Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 686
CHƯƠNG 686
Lê Kim Huyên quay đầu, thấy biển người từ cổng nhà họ Lê xông vào, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng!
Tô Loan Loan cũng lao đến bên cạnh Lê Kim Huyên, kéo cô ra phía sau, lúc cô ta nhìn thấy đám người từ ngoài cổng xông vào, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi!
Vì lần này, quả thực Lê Thần Vũ đã mai phục rất nhiều sát thủ!
Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Thần Vũ đầy ẩn ý. Lê Thần Vũ cầm lý rượu đứng đó, nhìn về phía Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên với ánh mắt lạnh như sương.
Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng thầm nói: “Cho dù mày là Long Vương, tao dùng chiến thuật biển người thì mày làm thế nào để bảo vệ Lê Kim Huyên. Chỉ cần bất cẩn chút thôi mà Lê Kim Huyên sẽ bị nhấn chìm trong biển người!”
Lê Thần Vũ mặc vest, quần áo bảnh bao đứng ở đó, nhìn ba người nhóm Lê Kim Huyên bị bao vậy. Anh ta tao nhã nhấp một ngụm rượu, trên mặt lóe lên vẻ hung tợn, bỗng lên tiếng: “Ra tay!”
“Xẹt xẹt xẹt!
Từng tên vệ sĩ đồ đen lần lượt vung dao! Từng tia sáng màu trắng lạnh lẽo của dao lóe lên, nhiệt độ không khí điên cuồng giảm xuống.
Lê Kim Huyên nhắm mắt, cô đã chuẩn bị tâm lý để chết rồi.
Sự nguy hiểm trong bữa tiệc Hồng môn này vượt xa tưởng tượng của cô.
“Kim Huyên.” Lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên nhẹ giọng nói.
Lê Kim Huyên mở mắt, thấy anh đang nhìn cô.
“Sợ sao?” Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng hỏi.
“Không sợ.” Lê Kim Huyên lắc đầu, khẽ đáp.
“Các người đã muốn làm đôi uyên ương liều mạng, vậy tôi tác thành cho các người!” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn!
“Ra tay!” Lê Thần Vũ ra lệnh, sát khí lập tức lan tràn!
“Dừng tay!”
Lúc này, đột nhiên bên cạnh Lê Thần Vũ truyền đến một giọng nói, Lê Thần Vũ quay đầu, thấy Lê Hồng không biết mở mắt từ khi nào, kịp thời bảo dừng.
“Gia chủ.” Lê Thần Vũ hơi sửng sốt và khó hiểu.
“Đủ rồi.” Lê Hồng quét mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ giây lát, bỗng lên tiếng: “Các người đi đi.”
“Đi?” Vẻ mặt anh tuấn của Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó sững sờ, không phản ứng lại kịp.
Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên cũng ngẩn người, Tô Loan Loan phản ứng lại trước, kéo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên vội đi ra ngoài.
Đám vệ sĩ đồ đen chặn đường họ cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ mai phục lâu như vậy, cuối cùng Lê Thần Vũ vừa ra lệnh thì Lê Hồng bảo dừng, rốt cuộc giờ bọn họ nên nghe ai đây?
Bọn họ không hiểu ra sao, mà Lê Hồng thấy bọn họ thờ ơ thì cau mày: “Tôi nói các người không nghe thấy sao? Mau tránh ra!”
Đám vệ sĩ nhìn sắc mặt tối sầm của Lê Thần Vũ, chỉ có thể tránh đường.
“Thế này…” Tất cả khách khứa của nhà họ Lê ở hiện trường đều không ngờ đến sự thay đổi này, ai ấy cũng ngẩn ra, các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ lại càng mù mờ hơn.
Sắc mặt Lê Thần Vũ tối sầm, không nói lời nào mà nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi ra khỏi cổng nhà họ Lê, cuối cùng anh ta nhìn Lê Hồng, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng khó hiểu.
Anh ta không hiểu vì sao Lê Hồng làm vậy.
Sau khi nữ thần Tổng giám đốc ra khỏi khách sạn, một chiếc ô tô màu đen yên lặng đỗ ở cổng nhà họ Lê.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lên trước, vừa định mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên ánh mắt Trần Xuân Độ sững lại, nghiêm túc nói với Lê Kim Huyên: “Em lui ra!”
Lê Kim Huyên ngơ ngác, dường như ý thức được có chuyện gì đó không ổn, cô nghe lời lui ra.
“Xa thêm chút nữa.” Trần Xuân Độ cứ bảo Lê Kim Huyên lui xa cả trăm mét.
Sau đó anh nằm bò xuống, chui vào dưới gầm xe Mercedes – Benz.
Trần Xuân Độ chui vào gầm xe… Có thể nhìn thấy rõ ràng các linh kiện của xe, ngay sau đó, đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, phát hiện một tia sáng màu đỏ yếu ớt đang không ngừng lóe lên… Như thể toát ra hơi thở chết chóc!
Trần Xuân Độ chậm rãi sáp đến trước tia sáng màu đỏ, quan sát kỹ lưỡng, đây… là một quả bom điều khiển từ xa!
Trên mặt Trần Xuân Độ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười lộ ra vẻ nghiền ngẫm!
Trần Xuân Độ thao tác hai ba cái, thành thạo tháo quả bom hẹn giờ xuống.
