Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 994
CHƯƠNG 994
“Cái gì?” Lạc Quán Trung nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng trọng… Trần Xuân Độ chết tiệt này! Trước đó muốn bắt anh ta thì anh ta tìm mọi cách thoát tội, hiện tại muốn thả… anh ta lại không chịu đi ra?
Ông già ở bên cạnh có chút không phản ứng kịp… Sao tên nhóc kia không chịu ra?
“Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Sắc mặt Lạc Quán Trung hơi âm trầm, hiển nhiên lúc này tâm tình ông ta không tốt chút nào, lúc nói chuyện thái độ còn hơi nóng nảy.
Vì vậy, mấy nhân viên cảnh sát lại tiến vào…
Vài phút sau, bọn họ lại đi ra từ bên trong…
“Cục trưởng Lạc… anh ta không chịu đi ra… Mấy người chúng tôi động thủ cũng không thể làm anh ta nhúc nhích…” Đám cảnh sát rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Lạc Quán Trung trầm xuống giống như muốn nổi giận… Tên khốn đáng chết này… thả cậu ta mà cậu ta còn tự cao tự đại?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông già chậm rãi tiến lên hỏi.
Lạc Quán Trung xấu hổ: “Chuyện này… ngài thấy đó… Trần Xuân Độ này không chịu đi ra… sợ rằng Lạc mỗ cũng không giúp được gì…”
Lúc này, bên trong lại có một nhân viên cảnh sát khác vội vã đi tới, lên tiếng nói: “Cục trưởng Lạc… anh ta… anh ta nói muốn ngài tự mình đi vào… đi vào xin lỗi… anh ta mới bằng lòng đi ra…”
“Cái gì?” Lạc Quán Trung trợn mắt trừng trừng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy! Ông ta nắm chặt hai tay, bộ dạng như muốn giết người!
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Đường đường là một cục trưởng như ông ta… lại phải xin lỗi cái tên khốn chết tiệt kia sao? Bảo ông ta sao có thể nhịn nhục được đây? Ngày hôm nay thực sự là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của Lạc Quán Trung ông ta!
Ông già ngạc nhiên, vẻ mặt ngơ ngác… Trần Xuân Độ này… lạ nhỉ? Ông ta chưa từng nhìn thấy người nào không muốn ra khỏi sở chiêu đãi đặc biệt… Từ trước tới giờ chưa từng có trường hợp này…
“Thật đúng là làm càn! Cậu ta muốn ở trong đó thì để cậu ta tiếp tục ở đi!” Lạc Quán Trung tức tối phất ống tay áo, ra vẻ như muốn đi!
“Cục trưởng Lạc… anh ta… còn nói…” Nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, bổ sung một câu: “Anh ta nói nếu như ngài không đi vào xin lỗi anh ta… anh ta sẽ báo cáo một số chuyện lên cấp trên… Anh ta nói có vài chuyện trong lòng ngài rõ ràng…”
Thịch! Nghe nói thế, sắc mặt của vị cục trưởng Lạc này lại biến đổi lần thứ hai, trở nên cực kỳ khó coi!
Thân thể của Lạc Quán Trung đều đang run rẩy, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến nhường nào! Giờ phút này, nếu như có thể giết người… ông ta nhất định sẽ dùng súng bắn chết cái thằng khốn kia đi! Giết người diệt khẩu!
Lạc Quán Trung phẫn nộ vung ống tay áo, sắc mặt tái xanh run rẩy, trực tiếp sải bước đi vào khu phòng giam đặc biệt… Bước chân của ông ta cực kỳ nặng nề, giống như mang theo cơn phẫn nộ cực lớn!
Ông già và cháu gái bối rối mấy giây, sau đó cũng đi theo…
…
Trong căn phòng giam tối tăm nho nhỏ, Trần Xuân Độ dựa ở góc tường, bình thản uống rượu mao đài, bình tĩnh không gì sánh được.
Căn phòng cách vách, ông lão kia đã cười đến mức sắp không thở nổi.
“Thú vị thật nha, thú vị nha… Trần Xuân Độ, cậu là thằng nhóc thú vị nhất mà tôi từng gặp…” Trong tiếng cười già nua của ông lão lộ ra một tia cuồng ngạo không hề câu nệ: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên kỳ quái như cậu… vậy mà lại muốn ở trong này không muốn đi? Thật quá con mẹ nó thú vị mà!”
Ông lão kích động cười lớn, trong miệng văng tục không ngớt.
