Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 854
CHƯƠNG 854
“A!” Từ trên cao rơi nhanh xuống, mặt mày Richard tái nhợt, kinh hoàng hét lên thảm thiết, đó là tiếng than khóc trước khi chết, tiếng khóc cuối cùng của hắn ta.
Lớp băng keo dày cộm trên người Richard nhanh chóng bị tháo gỡ ra trong không trung, như thể từng sợi dây thần kinh bị tháo rời khỏi người hắn ta… Cả người hắn ta gần như quay cuồng, rơi nhanh xuống mặt đất mấy trăm mét bên dưới!
Trong phòng làm việc của tập đoàn Lê thị, một nhóm đồng nghiệp đang họp, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết ở bên ngoài cửa sổ đang rơi nhanh xuống. Tất cả đồng nghiệp trong phòng họp đều trợn mắt há mồm, mọi người lao đến trước cửa sổ, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt!
Lúc này, Richard trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Gần như phân nửa tòa nhà, hàng ngàn nhân viên của tập đoàn Lê thị đều bám trước cửa sổ, sửng sốt nhìn Richard bị quấn thành cái bánh chưng thịt đang rơi xuống.
Từng lớp băng keo không ngừng bị tháo ra, giải phóng lực va chạm hết tầng này đến tầng khác.
Sắc mặt Richard trắng bệch, mắt như sắp nứt ra, nhìn chòng chọc vào mặt đất bên dưới. Cơ thể hắn ta đang rơi nhanh xuống, giây phút này, hắn cho rằng mình xong đời, máu me bê bết rồi.
Cuối cùng, toàn bộ băng keo trên người Richard bị tháo ra, hãm lại vô số lực va chạm, cơ thể hắn ta rơi mạnh xuống đất!
“Rầm!” Mặt đất sụt lún, cả người Richard lọt vào trong cái hố lớn trên mặt đất, bụi bay tứ tung.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng chín mươi chín, sắc mặt Lê Kim Huyên và thư ký đều tái xanh, ngẩn ra nhìn cái hố lớn bốc bụi cách hàng trăm mét… Hai người hoàn toàn trố mắt.
“Anh… anh giết người rồi?” Thư ký mặt mày trắng nhợt, giọng nói hoảng hốt hơi thay đổi.
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Yên tâm, không chết được đâu…” Anh giẫm lên từng đường băng keo thẳng đứng đó, băng keo hãm lực lại, sức mạnh khổng lồ, cho dù tên Richard đó muốn chết thì cũng không chết được. Trần Xuân Độ cũng hoàn toàn không thể để hắn ta chết, anh chỉ cho hắn ta một lời cảnh cáo đến cuối đời cũng khó mà quên được, giết gà dọa khỉ, cho gia tộc Richard một lời răn đe.
Trong cái hố sâu rộng lớn ở năm trăm mét bên dưới, thành viên nối dõi đời thứ sáu của gia tộc Richard hộc máu, nằm trong cái hố bốn mặt hướng lên trời, hai mắt hắn ta mở lớn, bất tỉnh nhân sự! Ngay cả lúc ngất rồi mà hai mắt vẫn mở to, có thể thấy vào khoảnh khắc ngất đi, hắn ta đã chịu nỗi sợ hãi lớn thế nào.
Ở châu Âu cách hàng chục nghìn kilomet xa xôi, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, lâu đài Richard.
Tầng thượng của tòa lâu đài cao hàng chục mét là một nhà thờ Cơ Đốc giáo rộng lớn. Hôm nay là ngày cúng lễ, mọi tín đồ trong gia tộc Richard lần lượt ngồi trước nhà thờ, lắng tai nghe lời cầu nguyện của linh mục.
Ở vị trí hàng đầu tiên của nhà thờ, con trai trưởng của gia tộc – Giles mặc một bộ vest chỉnh tề, bình tĩnh ngồi đó, hát bài hát nhẹ nhàng và tốt lành ca tụng Cơ Đốc giáo.
Cơ Đốc giáo là tín ngưỡng mà gia tộc Richard đã tôn thờ qua nhiều thế hệ, mỗi người đều tin thờ tự do, cũng là lời cầu nguyện của họ dành cho gia tộc.
Lúc này, đột nhiên một tên thuộc hạ vội vàng mở cánh cửa lớn của nhà thờ Cơ Đốc giáo, xông vào với vẻ mặt hoảng sợ.
Thời gian cầu nguyện yên tĩnh bị tên thuộc hạ này quấy rầy, con trai trưởng Giles chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Tên thuộc hạ đó hoảng hốt chạy tới trước Giles, quỳ một chân xuống, nói: “Cậu cả, xảy ra chuyện rồi!”
Giles nheo mắt lại, như thể đang có dấu hiệu nổi giận. Nhưng linh mục lại mỉm cười gật đầu với anh ta, đang tỏ ý bảo anh ta đừng nổi giận, tất cả đều là mây trôi, ở trước mặt Chúa cần phải bình tĩnh.
Giles chậm rãi đặt cuốn kinh thánh trong tay xuống, lẩm bẩm: “Thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường…” Nói xong, anh ta từ từ khom lưng cúi đầu về phía tượng thánh giá của Chúa trên đại điện của nhà thờ, bày tỏ lòng tôn kính.
Lúc này, con trai trưởng của gia tộc Richard cũng đã hoàn toàn yên lặng và bình thản, như thể không tranh với đời.
“Có chuyện gì? Nói đi.” Giles chậm rãi hỏi.
Tên thuộc hạ mặt mày vô cùng căng thẳng, cẩn thận dè dặt báo cáo: “Richard… Richard ở nước C bị người ta đánh cho bị thương cấp chín, đang hấp hối.”
