Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 878
CHƯƠNG 878
Một chiếc máy bay đặc biệt bay từ nước J tới nước C đang từ trên không trung đáp xuống. Sau khi tiếp đất tại đường băng của sân bay thì từ từ dừng lại ở sân bay của thành phố T.
Trong sân bay, lối đi chuyên dụng được mở ra, từng chiếc Lexus màu đen đang cung kính chờ sẵn bên cạnh sân đỗ.
Cửa máy bay từ từ mở ra, một người đàn ông với mái tóc dài bó cao chậm rãi bước ra khỏi buồng máy bay. Người đàn ông mặc một bộ đồ đồng phục truyền thống của nước J. Trên ngực trái của bộ đồng phục có thêu chữ “Miya”, có vẻ như là tên của gã ta.
Theo sau người đàn ông là một thanh niên đẹp trai lạnh lùng. Người thanh niên mặc đồng phục phong cách cổ xưa, cũng tóc dài bó lên giống vậy. Chỉ khác là… khuôn mặt anh ta còn có một vết sẹo đao dài!
Nó lan thẳng nối liền từ tai trái đến cổ! Đây là một vết thương chí mạng cực kỳ đáng sợ! Tuy nhiên, vết sẹo này rõ ràng đã không lấy đi tính mạng của anh ta, anh ta đã sống sót. Điều kinh hoàng hơn nữa là trong tay trái của nam thanh niên còn cầm một vật được quấn bằng vải đen, đường nét hiện lên mờ ảo…
đó là vũ khí!
“Takeuchi, đừng bày ra bộ mặt lạnh như băng, phải học cách cười, cười một chút… Người nước C đều thích cười.” Người đàn ông có chữ “Miya” trên ngực chậm rãi nói, trên mặt gã ta cũng nhếch lên nụ cười, một nét cười không tự nhiên, thậm chí có vẻ dữ tợn.
Thanh niên tên Takeuchi chậm rãi gật đầu: “Vâng, Takeuchi hiểu rồi.” Nói xong, trên mặt Takeuchi cũng từ từ hiện lên một nụ cười. Nụ cười đó vô cùng uy nghiêm đáng sợ, như lộ ra sát khí kéo dài vô tận!
Người đàn ông lắc đầu bất đắc dĩ: “Takeuchi, nụ cười của cậu… quá không tự nhiên… hay là thôi vậy.”
Nói xong, gã ta trực tiếp đút hai tay vào túi quần và leo lên xe Lexus.
Takeuchi hơi sững sờ, đưa tay vuốt má mình, sau đó quay đầu lại hỏi đám võ sĩ áo đen phía sau: “Nụ cười của tôi… không được tự nhiên sao?”
Đám võ sĩ áo đen nghe vậy thì ngây ra… Họ nhìn Takeuchi vô cùng cung kính, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Mấy chục chiếc Lexus chậm rãi rời đi, hòa vào đường phố đông nghịt người và xe của thành phố T…
… Sáng sớm, xe con dừng ở cửa nhà họ Lê, nữ thần Lê Kim Huyên bước lên xe, kèm theo một làn gió thơm xông vào mũi… Mùi hương trên người nữ thần luôn khiến người ta lưu luyến..
Trần Xuân Độ ra sức hít vào mấy hơi rồi lái chiếc Mercedes chậm rãi rời đi…
Chiếc Mercedes chạy đến tòa cao ốc Lê thị, Trần Xuân Độ cùng nữ thần tổng giám đốc bước xuống xe, sau đó cùng nhau bước vào tòa cao ốc như một cặp tình nhân.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ liếc nhìn anh: “Mệt mỏi suy nhược, chắc không phải bị HIV đó chứ?”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì đột nhiên nổi lên vạch đen: “Kim Huyên… em nói bậy gì vậy… sao anh có thể mắc HIV được… Tác phong của cá nhân anh rất sạch sẽ…”
Lê Kim Huyên liếc nhìn anh xem thường, không thèm để ý tới anh, trực tiếp đạp trên đôi giày cao gót đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trần Xuân Độ bĩu môi, đi theo sau vào phòng làm việc của cô.
“Anh vào đây làm gì?” Lê Kim Huyên quát hỏi.
“Vào ăn chút gì đó không được à, em cũng đâu chuẩn bị bữa sáng cho anh, anh đói bụng.” Trần Xuân Độ trực tiếp liều mạng theo vào phòng làm việc, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó không kiêng dè mà ăn đồ ăn thức uống trên bàn cà phê.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không làm gì được anh.
Trong văn phòng tổng giám đốc yên tĩnh, Trần Xuân Độ lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian thanh thản dễ chịu bên nữ thần tổng giám đốc.