Ở phía xa, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm gầm xa, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng phức tạp, từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của cô hơi hỗn loạn… ngày càng lo lắng…
Lê Kim Huyên quay đầu, thấy biển người từ cổng nhà họ Lê xông vào, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng!
Tô Loan Loan cũng lao đến bên cạnh Lê Kim Huyên, kéo cô ra phía sau, lúc cô ta nhìn thấy đám người từ ngoài cổng xông vào, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi!
Vì lần này, quả thực Lê Thần Vũ đã mai phục rất nhiều sát thủ!
Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Thần Vũ đầy ẩn ý. Lê Thần Vũ cầm lý rượu đứng đó, nhìn về phía Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên với ánh mắt lạnh như sương.
Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng thầm nói: “Cho dù mày là Long Vương, tao dùng chiến thuật biển người thì mày làm thế nào để bảo vệ Lê Kim Huyên. Chỉ cần bất cẩn chút thôi mà Lê Kim Huyên sẽ bị nhấn chìm trong biển người!”
Lê Thần Vũ mặc vest, quần áo bảnh bao đứng ở đó, nhìn ba người nhóm Lê Kim Huyên bị bao vậy. Anh ta tao nhã nhấp một ngụm rượu, trên mặt lóe lên vẻ hung tợn, bỗng lên tiếng: “Ra tay!”
“Xẹt xẹt xẹt!
Từng tên vệ sĩ đồ đen lần lượt vung dao! Từng tia sáng màu trắng lạnh lẽo của dao lóe lên, nhiệt độ không khí điên cuồng giảm xuống.
Lê Kim Huyên nhắm mắt, cô đã chuẩn bị tâm lý để chết rồi.
Sự nguy hiểm trong bữa tiệc Hồng môn này vượt xa tưởng tượng của cô.
“Kim Huyên.” Lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên nhẹ giọng nói.
Lê Kim Huyên mở mắt, thấy anh đang nhìn cô.
“Sợ sao?” Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng hỏi.
“Không sợ.” Lê Kim Huyên lắc đầu, khẽ đáp.
“Các người đã muốn làm đôi uyên ương liều mạng, vậy tôi tác thành cho các người!” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn!
“Ra tay!” Lê Thần Vũ ra lệnh, sát khí lập tức lan tràn!
“Dừng tay!”
Lúc này, đột nhiên bên cạnh Lê Thần Vũ truyền đến một giọng nói, Lê Thần Vũ quay đầu, thấy Lê Hồng không biết mở mắt từ khi nào, kịp thời bảo dừng.
“Gia chủ.” Lê Thần Vũ hơi sửng sốt và khó hiểu.
“Đủ rồi.” Lê Hồng quét mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ giây lát, bỗng lên tiếng: “Các người đi đi.”
“Đi?” Vẻ mặt anh tuấn của Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó sững sờ, không phản ứng lại kịp.
Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên cũng ngẩn người, Tô Loan Loan phản ứng lại trước, kéo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên vội đi ra ngoài.
Đám vệ sĩ đồ đen chặn đường họ cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ mai phục lâu như vậy, cuối cùng Lê Thần Vũ vừa ra lệnh thì Lê Hồng bảo dừng, rốt cuộc giờ bọn họ nên nghe ai đây?
Bọn họ không hiểu ra sao, mà Lê Hồng thấy bọn họ thờ ơ thì cau mày: “Tôi nói các người không nghe thấy sao? Mau tránh ra!”
Đám vệ sĩ nhìn sắc mặt tối sầm của Lê Thần Vũ, chỉ có thể tránh đường.
“Thế này…” Tất cả khách khứa của nhà họ Lê ở hiện trường đều không ngờ đến sự thay đổi này, ai ấy cũng ngẩn ra, các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ lại càng mù mờ hơn.
Sắc mặt Lê Thần Vũ tối sầm, không nói lời nào mà nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi ra khỏi cổng nhà họ Lê, cuối cùng anh ta nhìn Lê Hồng, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng khó hiểu.
Anh ta không hiểu vì sao Lê Hồng làm vậy.
Sau khi nữ thần Tổng giám đốc ra khỏi khách sạn, một chiếc ô tô màu đen yên lặng đỗ ở cổng nhà họ Lê.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lên trước, vừa định mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên ánh mắt Trần Xuân Độ sững lại, nghiêm túc nói với Lê Kim Huyên: “Em lui ra!”
Lê Kim Huyên ngơ ngác, dường như ý thức được có chuyện gì đó không ổn, cô nghe lời lui ra.
“Xa thêm chút nữa.” Trần Xuân Độ cứ bảo Lê Kim Huyên lui xa cả trăm mét.
Sau đó anh nằm bò xuống, chui vào dưới gầm xe Mercedes – Benz.
Trần Xuân Độ chui vào gầm xe… Có thể nhìn thấy rõ ràng các linh kiện của xe, ngay sau đó, đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, phát hiện một tia sáng màu đỏ yếu ớt đang không ngừng lóe lên… Như thể toát ra hơi thở chết chóc!
Trần Xuân Độ chậm rãi sáp đến trước tia sáng màu đỏ, quan sát kỹ lưỡng, đây… là một quả bom điều khiển từ xa!
Trên mặt Trần Xuân Độ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười lộ ra vẻ nghiền ngẫm!
Trần Xuân Độ thao tác hai ba cái, thành thạo tháo quả bom hẹn giờ xuống.
Ở phía xa, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm gầm xa, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng phức tạp, từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của cô hơi hỗn loạn… ngày càng lo lắng…