“A!” Từ trên cao rơi nhanh xuống, mặt mày Richard tái nhợt, kinh hoàng hét lên thảm thiết, đó là tiếng than khóc trước khi chết, tiếng khóc cuối cùng của hắn ta.
Lớp băng keo dày cộm trên người Richard nhanh chóng bị tháo gỡ ra trong không trung, như thể từng sợi dây thần kinh bị tháo rời khỏi người hắn ta… Cả người hắn ta gần như quay cuồng, rơi nhanh xuống mặt đất mấy trăm mét bên dưới!
Trong phòng làm việc của tập đoàn Lê thị, một nhóm đồng nghiệp đang họp, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết ở bên ngoài cửa sổ đang rơi nhanh xuống. Tất cả đồng nghiệp trong phòng họp đều trợn mắt há mồm, mọi người lao đến trước cửa sổ, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt!
Lúc này, Richard trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Gần như phân nửa tòa nhà, hàng ngàn nhân viên của tập đoàn Lê thị đều bám trước cửa sổ, sửng sốt nhìn Richard bị quấn thành cái bánh chưng thịt đang rơi xuống.
Từng lớp băng keo không ngừng bị tháo ra, giải phóng lực va chạm hết tầng này đến tầng khác.
Sắc mặt Richard trắng bệch, mắt như sắp nứt ra, nhìn chòng chọc vào mặt đất bên dưới. Cơ thể hắn ta đang rơi nhanh xuống, giây phút này, hắn cho rằng mình xong đời, máu me bê bết rồi.
Cuối cùng, toàn bộ băng keo trên người Richard bị tháo ra, hãm lại vô số lực va chạm, cơ thể hắn ta rơi mạnh xuống đất!
“Rầm!” Mặt đất sụt lún, cả người Richard lọt vào trong cái hố lớn trên mặt đất, bụi bay tứ tung.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng chín mươi chín, sắc mặt Lê Kim Huyên và thư ký đều tái xanh, ngẩn ra nhìn cái hố lớn bốc bụi cách hàng trăm mét… Hai người hoàn toàn trố mắt.
“Anh… anh giết người rồi?” Thư ký mặt mày trắng nhợt, giọng nói hoảng hốt hơi thay đổi.
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Yên tâm, không chết được đâu…” Anh giẫm lên từng đường băng keo thẳng đứng đó, băng keo hãm lực lại, sức mạnh khổng lồ, cho dù tên Richard đó muốn chết thì cũng không chết được. Trần Xuân Độ cũng hoàn toàn không thể để hắn ta chết, anh chỉ cho hắn ta một lời cảnh cáo đến cuối đời cũng khó mà quên được, giết gà dọa khỉ, cho gia tộc Richard một lời răn đe.
Trong cái hố sâu rộng lớn ở năm trăm mét bên dưới, thành viên nối dõi đời thứ sáu của gia tộc Richard hộc máu, nằm trong cái hố bốn mặt hướng lên trời, hai mắt hắn ta mở lớn, bất tỉnh nhân sự! Ngay cả lúc ngất rồi mà hai mắt vẫn mở to, có thể thấy vào khoảnh khắc ngất đi, hắn ta đã chịu nỗi sợ hãi lớn thế nào.
Ở châu Âu cách hàng chục nghìn kilomet xa xôi, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, lâu đài Richard.
Tầng thượng của tòa lâu đài cao hàng chục mét là một nhà thờ Cơ Đốc giáo rộng lớn. Hôm nay là ngày cúng lễ, mọi tín đồ trong gia tộc Richard lần lượt ngồi trước nhà thờ, lắng tai nghe lời cầu nguyện của linh mục.
Ở vị trí hàng đầu tiên của nhà thờ, con trai trưởng của gia tộc – Giles mặc một bộ vest chỉnh tề, bình tĩnh ngồi đó, hát bài hát nhẹ nhàng và tốt lành ca tụng Cơ Đốc giáo.
Cơ Đốc giáo là tín ngưỡng mà gia tộc Richard đã tôn thờ qua nhiều thế hệ, mỗi người đều tin thờ tự do, cũng là lời cầu nguyện của họ dành cho gia tộc.
Lúc này, đột nhiên một tên thuộc hạ vội vàng mở cánh cửa lớn của nhà thờ Cơ Đốc giáo, xông vào với vẻ mặt hoảng sợ.
Thời gian cầu nguyện yên tĩnh bị tên thuộc hạ này quấy rầy, con trai trưởng Giles chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Tên thuộc hạ đó hoảng hốt chạy tới trước Giles, quỳ một chân xuống, nói: “Cậu cả, xảy ra chuyện rồi!”
Giles nheo mắt lại, như thể đang có dấu hiệu nổi giận. Nhưng linh mục lại mỉm cười gật đầu với anh ta, đang tỏ ý bảo anh ta đừng nổi giận, tất cả đều là mây trôi, ở trước mặt Chúa cần phải bình tĩnh.
Giles chậm rãi đặt cuốn kinh thánh trong tay xuống, lẩm bẩm: “Thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường…” Nói xong, anh ta từ từ khom lưng cúi đầu về phía tượng thánh giá của Chúa trên đại điện của nhà thờ, bày tỏ lòng tôn kính.
Lúc này, con trai trưởng của gia tộc Richard cũng đã hoàn toàn yên lặng và bình thản, như thể không tranh với đời.
“Có chuyện gì? Nói đi.” Giles chậm rãi hỏi.
Tên thuộc hạ mặt mày vô cùng căng thẳng, cẩn thận dè dặt báo cáo: “Richard… Richard ở nước C bị người ta đánh cho bị thương cấp chín, đang hấp hối.”