Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619
CHƯƠNG 619
Hộ khựng lại và nhìn, một đôi giày da cao cấp bước xuống khỏi xe, giẫm trên mặt đất, ngay sau đó, một bóng người bước ra.
Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao nhìn Hộ chăm chú khiến Hộ bất giác run lên.
Là Kinh, cuối cùng thì Kinh cũng bước ra khỏi chiếc xe đó!
“Đại nhân.”
Tất cả thuộc hạ đứng chung quanh xe đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng khi Kinh bước ra khỏi xe!
Kinh bước ra, đi tới trước mặt Hộ thản nhiên nói: “Trông anh chật vật thật đấy.”
Sắc mặt của Hộ lạnh như băng, gằn giọng: “Ai cần anh lo?”
“Bây giờ đã hiểu ra chưa? Anh ta đã là Long Vương chứ không còn là thằng nhóc năm nào nữa, muốn lấy mạng anh ta, sợ rằng anh sẽ phải xếp hàng.” Kinh thản nhiên nói.
“Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?” Hộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh và tôi phải hợp tác mới đánh bại được Long Vương.” Kinh chậm rãi nói.
“Hợp tác?” Hộ nhướng mày, hiển nhiên là không muốn chút nào.
Nhưng Kinh lại chế nhạo: “Sao, anh vẫn còn cho rằng mình có thể tự đánh bại Long Vương sao? Anh chống đỡ anh ta được bao nhiêu phút?”
Sau một lát, cuối cùng Hộ cũng gật đầu, một cỗ sát khí lạnh băng toả ra: “Tên đó… Phải chết!”
“Đi thôi, có lẽ anh ta đang nôn nóng lắm đây.” Kinh bước đi, thân hình loáng một cái đã chỉ còn lại tàn ảnh.
Khi Hộ quay đầu quay đầu lại nhìn vào cửa khách sạn thì thấy Kinh đã xuất hiện ở lối vào khách sạn và đang đi vào trong.
Hộ lạnh lùng khịt mũi, vùng dậy lao thẳng về phía cửa khách sạn!
Hai nhân vật lớn lần lượt tiến vào khách sạn, còn những tên thuộc hạ chỉ có thể quỳ trên mặt đất lạnh run, kinh bắt tay cùng Hộ là một chuyện chưa từng nghe thấy!
Vô số thủ hạ quỳ trên mặt đất, thân hình kịch liệt run rẩy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy những vị tai to mặt lớn như Kinh Hộ bắt tay nhau… Bọn họ không nghĩ ra được rốt cuộc là thế lực thần thánh nào đã khiến cả hai gã này phải bắt tay nhau đối phó! Người đó phải ở đẳng cấp nào chứ!
Họ không sao tưởng tượng được rằng những kẻ đáng sợ như vậy lại đang ở trong khách sạn này!
Nhưng khi Hộ xông đến cửa khách sạn a thì cơ thể anh ta đột nhiên bị kềm lại.
Anh ta thấy Kinh đang chậm chạp lui ra khỏi khách sạn.
Hộ sửng sốt, đang định hỏi Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì một giọng nói khác vang lên từ trong khách sạn.
Người nọ ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần, chân đi dép lê, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng vẻ mặt giễu cợt cùng sự lạnh lùng khiến Hộ bộc phát ra sát khí đáng sợ!
Người này chính là Trần Xuân Độ, anh đã chủ động ra đây !
Hộ lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, Hai bàn tay bất giác nắm chặt, toàn thân kêu răng rắc!
Kinh chậm rãi lui ra phía sau, khi đến gần Hồ mới ngừng lại và nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Vất vả quá nhỉ, để loại bỏ tôi mà phải rầm rồ như thế này à.” Trần Xuân Độ mỉa mai.
“Khôn hồn thì tự chết đi, đỡ phí sức tôi.” Hộ gằn giọng đáp lại.
Trần Xuân Độ liếc nhìn xung quanh thì thấy đám người phía sau Hộ và Kinh thì châm chọc: “Chẳng lẽ các người cho rằng đám phế vật này có tác dụng với tôi sao?”
Kinh nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, cười đầy ý vị: “Không.”
Kinh lập tức giơ tay vẫy vẫy, đám thuộc hạ đang đứng từ xa quan sát cũng nhanh chóng hiểu ý, quay trở lại xe, phóng vào màn đêm thăm thẳm.
“Long Vương, không ngờ là anh còn dám quay lại nước C, anh muốn vinh quy bái tổ sao?” Giằng co được một lát thi Kinh đột nhiên nói với giọng điệu chế nhạo.
“Về nhà cưới vợ sinh con, mà anh cũng muốn thò tay vào sao?” Trần Xuân Độ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Kinh.
“Vinh quy bái tổ? Lệnh truy nã của nước C dành cho anh vẫn chưa được bãi bỏ, lặng lẽ trở về thế này thì ngay cả rửa tay gác kiếm cũng không phải, cùng lắm là tham sống sợ chết, cúp đuôi trở về.” Hộ thản nhiên nói.
Kinh gật: “Rõ ràng là ở rể nhà họ Lê mà còn mặt mũi nói rằng mình cưới vợ sinh con, chỉ sợ ngay cả tay của Lê Kim Huyên anh còn chưa được chạm vào đâu nhỉ? Ở nhà họ Lê, ngay cả một đứa ở anh còn không bằng, đường đường là Long Vương mà lại buồn cười như vậy!”
Giọng của Kinh rất lớn, trong đêm yên tĩnh nó lại càng chói tai!
“Chuyện giữa tôi và vợ, mấy con chó độc thân các người có tư cách để bàn luận sao?” Trần Xuân Độ chậm rãi phả ra một làn khói, khịt mũi đáp lại.
