Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 814
CHƯƠNG 814
Vào lúc này đây, sắc mặt của Kinh lạnh đến mức có thể đóng băng! Anh ta chậm rãi đặt điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm! Khóe miệng khó khăn vẽ nên một vòng cung! Một nụ cười lạnh lẽo, khiến người ta rét đến tận xương!
“Sao rồi?” Hộ ở bên hỏi.
“Tên Long Vương… nhất định phải cho hắn ta chết không toàn thây, không được để cho hắn ta sống sót rời khỏi Yên Kinh!” Kinh lạnh lùng mở miệng, đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn tới một dãy số.
Kinh biết rõ dãy số kia thuộc về Ma Minh, ngay sau khi tin nhắn này gửi đi, Ma Minh sẽ điên cuồng truy giết Long Vương bằng mọi giá!
Nội dung tin nhắn không thể đơn giản hơn được nữa: Ngoài cửa sổ, mục tiêu chết, gấp đôi tiền thưởng!
Sau khi đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Kinh hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm cô tịch trải dài thăm thẳm, hơi thở của anh ta mang theo cảm giác thâm thúy lại quỷ dị, anh ta từ từ nhắm mắt lại, sáng mai khi mở mắt, anh ta không hy vọng sẽ lại nhận được tin xấu… Nếu không, anh ta thực sự sẽ phải dùng đến Chiến phòng Yên Kinh để xóa sổ người này!
Mặc dù nếu sử dụng đến chiến phòng, Long Vương sẽ không có cơ hội chiến thắng, nhưng nguy cơ mà Kinh phải đối mặt cũng vô cùng to lớn!
Bên trong khách sạn, vài tên sát thủ chậm rãi đi đến cửa phòng, khi mở cánh cửa đã bị đập cho nát bươm, gần như biến thành cái sàng đãi thóc, thì đột nhiên một tên dừng lại, từ trên người tên này truyền đến tiếng điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng, thần sắc của những tên sát thủ xung quanh ngưng trọng lại.
Bọn chúng trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ai muốn gặp phải loại chuyện này, rối rít không biết phải làm sao cho phải.
“Đội trưởng, điện thoại của anh.” Một tên sát thủ cả gan lên tiếng.
Thân thể tên kia run lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói: “Gấp đôi tiền thưởng, Long Vương nhất định phải chết, anh và tôi còn có thêm phần thưởng khác!”
“Được!” Đội trưởng đội sát thủ run rẩy toàn thân, trong mắt lộ ra tia hưng phấn, lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, tên đội trưởng đảo mắt nhìn một lượt, ra lệnh: “Đội một đội hai, tiếp tục truy kích, những người còn lại đi theo tao.”
Tên đội trưởng vừa dứt lời, cả nhóm vọt tới cửa sổ, nhanh chóng giương súng lên, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Trần Xuân Độ.
Ngay sau đó, tên đội trưởng nheo mắt lại, bên ngoài khách sạn đột nhiên xuất hiện một bóng người ẩn hiện trong bóng tối.
“Bắn!” Tên đội trưởng ra lệnh, trong tích tắc, vô số họng súng điên cuồng lóe lên tia sáng, lưỡi lửa bay vù vù về phía Trần Xuân Độ!
Mà lúc này, hai tiểu đội sát thủ đang chuẩn bị mở cửa phòng, sẵn sàng truy kích Lê Kim Huyên.
Nhưng khi bọn chúng vừa chạm vào cánh cửa, đang đi trong hành lang thì một bóng người khỏe mạnh xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng!
“Có mai phục!” Tên sát thủ lập tức hét lên một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước!
Thân ảnh kia nhanh như chớp, một cái chân dài đưa ra cứng cáp như roi sắt, lập tức đá bay từng tên sát thủ!
“Rầm!”
Mấy tên sát thủ ngã mạnh xuống sàn nhà, chật vật bò dậy, sau khi nhìn rõ người tới là ai thì vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó lại lộ ra vẻ khinh thường, mỉa mai.
Thì ra là phụ nữ.
Mấy tên sát thủ nhìn Tô Loan Loan bằng vẻ mặt khinh thường, nhất thời buông lỏng cảnh giác.
“Tự tìm cái chết, một con đàn bà lại dám ra tay với bọn tao.” Một tên sát thủ lạnh lùng nói.
Tô Loan Loan lạnh lùng nhìn đám sát thủ, không nói một lời, lại tung thêm một cước!
“Đội trưởng, mục tiêu chạy mất rồi!” Đột nhiên, một tên sát thủ nhìn thấy phía sau Tô Loan Loan, bóng người Lê Kim Huyên đang phóng chạy đi, liền vội vàng chỉ tay hét lớn về phía sau lưng Tô Loan Loan.
“Chạy trốn sao?” Tên cầm đầu đội sát thủ cười lạnh một cái, đột nhiên nâng họng súng lên, nhắm về phía Tô Loan Loan.
