Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828
CHƯƠNG 828
Sau khi tên sát thủ nghe minh chủ nói lời này, bỗng nhiên anh ta thở phào một hơi, nội tâm cực kỳ mừng rỡ, vội vã xin cáo lui: “Minh chủ, vậy tôi về trước chữa trị.”
Nói xong, tên sát thủ lập tức xoay người đi ra phía cửa của mật thất.
Nhưng anh ta còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên, trong mắt minh chủ bỗng loé lên máu tanh và lạnh lẽo!
Ngay sau đó, thân hình minh chủ chợt nhoáng lên. Một giây kế tiếp, thân ảnh quỷ mị lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau tên sát thủ!
“Xoẹt!”
Âm thanh thanh thúy khi lợi kiếm ra khỏi vỏ vang lên, bước chân tên sát thủ chợt khựng lại, hai mắt anh ta đột nhiên trừng lớn!
Sát thủ chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ở lồng ngực của mình rõ ràng là đang bị xuyên thấu, xuất hiện một cái lỗ máu, thậm chí anh ta còn nhìn thấy một mũi kiếm loang lổ vết máu.
“Minh chủ…” Sát thủ thống khổ chật vật mở miệng, tất nhiên anh ta không muốn tin tưởng, người động thủ lại là minh chủ!
Phía sau sát thủ, minh chủ cầm kiếm với sắc mặt băng lãnh, hờ hững chậm rãi mở miệng: “Tuy rằng hết thảy những chuyện này đều không phải vấn đề của cậu, nhưng cậu lâm trận bỏ chạy thì đã vi phạm nguyên tắc của Ma Minh, tội đáng chết.”
“Xoạt!”
Thời điểm minh chủ rút trường kiếm ra khỏi cơ thể sát thủ, thân thể vẫn còn độ ấm của anh ta mới ngã xuống, máu tươi bắn ra, rất nhanh đã lan tràn khắp mặt đất.
Minh chủ cúi đầu, lạnh lùng nhìn tên sát thủ, chậm rãi mở miệng nói: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”
“Rõ.” Hai tên thuộc hạ cung kính đáp lời minh chủ, minh chủ ra khỏi mật thất, thu hồi khí tức thâm thúy không còn sót lại chút gì, bị một cổ khí tràng khủng bố thay thế!
“Nhĩ Đông Trần, thời điểm anh dương danh Yên Kinh tôi đã muốn gặp anh một lần. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội này, nhờ đó tôi cũng biết được một chút về anh, rốt cuộc là anh có bao nhiêu phần thực lực như trong truyền thuyết.” Đôi mắt minh chủ lộ ra tinh mang, khóe miệng cong lên tạo thành một đội cong quỷ dị lạnh lẽo.
…
Yên Kinh, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân.
Kinh ngồi trên giường bệnh xem phần tài liệu dày cộm đặt trên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh thâm thúy, người thường vốn không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta.
Hộ ở bên cạnh nhìn Kinh, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Không hổ là người đứng đầu nước C, cho dù đang tĩnh dưỡng cũng không quên công việc. Nhân dân Yên Kinh đều nên cảm kích anh mới đúng.”
Sắc mặt Kinh bất biến, anh ta thản nhiên nói: “Đây là chức trách của tôi.”
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một tên thuộc hạ hoảng hốt đi đến.
“Đại nhân, không xong rồi, đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?” Kinh ngẩng đầu nhìn tên thuộc hạ.
“Ma Minh thất bại.” Tên thuộc hạ nói: “Vừa nãy Ma Minh truyền đến tin tức, toàn bộ tiểu đội đã bị tiêu diệt.”
Tin tức này truyền vào trong tai Kinh, nhưng cũng không khiến sắc mặt Kinh có chút biến hóa nào, chỉ là bút trong tay hơi dừng lại một chút, sau đó anh ta tiếp tục phê chuẩn tài liệu, lãnh đạm trả lời: “Tôi đã biết.”
“Với lại… với lại…” Đột nhiên tên thuộc hạ kia bắt đầu ấp úng.
“Hả? Với lại?” Kinh hơi sững sờ, anh ta có chút ngoài ý muốn, không biết còn có chuyện gì mà lại khiến tên thuộc hạ này do dự như thế.
“Với lại chuyện gì, nói đi.” Kinh mở miệng nói, trên mặt anh ta hiện vẻ ngạo nghễ. Ở địa bàn của Kinh, anh ta cũng không cần phải e dè.
