Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615
Chương 615
Là chủ nhân thành phố T, sao anh ta có thể không có thực lực đứng đầu thiên hạ chứ? Bằng không anh ta đâu thể ngồi vững vị trí đó.
“Rầm!”
Hộ vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ, hư không chấn động, thậm chí còn có tiếng nổ vang vọng.
Hộ ra tay quá nhanh, hư không chỉ còn lại vô số quyền ảnh và những gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra xung quanh.
“Rầm!”
Hộ đấm trúng vào ngực Trần Xuân Độ, nhất thời khiến anh bay ngược ra ngoài, như diều đứt dây, nháy mắt trên tường đã xuất hiện một hố sâu hình người.
Anh ta yếu đến thế ư?
Hộ nhíu chặt mày nhìn Trần Xuân Độ, hơi bất ngờ khi anh ta không thể né nổi một cú đấm, thực lực này thật sự quá yếu ớt, sao anh ta có thể gây ra sóng gió ở nước ngoài?
Chẳng lẽ giờ nước ngoài cũng rất yếu ớt?
Hộ nhìn chằm chằm bức tường, một lúc sau, bụi tan đi, trong hố sâu hình người trên vách tường đó, Trần Xuân Độ từ tốn bước ra ngoài.
Nhưng giờ Trần Xuân Độ quần áo rách rưới, mặt mày đầy bụi, khóe miệng còn trào máu tươi, trái ngược với hình tượng điển trai phóng khoáng, vô cùng hoàn hảo của Hộ.
“Khụ khụ…”
Trần Xuân Độ ho ra máu, đi tới trước mặt Hộ, lau khóe miệng như người chẳng bị gì, rồi nhìn anh ta tấm tắc: “Không ngờ nhiều năm không gặp, anh vẫn giống hệt phụ nữ, cú đấm này không hề có tý sức lực, anh chưa ăn tối à? Tôi có thể gọi phục vụ mang cho anh mấy cái màn thầu, đợi anh ăn no để có sức hơn.”
Trần Xuân Độ cực kỳ bình tĩnh nói, như hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người bị đánh bay.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ từ trên cao, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm, cú đấm lúc nãy anh chỉ thăm dò thôi, thế mà anh ta đã bắt đầu chế nhạo một cách trắng trợn.
Từ khi trở thành chủ nhân thành phố T, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy, có người dám mỉa mai anh như thế.
Đúng là muốn chết mà.
Hộ hừ lạnh, bỗng duỗi thẳng lưng, khí thế trên người bỗng đạt đến đỉnh điểm.
Anh lại vung nắm đấm, tiếng răng rắc bỗng vang lên, tay áo vest bên phải đã bị cơ bắp kéo căng.
“Mau chết đi!”
Hộ lại vung nắm đấm, lần này anh chỉ giữ lại 30% sức mạnh, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh đáng sợ này, e rằng cơ thể sẽ bị đánh nát.
“Ầm!”
Lúc nắm đấm của Hộ sắp giáng xuống bụng Trần Xuân Độ, anh khẽ híp mắt, cơ bắp ở phần bụng bỗng phát lực, trở nên vô cùng cứng rắn.
Dù nắm đấm thứ hai của Hộ đánh trúng bụng, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng Trần Xuân Độ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngoại trừ thân hình khẽ run lên, thì hầu như không xảy ra chuyện gì cả.
Ngược lại Hộ đứng tại chỗ, từ tốn thu nắm đấm, nhưng lúc buông xuống, đã nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt khác, lúc cú đấm ban nãy giáng xuống, anh hoàn toàn không có cảm giác đánh trúng phần thịt… mà giống như đấm trúng tấm thép, làm tay phải anh đau nhói, thậm chí đã bị gãy xương.
Cánh tay phải của Hộ yếu ớt rũ xuống, vì đau đớn nên khẽ run rẩy, tất cả đều bắt nguồn từ cú đấm lúc nãy của anh, Trần Xuân Độ thì trông có vẻ không sao, nhưng hình như anh đã bị gãy xương rồi.
Chết tiệt, mình đang tự tìm đường chết ư?
Cả người Hộ chết lặng.
Hộ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu rồi mới đột nhiên cười khẩy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói không ngừng: “Được lắm.”
Còn Trần Xuân Độ thì lia ánh mắt khắp người Hộ, cuối cùng dừng lại ở cánh tay đang treo lơ lửng của Hộ, khẽ ồ một tiếng rồi chậc lưỡi: “Anh tàn phế rồi à, chẳng lẽ cánh tay này mới động vào một chút đã tự gãy rồi sao?”
“Một người đàn ông mà lại yếu ớt, mỏng manh như một cô gái sao.” Sự chế nhạo của Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thổi bùng lên lửa giận của Hộ!
Với thân phận và tâm trí của Hộ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi Trần Xuân Độ vừa nói câu đầu tiên, quả nhiên là tên này đang dùng chiêu khích tướng để ép mình ra tay.