Hộ khựng lại và nhìn, một đôi giày da cao cấp bước xuống khỏi xe, giẫm trên mặt đất, ngay sau đó, một bóng người bước ra.
Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao nhìn Hộ chăm chú khiến Hộ bất giác run lên.
Là Kinh, cuối cùng thì Kinh cũng bước ra khỏi chiếc xe đó!
“Đại nhân.”
Tất cả thuộc hạ đứng chung quanh xe đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng khi Kinh bước ra khỏi xe!
Kinh bước ra, đi tới trước mặt Hộ thản nhiên nói: “Trông anh chật vật thật đấy.”
Sắc mặt của Hộ lạnh như băng, gằn giọng: “Ai cần anh lo?”
“Bây giờ đã hiểu ra chưa? Anh ta đã là Long Vương chứ không còn là thằng nhóc năm nào nữa, muốn lấy mạng anh ta, sợ rằng anh sẽ phải xếp hàng.” Kinh thản nhiên nói.
“Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?” Hộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh và tôi phải hợp tác mới đánh bại được Long Vương.” Kinh chậm rãi nói.
“Hợp tác?” Hộ nhướng mày, hiển nhiên là không muốn chút nào.
Nhưng Kinh lại chế nhạo: “Sao, anh vẫn còn cho rằng mình có thể tự đánh bại Long Vương sao? Anh chống đỡ anh ta được bao nhiêu phút?”
Sau một lát, cuối cùng Hộ cũng gật đầu, một cỗ sát khí lạnh băng toả ra: “Tên đó… Phải chết!”
“Đi thôi, có lẽ anh ta đang nôn nóng lắm đây.” Kinh bước đi, thân hình loáng một cái đã chỉ còn lại tàn ảnh.
Khi Hộ quay đầu quay đầu lại nhìn vào cửa khách sạn thì thấy Kinh đã xuất hiện ở lối vào khách sạn và đang đi vào trong.
Hộ lạnh lùng khịt mũi, vùng dậy lao thẳng về phía cửa khách sạn!
Hai nhân vật lớn lần lượt tiến vào khách sạn, còn những tên thuộc hạ chỉ có thể quỳ trên mặt đất lạnh run, kinh bắt tay cùng Hộ là một chuyện chưa từng nghe thấy!
Vô số thủ hạ quỳ trên mặt đất, thân hình kịch liệt run rẩy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy những vị tai to mặt lớn như Kinh Hộ bắt tay nhau… Bọn họ không nghĩ ra được rốt cuộc là thế lực thần thánh nào đã khiến cả hai gã này phải bắt tay nhau đối phó! Người đó phải ở đẳng cấp nào chứ!
Họ không sao tưởng tượng được rằng những kẻ đáng sợ như vậy lại đang ở trong khách sạn này!
Nhưng khi Hộ xông đến cửa khách sạn a thì cơ thể anh ta đột nhiên bị kềm lại.
Anh ta thấy Kinh đang chậm chạp lui ra khỏi khách sạn.
Hộ sửng sốt, đang định hỏi Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì một giọng nói khác vang lên từ trong khách sạn.
Người nọ ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần, chân đi dép lê, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng vẻ mặt giễu cợt cùng sự lạnh lùng khiến Hộ bộc phát ra sát khí đáng sợ!
Người này chính là Trần Xuân Độ, anh đã chủ động ra đây !
Hộ lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, Hai bàn tay bất giác nắm chặt, toàn thân kêu răng rắc!
Kinh chậm rãi lui ra phía sau, khi đến gần Hồ mới ngừng lại và nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Vất vả quá nhỉ, để loại bỏ tôi mà phải rầm rồ như thế này à.” Trần Xuân Độ mỉa mai.
“Khôn hồn thì tự chết đi, đỡ phí sức tôi.” Hộ gằn giọng đáp lại.
Trần Xuân Độ liếc nhìn xung quanh thì thấy đám người phía sau Hộ và Kinh thì châm chọc: “Chẳng lẽ các người cho rằng đám phế vật này có tác dụng với tôi sao?”
Kinh nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, cười đầy ý vị: “Không.”
Kinh lập tức giơ tay vẫy vẫy, đám thuộc hạ đang đứng từ xa quan sát cũng nhanh chóng hiểu ý, quay trở lại xe, phóng vào màn đêm thăm thẳm.
“Long Vương, không ngờ là anh còn dám quay lại nước C, anh muốn vinh quy bái tổ sao?” Giằng co được một lát thi Kinh đột nhiên nói với giọng điệu chế nhạo.
“Về nhà cưới vợ sinh con, mà anh cũng muốn thò tay vào sao?” Trần Xuân Độ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Kinh.
“Vinh quy bái tổ? Lệnh truy nã của nước C dành cho anh vẫn chưa được bãi bỏ, lặng lẽ trở về thế này thì ngay cả rửa tay gác kiếm cũng không phải, cùng lắm là tham sống sợ chết, cúp đuôi trở về.” Hộ thản nhiên nói.
Kinh gật: “Rõ ràng là ở rể nhà họ Lê mà còn mặt mũi nói rằng mình cưới vợ sinh con, chỉ sợ ngay cả tay của Lê Kim Huyên anh còn chưa được chạm vào đâu nhỉ? Ở nhà họ Lê, ngay cả một đứa ở anh còn không bằng, đường đường là Long Vương mà lại buồn cười như vậy!”
Giọng của Kinh rất lớn, trong đêm yên tĩnh nó lại càng chói tai!
“Chuyện giữa tôi và vợ, mấy con chó độc thân các người có tư cách để bàn luận sao?” Trần Xuân Độ chậm rãi phả ra một làn khói, khịt mũi đáp lại.