Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1010
CHƯƠNG 1010
“Vô lễ! Láo xược!” Trưởng lão gầm lên, sát khí lập tức lan tràn! Mặt đất dưới chân ông ta bỗng nứt nẻ sụp đổ! Kình khí to lớn chấn động!
“Vù!” Chỉ thấy ông ta quét chân một cái! Vô số lá rụng trên mặt đất tức khắc bị cuộn lên, xoay tròn giữa không trung như muốn hóa thành một đạo cuồng phong!
Thân thể già nua cong cong chợt hóa thành thiểm điện, xẹt qua giữa màn lá rụng cuồng phong!
“Vèo vèo vèo!” Vô số lá rụng mang theo lực đạo kinh khủng bắn ra từ trong tay ông ta! Giống như vô số đạo sát phạt sắc bén đáng sợ!
Không khí chấn động! Lá rụng hóa thành sát phạt rung trời, mãnh liệt oanh tập về phía Trần Xuân Độ!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ vốn không kịp suy nghĩ nữa! Anh tránh cũng không thể tránh!
Thân pháp Trần Xuân Độ chợt loé, song chưởng trực tiếp bổ ra, hóa thành tàn ảnh hư ảo!
“Vù vù vù!” Ở những nơi song chưởng của anh xẹt ngang… không khí rung động kịch liệt! Cuồng phong lá rụng tấn công tới bị đánh tan tác thành từng đạo mảnh vỡ chỉ trong thời gian ngắn…
Sắc mặt trưởng lão đột nhiên ngưng trọng! Hai chân cố hết sức giẫm đạp!
“Răng rắc!” Tảng đá lớn dưới đất lập tức nứt ra thành từng mảnh!
“Đi!” Chỉ thấy thân thể già nua của ông ta xoay tròn bay lên không trung, chân dài cố hết sức đảo qua!
Vô số đá vụn bụi bặm trên mặt đất hóa thành thủ đoạn sát phạt đáng sợ, trực tiếp cắt ngang không khí, mang theo tiếng gào rú phóng về phía Trần Xuân Độ!
Sát phạt trùng điệp quay một vòng xung quanh Trần Xuân Độ… Vô số bụi bặm cuồn cuộn oanh tập, hết sức kinh khủng! Đây là một thế cục tất sát, kinh hãi ngập trời! Phàm là tất cả ngõ ngách vây xung quanh Trần Xuân Độ đều bắn nhanh! Tránh cũng không thể tránh!
Trưởng lão chậm rãi thu hồi hai tay chắp ở sau lưng, cả người như một đạo trường kiếm mang phong cách cổ xưa. Trưởng lão Hình Phạt có chiến lực ngập trời thủ hộ nhà họ Trương hơn mười năm, hôm nay… lần hai ra khỏi vỏ!
Vô số bụi bặm mãnh liệt oanh tập… chậm rãi tán đi…
Thân ảnh kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ.
Thấy Trần Xuân Độ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì… đôi mắt già nua của trưởng lão chợt ngưng trọng! Bên trong mang theo vẻ không dám tin tưởng!
Cả đám người làm nhà họ Trương đều kinh ngạc! Chuyện gì xảy ra? Trưởng lão đích thân xuất thủ… Đối phương… lại hoàn hảo không tổn hại gì?
“Lão già, tính nhẫn nại của tôi có hạn… Nếu như ông thức thời thì mau chóng giao Vương Vô Địch ra đây… Bằng không thì tôi tự mình tới cửa, xông vào căn nhà cũ này của ông!” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lẽo, giống như chứa sự khiêu khích không chút kiêng kỵ.
Trong nhà cũ của nhà họ Trương, tại trà các Long Phượng.
Vương Vô Địch và Trương Chiến đang ngồi trong đình viện ở trà các, nhàn nhạt nhấp ngụm trà Long Tĩnh ở Tây Hồ, trà Long Tĩnh thanh nhã tản ra mùi hương nồng đậm mê người. Vương Vô Địch lẳng lặng thưởng thức vị ngọt của trà Long Tĩnh, hết sức hưởng thụ.
“Trà Long Tĩnh của Tây Hồ quả nhiên là tuyệt nhất Giang Chiết… Rất ngon, rất ngon, tựa như dòng nước trong vắt, tươi mát khoan khoái.” Sắc mặt Vương Vô Địch nhàn nhã ung dung, tâm bình bình tĩnh đứng trước núi thái sơn sụp đổ. Trong mắt anh ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Trà Long Tĩnh của Tây Hồ thượng phẩm như vậy cũng chỉ có địa vị và sức ảnh hưởng như nhà họ Trương ở thành phố T mới có thể có được.
Trương Chiến khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cũng chỉ là một ít trà sơ sài mà thôi. Lần này cậu Vương đột nhiên đến thăm, tôi lại không chuẩn bị gì, hôm nay bèn lấy trà Long Tĩnh ở Tây Hồ đã cất kỹ ba mươi năm ra đây, tự mình pha trà cho cậu Vương.”
