Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 886
CHƯƠNG 886
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh dần ướt át. Cô là một cô gái bướng bỉnh, từ trước đến nay luôn không để tâm đến nỗi đau thể xác… Nhưng lúc này, cô ta lại không thể chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng…
Cô ta chống nạng, chậm rãi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang, cứ như vậy ngồi ở đó; những giọt nước mắt trong suốt không kìm được trượt dài trên khuôn mặt xinh đẹp… dần dần, cô ta khóc thành tiếng… Cô ta quá đơn thuần, quá ngốc nghếch… khoảng thời gian này hoàn toàn khác với trong tưởng tưởng tượng của cô ta… Cái gọi là công lý… đều là trò đùa!
Nỗi đau về thể xác cô ta có thể chịu đựng được, duy chỉ có nỗi đau trong lòng… cô ta mới khóc.
Con chó hoang lặng lẽ ngồi bên cạnh, lặng lẽ ở bên Diệp Thái Linh.
Đột nhiên, một chiếc khăn giấy trắng tinh được đưa tới.
Diệp Thái Linh khóc đến nhếch nhác, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê dính hạt mưa… Chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt, đưa khăn giấy đến trước mặt cô ta.
Diệp Thái Linh cố gắng muốn kiềm chế những giọt nước mắt… nhưng càng khống chế, cảm xúc càng tuôn trào… Lúc này, cô ta hoàn toàn không thể ngừng rơi lệ… Nỗi đau trong lòng như nhói lên trong tim cô ta, còn đau gấp mười lần, gấp trăm lần vết thương trên người cô ta…
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng giúp cô ta lau đi những giọt nước mắt trên hốc mắt.
Diệp Thái Linh đẩy anh ra, khóc thút thít: “Anh trở lại làm gì? Đến xem trò đùa của tôi sao? Có phải thấy tôi rất buồn cười?”
Trần Xuân Độ không biết nên an ủi thế nào… Diệp Thái Linh lúc này rất là tủi thân… tủi thân đến khiến người ta đau lòng.
Anh đưa tay ra, khẽ ôm lấy cô ta vào lòng.
Diệp Thái Linh giãy dụa muốn đẩy Trần Xuân Độ ra…Nhưng Trần Xuân Độ lại ôm chặt không chịu buông, anh thật sự không đành lòng để cho cô gái này khóc lóc khổ sở như thế…Anh muốn cho cô mượn vòng tay của mình…
“Vì sao chứ…Ngay cả anh cũng muốn ức hiếp tôi…” Thân thể Diệp Thái Linh mềm mại run rẩy, không thể thoát ra khỏi vòng tay của Trần Xuân Độ, cả người dán sát vào ngực anh, khóc càng thêm thê thảm oan ức…Nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Trần Xuân Độ lẳng lặng ôm cô, không nói gì, chỉ đơn giản dùng bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, an ủi cảm xúc của cô.
Chú chó hoang kia nhìn thấy cảnh tượng này, cứ tưởng Trần Xuân Độ bắt nạt Diệp Thái Linh, ở bên cạnh không ngừng sủa vang…
…
Cùng lúc đó, trong một khách sạn ở thành phố T Yamamoto Miya ngồi trước sảnh tiệc hội nghị, gã ta vẫn mặc đồng phục Nước J, trên ngực có thêu chữ “Miya”, tượng trưng cho tên tuổi và địa vị của gã ta.
Ở bên cạnh, là Takeuchi mặc quần áo đen, cùng với vết sẹo dài trên mặt vô cùng dữ tợn, trên tay gã ta vẫn cầm vũ khí không bao giờ rời tay.
Xung quanh sảnh tiệc, một nhóm võ sĩ cung kính đợi một bên, toát ra khí chất trầm mặc như tử thần.
“Mấy giờ rồi?” Yamamoto Miya chậm rãi hỏi, giọng điệu trầm ổn, tựa như không nhìn thấu được bất kỳ cảm xúc nào.
Takeuchi lấy ra một chiếc đồng hồ cổ bỏ túi, liếc nhìn thời gian rồi trả lời: “Thưa ngài Miya, đã hơn chín giờ tối rồi.”
Ánh mắt của Yamamoto Miya vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt gã ta lại có một tia lạnh lùng không dễ phát hiện.
“Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, chưa từng có người phụ nữ nào dám để tôi đợi ba tiếng đồng hồ …” Giọng nói Yamamoto Miya trầm đến mức khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh dần ướt át. Cô là một cô gái bướng bỉnh, từ trước đến nay luôn không để tâm đến nỗi đau thể xác… Nhưng lúc này, cô ta lại không thể chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng…
Cô ta chống nạng, chậm rãi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang, cứ như vậy ngồi ở đó; những giọt nước mắt trong suốt không kìm được trượt dài trên khuôn mặt xinh đẹp… dần dần, cô ta khóc thành tiếng… Cô ta quá đơn thuần, quá ngốc nghếch… khoảng thời gian này hoàn toàn khác với trong tưởng tưởng tượng của cô ta… Cái gọi là công lý… đều là trò đùa!
Nỗi đau về thể xác cô ta có thể chịu đựng được, duy chỉ có nỗi đau trong lòng… cô ta mới khóc.
Con chó hoang lặng lẽ ngồi bên cạnh, lặng lẽ ở bên Diệp Thái Linh.
Đột nhiên, một chiếc khăn giấy trắng tinh được đưa tới.
Diệp Thái Linh khóc đến nhếch nhác, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê dính hạt mưa… Chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt, đưa khăn giấy đến trước mặt cô ta.
Diệp Thái Linh cố gắng muốn kiềm chế những giọt nước mắt… nhưng càng khống chế, cảm xúc càng tuôn trào… Lúc này, cô ta hoàn toàn không thể ngừng rơi lệ… Nỗi đau trong lòng như nhói lên trong tim cô ta, còn đau gấp mười lần, gấp trăm lần vết thương trên người cô ta…
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng giúp cô ta lau đi những giọt nước mắt trên hốc mắt.
Diệp Thái Linh đẩy anh ra, khóc thút thít: “Anh trở lại làm gì? Đến xem trò đùa của tôi sao? Có phải thấy tôi rất buồn cười?”
Trần Xuân Độ không biết nên an ủi thế nào… Diệp Thái Linh lúc này rất là tủi thân… tủi thân đến khiến người ta đau lòng.
Anh đưa tay ra, khẽ ôm lấy cô ta vào lòng.
Diệp Thái Linh giãy dụa muốn đẩy Trần Xuân Độ ra…Nhưng Trần Xuân Độ lại ôm chặt không chịu buông, anh thật sự không đành lòng để cho cô gái này khóc lóc khổ sở như thế…Anh muốn cho cô mượn vòng tay của mình…
“Vì sao chứ…Ngay cả anh cũng muốn ức hiếp tôi…” Thân thể Diệp Thái Linh mềm mại run rẩy, không thể thoát ra khỏi vòng tay của Trần Xuân Độ, cả người dán sát vào ngực anh, khóc càng thêm thê thảm oan ức…Nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Trần Xuân Độ lẳng lặng ôm cô, không nói gì, chỉ đơn giản dùng bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, an ủi cảm xúc của cô.
Chú chó hoang kia nhìn thấy cảnh tượng này, cứ tưởng Trần Xuân Độ bắt nạt Diệp Thái Linh, ở bên cạnh không ngừng sủa vang…
…
Cùng lúc đó, trong một khách sạn ở thành phố T Yamamoto Miya ngồi trước sảnh tiệc hội nghị, gã ta vẫn mặc đồng phục Nước J, trên ngực có thêu chữ “Miya”, tượng trưng cho tên tuổi và địa vị của gã ta.
Ở bên cạnh, là Takeuchi mặc quần áo đen, cùng với vết sẹo dài trên mặt vô cùng dữ tợn, trên tay gã ta vẫn cầm vũ khí không bao giờ rời tay.
Xung quanh sảnh tiệc, một nhóm võ sĩ cung kính đợi một bên, toát ra khí chất trầm mặc như tử thần.
“Mấy giờ rồi?” Yamamoto Miya chậm rãi hỏi, giọng điệu trầm ổn, tựa như không nhìn thấu được bất kỳ cảm xúc nào.
Takeuchi lấy ra một chiếc đồng hồ cổ bỏ túi, liếc nhìn thời gian rồi trả lời: “Thưa ngài Miya, đã hơn chín giờ tối rồi.”
Ánh mắt của Yamamoto Miya vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt gã ta lại có một tia lạnh lùng không dễ phát hiện.
“Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, chưa từng có người phụ nữ nào dám để tôi đợi ba tiếng đồng hồ …” Giọng nói Yamamoto Miya trầm đến mức khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào.