Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 647
CHƯƠNG 647
Mà Tô Loan Loan vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng, vẻ mặt nghiêm nghị và cranh giác, luôn đề phòng sự việc đột ngột vừa rồi lại xảy ra.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.
Tim Tô Loan Loan khẽ run lên, cảnh giác mở hé cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, lúc này cô ta mới yên tâm mà mở cửa.
“Tổng giám đốc Lê, anh ấy về rồi.”
Tô Loan Loan vui mừng hô lên.
Trần Xuân Độ đã về.
Trần Xuân Độ đi vào phòng làm, vừa vào anh đã ngửi thấy một làn gió thơm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Lê Kim Huyên chạy bước nhỏ tới, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, người cô sững sờ.
Trần Xuân Độ lúc này cực kỳ nhếch nhác, máu me be bét, trên người còn có vài vết thương.
Lê Kim Huyên nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp mở to, vẻ mặt không thể tin được.
“Sao vậy Kim Huyên?” Trần Xuân Độ nhìn cô, khoé miệng nở nụ cười.
“Anh sao vậy? Sao trên người toàn máu thế?” Lê Kim Huyên chạy tới, mang theo mùi hương thơm xộc vào mũi Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên ôm chặt lấy Trần Xuân Độ, mùi máu tanh nồng hoà với mùi khói nhàn nhạt trên người Trần Xuân Độ khiến trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống.
“Anh gặp phải sát thủ truy sát trên đường, đánh vài chiêu rồi may mắn chạy thoát được.” Lê Kim Huyên ôm chặt Trần Xuân Độ, anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng giải thích.
“Vậy sao anh biết chúng tôi ở đây?” Đôi mắt xinh đẹp của Tổng giám đốc nữ thần đột nhiên đỏ lên, trong giọng nói đầy từ tính có chút run rẩy.
Mặc dù ngoài miệng và vẻ mặt cô đều tỏ vẻ thờ ơ với Trần Xuân Độ, nhưng khi mất liên lạc với anh, cuối cùng cô vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
“Rất đơn giản, đi theo xe các em tới thôi.” Trần Xuân Độ cười khẽ rồi giải thích.
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, khi nghe thấy lời giải thích này của anh, khoé miệng cô ta co giật dữ dội, đúng là quá điêu!
Nhưng người luôn thông minh như Lê Kim Huyên lại hiếm thấy không truy hỏi tới cùng, thay vào đó là ngầm chấp nhận lời giải thích của Trần Xuân Độ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lê Kim Huyên hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Mấy tên sát thủ kia muốn giết anh, sau đó anh hạ gục tất cả bọn chúng, ai ngờ chúng lại tới nữa nên anh đành phải cắt đuổi các em.” Trần Xuân Độ bốc phét khiến Lê Kim Huyên càng nghe càng không nói nên lời.
“Vậy chúng ta lập tức về thành phố T đi, nơi này quá nguy hiểm.” Lê Kim Huyên quay đầu, nói với Tô Loan Loan.
“Không, em quên lời mời của Lê Thần Vũ rồi à?” Trần Xuân Độ nhấp một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói.
“Lê Thần Vũ? Thôi chúng ta không đến đó nữa thì hơn.” Lê Kim Huyên chần chừ.
“Sao lại không đi? Đây là cơ hội tốt mà!” Trần Xuân Độ sững ngời, sau đó nở nụ cười: “Kim Huyên, đây là cơ hội tốt của em và ba chúng ta, hơn nữa còn là Lê Thần Vũ chủ động dâng tới, không thể từ bỏ.”
“Cơ hội tốt?” Lê Kim Huyên cau mày: “Anh nghĩ Lê Thần Vũ hiền lắm sao?”
“Nếu đến dự buổi tiệc đó, chắc chắn Lê Thần Vũ sẽ sắp xếp, chỉ cần nói sai một câu cũng có thể rơi vào tình cảnh không bao giờ trở mình được nữa.” Lê Kim Huyên cau mày.
“Đó là người khác thôi, có anh ở đây em sợ gì?” Trần Xuân Độ cười nhẹ.
“Chỉ dựa vào anh?” Lê Kim Huyên liếc mắt, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ nghi hoặc.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ người nào của nhà họ Lê bắt nạt em nữa.” Mắt Trần Xuân Độ trở nên nghiêm nghị và sâu hơn, giọng điệu trịnh trọng, nói xong anh từ tốn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Trần Xuân Độ còn nói: “Dù là Lê Thần Vũ cũng không được… Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
… Bốn ngày sau, ở nhà họ Lê.
Lê Thần Vũ đang ngồi trong sân nhà nhìn cá trong ao, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tên cấp dưới vội vàng bước vào, tên đó đi tới sau lưng Lê Thần Vũ rồi nói: “Thưa cậu chủ, mọi chuyện đã được thu xếp xong xuôi, ngày mai ông chủ sẽ về, kịp tham dự buổi tiệc tối mai.”
