Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 689
CHƯƠNG 689
Lê Kim Huyên rút chân lại, co người trên ghế sau, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ mang theo vẻ muốn giết người!
Trần Xuân Độ ngượng ngùng đứng lên, lúc này đã mất hết cả mặt mũi rồi!
“Đứng lại, ai cho phép anh đi?” Lê Kim Huyên lạnh lùng gọi.
Trần Xuân Độ gượng gạo đứng lại, trái tim hẫng đi một nhịp, có dự cảm không lành…
“Xoay lại!” Lê Kim Huyên nói, hệt như một cảnh sát.
Lúc này, Trần Xuân Độ rất ngoan ngoãn, giống như một người đang chột dạ bị người khác vạch trần.
Lê Kim Huyên nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Có phải anh ‘sùng chân’ không?”
Trần Xuân Độ đơ người…
“Ờm… Không… không có… sao anh có thể ‘sùng chân’ được chứ?” Trần Xuân Độ gãi đầu, nghiêm túc giải thích.
Lê Kim Huyên dán mắt nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh: “Vậy tại sao anh cứ nhìn chân tôi không rời? Lần trước là giày cao gót, lần này…” Lê Kim Huyên cảm thấy mình không nói tiếp được, cô hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, mặt đỏ bừng, vì chuyện này thực sự rất xấu hổ, khiến cô khó mà thốt ra lời!
Lúc này Trần Xuân Độ thật sự có trăm cái miệng cũng không cãi được: “Kim Huyên… Đây chắc chắn là trùng hợp thôi, thật đấy, trùng hợp thôi…”
“Trùng hợp?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ cả buổi, lúc này mới mang giày cao gót bước xuống xe, nhẹ nhàng sửa soạn lại áo sơ mi, đi mấy bước rồi mới dừng lại, xoay người, hung dữ nhìn Trần Xuân Độ: “Nếu còn dám có lần sau… anh tiêu chắc!”
Lê Kim Huyên nói, mà Trần Xuân Độ ngơ ngác nhìn cô, không hiểu ra sao: “Đây… đây là uy hiếp sao?”
Lê Kim Huyên trợn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh cảm thấy phải thì là phải.” Nói xong, cô mang giày cao gót, đi thẳng chẳng thèm quay đầu.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng cô rời đi, để tay lên chóp mũi khẽ ngửi, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý… Bên trên còn hương thơm quyến rũ trên người nữ thần… đúng là vật cưng mà…
Đêm khuya, Yên Kinh.
Lê Thần Vũ nằm trên cáng, mấy thuộc hạ của nhà họ Lê khiêng anh ta về nhà họ Lê, trên người anh ta đầy vết thương. Anh ta đứng rất gần xe, bị sóng xung kích nổ văng ra ngoài, gây ra chấn động rất lớn cho anh ta, còn bị bỏng bởi gió nóng từ vụ nổ, tình trạng hiện tại của anh ta rất không ổn.
Trong phòng ngủ của nhà họ Lê, một ông lão đứng bên giường, ánh mắt thâm sâu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ… ông ta chính là gia chủ của nhà họ Lê – Lê Hồng!
“Ui…” Không biết qua bao lâu, Lê Thần Vũ đau đớn rên lên, dần tỉnh táo lại.
“Tỉnh rồi?” Lê Hồng chậm rãi hỏi.
“Cháu làm sao thế này?” Giọng Lê Thần Vũ mang theo sự hung dữ và run rẩy.
“Xe cháu nổ rồi, ông đang cho người điều tra, cháu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, cháu chạy đến bên xe thì đột nhiên xe nổ, có thể là có người đặt bom điều khiển từ xe trên xe.” Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói.
“Bom điều khiển từ xa.” Lê Hồng kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Thần Vũ.
“Cháu biết rồi…” Lê Thần Vũ siết chặt nắm đấm, sắc mặt dữ tợn: “Chắc chắn là vậy… Trước đó cháu muốn xử Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, kết quả không thành công, thế nên bọn họ đặt bom điều khiển từ xa trên xe cháu! Đợi cháu đến gần, muốn nổ chết cháu!”
Lê Hồng đứng phắt dậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, vẻ mặt thâm sâu khiến người ta không đoán được suy nghĩ của ông ta: “Thú vị… Ông nể tình cũ, nể mặt ba cô ta, không muốn ra tay, còn cô ta, không biết đã trải qua điều gì mà lại ra tay…”
“Cháu lập tức bảo sát thủ đánh trả, nhà họ Lê chúng ta sẽ không chịu thiệt lớn thế này, bọn họ dám dùng bom với cháu, cháu cho nổ khách sạn của bọn họ!” Vẻ mặt Lê Thần Vũ vô cùng dữ tợn.
“Không, nếu cô ta chết thì quan hệ giữa chúng ta với nhà họ Trương hoàn toàn không thể dịu lại được, vẫn nên đợi thời cơ.” Lê Hồng nói xong thì xoay người nhìn Lê Thần Vũ, trước khi sắp đi còn nói: “Yên tâm dưỡng thương đi.”
Lê Hồng nói xong thì nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, đợi Lê Hồng đi, Lê Thần Vũ mới gọi một tên thuộc hạ vào phòng.
“Cậu Lê, có gì cần dặn dò sao?” Tên thuộc hạ đó cung kính hỏi.
“Lập tức cho người theo dõi khách sạn Lê Kim Huyên ở, giám sát hai bốn trên hai bốn. Không chỉ vậy, còn phải nghe ngóng động tĩnh trong phòng bọn họ ở, thuê các phòng bên cạnh phòng họ ở luôn. Bất cứ giá nào cũng phải nắm chắc hành tung của bọn họ!” Lê Thần Vũ sắc bén nói.
