Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 778
CHƯƠNG 778
“Đây là chuyện của người lớn, cô biết cũng không có lợi gì.” Trần Xuân Độ cười nhẹ.
“Chú đã bị thương thế này rồi còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?” Hoa Nhã Nhuỵ phẫn nộ: “Chú chạy đến nhà tôi nhờ tôi băng bó, nhưng lại không nói cho tôi biết ai đã khiến chú bị thương, rốt cuộc chú đang sợ điều gì?”
Trần Xuân Độ nhìn Hoa Nhã Nhuỵ rồi lắc đầu cười, đương nhiên anh không thể nói cho cô kẻ thù của anh là Lê Thần Vũ, là nhà họ Lê, là sự tồn tại mà nhà họ Hoa không thể chống lại… Anh không muốn kéo Hoa Nhã Nhuỵ xuống nước, không muốn liên luỵ đến cô và nhà họ Hoa… “Không nói cho cô biết là để bảo vệ cô.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng trả lời.
Hoa Nhã Nhuỵ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ vài giây, dường như tức giận nên cô đứng dậy bảo: “Băng bó xong rồi, chú đi đi.”
Trần Xuân Độ cúi đầu, thấy vết thương của mình đã được băng bó rất đẹp, chặt chẽ lại thoáng khí, anh đứng dậy nhìn Hoa Nhã Nhuỵ, trong lòng dâng lên một cảm gíac ấm áp.
Đột nhiên anh nói: “Nếu ngày mai thấy tin tôi chết, cô đừng nói với bất kỳ ai rằng tối nay tôi đã tới đây, nếu không cả nhà cô sẽ bị liên luỵ.”
Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô cùng kiên định, bởi vì anh không chỉ muốn đoạn tuyệt với Lê Thần Vũ, mà còn muốn gửi tín hiệu đến nước C!
Long Vương, đã trở lại!
Long Vương, ở nước C, lại sắp sửa có một trận gió tanh mưa máu nữa!
Lần cuối cùng Trần Xuân Độ thoát khỏi miệng cọp, lưu lạc ra nước ngoài, cuối cùng anh trở thành Long Vương oai danh một cõi … Mà lúc này, anh vẫn như cũ, sống chết không rõ! Bởi vì thứ anh phải đối mặt là một siêu cường quốc!
“Chú định làm cái quái gì vậy, đừng tự mình đi vào chỗ chết nữa!” Hoa Nhã Nhụy đột nhiên phản ứng lại, quay người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô không biết Trần Xuân Độ sẽ làm cái gì, nhưng trong lòng cô có một loại linh cảm vô cùng bất an.!
Ngay khi Hoa Nhã Nhụy vừa quay người lại, Trần Xuân Độ đột nhiên duỗi tay ra, ôm Hoa Nhã Nhụy vào lòng, đè người cô vào tường!
“Ưm …” Hoa Nhã Nhụy trợn to hai mắt, cô định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Trần Xuân Độ chặn lại, bị Trần Xuân Độ tùy ý nhấp nhám một món ngon ngọt như mật ~ Hoa Nhã Nhụy trợn to đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt ra ngoài, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ hôn cô như vậy, cả người cô trở nên cứng đờ …
Mãi cho đến một lúc lâu, thân thể Hoa Nhã Nhụy mới mềm nhũn ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, như thể đang say sưa vì rượu vậy.
Trần Xuân Độ buông Hoa Nhã Nhụy ra, Hoa Nhã Nhụy lưu luyến nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có một tia lo lắng lan tràn khắp nơi, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót.”
“Được rồi, anh hứa với em mà.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra chút lưu manh, anh nhìn đôi môi ngọt như mật ong của Hoa Nhã Nhụy rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Chú này hư ghê …” Hoa Nhã Nhụy nhìn thấy nụ cười nhếch mép rất lưu manh của Trần Xuân Độ, đỏ mặt cúi đầu thầm mắng một câu.
Khi cô ngẩng đầu lên, Trần Xuân Độ đã biến mất khỏi phòng.