“Cái gì?” Lạc Quán Trung nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng trọng… Trần Xuân Độ chết tiệt này! Trước đó muốn bắt anh ta thì anh ta tìm mọi cách thoát tội, hiện tại muốn thả… anh ta lại không chịu đi ra?
Ông già ở bên cạnh có chút không phản ứng kịp… Sao tên nhóc kia không chịu ra?
“Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Sắc mặt Lạc Quán Trung hơi âm trầm, hiển nhiên lúc này tâm tình ông ta không tốt chút nào, lúc nói chuyện thái độ còn hơi nóng nảy.
Vì vậy, mấy nhân viên cảnh sát lại tiến vào…
Vài phút sau, bọn họ lại đi ra từ bên trong…
“Cục trưởng Lạc… anh ta không chịu đi ra… Mấy người chúng tôi động thủ cũng không thể làm anh ta nhúc nhích…” Đám cảnh sát rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Lạc Quán Trung trầm xuống giống như muốn nổi giận… Tên khốn đáng chết này… thả cậu ta mà cậu ta còn tự cao tự đại?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông già chậm rãi tiến lên hỏi.
Lạc Quán Trung xấu hổ: “Chuyện này… ngài thấy đó… Trần Xuân Độ này không chịu đi ra… sợ rằng Lạc mỗ cũng không giúp được gì…”
Lúc này, bên trong lại có một nhân viên cảnh sát khác vội vã đi tới, lên tiếng nói: “Cục trưởng Lạc… anh ta… anh ta nói muốn ngài tự mình đi vào… đi vào xin lỗi… anh ta mới bằng lòng đi ra…”
“Cái gì?” Lạc Quán Trung trợn mắt trừng trừng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy! Ông ta nắm chặt hai tay, bộ dạng như muốn giết người!
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Đường đường là một cục trưởng như ông ta… lại phải xin lỗi cái tên khốn chết tiệt kia sao? Bảo ông ta sao có thể nhịn nhục được đây? Ngày hôm nay thực sự là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của Lạc Quán Trung ông ta!
Ông già ngạc nhiên, vẻ mặt ngơ ngác… Trần Xuân Độ này… lạ nhỉ? Ông ta chưa từng nhìn thấy người nào không muốn ra khỏi sở chiêu đãi đặc biệt… Từ trước tới giờ chưa từng có trường hợp này…
“Thật đúng là làm càn! Cậu ta muốn ở trong đó thì để cậu ta tiếp tục ở đi!” Lạc Quán Trung tức tối phất ống tay áo, ra vẻ như muốn đi!
“Cục trưởng Lạc… anh ta… còn nói…” Nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, bổ sung một câu: “Anh ta nói nếu như ngài không đi vào xin lỗi anh ta… anh ta sẽ báo cáo một số chuyện lên cấp trên… Anh ta nói có vài chuyện trong lòng ngài rõ ràng…”
Thịch! Nghe nói thế, sắc mặt của vị cục trưởng Lạc này lại biến đổi lần thứ hai, trở nên cực kỳ khó coi!
Thân thể của Lạc Quán Trung đều đang run rẩy, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến nhường nào! Giờ phút này, nếu như có thể giết người… ông ta nhất định sẽ dùng súng bắn chết cái thằng khốn kia đi! Giết người diệt khẩu!
Lạc Quán Trung phẫn nộ vung ống tay áo, sắc mặt tái xanh run rẩy, trực tiếp sải bước đi vào khu phòng giam đặc biệt… Bước chân của ông ta cực kỳ nặng nề, giống như mang theo cơn phẫn nộ cực lớn!
Ông già và cháu gái bối rối mấy giây, sau đó cũng đi theo…
…
Trong căn phòng giam tối tăm nho nhỏ, Trần Xuân Độ dựa ở góc tường, bình thản uống rượu mao đài, bình tĩnh không gì sánh được.
Căn phòng cách vách, ông lão kia đã cười đến mức sắp không thở nổi.
“Thú vị thật nha, thú vị nha… Trần Xuân Độ, cậu là thằng nhóc thú vị nhất mà tôi từng gặp…” Trong tiếng cười già nua của ông lão lộ ra một tia cuồng ngạo không hề câu nệ: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên kỳ quái như cậu… vậy mà lại muốn ở trong này không muốn đi? Thật quá con mẹ nó thú vị mà!”
Ông lão kích động cười lớn, trong miệng văng tục không ngớt.