Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 953
CHƯƠNG 953
Ánh mắt của ông cụ Vương tụ lại thành một điểm, rồi đột nhiên ông ta nâng súng lên, nổ súng “đoàng” một cái!
Một viên đạn bay ra, bắn thẳng về phía tai trái của bác hai, máu tươi bắn tung tóe!
“Hôm nay, tạm thời tha cho cái mạng của ông! Cút!” Giọng nói ông cụ Vương vừa tức giận vừa lạnh lùng!
Bác hai không hề phản kháng lại, lập tức dập đầu xuống đất mấy cái… sau đó mới ôm tai, được người hầu đỡ đứng dậy.
Người hầu cẩn thận dìu bác hai ra khỏi phòng khách… Hôm nay, bác hai cuối cùng đã giữ được tính mạng nhờ sự thuyết phục, cầu xin của Vương Văn Hạo…
Trong phòng khách, mọi người vẫn im lặng, không dám thở ra một tiếng.
Vương Văn Hạo liếc nhìn bọn họ, nói: “Mọi người cũng mau về đi.”
Một đám con cháu trong nhà nghe vậy liền nhanh chóng rời khỏi phòng khách…
Giờ đây chỉ còn lại ông cụ Vương, Vương Minh Thành, chủ nhà họ Vương, và Vương Văn Hạo ở lại phòng khách.
Ông cụ Vương nhìn chằm chằm Vương Văn Hạo, chậm rãi nói: “Văn Hạo, cháu có biện pháp gì không?”
Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta trịnh trọng nói: “Trước tiên, nhanh chóng phái người đến thành phố T, tìm xác của Liệp Ưng, tiêu hủy chứng cứ… Thứ hai, xóa sạch mọi manh mối liên quan đến Liệp Ưng… bao gồm tất cả những người liên quan đến anh ta…!”
Ông cụ Vương nhìn anh ta chằm chằm: “Ý cháu là giết người diệt khẩu?”
Vương Văn Hạo chậm rãi gật đầu: “Chỉ cần là người dính líu đến Liệp Ưng, phải giết sạch!”
Ông cụ Vương im lặng hồi lâu mới gật đầu, nói: “Được rồi, mọi chuyện cứ giao cho cháu đi!”
“Dạ vâng, ông nội!” Vương Văn Hạo khom người nhận lời.
Ông cụ Vương dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai Vương Minh Thành của mình, tức giận nói: “Nhìn đứa con trai ngoan của anh xem! Tôi cho anh một ngày, lập tức đem đứa cháu khốn kiếp Vương Vô Địch kia đến trước mặt tôi!”
Vương Minh Thành cúi đầu, khom người nói: “Vâng, thưa ba… con lập tức đưa Vô Địch trở về thủ đô…”
Con ngươi Vương Văn Hạo chuyển động qua lại, anh ta đột nhiên tiến lên khuyên nhủ: “Ông nội… trước mắt cứ để Vô Địch ở lại thành phố T…”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không mau túm cổ nó về!” Vừa nhắc tới hai chữ Vô Địch, ông cụ Vương lại nổi trận lôi đình! Nếu không phải vì đứa cháu trai vô liêm sỉ ấy, nhà họ Vương cũng đâu gặp tai họa này?!
Vương Văn Hạo dùng mọi cách khuyên can ông cụ, nhưng ý ông cụ đã quyết, nhất định phải đưa Vương Vô Địch về thủ đô! Vương Văn Hạo hết lời khuyên can không được… nên đành phải rút lui.
Vương Văn Hạo đi tới sân nhà thì khẽ thở dài… Đêm qua xảy ra trận đại biến liên lụy đến nhiều người nhà họ Vương như vậy… lần này Vô Địch không xong rồi, hành động quá liều lĩnh… lần này thực sự gây ra họa lớn rồi!
Vương Văn Hạo từ từ lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho em trai…
…
Thành phố T, nhà họ Trương.
Vương Vô Địch nằm trên giường, đắp một chiếc chăn bông dày… Cơn chấn động đêm qua khiến cho anh ta hoảng sợ không thôi. Cảnh tượng ấy không thể nào lắng xuống được… Đầu óc anh ta hoàn toàn rối loạn, ngay cả thân thể cũng trở nên yếu ớt, lạnh hết sống lưng.
