Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 965
CHƯƠNG 965
Lạc Quán Trung chậm rãi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ u ám và sâu xa. Kết cục đến ngày hôm nay có thể lường trước được. Đầu tiên ông ta bắt Trần Xuân Độ phải thú nhận tội danh của mình, sau đó lấy được đoạn video Trần Xuân Độ đã gật đầu thú nhận. Video này cực kỳ quan trọng. Đó là bằng chứng trước tòa sau này, Trần Xuân Độ có muốn phủ nhận cũng vô dụng.
Sau đó, đến lượt ông ta tàn nhẫn. Anh ta đã chỉnh sửa đoạn video thú nhận của Trần Xuân Độ và ghép nó thành một video mới.
Trong video mới, Trần cũng thú nhận về hàng loạt vụ giết người nghiêm trọng. Tất cả điều này đến từ video bị chỉnh sửa mà ra. Anh ta đã ngụy tạo bằng chứng.
Trong phòng giam cục cảnh sát, Trần Xuân Độ bình tĩnh ngồi trong góc phòng giam, nhìn nhà tù lạnh lẽo, anh không khỏi bật cười chế giễu. Chính quyền nước C thối nát đến thế là cùng. Đám quan chức tòa án thành phố T này đã thối nát đến cực độ, làm anh thực sự cảm thấy buồn thay.
Anh đã không ăn cả ngày nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Năm đó, anh đã ẩn nấp bảy ngày bảy đêm trong sa mạc Sahara để bắn tỉa một thủ lĩnh phần tử vũ trang, mà không ăn một chút gì. Kiểu môi trường tàn khốc kia anh còn có thể chịu đựng được. So với những trải nghiệm đó, phòng giam cảnh sát giống như một thiên đường.
Trần Xuân Độ đến là mọi thứ yên ắng, vì hôm nay cũng không thể ra ngoài được nên anh chỉ im lặng chờ đợi. Anh nằm luôn trên nền đất lạnh mà ngủ.
Đêm nay, ai đó chắc chắn đang vui vẻ, và cũng có kẻ phải mất ngủ.
Lê Kim Huyên cuộn mình trên chiếc giường mềm mại với mái tóc rối bù, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi khi cô nhắm mắt lại, cảnh tượng Trần Xuân Độ bị bắt hiện lên trong đầu. Cô rất lo lắng. Lo rằng nếu Trần Xuân Độ thật sự không thể thoát ra được, cô phải làm thế nào đây?
Đôi khi, bạn không nhận ra người bên cạnh quan trọng như thế nào, cho đến một ngày anh ấy đột ngột rời xa bạn, biến mất trong thế giới của bạn, bạn sẽ chợt phát hiện ra người đó quan trọng với mình như thế nào.
Lê Kim Huyên không biết tại sao, cô chỉ lo lắng cho Trần Xuân Độ. Cô đã quen với việc mỗi ngày Trần Xuân Độ đều ở bên cô. Khi người đàn ông này đột nhiên biến mất. Giờ phút này cô rất rối bời.
…
Mặt trời sớm ló dạng từ chân trời phía đông, thành phố T chào một ngày mới.
Lê Kim Huyên thức cả đêm, đôi mắt đẹp với quầng thâm hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô mặc vội quần áo, không trang điểm, lái thẳng xe đến đồn cảnh sát cùng Tô Loan Loan.
Lê Duy Dương bắt đầu liên lạc với các mối quan hệ, cố gắng hết sức để kéo Trần Xuân Độ ra ngoài.
Tại cục cảnh sát Thành phố T, Trần Xuân Độ chậm rãi duỗi người, sau đó thoải mái tỉnh lại trong phòng giam lạnh lẽo. Tối hôm qua anh ngủ rất ngon, hầu như không có cảm giác khó chịu.
Buổi sáng vẫn chưa ăn sáng. Trần Xuân Độ cũng không quan tâm, dù sao khả năng chống lại cơn đói của cơ thể anh rất mạnh, đối với anh nếu không ăn mấy ngày cũng chẳng là gì.
Thực ra sáng sớm Lê Kim Huyên đã mang bữa sáng nóng hổi đến cho Trần Xuân Độ. Tuy nhiên, bữa sáng chưa kịp đưa vào thì đã bị nhân viên ném thẳng vào thùng rác.
Trần Xuân Độ thản nhiên bắt đầu các bài tập thể dục buổi sáng trong phòng giam. Anh dường như không quan tâm đến tội ác nghiêm trọng của mình. Bình tĩnh như một người không có chuyện gì, cuộc sống vốn không có gì thay đổi.
Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên bị mở ra.
Một số nhân viên bước vào phòng giam với khuôn mặt lạnh lùng, họ trực tiếp trao lệnh bắt Trần Xuân Độ.
