Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 831
CHƯƠNG 831
Nội tâm Tô Loan Loan lộp bộp, cũng nhìn về phương hướng đó. Lê Kim Huyên không biết là tình huống gì, nhưng khi nhìn thấy chiếc Maybach kia, trong lòng Tô Loan Loan đã đoán ra một ít.
Có lẽ là tổ chức sát thủ trước đó.
Nội tâm Tô Loan Loan trầm xuống, vậy mà tổ chức sát thủ này lại không định buông tha cho bọn họ, muốn đuổi tận giết tuyệt!
Cũng đúng lúc này, đột nhiên Trần Xuân Độ mỉm cười, mở miệng nói: “Không có chuyện gì, Kim Huyên, chúng ta sẽ không sao.”
“Đùa à? Hay anh biết người trong xe?” Tất nhiên Lê Kim Huyên không tin lời nói xằng bậy của Trần Xuân Độ, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Dáng vẻ tươi cười của Trần Xuân Độ không giảm chút nào, anh quay đầu nhìn về phía Tô Loan Loan nói: “Chúng ta ra ngoài xem một chút.”
Trần Xuân Độ nói xong thì lập tức đi đến cánh cửa cabin.
“Này!” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng gọi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ dừng chân, nhìn về phía Lê Kim Huyên. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ: “Để cô ấy đi ra ngoài là được, anh đi làm cái gì?”
“Bảo vệ em mà?” Trần Xuân Độ hơi sửng sờ, cười nói.
“Anh? Chỉ bằng anh… hay là thôi đi.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường hồi đáp.
Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười vô lại: “Như vậy còn tốt hơn là em.”
Nói xong, không đợi Lê Kim Huyên kịp phản ứng, Trần Xuân Độ bước một bước ra khỏi cabin.
“Anh…” Gương mặt tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên hơi khựng lại, hiển nhiên là trong chốc lát vẫn chưa có nhiều phản ứng. Hai ba giây sau, sắc mặt Lê Kim Huyên mới đột nhiên băng lãnh, cô hoàn toàn không nghĩ tới, Trần Xuân Độ lại dám làm càn như vậy, anh dám nói bậy nói bạ với cô!
Lê Kim Huyên đang định lao ra khỏi cabin thì đột nhiên, bước chân của cô dừng lại. Lê Kim Huyên đứng ở cửa bỗng nhiên ngây dại.
Cách máy bay tư nhân rất gần, một chiếc Maybach từ đằng xa phóng tới với khí thế hung hăng.
“Két!”
Ngay khi Maybach tiếp cận máy bay tư nhân thì đột nhiên thắng mạnh một cái, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đất, phát sinh tiếng va chạm chói tai. Qua một lúc lâu, Maybach mới chậm rãi dừng trước máy bay tư nhân.
Người tới là ai?
Trần Xuân Độ nheo mắt, Tô Loan Loan nhìn về phía Maybach, sắc mặt trở nên cảnh giác. Bắp thịt cả người đều căng thẳng, cô ta cẩn thận quan sát siêu xe.
Lê Kim Huyên còn nghi hoặc hơn.
Cô đứng xa xa nhìn chiếc Maybach kia, nội tâm hết sức khó hiểu. Vào lúc này, tất cả các chuyến bay đều đã dừng lại, không ai đến sân bay cả, làm sao chiếc Maybach này lại có thể vào đây…
“Cạch!”
Đột nhiên, cửa xe ở bên chỗ ngồi của tài xế mở ra, một vị tài xế bước xuống từ bên trong, đi tới bên cạnh xe mở cửa.
Cửa mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ bên trong xe.
Trong tay người đàn ông kia vẫn đang cầm ly rượu vang chân cao, sắc mặt lạnh như băng nhìn ba người Trần Xuân Độ.
Người đàn ông quét mắt nhìn lướt một vòng, cuối cùng tập trung trên người Trần Xuân Độ.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Trần Xuân Độ rồi dừng lại hỏi: “Anh là Long Vương?”
Thời điểm anh ta mở miệng nói, từ trên người chợt bộc phát ra một cổ khí tràng kinh khủng. Sắc mặt Tô Loan Loan ở bên cạnh Trần Xuân Độ khẽ biến, người đàn ông này vậy mà lại làm cho cô ta cảm nhận được áp lực cực lớn.
Cổ áp lực này giống như xuất phát từ vực sâu, khiến da đầu Tô Loan Loan tê dại. Một mình thừa nhận áp lực tựa như núi cao này, thậm chí cô ta còn có chút không thở nổi.
Đây cũng là một cao thủ.
Hai mắt Tô Loan Loan chợt hiện vẻ cảnh giác, mà khi cô ta nhìn sang Trần Xuân Độ thì nhất thời trở nên vô cùng kinh ngạc.