Mà Tô Loan Loan vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng, vẻ mặt nghiêm nghị và cranh giác, luôn đề phòng sự việc đột ngột vừa rồi lại xảy ra.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.
Tim Tô Loan Loan khẽ run lên, cảnh giác mở hé cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, lúc này cô ta mới yên tâm mà mở cửa.
“Tổng giám đốc Lê, anh ấy về rồi.”
Tô Loan Loan vui mừng hô lên.
Trần Xuân Độ đã về.
Trần Xuân Độ đi vào phòng làm, vừa vào anh đã ngửi thấy một làn gió thơm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Lê Kim Huyên chạy bước nhỏ tới, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, người cô sững sờ.
Trần Xuân Độ lúc này cực kỳ nhếch nhác, máu me be bét, trên người còn có vài vết thương.
Lê Kim Huyên nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp mở to, vẻ mặt không thể tin được.
“Sao vậy Kim Huyên?” Trần Xuân Độ nhìn cô, khoé miệng nở nụ cười.
“Anh sao vậy? Sao trên người toàn máu thế?” Lê Kim Huyên chạy tới, mang theo mùi hương thơm xộc vào mũi Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên ôm chặt lấy Trần Xuân Độ, mùi máu tanh nồng hoà với mùi khói nhàn nhạt trên người Trần Xuân Độ khiến trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống.
“Anh gặp phải sát thủ truy sát trên đường, đánh vài chiêu rồi may mắn chạy thoát được.” Lê Kim Huyên ôm chặt Trần Xuân Độ, anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng giải thích.
“Vậy sao anh biết chúng tôi ở đây?” Đôi mắt xinh đẹp của Tổng giám đốc nữ thần đột nhiên đỏ lên, trong giọng nói đầy từ tính có chút run rẩy.
Mặc dù ngoài miệng và vẻ mặt cô đều tỏ vẻ thờ ơ với Trần Xuân Độ, nhưng khi mất liên lạc với anh, cuối cùng cô vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
“Rất đơn giản, đi theo xe các em tới thôi.” Trần Xuân Độ cười khẽ rồi giải thích.
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, khi nghe thấy lời giải thích này của anh, khoé miệng cô ta co giật dữ dội, đúng là quá điêu!
Nhưng người luôn thông minh như Lê Kim Huyên lại hiếm thấy không truy hỏi tới cùng, thay vào đó là ngầm chấp nhận lời giải thích của Trần Xuân Độ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lê Kim Huyên hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Mấy tên sát thủ kia muốn giết anh, sau đó anh hạ gục tất cả bọn chúng, ai ngờ chúng lại tới nữa nên anh đành phải cắt đuổi các em.” Trần Xuân Độ bốc phét khiến Lê Kim Huyên càng nghe càng không nói nên lời.
“Vậy chúng ta lập tức về thành phố T đi, nơi này quá nguy hiểm.” Lê Kim Huyên quay đầu, nói với Tô Loan Loan.
“Không, em quên lời mời của Lê Thần Vũ rồi à?” Trần Xuân Độ nhấp một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói.
“Lê Thần Vũ? Thôi chúng ta không đến đó nữa thì hơn.” Lê Kim Huyên chần chừ.
“Sao lại không đi? Đây là cơ hội tốt mà!” Trần Xuân Độ sững ngời, sau đó nở nụ cười: “Kim Huyên, đây là cơ hội tốt của em và ba chúng ta, hơn nữa còn là Lê Thần Vũ chủ động dâng tới, không thể từ bỏ.”
“Cơ hội tốt?” Lê Kim Huyên cau mày: “Anh nghĩ Lê Thần Vũ hiền lắm sao?”
“Nếu đến dự buổi tiệc đó, chắc chắn Lê Thần Vũ sẽ sắp xếp, chỉ cần nói sai một câu cũng có thể rơi vào tình cảnh không bao giờ trở mình được nữa.” Lê Kim Huyên cau mày.
“Đó là người khác thôi, có anh ở đây em sợ gì?” Trần Xuân Độ cười nhẹ.
“Chỉ dựa vào anh?” Lê Kim Huyên liếc mắt, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ nghi hoặc.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ người nào của nhà họ Lê bắt nạt em nữa.” Mắt Trần Xuân Độ trở nên nghiêm nghị và sâu hơn, giọng điệu trịnh trọng, nói xong anh từ tốn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Trần Xuân Độ còn nói: “Dù là Lê Thần Vũ cũng không được… Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
… Bốn ngày sau, ở nhà họ Lê.
Lê Thần Vũ đang ngồi trong sân nhà nhìn cá trong ao, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tên cấp dưới vội vàng bước vào, tên đó đi tới sau lưng Lê Thần Vũ rồi nói: “Thưa cậu chủ, mọi chuyện đã được thu xếp xong xuôi, ngày mai ông chủ sẽ về, kịp tham dự buổi tiệc tối mai.”