Lạc Quán Trung chậm rãi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ u ám và sâu xa. Kết cục đến ngày hôm nay có thể lường trước được. Đầu tiên ông ta bắt Trần Xuân Độ phải thú nhận tội danh của mình, sau đó lấy được đoạn video Trần Xuân Độ đã gật đầu thú nhận. Video này cực kỳ quan trọng. Đó là bằng chứng trước tòa sau này, Trần Xuân Độ có muốn phủ nhận cũng vô dụng.
Sau đó, đến lượt ông ta tàn nhẫn. Anh ta đã chỉnh sửa đoạn video thú nhận của Trần Xuân Độ và ghép nó thành một video mới.
Trong video mới, Trần cũng thú nhận về hàng loạt vụ giết người nghiêm trọng. Tất cả điều này đến từ video bị chỉnh sửa mà ra. Anh ta đã ngụy tạo bằng chứng.
Trong phòng giam cục cảnh sát, Trần Xuân Độ bình tĩnh ngồi trong góc phòng giam, nhìn nhà tù lạnh lẽo, anh không khỏi bật cười chế giễu. Chính quyền nước C thối nát đến thế là cùng. Đám quan chức tòa án thành phố T này đã thối nát đến cực độ, làm anh thực sự cảm thấy buồn thay.
Anh đã không ăn cả ngày nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Năm đó, anh đã ẩn nấp bảy ngày bảy đêm trong sa mạc Sahara để bắn tỉa một thủ lĩnh phần tử vũ trang, mà không ăn một chút gì. Kiểu môi trường tàn khốc kia anh còn có thể chịu đựng được. So với những trải nghiệm đó, phòng giam cảnh sát giống như một thiên đường.
Trần Xuân Độ đến là mọi thứ yên ắng, vì hôm nay cũng không thể ra ngoài được nên anh chỉ im lặng chờ đợi. Anh nằm luôn trên nền đất lạnh mà ngủ.
Đêm nay, ai đó chắc chắn đang vui vẻ, và cũng có kẻ phải mất ngủ.
Lê Kim Huyên cuộn mình trên chiếc giường mềm mại với mái tóc rối bù, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi khi cô nhắm mắt lại, cảnh tượng Trần Xuân Độ bị bắt hiện lên trong đầu. Cô rất lo lắng. Lo rằng nếu Trần Xuân Độ thật sự không thể thoát ra được, cô phải làm thế nào đây?
Đôi khi, bạn không nhận ra người bên cạnh quan trọng như thế nào, cho đến một ngày anh ấy đột ngột rời xa bạn, biến mất trong thế giới của bạn, bạn sẽ chợt phát hiện ra người đó quan trọng với mình như thế nào.
Lê Kim Huyên không biết tại sao, cô chỉ lo lắng cho Trần Xuân Độ. Cô đã quen với việc mỗi ngày Trần Xuân Độ đều ở bên cô. Khi người đàn ông này đột nhiên biến mất. Giờ phút này cô rất rối bời.
…
Mặt trời sớm ló dạng từ chân trời phía đông, thành phố T chào một ngày mới.
Lê Kim Huyên thức cả đêm, đôi mắt đẹp với quầng thâm hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô mặc vội quần áo, không trang điểm, lái thẳng xe đến đồn cảnh sát cùng Tô Loan Loan.
Lê Duy Dương bắt đầu liên lạc với các mối quan hệ, cố gắng hết sức để kéo Trần Xuân Độ ra ngoài.
Tại cục cảnh sát Thành phố T, Trần Xuân Độ chậm rãi duỗi người, sau đó thoải mái tỉnh lại trong phòng giam lạnh lẽo. Tối hôm qua anh ngủ rất ngon, hầu như không có cảm giác khó chịu.
Buổi sáng vẫn chưa ăn sáng. Trần Xuân Độ cũng không quan tâm, dù sao khả năng chống lại cơn đói của cơ thể anh rất mạnh, đối với anh nếu không ăn mấy ngày cũng chẳng là gì.
Thực ra sáng sớm Lê Kim Huyên đã mang bữa sáng nóng hổi đến cho Trần Xuân Độ. Tuy nhiên, bữa sáng chưa kịp đưa vào thì đã bị nhân viên ném thẳng vào thùng rác.
Trần Xuân Độ thản nhiên bắt đầu các bài tập thể dục buổi sáng trong phòng giam. Anh dường như không quan tâm đến tội ác nghiêm trọng của mình. Bình tĩnh như một người không có chuyện gì, cuộc sống vốn không có gì thay đổi.
Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên bị mở ra.
Một số nhân viên bước vào phòng giam với khuôn mặt lạnh lùng, họ trực tiếp trao lệnh bắt Trần Xuân Độ.