Là chủ nhân thành phố T, sao anh ta có thể không có thực lực đứng đầu thiên hạ chứ? Bằng không anh ta đâu thể ngồi vững vị trí đó.
“Rầm!”
Hộ vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ, hư không chấn động, thậm chí còn có tiếng nổ vang vọng.
Hộ ra tay quá nhanh, hư không chỉ còn lại vô số quyền ảnh và những gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra xung quanh.
“Rầm!”
Hộ đấm trúng vào ngực Trần Xuân Độ, nhất thời khiến anh bay ngược ra ngoài, như diều đứt dây, nháy mắt trên tường đã xuất hiện một hố sâu hình người.
Anh ta yếu đến thế ư?
Hộ nhíu chặt mày nhìn Trần Xuân Độ, hơi bất ngờ khi anh ta không thể né nổi một cú đấm, thực lực này thật sự quá yếu ớt, sao anh ta có thể gây ra sóng gió ở nước ngoài?
Chẳng lẽ giờ nước ngoài cũng rất yếu ớt?
Hộ nhìn chằm chằm bức tường, một lúc sau, bụi tan đi, trong hố sâu hình người trên vách tường đó, Trần Xuân Độ từ tốn bước ra ngoài.
Nhưng giờ Trần Xuân Độ quần áo rách rưới, mặt mày đầy bụi, khóe miệng còn trào máu tươi, trái ngược với hình tượng điển trai phóng khoáng, vô cùng hoàn hảo của Hộ.
“Khụ khụ…”
Trần Xuân Độ ho ra máu, đi tới trước mặt Hộ, lau khóe miệng như người chẳng bị gì, rồi nhìn anh ta tấm tắc: “Không ngờ nhiều năm không gặp, anh vẫn giống hệt phụ nữ, cú đấm này không hề có tý sức lực, anh chưa ăn tối à? Tôi có thể gọi phục vụ mang cho anh mấy cái màn thầu, đợi anh ăn no để có sức hơn.”
Trần Xuân Độ cực kỳ bình tĩnh nói, như hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người bị đánh bay.
Hộ nhìn Trần Xuân Độ từ trên cao, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm, cú đấm lúc nãy anh chỉ thăm dò thôi, thế mà anh ta đã bắt đầu chế nhạo một cách trắng trợn.
Từ khi trở thành chủ nhân thành phố T, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy, có người dám mỉa mai anh như thế.
Đúng là muốn chết mà.
Hộ hừ lạnh, bỗng duỗi thẳng lưng, khí thế trên người bỗng đạt đến đỉnh điểm.
Anh lại vung nắm đấm, tiếng răng rắc bỗng vang lên, tay áo vest bên phải đã bị cơ bắp kéo căng.
“Mau chết đi!”
Hộ lại vung nắm đấm, lần này anh chỉ giữ lại 30% sức mạnh, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh đáng sợ này, e rằng cơ thể sẽ bị đánh nát.
“Ầm!”
Lúc nắm đấm của Hộ sắp giáng xuống bụng Trần Xuân Độ, anh khẽ híp mắt, cơ bắp ở phần bụng bỗng phát lực, trở nên vô cùng cứng rắn.
Dù nắm đấm thứ hai của Hộ đánh trúng bụng, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng Trần Xuân Độ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngoại trừ thân hình khẽ run lên, thì hầu như không xảy ra chuyện gì cả.
Ngược lại Hộ đứng tại chỗ, từ tốn thu nắm đấm, nhưng lúc buông xuống, đã nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt khác, lúc cú đấm ban nãy giáng xuống, anh hoàn toàn không có cảm giác đánh trúng phần thịt… mà giống như đấm trúng tấm thép, làm tay phải anh đau nhói, thậm chí đã bị gãy xương.
Cánh tay phải của Hộ yếu ớt rũ xuống, vì đau đớn nên khẽ run rẩy, tất cả đều bắt nguồn từ cú đấm lúc nãy của anh, Trần Xuân Độ thì trông có vẻ không sao, nhưng hình như anh đã bị gãy xương rồi.
Chết tiệt, mình đang tự tìm đường chết ư?
Cả người Hộ chết lặng.
Hộ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu rồi mới đột nhiên cười khẩy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói không ngừng: “Được lắm.”
Còn Trần Xuân Độ thì lia ánh mắt khắp người Hộ, cuối cùng dừng lại ở cánh tay đang treo lơ lửng của Hộ, khẽ ồ một tiếng rồi chậc lưỡi: “Anh tàn phế rồi à, chẳng lẽ cánh tay này mới động vào một chút đã tự gãy rồi sao?”
“Một người đàn ông mà lại yếu ớt, mỏng manh như một cô gái sao.” Sự chế nhạo của Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thổi bùng lên lửa giận của Hộ!
Với thân phận và tâm trí của Hộ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi Trần Xuân Độ vừa nói câu đầu tiên, quả nhiên là tên này đang dùng chiêu khích tướng để ép mình ra tay.