Sau khi tên sát thủ nghe minh chủ nói lời này, bỗng nhiên anh ta thở phào một hơi, nội tâm cực kỳ mừng rỡ, vội vã xin cáo lui: “Minh chủ, vậy tôi về trước chữa trị.”
Nói xong, tên sát thủ lập tức xoay người đi ra phía cửa của mật thất.
Nhưng anh ta còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên, trong mắt minh chủ bỗng loé lên máu tanh và lạnh lẽo!
Ngay sau đó, thân hình minh chủ chợt nhoáng lên. Một giây kế tiếp, thân ảnh quỷ mị lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau tên sát thủ!
“Xoẹt!”
Âm thanh thanh thúy khi lợi kiếm ra khỏi vỏ vang lên, bước chân tên sát thủ chợt khựng lại, hai mắt anh ta đột nhiên trừng lớn!
Sát thủ chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ở lồng ngực của mình rõ ràng là đang bị xuyên thấu, xuất hiện một cái lỗ máu, thậm chí anh ta còn nhìn thấy một mũi kiếm loang lổ vết máu.
“Minh chủ…” Sát thủ thống khổ chật vật mở miệng, tất nhiên anh ta không muốn tin tưởng, người động thủ lại là minh chủ!
Phía sau sát thủ, minh chủ cầm kiếm với sắc mặt băng lãnh, hờ hững chậm rãi mở miệng: “Tuy rằng hết thảy những chuyện này đều không phải vấn đề của cậu, nhưng cậu lâm trận bỏ chạy thì đã vi phạm nguyên tắc của Ma Minh, tội đáng chết.”
“Xoạt!”
Thời điểm minh chủ rút trường kiếm ra khỏi cơ thể sát thủ, thân thể vẫn còn độ ấm của anh ta mới ngã xuống, máu tươi bắn ra, rất nhanh đã lan tràn khắp mặt đất.
Minh chủ cúi đầu, lạnh lùng nhìn tên sát thủ, chậm rãi mở miệng nói: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”
“Rõ.” Hai tên thuộc hạ cung kính đáp lời minh chủ, minh chủ ra khỏi mật thất, thu hồi khí tức thâm thúy không còn sót lại chút gì, bị một cổ khí tràng khủng bố thay thế!
“Nhĩ Đông Trần, thời điểm anh dương danh Yên Kinh tôi đã muốn gặp anh một lần. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội này, nhờ đó tôi cũng biết được một chút về anh, rốt cuộc là anh có bao nhiêu phần thực lực như trong truyền thuyết.” Đôi mắt minh chủ lộ ra tinh mang, khóe miệng cong lên tạo thành một đội cong quỷ dị lạnh lẽo.
…
Yên Kinh, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân.
Kinh ngồi trên giường bệnh xem phần tài liệu dày cộm đặt trên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh thâm thúy, người thường vốn không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta.
Hộ ở bên cạnh nhìn Kinh, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Không hổ là người đứng đầu nước C, cho dù đang tĩnh dưỡng cũng không quên công việc. Nhân dân Yên Kinh đều nên cảm kích anh mới đúng.”
Sắc mặt Kinh bất biến, anh ta thản nhiên nói: “Đây là chức trách của tôi.”
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một tên thuộc hạ hoảng hốt đi đến.
“Đại nhân, không xong rồi, đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?” Kinh ngẩng đầu nhìn tên thuộc hạ.
“Ma Minh thất bại.” Tên thuộc hạ nói: “Vừa nãy Ma Minh truyền đến tin tức, toàn bộ tiểu đội đã bị tiêu diệt.”
Tin tức này truyền vào trong tai Kinh, nhưng cũng không khiến sắc mặt Kinh có chút biến hóa nào, chỉ là bút trong tay hơi dừng lại một chút, sau đó anh ta tiếp tục phê chuẩn tài liệu, lãnh đạm trả lời: “Tôi đã biết.”
“Với lại… với lại…” Đột nhiên tên thuộc hạ kia bắt đầu ấp úng.
“Hả? Với lại?” Kinh hơi sững sờ, anh ta có chút ngoài ý muốn, không biết còn có chuyện gì mà lại khiến tên thuộc hạ này do dự như thế.
“Với lại chuyện gì, nói đi.” Kinh mở miệng nói, trên mặt anh ta hiện vẻ ngạo nghễ. Ở địa bàn của Kinh, anh ta cũng không cần phải e dè.