Hoa Nhã Nhụy vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa, ánh trăng sáng trong, một bóng đen lao về phía chiếc xe phía xa, từ khoảng cách đó, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ đó nhanh cở nào, tốc độ của bóng đen kia có thể nói thật kinh người!
Khóe miệng của Hoa Nhã Nhụy gợi lên nụ cười ngọt ngào, thấy Trần Xuân Độ như thế, cô cũng bớt lo lắng hơn…
Bên trong khách sạn, nữ thần tổng giám đốc đứng trước khách sạn, trên khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng khó tả.
“Sếp Lê.” Đúng lúc này, Tô Loan Loan lặng lẽ đi phía sau Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Thế nào, có nghe tin từ anh ấy không?” Lê Kim Huyên nhanh chóng quay đầu lại, lo lắng hỏi, trong giọng điệu có mang theo chút lo lắng.
Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi đã gọi cho tất cả những người có quan hệ địa vị ở Yên Kinh. Một khi có tin tức từ anh ta, họ sẽ lập tức thông báo cho tôi biết.”
Lê Kim Huyên lúc này mới gật đầu, nói với Tô Loan Loan: “Cảm ơn.”
Tô Loan Loan im lặng, cô không nói với Lê Kim Huyên là cô có chút nghi ngờ không biết người đàn ông trong ảnh có phải là Trần Xuân Độ hay không, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn chắc chắn đó chính là Trần Xuân Độ.
Sau khi xác định được thân phận của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan sửng sốt một hồi, có làm sao cô không thể tin được Trần Xuân Độ đã thực sự đuổi giết nhà họ Lê!
Nhà họ Lê, là gia tộc lớn ở Yên Kinh, người nắm quyền là Lê Hồng, là kẻ đứng đầu nhà họ Lê, vị thế của nhà họ Lê tách biệt ở Yên Kinh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Lê Thần Vũ, Tô Loan Loan cảm thấy, Trần Xuân Độ đúng là làm việc chẳng biết nặng nhẹ, nhưng cô lại không ngờ Trần Xuân Độ lại kiêu ngạo như vậy!
“Đây là chuyện của người lớn, cô biết cũng không có lợi gì.” Trần Xuân Độ cười nhẹ.
“Chú đã bị thương thế này rồi còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?” Hoa Nhã Nhuỵ phẫn nộ: “Chú chạy đến nhà tôi nhờ tôi băng bó, nhưng lại không nói cho tôi biết ai đã khiến chú bị thương, rốt cuộc chú đang sợ điều gì?”
Trần Xuân Độ nhìn Hoa Nhã Nhuỵ rồi lắc đầu cười, đương nhiên anh không thể nói cho cô kẻ thù của anh là Lê Thần Vũ, là nhà họ Lê, là sự tồn tại mà nhà họ Hoa không thể chống lại… Anh không muốn kéo Hoa Nhã Nhuỵ xuống nước, không muốn liên luỵ đến cô và nhà họ Hoa… “Không nói cho cô biết là để bảo vệ cô.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng trả lời.
Hoa Nhã Nhuỵ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ vài giây, dường như tức giận nên cô đứng dậy bảo: “Băng bó xong rồi, chú đi đi.”
Trần Xuân Độ cúi đầu, thấy vết thương của mình đã được băng bó rất đẹp, chặt chẽ lại thoáng khí, anh đứng dậy nhìn Hoa Nhã Nhuỵ, trong lòng dâng lên một cảm gíac ấm áp.
Đột nhiên anh nói: “Nếu ngày mai thấy tin tôi chết, cô đừng nói với bất kỳ ai rằng tối nay tôi đã tới đây, nếu không cả nhà cô sẽ bị liên luỵ.”
Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô cùng kiên định, bởi vì anh không chỉ muốn đoạn tuyệt với Lê Thần Vũ, mà còn muốn gửi tín hiệu đến nước C!
Long Vương, đã trở lại!
Long Vương, ở nước C, lại sắp sửa có một trận gió tanh mưa máu nữa!
