Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813
CHƯƠNG 813
Bên kia điện thoại, trong căn phòng tối om om của bệnh viện, khi nghe thấy giọng nói này … Đồng tử của Kinh đột nhiên ngưng tụ lại! Giọng nói phát ra từ điện thoại…Không phải là sát thủ của gã phái đi?
Vậy…Nói cách khác…Sát thủ đã xảy ra chuyện!
“Là mày?!” Trong điện thoại, giọng nói của Kinh trầm tĩnh thâm thúy, tựa như không có xíu gợn sóng nào.
“Nhiều năm như vậy, không những không quên tao mà còn phái người tới giết tao, tao còn phải cảm ơn mày à?” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh lãnh đạm, nói, giọng điệu khinh bỉ.
Bên kia điện thoại, vẻ mặt của Kinh lập tức thay đổi … Vẻ mặt gã ta vô cùng u ám! Trong miệng gã ta phát ra âm thanh khác thường … Đó là tiếng răng rắc cọ xát dữ dội! Kinh… Gã ta đương nhiên sẽ không quên được tên chó chết khốn kiếp này?! Nếu không có Trần Xuân Độ, làm sao bây giờ gã vẫn còn nằm trên giường bệnh chứ! Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Kinh! Mối hận này … Kinh, cả đời này gã sẽ không bao giờ quên được! Cái thằng Trần Xuân Độ này, cho dù có hoá thành tro…Gã đều sẽ nhận ra!
“Mày muốn làm gì?” Vẻ mặt của Kinh vô cùng sắc lạnh, lạnh lùng nói qua điện thoại.
“Làm gì à?” Trần Xuân Độ cầm điện thoại, giọng nói vô cùng thâm thúy: “Câu này tao nên hỏi mày mới đúng? Không chịu buông tha tao, đến tột cùng là mày muốn làm cái gì? Chẳng lẽ trí nhớ của mày kém tới vậy sao, đã quên mất chuyện năm đó rồi à?”
Gì cơ! Bên kia điện thoại, sau khi Kinh nghe được câu này, sát khí lập tức tăng vọt, hơi thở giống như của một con dã thú nguy hiểm tràn ra không khí!
“Trần Xuân Độ… mày đến đây, chính là tìm chết.” Giọng nói của Kinh lạnh như băng, mang theo sát khí ghê người! Có thể tưởng tượng ra thời khắc này, cơn giận của anh ta đã cao đến tận trời!
“Nếu mày không ngoan ngoãn chịu trói, cho dù có phải huy động đến cả Chiến phòng Yên Kinh, tao cũng phải xóa sổ mày khỏi cõi đời này!” Giọng nói của Kinh ở đầu bên kia điện thoại, vang lên rung cả trời đất.
Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng: “Chiến phòng Yên Kinh, mày có quyền điều động sao? Chẳng qua có chút năng lực huy động một nhóm nhỏ, mày thật sự coi bản thân là hoàng đế sao, thật sự coi thủ đô Yên Kinh là nhà mình sao?”
“Mày có thể thử chút xem sao…” Trong loa điện thoại, giọng nói của Kinh lạnh lùng, lãnh đạm, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo!
“Thử thì thử, tao phải sợ mày sao?” Trần Xuân Độ vừa nói vừa giẫm giày da dưới chân!
“Rắc rắc!” Một âm thanh giòn tan vang lên, toàn bộ phần chân của tên sát thủ bị một lực đạo mạnh khủng khiếp giẫm nát, xương cốt lập tức vỡ vụn, tiếng xương vỡ vang vọng trong không gian!
“Á AAAAA!” Tên sát thủ kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt vặn vẹo run rẩy, đau đến sống không bằng chết, thật sự thà chết đi còn hơn!!
“Mày dám!” Phía bên kia điện thoại, sắc mặt của Kinh vô cùng lạnh lùng, tức giận! Đây là tức giận vì nhục nhã! Trần Xuân Độ đang đạp lên sát thủ anh ta thuê ngay trước mũi anh ta… Đây chính là đánh chó trước mặt chủ mà!!
