Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 747
CHƯƠNG 747
Nhịp bước chân anh vô cùng bình tĩnh và vững vàng, mỗi bước đi… đều tựa như mang theo ý định giết người vô hạn và kinh khủng! Thân thể của vô số thuộc hạ của nhà họ Lê không ngừng nằm xuống…
Không một ai… là đối thủ của anh! Anh như nhảy vọt lên không trung, thân thể chợt chuyển động, như bước vào cõi không người!
Nhà họ Lê ở Yên Kinh… ngôi nhà siêu quyền lực này… trước mặt anh… giống như một lâu đài điêu khắc bằng cát… không chịu nổi một đòn tấn công! Mặc sức san bằng, không ai có thể ngăn nổi!
“Vèo!” Đột nhiên! Tiếng vũ khí ác liệt vô đối cắt qua khoảng không trong không khí!
Ngân long bay lượn bất ngờ tấn công tới, giống như mười ngàn con rồng đang gầm thét!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, con ngươi của Trần Xuân Độ đột nhiên đông cứng lại! Thân pháp bùng nổ, xông lên đột ngột!
“Keng…!” Long Nha nhanh chóng vút qua không khí… oanh tạc dữ dội với Ngân long mang theo ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ kia! Không khí dao động dữ dội!
Ngân long dần dần xuất hiện trong không trung – đó là một cây thương dài màu bạc!
Một thanh niên khôi ngô, lạnh lùng, tay cầm thương đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào người Trần Xuân Độ!
“Nhị lang, Dương Trường Không của nhà họ Dương!” Thanh niên tự báo tên và biệt hiệu, rồi giơ thương chỉ thẳng vào Trần Xuân Độ!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt Trần Xuân Độ hơi đông lại.
“Họ Dương? Lại là người nhà họ Dương…” Giọng nói của Trần Xuân Độ lộ vẻ thâm thúy và lạnh lùng.
“Một ngàn năm trước, nhà họ Dương thời Bắc Tống nổi danh khắp thiên hạ, lừng lẫy xưa nay… Chỉ là tôi không ngờ, con cháu nhà họ Dương hôm nay… lại tiếp tay cho giặc, không phân biệt đúng sai, thiện ác.”
Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng mạnh mẽ, giống như một thanh kiếm sắc bén; mang vẻ giễu cợt không gì sánh bằng; khéo léo đâm trúng nội tâm của Dương Trường Không.
Sắc mặt Nhị lang Dương Trường Không trở nên lạnh lùng, tức giận: “Hỗn xược! Thanh danh của nhà họ Dương tao… sao có thể để cho mày sỉ nhục!” Vừa nói, ngọn thương trực tiếp xuyên qua bầu trời, đâm thẳng về phía Trần Xuân Độ!
“Keng…!” Long Nha đột kích, giao chiến kịch liệt với ngọn thương! Tia lửa văng tung tóe!
Giữa ánh điện và tia lửa… Bỗng nhiên, lại thêm một con Trường long hiện lên, tập kích xoay tròn giữa không trung! Chấn động cả bầu trời!
Trần Xuân Độ huy động Long Nha trong tay đánh trả kịch liệt!
“Keng keng keng…!” Vũ khí lập tức giao kích liên tục!
Toàn thân Trần Xuân Độ trực tiếp bị sức lực to lớn đẩy lùi về sau mấy chục bước! Trên mặt đất hiện ra từng dấu chân sụp lún, lõm sâu!
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh như băng đứng trong sân nhà, tay anh ta cầm trường thương đen như mực, ánh sáng đen dày đặc nổi bên trên, đối lập với trường thương của Dương Trường Không, như dàn trận!
“Anh cũng là con cháu của nhà họ Dương?” Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn người đàn ông với trường thương đen.
Cây thương trong tay người đàn ông rung lên, sát khí nở rộ!
“Đại lang, Dương Nhạn Quá!” Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, phảng phất sát khí giết chóc khủng bố!
Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên độ cong thâm thúy: “Thú vị…Dương gia tướng… Đại lang, Nhị lang đều đến… Các người cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Ánh mắt Đại lang Dương Nhạn Quá cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào Trần Xuân Độ, như thể muốn nhìn rõ khuôn mặt dưới mặt nạ của anh!
“Nhìn thấy hai chúng tôi ở đây, còn không mau khoanh tay chịu trói?” Giọng nói của Dương Nhạn Quá cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất vẻ chất vấn giết chóc từ địa ngục!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh.
“Khoanh tay chịu trói? Các người có năng lực này sao?” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh…
đầy giễu cợt.
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng, ý định giết người bị đè nén…!
Đột nhiên, Đại lang và Nhị lang tập kích tới! Sát khí kinh khủng ngút trời!