Nội tâm Tô Loan Loan lộp bộp, cũng nhìn về phương hướng đó. Lê Kim Huyên không biết là tình huống gì, nhưng khi nhìn thấy chiếc Maybach kia, trong lòng Tô Loan Loan đã đoán ra một ít.
Có lẽ là tổ chức sát thủ trước đó.
Nội tâm Tô Loan Loan trầm xuống, vậy mà tổ chức sát thủ này lại không định buông tha cho bọn họ, muốn đuổi tận giết tuyệt!
Cũng đúng lúc này, đột nhiên Trần Xuân Độ mỉm cười, mở miệng nói: “Không có chuyện gì, Kim Huyên, chúng ta sẽ không sao.”
“Đùa à? Hay anh biết người trong xe?” Tất nhiên Lê Kim Huyên không tin lời nói xằng bậy của Trần Xuân Độ, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Dáng vẻ tươi cười của Trần Xuân Độ không giảm chút nào, anh quay đầu nhìn về phía Tô Loan Loan nói: “Chúng ta ra ngoài xem một chút.”
Trần Xuân Độ nói xong thì lập tức đi đến cánh cửa cabin.
“Này!” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng gọi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ dừng chân, nhìn về phía Lê Kim Huyên. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ: “Để cô ấy đi ra ngoài là được, anh đi làm cái gì?”
“Bảo vệ em mà?” Trần Xuân Độ hơi sửng sờ, cười nói.
“Anh? Chỉ bằng anh… hay là thôi đi.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường hồi đáp.
Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười vô lại: “Như vậy còn tốt hơn là em.”
Nói xong, không đợi Lê Kim Huyên kịp phản ứng, Trần Xuân Độ bước một bước ra khỏi cabin.
“Anh…” Gương mặt tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên hơi khựng lại, hiển nhiên là trong chốc lát vẫn chưa có nhiều phản ứng. Hai ba giây sau, sắc mặt Lê Kim Huyên mới đột nhiên băng lãnh, cô hoàn toàn không nghĩ tới, Trần Xuân Độ lại dám làm càn như vậy, anh dám nói bậy nói bạ với cô!
Lê Kim Huyên đang định lao ra khỏi cabin thì đột nhiên, bước chân của cô dừng lại. Lê Kim Huyên đứng ở cửa bỗng nhiên ngây dại.
Cách máy bay tư nhân rất gần, một chiếc Maybach từ đằng xa phóng tới với khí thế hung hăng.
“Két!”
Ngay khi Maybach tiếp cận máy bay tư nhân thì đột nhiên thắng mạnh một cái, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đất, phát sinh tiếng va chạm chói tai. Qua một lúc lâu, Maybach mới chậm rãi dừng trước máy bay tư nhân.
Người tới là ai?
Trần Xuân Độ nheo mắt, Tô Loan Loan nhìn về phía Maybach, sắc mặt trở nên cảnh giác. Bắp thịt cả người đều căng thẳng, cô ta cẩn thận quan sát siêu xe.
Lê Kim Huyên còn nghi hoặc hơn.
Cô đứng xa xa nhìn chiếc Maybach kia, nội tâm hết sức khó hiểu. Vào lúc này, tất cả các chuyến bay đều đã dừng lại, không ai đến sân bay cả, làm sao chiếc Maybach này lại có thể vào đây…
“Cạch!”
Đột nhiên, cửa xe ở bên chỗ ngồi của tài xế mở ra, một vị tài xế bước xuống từ bên trong, đi tới bên cạnh xe mở cửa.
Cửa mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ bên trong xe.
Trong tay người đàn ông kia vẫn đang cầm ly rượu vang chân cao, sắc mặt lạnh như băng nhìn ba người Trần Xuân Độ.
Người đàn ông quét mắt nhìn lướt một vòng, cuối cùng tập trung trên người Trần Xuân Độ.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Trần Xuân Độ rồi dừng lại hỏi: “Anh là Long Vương?”
Thời điểm anh ta mở miệng nói, từ trên người chợt bộc phát ra một cổ khí tràng kinh khủng. Sắc mặt Tô Loan Loan ở bên cạnh Trần Xuân Độ khẽ biến, người đàn ông này vậy mà lại làm cho cô ta cảm nhận được áp lực cực lớn.
Cổ áp lực này giống như xuất phát từ vực sâu, khiến da đầu Tô Loan Loan tê dại. Một mình thừa nhận áp lực tựa như núi cao này, thậm chí cô ta còn có chút không thở nổi.
Đây cũng là một cao thủ.
Hai mắt Tô Loan Loan chợt hiện vẻ cảnh giác, mà khi cô ta nhìn sang Trần Xuân Độ thì nhất thời trở nên vô cùng kinh ngạc.