“Mày chính là đang tìm cái chết!! Tao thề, nhất định sẽ khiến mày chết thảm!” Giọng nói của Kinh vang lên đầy giận giữ trong điện thoại!
“Thật sao? Tao đang tò mò, mày làm sao có thể giết tao đây… Còn giờ tao sẽ đánh gãy thêm một chân của tên này.” Trần Xuân Độ nói.
Một tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên, tay chân của tên sát thủ… đều bị giẫm cho gãy nát! Cơ thể tên này nhuốm đầy máu tươi, thê thảm hết sức! Đôi mắt hằn lên tia máu… vô cùng thảm… cả người cũng đang run rẩy vì đau đớn.
Thân phận của tên sát thủ này là người đứng đầu trong Ma Minh, anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị giẫm dưới chân, thảm hại như vậy… tay chân đều bị giẫm nát… Một cảnh tượng bi thảm như vậy, gần như có thể làm rung chuyển cả thành phố T!
Trần Xuân Độ cầm điện thoại trên tay, bình tĩnh dửng dưng đứng ở đó, đôi giày da đạp lên người tên sát thủ… tỏa ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ.
“Long Vương… Nếu không giết được mày… tao thề sẽ không làm người!” Giọng của Kinh phát ra từ loa điện thoại nghe giống như thanh âm của quỷ!
“A a… Theo như cách mày nói, vậy là mày đang sợ… không thể làm người được nữa hả.” Giọng nói của Trần Xuân Độ lạnh như băng, tay cầm điện thoại đột nhiên dùng sức, chiếc điện thoại đã bị bóp nát!
…
Ở một nơi nào đó trong bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, Kinh đang nắm chặt chiếc điện thoại… đột nhiên có tiếng vỡ vụn truyền đến từ đầu dây bên kia… Sau đó là một tiếng bíp kéo dài, Kinh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hiện lên vẻ u ám, tiếng điện thoại báo đầu dây bên kia đang bận khiến anh ta phản ứng tức thì, vẻ mặt lạnh lùng, đầy sát ý!
Bên kia điện thoại, trong căn phòng tối om om của bệnh viện, khi nghe thấy giọng nói này … Đồng tử của Kinh đột nhiên ngưng tụ lại! Giọng nói phát ra từ điện thoại…Không phải là sát thủ của gã phái đi?
Vậy…Nói cách khác…Sát thủ đã xảy ra chuyện!
“Là mày?!” Trong điện thoại, giọng nói của Kinh trầm tĩnh thâm thúy, tựa như không có xíu gợn sóng nào.
“Nhiều năm như vậy, không những không quên tao mà còn phái người tới giết tao, tao còn phải cảm ơn mày à?” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh lãnh đạm, nói, giọng điệu khinh bỉ.
Bên kia điện thoại, vẻ mặt của Kinh lập tức thay đổi … Vẻ mặt gã ta vô cùng u ám! Trong miệng gã ta phát ra âm thanh khác thường … Đó là tiếng răng rắc cọ xát dữ dội! Kinh… Gã ta đương nhiên sẽ không quên được tên chó chết khốn kiếp này?! Nếu không có Trần Xuân Độ, làm sao bây giờ gã vẫn còn nằm trên giường bệnh chứ! Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Kinh! Mối hận này … Kinh, cả đời này gã sẽ không bao giờ quên được! Cái thằng Trần Xuân Độ này, cho dù có hoá thành tro…Gã đều sẽ nhận ra!
“Mày muốn làm gì?” Vẻ mặt của Kinh vô cùng sắc lạnh, lạnh lùng nói qua điện thoại.
“Làm gì à?” Trần Xuân Độ cầm điện thoại, giọng nói vô cùng thâm thúy: “Câu này tao nên hỏi mày mới đúng? Không chịu buông tha tao, đến tột cùng là mày muốn làm cái gì? Chẳng lẽ trí nhớ của mày kém tới vậy sao, đã quên mất chuyện năm đó rồi à?”