“Bắn!”
Vào lúc này đây, sắc mặt của Kinh lạnh đến mức có thể đóng băng! Anh ta chậm rãi đặt điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm! Khóe miệng khó khăn vẽ nên một vòng cung! Một nụ cười lạnh lẽo, khiến người ta rét đến tận xương!
“Sao rồi?” Hộ ở bên hỏi.
“Tên Long Vương… nhất định phải cho hắn ta chết không toàn thây, không được để cho hắn ta sống sót rời khỏi Yên Kinh!” Kinh lạnh lùng mở miệng, đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn tới một dãy số.
Kinh biết rõ dãy số kia thuộc về Ma Minh, ngay sau khi tin nhắn này gửi đi, Ma Minh sẽ điên cuồng truy giết Long Vương bằng mọi giá!
Nội dung tin nhắn không thể đơn giản hơn được nữa: Ngoài cửa sổ, mục tiêu chết, gấp đôi tiền thưởng!
Sau khi đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Kinh hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm cô tịch trải dài thăm thẳm, hơi thở của anh ta mang theo cảm giác thâm thúy lại quỷ dị, anh ta từ từ nhắm mắt lại, sáng mai khi mở mắt, anh ta không hy vọng sẽ lại nhận được tin xấu… Nếu không, anh ta thực sự sẽ phải dùng đến Chiến phòng Yên Kinh để xóa sổ người này!
Mặc dù nếu sử dụng đến chiến phòng, Long Vương sẽ không có cơ hội chiến thắng, nhưng nguy cơ mà Kinh phải đối mặt cũng vô cùng to lớn!
Bên trong khách sạn, vài tên sát thủ chậm rãi đi đến cửa phòng, khi mở cánh cửa đã bị đập cho nát bươm, gần như biến thành cái sàng đãi thóc, thì đột nhiên một tên dừng lại, từ trên người tên này truyền đến tiếng điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng, thần sắc của những tên sát thủ xung quanh ngưng trọng lại.
Bọn chúng trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ai muốn gặp phải loại chuyện này, rối rít không biết phải làm sao cho phải.
“Đội trưởng, điện thoại của anh.” Một tên sát thủ cả gan lên tiếng.
Thân thể tên kia run lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói: “Gấp đôi tiền thưởng, Long Vương nhất định phải chết, anh và tôi còn có thêm phần thưởng khác!”
“Được!” Đội trưởng đội sát thủ run rẩy toàn thân, trong mắt lộ ra tia hưng phấn, lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, tên đội trưởng đảo mắt nhìn một lượt, ra lệnh: “Đội một đội hai, tiếp tục truy kích, những người còn lại đi theo tao.”
Tên đội trưởng vừa dứt lời, cả nhóm vọt tới cửa sổ, nhanh chóng giương súng lên, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Trần Xuân Độ.
Ngay sau đó, tên đội trưởng nheo mắt lại, bên ngoài khách sạn đột nhiên xuất hiện một bóng người ẩn hiện trong bóng tối.
“Bắn!” Tên đội trưởng ra lệnh, trong tích tắc, vô số họng súng điên cuồng lóe lên tia sáng, lưỡi lửa bay vù vù về phía Trần Xuân Độ!
Mà lúc này, hai tiểu đội sát thủ đang chuẩn bị mở cửa phòng, sẵn sàng truy kích Lê Kim Huyên.
Nhưng khi bọn chúng vừa chạm vào cánh cửa, đang đi trong hành lang thì một bóng người khỏe mạnh xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng!
“Có mai phục!” Tên sát thủ lập tức hét lên một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước!
Thân ảnh kia nhanh như chớp, một cái chân dài đưa ra cứng cáp như roi sắt, lập tức đá bay từng tên sát thủ!
“Rầm!”
Mấy tên sát thủ ngã mạnh xuống sàn nhà, chật vật bò dậy, sau khi nhìn rõ người tới là ai thì vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó lại lộ ra vẻ khinh thường, mỉa mai.
Thì ra là phụ nữ.
Mấy tên sát thủ nhìn Tô Loan Loan bằng vẻ mặt khinh thường, nhất thời buông lỏng cảnh giác.
“Tự tìm cái chết, một con đàn bà lại dám ra tay với bọn tao.” Một tên sát thủ lạnh lùng nói.
Tô Loan Loan lạnh lùng nhìn đám sát thủ, không nói một lời, lại tung thêm một cước!
“Đội trưởng, mục tiêu chạy mất rồi!” Đột nhiên, một tên sát thủ nhìn thấy phía sau Tô Loan Loan, bóng người Lê Kim Huyên đang phóng chạy đi, liền vội vàng chỉ tay hét lớn về phía sau lưng Tô Loan Loan.
“Chạy trốn sao?” Tên cầm đầu đội sát thủ cười lạnh một cái, đột nhiên nâng họng súng lên, nhắm về phía Tô Loan Loan.
“Bắn!”