“Vô lễ! Láo xược!” Trưởng lão gầm lên, sát khí lập tức lan tràn! Mặt đất dưới chân ông ta bỗng nứt nẻ sụp đổ! Kình khí to lớn chấn động!
“Vù!” Chỉ thấy ông ta quét chân một cái! Vô số lá rụng trên mặt đất tức khắc bị cuộn lên, xoay tròn giữa không trung như muốn hóa thành một đạo cuồng phong!
Thân thể già nua cong cong chợt hóa thành thiểm điện, xẹt qua giữa màn lá rụng cuồng phong!
“Vèo vèo vèo!” Vô số lá rụng mang theo lực đạo kinh khủng bắn ra từ trong tay ông ta! Giống như vô số đạo sát phạt sắc bén đáng sợ!
Không khí chấn động! Lá rụng hóa thành sát phạt rung trời, mãnh liệt oanh tập về phía Trần Xuân Độ!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ vốn không kịp suy nghĩ nữa! Anh tránh cũng không thể tránh!
Thân pháp Trần Xuân Độ chợt loé, song chưởng trực tiếp bổ ra, hóa thành tàn ảnh hư ảo!
“Vù vù vù!” Ở những nơi song chưởng của anh xẹt ngang… không khí rung động kịch liệt! Cuồng phong lá rụng tấn công tới bị đánh tan tác thành từng đạo mảnh vỡ chỉ trong thời gian ngắn…
Sắc mặt trưởng lão đột nhiên ngưng trọng! Hai chân cố hết sức giẫm đạp!
“Răng rắc!” Tảng đá lớn dưới đất lập tức nứt ra thành từng mảnh!
“Đi!” Chỉ thấy thân thể già nua của ông ta xoay tròn bay lên không trung, chân dài cố hết sức đảo qua!
Vô số đá vụn bụi bặm trên mặt đất hóa thành thủ đoạn sát phạt đáng sợ, trực tiếp cắt ngang không khí, mang theo tiếng gào rú phóng về phía Trần Xuân Độ!
Sát phạt trùng điệp quay một vòng xung quanh Trần Xuân Độ… Vô số bụi bặm cuồn cuộn oanh tập, hết sức kinh khủng! Đây là một thế cục tất sát, kinh hãi ngập trời! Phàm là tất cả ngõ ngách vây xung quanh Trần Xuân Độ đều bắn nhanh! Tránh cũng không thể tránh!
Trưởng lão chậm rãi thu hồi hai tay chắp ở sau lưng, cả người như một đạo trường kiếm mang phong cách cổ xưa. Trưởng lão Hình Phạt có chiến lực ngập trời thủ hộ nhà họ Trương hơn mười năm, hôm nay… lần hai ra khỏi vỏ!
Vô số bụi bặm mãnh liệt oanh tập… chậm rãi tán đi…
Thân ảnh kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ.
Thấy Trần Xuân Độ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì… đôi mắt già nua của trưởng lão chợt ngưng trọng! Bên trong mang theo vẻ không dám tin tưởng!
Cả đám người làm nhà họ Trương đều kinh ngạc! Chuyện gì xảy ra? Trưởng lão đích thân xuất thủ… Đối phương… lại hoàn hảo không tổn hại gì?
“Lão già, tính nhẫn nại của tôi có hạn… Nếu như ông thức thời thì mau chóng giao Vương Vô Địch ra đây… Bằng không thì tôi tự mình tới cửa, xông vào căn nhà cũ này của ông!” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lẽo, giống như chứa sự khiêu khích không chút kiêng kỵ.
Trong nhà cũ của nhà họ Trương, tại trà các Long Phượng.
Vương Vô Địch và Trương Chiến đang ngồi trong đình viện ở trà các, nhàn nhạt nhấp ngụm trà Long Tĩnh ở Tây Hồ, trà Long Tĩnh thanh nhã tản ra mùi hương nồng đậm mê người. Vương Vô Địch lẳng lặng thưởng thức vị ngọt của trà Long Tĩnh, hết sức hưởng thụ.
“Trà Long Tĩnh của Tây Hồ quả nhiên là tuyệt nhất Giang Chiết… Rất ngon, rất ngon, tựa như dòng nước trong vắt, tươi mát khoan khoái.” Sắc mặt Vương Vô Địch nhàn nhã ung dung, tâm bình bình tĩnh đứng trước núi thái sơn sụp đổ. Trong mắt anh ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Trà Long Tĩnh của Tây Hồ thượng phẩm như vậy cũng chỉ có địa vị và sức ảnh hưởng như nhà họ Trương ở thành phố T mới có thể có được.
Trương Chiến khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cũng chỉ là một ít trà sơ sài mà thôi. Lần này cậu Vương đột nhiên đến thăm, tôi lại không chuẩn bị gì, hôm nay bèn lấy trà Long Tĩnh ở Tây Hồ đã cất kỹ ba mươi năm ra đây, tự mình pha trà cho cậu Vương.”