận thế giơ bàn chân nhỏ xinh xắn của cô ta lên.
Trần Xuân Độ cũng không có ý từ chối, cứ như vậy nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ của cô ta.
Tần Bàn Nhược đi đường thật sự rất mỏi, sau khi được Trần Xuân Độ xoa bóp chân thì dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác đau nhức trên bàn chân dường như dường như được làm dịu, mạch máu bắt đầu lưu thông khắp cánh chân.
Tần Bàn Nhược nghiêng người tựa vào ghế ngồi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, cảm nhận cảm giác dễ chịu như điện giật từ chân truyền tới, hưởng thụ trải nghiệm xoa bóp đặc biệt này.