Lê Kim Huyên rút chân lại, co người trên ghế sau, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ mang theo vẻ muốn giết người!
Trần Xuân Độ ngượng ngùng đứng lên, lúc này đã mất hết cả mặt mũi rồi!
“Đứng lại, ai cho phép anh đi?” Lê Kim Huyên lạnh lùng gọi.
Trần Xuân Độ gượng gạo đứng lại, trái tim hẫng đi một nhịp, có dự cảm không lành…
“Xoay lại!” Lê Kim Huyên nói, hệt như một cảnh sát.
Lúc này, Trần Xuân Độ rất ngoan ngoãn, giống như một người đang chột dạ bị người khác vạch trần.
Lê Kim Huyên nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Có phải anh ‘sùng chân’ không?”
Trần Xuân Độ đơ người…
“Ờm… Không… không có… sao anh có thể ‘sùng chân’ được chứ?” Trần Xuân Độ gãi đầu, nghiêm túc giải thích.
Lê Kim Huyên dán mắt nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh: “Vậy tại sao anh cứ nhìn chân tôi không rời? Lần trước là giày cao gót, lần này…” Lê Kim Huyên cảm thấy mình không nói tiếp được, cô hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, mặt đỏ bừng, vì chuyện này thực sự rất xấu hổ, khiến cô khó mà thốt ra lời!
Lúc này Trần Xuân Độ thật sự có trăm cái miệng cũng không cãi được: “Kim Huyên… Đây chắc chắn là trùng hợp thôi, thật đấy, trùng hợp thôi…”
“Trùng hợp?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ cả buổi, lúc này mới mang giày cao gót bước xuống xe, nhẹ nhàng sửa soạn lại áo sơ mi, đi mấy bước rồi mới dừng lại, xoay người, hung dữ nhìn Trần Xuân Độ: “Nếu còn dám có lần sau… anh tiêu chắc!”
Lê Kim Huyên nói, mà Trần Xuân Độ ngơ ngác nhìn cô, không hiểu ra sao: “Đây… đây là uy hiếp sao?”
Lê Kim Huyên trợn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh cảm thấy phải thì là phải.” Nói xong, cô mang giày cao gót, đi thẳng chẳng thèm quay đầu.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng cô rời đi, để tay lên chóp mũi khẽ ngửi, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý… Bên trên còn hương thơm quyến rũ trên người nữ thần… đúng là vật cưng mà…
Đêm khuya, Yên Kinh.
Lê Thần Vũ nằm trên cáng, mấy thuộc hạ của nhà họ Lê khiêng anh ta về nhà họ Lê, trên người anh ta đầy vết thương. Anh ta đứng rất gần xe, bị sóng xung kích nổ văng ra ngoài, gây ra chấn động rất lớn cho anh ta, còn bị bỏng bởi gió nóng từ vụ nổ, tình trạng hiện tại của anh ta rất không ổn.
Trong phòng ngủ của nhà họ Lê, một ông lão đứng bên giường, ánh mắt thâm sâu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ… ông ta chính là gia chủ của nhà họ Lê – Lê Hồng!
“Ui…” Không biết qua bao lâu, Lê Thần Vũ đau đớn rên lên, dần tỉnh táo lại.
“Tỉnh rồi?” Lê Hồng chậm rãi hỏi.
“Cháu làm sao thế này?” Giọng Lê Thần Vũ mang theo sự hung dữ và run rẩy.
“Xe cháu nổ rồi, ông đang cho người điều tra, cháu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, cháu chạy đến bên xe thì đột nhiên xe nổ, có thể là có người đặt bom điều khiển từ xe trên xe.” Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói.
“Bom điều khiển từ xa.” Lê Hồng kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Thần Vũ.
“Cháu biết rồi…” Lê Thần Vũ siết chặt nắm đấm, sắc mặt dữ tợn: “Chắc chắn là vậy… Trước đó cháu muốn xử Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, kết quả không thành công, thế nên bọn họ đặt bom điều khiển từ xa trên xe cháu! Đợi cháu đến gần, muốn nổ chết cháu!”
Lê Hồng đứng phắt dậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, vẻ mặt thâm sâu khiến người ta không đoán được suy nghĩ của ông ta: “Thú vị… Ông nể tình cũ, nể mặt ba cô ta, không muốn ra tay, còn cô ta, không biết đã trải qua điều gì mà lại ra tay…”
“Cháu lập tức bảo sát thủ đánh trả, nhà họ Lê chúng ta sẽ không chịu thiệt lớn thế này, bọn họ dám dùng bom với cháu, cháu cho nổ khách sạn của bọn họ!” Vẻ mặt Lê Thần Vũ vô cùng dữ tợn.
“Không, nếu cô ta chết thì quan hệ giữa chúng ta với nhà họ Trương hoàn toàn không thể dịu lại được, vẫn nên đợi thời cơ.” Lê Hồng nói xong thì xoay người nhìn Lê Thần Vũ, trước khi sắp đi còn nói: “Yên tâm dưỡng thương đi.”
Lê Hồng nói xong thì nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, đợi Lê Hồng đi, Lê Thần Vũ mới gọi một tên thuộc hạ vào phòng.
“Cậu Lê, có gì cần dặn dò sao?” Tên thuộc hạ đó cung kính hỏi.
“Lập tức cho người theo dõi khách sạn Lê Kim Huyên ở, giám sát hai bốn trên hai bốn. Không chỉ vậy, còn phải nghe ngóng động tĩnh trong phòng bọn họ ở, thuê các phòng bên cạnh phòng họ ở luôn. Bất cứ giá nào cũng phải nắm chắc hành tung của bọn họ!” Lê Thần Vũ sắc bén nói.