Lần cuối cùng Trần Xuân Độ thoát khỏi miệng cọp, lưu lạc ra nước ngoài, cuối cùng anh trở thành Long Vương oai danh một cõi … Mà lúc này, anh vẫn như cũ, sống chết không rõ! Bởi vì thứ anh phải đối mặt là một siêu cường quốc!
“Chú định làm cái quái gì vậy, đừng tự mình đi vào chỗ chết nữa!” Hoa Nhã Nhụy đột nhiên phản ứng lại, quay người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô không biết Trần Xuân Độ sẽ làm cái gì, nhưng trong lòng cô có một loại linh cảm vô cùng bất an.!
Ngay khi Hoa Nhã Nhụy vừa quay người lại, Trần Xuân Độ đột nhiên duỗi tay ra, ôm Hoa Nhã Nhụy vào lòng, đè người cô vào tường!
“Ưm …” Hoa Nhã Nhụy trợn to hai mắt, cô định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Trần Xuân Độ chặn lại, bị Trần Xuân Độ tùy ý nhấp nhám một món ngon ngọt như mật ~ Hoa Nhã Nhụy trợn to đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt ra ngoài, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ hôn cô như vậy, cả người cô trở nên cứng đờ …
Mãi cho đến một lúc lâu, thân thể Hoa Nhã Nhụy mới mềm nhũn ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, như thể đang say sưa vì rượu vậy.
Trần Xuân Độ buông Hoa Nhã Nhụy ra, Hoa Nhã Nhụy lưu luyến nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có một tia lo lắng lan tràn khắp nơi, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót.”
“Được rồi, anh hứa với em mà.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra chút lưu manh, anh nhìn đôi môi ngọt như mật ong của Hoa Nhã Nhụy rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Chú này hư ghê …” Hoa Nhã Nhụy nhìn thấy nụ cười nhếch mép rất lưu manh của Trần Xuân Độ, đỏ mặt cúi đầu thầm mắng một câu.
Khi cô ngẩng đầu lên, Trần Xuân Độ đã biến mất khỏi phòng.
Hoa Nhã Nhụy vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa, ánh trăng sáng trong, một bóng đen lao về phía chiếc xe phía xa, từ khoảng cách đó, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ đó nhanh cở nào, tốc độ của bóng đen kia có thể nói thật kinh người!
Khóe miệng của Hoa Nhã Nhụy gợi lên nụ cười ngọt ngào, thấy Trần Xuân Độ như thế, cô cũng bớt lo lắng hơn…
Bên trong khách sạn, nữ thần tổng giám đốc đứng trước khách sạn, trên khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng khó tả.
“Sếp Lê.” Đúng lúc này, Tô Loan Loan lặng lẽ đi phía sau Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.
“Thế nào, có nghe tin từ anh ấy không?” Lê Kim Huyên nhanh chóng quay đầu lại, lo lắng hỏi, trong giọng điệu có mang theo chút lo lắng.
Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi đã gọi cho tất cả những người có quan hệ địa vị ở Yên Kinh. Một khi có tin tức từ anh ta, họ sẽ lập tức thông báo cho tôi biết.”
Lê Kim Huyên lúc này mới gật đầu, nói với Tô Loan Loan: “Cảm ơn.”
Tô Loan Loan im lặng, cô không nói với Lê Kim Huyên là cô có chút nghi ngờ không biết người đàn ông trong ảnh có phải là Trần Xuân Độ hay không, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn chắc chắn đó chính là Trần Xuân Độ.
Sau khi xác định được thân phận của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan sửng sốt một hồi, có làm sao cô không thể tin được Trần Xuân Độ đã thực sự đuổi giết nhà họ Lê!
Nhà họ Lê, là gia tộc lớn ở Yên Kinh, người nắm quyền là Lê Hồng, là kẻ đứng đầu nhà họ Lê, vị thế của nhà họ Lê tách biệt ở Yên Kinh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Lê Thần Vũ, Tô Loan Loan cảm thấy, Trần Xuân Độ đúng là làm việc chẳng biết nặng nhẹ, nhưng cô lại không ngờ Trần Xuân Độ lại kiêu ngạo như vậy!