Một chiếc máy bay đặc biệt bay từ nước J tới nước C đang từ trên không trung đáp xuống. Sau khi tiếp đất tại đường băng của sân bay thì từ từ dừng lại ở sân bay của thành phố T.
Trong sân bay, lối đi chuyên dụng được mở ra, từng chiếc Lexus màu đen đang cung kính chờ sẵn bên cạnh sân đỗ.
Cửa máy bay từ từ mở ra, một người đàn ông với mái tóc dài bó cao chậm rãi bước ra khỏi buồng máy bay. Người đàn ông mặc một bộ đồ đồng phục truyền thống của nước J. Trên ngực trái của bộ đồng phục có thêu chữ “Miya”, có vẻ như là tên của gã ta.
Theo sau người đàn ông là một thanh niên đẹp trai lạnh lùng. Người thanh niên mặc đồng phục phong cách cổ xưa, cũng tóc dài bó lên giống vậy. Chỉ khác là… khuôn mặt anh ta còn có một vết sẹo đao dài!
Nó lan thẳng nối liền từ tai trái đến cổ! Đây là một vết thương chí mạng cực kỳ đáng sợ! Tuy nhiên, vết sẹo này rõ ràng đã không lấy đi tính mạng của anh ta, anh ta đã sống sót. Điều kinh hoàng hơn nữa là trong tay trái của nam thanh niên còn cầm một vật được quấn bằng vải đen, đường nét hiện lên mờ ảo…
đó là vũ khí!
“Takeuchi, đừng bày ra bộ mặt lạnh như băng, phải học cách cười, cười một chút… Người nước C đều thích cười.” Người đàn ông có chữ “Miya” trên ngực chậm rãi nói, trên mặt gã ta cũng nhếch lên nụ cười, một nét cười không tự nhiên, thậm chí có vẻ dữ tợn.
Thanh niên tên Takeuchi chậm rãi gật đầu: “Vâng, Takeuchi hiểu rồi.” Nói xong, trên mặt Takeuchi cũng từ từ hiện lên một nụ cười. Nụ cười đó vô cùng uy nghiêm đáng sợ, như lộ ra sát khí kéo dài vô tận!
Người đàn ông lắc đầu bất đắc dĩ: “Takeuchi, nụ cười của cậu… quá không tự nhiên… hay là thôi vậy.”
Nói xong, gã ta trực tiếp đút hai tay vào túi quần và leo lên xe Lexus.
Takeuchi hơi sững sờ, đưa tay vuốt má mình, sau đó quay đầu lại hỏi đám võ sĩ áo đen phía sau: “Nụ cười của tôi… không được tự nhiên sao?”
Đám võ sĩ áo đen nghe vậy thì ngây ra… Họ nhìn Takeuchi vô cùng cung kính, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Mấy chục chiếc Lexus chậm rãi rời đi, hòa vào đường phố đông nghịt người và xe của thành phố T…
… Sáng sớm, xe con dừng ở cửa nhà họ Lê, nữ thần Lê Kim Huyên bước lên xe, kèm theo một làn gió thơm xông vào mũi… Mùi hương trên người nữ thần luôn khiến người ta lưu luyến..
Trần Xuân Độ ra sức hít vào mấy hơi rồi lái chiếc Mercedes chậm rãi rời đi…
Chiếc Mercedes chạy đến tòa cao ốc Lê thị, Trần Xuân Độ cùng nữ thần tổng giám đốc bước xuống xe, sau đó cùng nhau bước vào tòa cao ốc như một cặp tình nhân.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ liếc nhìn anh: “Mệt mỏi suy nhược, chắc không phải bị HIV đó chứ?”
Trần Xuân Độ nghe vậy thì đột nhiên nổi lên vạch đen: “Kim Huyên… em nói bậy gì vậy… sao anh có thể mắc HIV được… Tác phong của cá nhân anh rất sạch sẽ…”
Lê Kim Huyên liếc nhìn anh xem thường, không thèm để ý tới anh, trực tiếp đạp trên đôi giày cao gót đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trần Xuân Độ bĩu môi, đi theo sau vào phòng làm việc của cô.
“Anh vào đây làm gì?” Lê Kim Huyên quát hỏi.
“Vào ăn chút gì đó không được à, em cũng đâu chuẩn bị bữa sáng cho anh, anh đói bụng.” Trần Xuân Độ trực tiếp liều mạng theo vào phòng làm việc, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó không kiêng dè mà ăn đồ ăn thức uống trên bàn cà phê.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không làm gì được anh.
Trong văn phòng tổng giám đốc yên tĩnh, Trần Xuân Độ lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian thanh thản dễ chịu bên nữ thần tổng giám đốc.