Gì cơ! Bên kia điện thoại, sau khi Kinh nghe được câu này, sát khí lập tức tăng vọt, hơi thở giống như của một con dã thú nguy hiểm tràn ra không khí!
“Trần Xuân Độ… mày đến đây, chính là tìm chết.” Giọng nói của Kinh lạnh như băng, mang theo sát khí ghê người! Có thể tưởng tượng ra thời khắc này, cơn giận của anh ta đã cao đến tận trời!
“Nếu mày không ngoan ngoãn chịu trói, cho dù có phải huy động đến cả Chiến phòng Yên Kinh, tao cũng phải xóa sổ mày khỏi cõi đời này!” Giọng nói của Kinh ở đầu bên kia điện thoại, vang lên rung cả trời đất.
Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng: “Chiến phòng Yên Kinh, mày có quyền điều động sao? Chẳng qua có chút năng lực huy động một nhóm nhỏ, mày thật sự coi bản thân là hoàng đế sao, thật sự coi thủ đô Yên Kinh là nhà mình sao?”
“Mày có thể thử chút xem sao…” Trong loa điện thoại, giọng nói của Kinh lạnh lùng, lãnh đạm, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo!
“Thử thì thử, tao phải sợ mày sao?” Trần Xuân Độ vừa nói vừa giẫm giày da dưới chân!
“Rắc rắc!” Một âm thanh giòn tan vang lên, toàn bộ phần chân của tên sát thủ bị một lực đạo mạnh khủng khiếp giẫm nát, xương cốt lập tức vỡ vụn, tiếng xương vỡ vang vọng trong không gian!
“Á AAAAA!” Tên sát thủ kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt vặn vẹo run rẩy, đau đến sống không bằng chết, thật sự thà chết đi còn hơn!!
“Mày dám!” Phía bên kia điện thoại, sắc mặt của Kinh vô cùng lạnh lùng, tức giận! Đây là tức giận vì nhục nhã! Trần Xuân Độ đang đạp lên sát thủ anh ta thuê ngay trước mũi anh ta… Đây chính là đánh chó trước mặt chủ mà!!
“Mày chính là đang tìm cái chết!! Tao thề, nhất định sẽ khiến mày chết thảm!” Giọng nói của Kinh vang lên đầy giận giữ trong điện thoại!
“Thật sao? Tao đang tò mò, mày làm sao có thể giết tao đây… Còn giờ tao sẽ đánh gãy thêm một chân của tên này.” Trần Xuân Độ nói.
Một tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên, tay chân của tên sát thủ… đều bị giẫm cho gãy nát! Cơ thể tên này nhuốm đầy máu tươi, thê thảm hết sức! Đôi mắt hằn lên tia máu… vô cùng thảm… cả người cũng đang run rẩy vì đau đớn.
Thân phận của tên sát thủ này là người đứng đầu trong Ma Minh, anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị giẫm dưới chân, thảm hại như vậy… tay chân đều bị giẫm nát… Một cảnh tượng bi thảm như vậy, gần như có thể làm rung chuyển cả thành phố T!
Trần Xuân Độ cầm điện thoại trên tay, bình tĩnh dửng dưng đứng ở đó, đôi giày da đạp lên người tên sát thủ… tỏa ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ.
“Long Vương… Nếu không giết được mày… tao thề sẽ không làm người!” Giọng của Kinh phát ra từ loa điện thoại nghe giống như thanh âm của quỷ!
“A a… Theo như cách mày nói, vậy là mày đang sợ… không thể làm người được nữa hả.” Giọng nói của Trần Xuân Độ lạnh như băng, tay cầm điện thoại đột nhiên dùng sức, chiếc điện thoại đã bị bóp nát!
…
Ở một nơi nào đó trong bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, Kinh đang nắm chặt chiếc điện thoại… đột nhiên có tiếng vỡ vụn truyền đến từ đầu dây bên kia… Sau đó là một tiếng bíp kéo dài, Kinh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hiện lên vẻ u ám, tiếng điện thoại báo đầu dây bên kia đang bận khiến anh ta phản ứng tức thì, vẻ mặt lạnh lùng, đầy sát ý!