Nhịp bước chân anh vô cùng bình tĩnh và vững vàng, mỗi bước đi… đều tựa như mang theo ý định giết người vô hạn và kinh khủng! Thân thể của vô số thuộc hạ của nhà họ Lê không ngừng nằm xuống…
Không một ai… là đối thủ của anh! Anh như nhảy vọt lên không trung, thân thể chợt chuyển động, như bước vào cõi không người!
Nhà họ Lê ở Yên Kinh… ngôi nhà siêu quyền lực này… trước mặt anh… giống như một lâu đài điêu khắc bằng cát… không chịu nổi một đòn tấn công! Mặc sức san bằng, không ai có thể ngăn nổi!
“Vèo!” Đột nhiên! Tiếng vũ khí ác liệt vô đối cắt qua khoảng không trong không khí!
Ngân long bay lượn bất ngờ tấn công tới, giống như mười ngàn con rồng đang gầm thét!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, con ngươi của Trần Xuân Độ đột nhiên đông cứng lại! Thân pháp bùng nổ, xông lên đột ngột!
“Keng…!” Long Nha nhanh chóng vút qua không khí… oanh tạc dữ dội với Ngân long mang theo ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ kia! Không khí dao động dữ dội!
Ngân long dần dần xuất hiện trong không trung – đó là một cây thương dài màu bạc!
Một thanh niên khôi ngô, lạnh lùng, tay cầm thương đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào người Trần Xuân Độ!
“Nhị lang, Dương Trường Không của nhà họ Dương!” Thanh niên tự báo tên và biệt hiệu, rồi giơ thương chỉ thẳng vào Trần Xuân Độ!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt Trần Xuân Độ hơi đông lại.
“Họ Dương? Lại là người nhà họ Dương…” Giọng nói của Trần Xuân Độ lộ vẻ thâm thúy và lạnh lùng.
“Một ngàn năm trước, nhà họ Dương thời Bắc Tống nổi danh khắp thiên hạ, lừng lẫy xưa nay… Chỉ là tôi không ngờ, con cháu nhà họ Dương hôm nay… lại tiếp tay cho giặc, không phân biệt đúng sai, thiện ác.”
Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng mạnh mẽ, giống như một thanh kiếm sắc bén; mang vẻ giễu cợt không gì sánh bằng; khéo léo đâm trúng nội tâm của Dương Trường Không.
Sắc mặt Nhị lang Dương Trường Không trở nên lạnh lùng, tức giận: “Hỗn xược! Thanh danh của nhà họ Dương tao… sao có thể để cho mày sỉ nhục!” Vừa nói, ngọn thương trực tiếp xuyên qua bầu trời, đâm thẳng về phía Trần Xuân Độ!
“Keng…!” Long Nha đột kích, giao chiến kịch liệt với ngọn thương! Tia lửa văng tung tóe!
Giữa ánh điện và tia lửa… Bỗng nhiên, lại thêm một con Trường long hiện lên, tập kích xoay tròn giữa không trung! Chấn động cả bầu trời!
Trần Xuân Độ huy động Long Nha trong tay đánh trả kịch liệt!
“Keng keng keng…!” Vũ khí lập tức giao kích liên tục!
Toàn thân Trần Xuân Độ trực tiếp bị sức lực to lớn đẩy lùi về sau mấy chục bước! Trên mặt đất hiện ra từng dấu chân sụp lún, lõm sâu!
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh như băng đứng trong sân nhà, tay anh ta cầm trường thương đen như mực, ánh sáng đen dày đặc nổi bên trên, đối lập với trường thương của Dương Trường Không, như dàn trận!
“Anh cũng là con cháu của nhà họ Dương?” Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn người đàn ông với trường thương đen.
Cây thương trong tay người đàn ông rung lên, sát khí nở rộ!
“Đại lang, Dương Nhạn Quá!” Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, phảng phất sát khí giết chóc khủng bố!
Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên độ cong thâm thúy: “Thú vị…Dương gia tướng… Đại lang, Nhị lang đều đến… Các người cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Ánh mắt Đại lang Dương Nhạn Quá cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào Trần Xuân Độ, như thể muốn nhìn rõ khuôn mặt dưới mặt nạ của anh!
“Nhìn thấy hai chúng tôi ở đây, còn không mau khoanh tay chịu trói?” Giọng nói của Dương Nhạn Quá cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất vẻ chất vấn giết chóc từ địa ngục!
Dưới lớp mặt nạ Long Vương, ánh mắt của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh.
“Khoanh tay chịu trói? Các người có năng lực này sao?” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh…
đầy giễu cợt.
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng, ý định giết người bị đè nén…!
Đột nhiên, Đại lang và Nhị lang tập kích tới! Sát khí kinh khủng ngút trời!