Ánh mắt của ông cụ Vương tụ lại thành một điểm, rồi đột nhiên ông ta nâng súng lên, nổ súng “đoàng” một cái!
Một viên đạn bay ra, bắn thẳng về phía tai trái của bác hai, máu tươi bắn tung tóe!
“Hôm nay, tạm thời tha cho cái mạng của ông! Cút!” Giọng nói ông cụ Vương vừa tức giận vừa lạnh lùng!
Bác hai không hề phản kháng lại, lập tức dập đầu xuống đất mấy cái… sau đó mới ôm tai, được người hầu đỡ đứng dậy.
Người hầu cẩn thận dìu bác hai ra khỏi phòng khách… Hôm nay, bác hai cuối cùng đã giữ được tính mạng nhờ sự thuyết phục, cầu xin của Vương Văn Hạo…
Trong phòng khách, mọi người vẫn im lặng, không dám thở ra một tiếng.
Vương Văn Hạo liếc nhìn bọn họ, nói: “Mọi người cũng mau về đi.”
Một đám con cháu trong nhà nghe vậy liền nhanh chóng rời khỏi phòng khách…
Giờ đây chỉ còn lại ông cụ Vương, Vương Minh Thành, chủ nhà họ Vương, và Vương Văn Hạo ở lại phòng khách.
Ông cụ Vương nhìn chằm chằm Vương Văn Hạo, chậm rãi nói: “Văn Hạo, cháu có biện pháp gì không?”
Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta trịnh trọng nói: “Trước tiên, nhanh chóng phái người đến thành phố T, tìm xác của Liệp Ưng, tiêu hủy chứng cứ… Thứ hai, xóa sạch mọi manh mối liên quan đến Liệp Ưng… bao gồm tất cả những người liên quan đến anh ta…!”
Ông cụ Vương nhìn anh ta chằm chằm: “Ý cháu là giết người diệt khẩu?”
Vương Văn Hạo chậm rãi gật đầu: “Chỉ cần là người dính líu đến Liệp Ưng, phải giết sạch!”
Ông cụ Vương im lặng hồi lâu mới gật đầu, nói: “Được rồi, mọi chuyện cứ giao cho cháu đi!”
“Dạ vâng, ông nội!” Vương Văn Hạo khom người nhận lời.
Ông cụ Vương dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai Vương Minh Thành của mình, tức giận nói: “Nhìn đứa con trai ngoan của anh xem! Tôi cho anh một ngày, lập tức đem đứa cháu khốn kiếp Vương Vô Địch kia đến trước mặt tôi!”
Vương Minh Thành cúi đầu, khom người nói: “Vâng, thưa ba… con lập tức đưa Vô Địch trở về thủ đô…”
Con ngươi Vương Văn Hạo chuyển động qua lại, anh ta đột nhiên tiến lên khuyên nhủ: “Ông nội… trước mắt cứ để Vô Địch ở lại thành phố T…”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không mau túm cổ nó về!” Vừa nhắc tới hai chữ Vô Địch, ông cụ Vương lại nổi trận lôi đình! Nếu không phải vì đứa cháu trai vô liêm sỉ ấy, nhà họ Vương cũng đâu gặp tai họa này?!
Vương Văn Hạo dùng mọi cách khuyên can ông cụ, nhưng ý ông cụ đã quyết, nhất định phải đưa Vương Vô Địch về thủ đô! Vương Văn Hạo hết lời khuyên can không được… nên đành phải rút lui.
Vương Văn Hạo đi tới sân nhà thì khẽ thở dài… Đêm qua xảy ra trận đại biến liên lụy đến nhiều người nhà họ Vương như vậy… lần này Vô Địch không xong rồi, hành động quá liều lĩnh… lần này thực sự gây ra họa lớn rồi!
Vương Văn Hạo từ từ lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho em trai…
…
Thành phố T, nhà họ Trương.
Vương Vô Địch nằm trên giường, đắp một chiếc chăn bông dày… Cơn chấn động đêm qua khiến cho anh ta hoảng sợ không thôi. Cảnh tượng ấy không thể nào lắng xuống được… Đầu óc anh ta hoàn toàn rối loạn, ngay cả thân thể cũng trở nên yếu ớt, lạnh hết sống lưng.