Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613
Chương 613
Hộ gật đầu đáp: “Tôi từng gặp cô ta một lần, quả thật rất xinh đẹp.”
“Đúng lúc lát nữa có thể dẫn cô ta tới để tôi mở mang tầm mắt.” Giọng điệu của Kinh hơi kỳ lạ sâu xa.
“Anh muốn thu phục cô ta? Anh đã thu phục nữ thần Yên Kinh rồi, anh có chắc là muốn có thêm một cô nữa không?” Hộ nhìn Kinh, bỗng nở nụ cười sâu xa.
“Tất nhiên tôi sẽ không để lại cho Lê Hồng một con người nguyên vẹn, hơn nữa tôi cũng không chê nhiều đồ chơi.”
Đúng lúc này, một thuộc hạ gấp gáp chạy tới bên xe với sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất ngay: “Thưa ngài, không xong rồi!”
“Chuyện gì? Chẳng phải tôi luôn dặn các cậu phải giữ bình tĩnh à?” Kinh lạnh lùng nói.
“Vâng…” Thuộc hạ đó dập đầu xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này Kinh mới lên tiếng hỏi.
“Vì đã qua một lúc lâu mà tôi không nhận được câu trả lời của đội ngũ mà ngài đã phái đi, nên cả gan đi vào xem xét…” Thuộc hạ đó sợ hãi run rẩy nói: “Tôi đã nhìn thấy thi thể của họ… trong số họ chỉ có một người còn sống sót, nhưng tinh thần đã suy sụp rồi…”
“Tinh thần suy sụp?” Kinh khẽ nhíu mày, tia thâm thúy không ngừng lan ra trong đáy mắt…
“Mấy sát thủ đó đều là người tinh nhuệ, ý chí vượt xa người thường, bàn tay đã dính vô số máu tươi, tại sao tinh thần lại suy sụp?” Hộ ở bên cạnh thắc mắc.
Kinh lắc đầu, nhìn thuộc hạ đó nói: “Người đó đang ở đâu, mau dẫn tôi qua đó.”
“Anh ta đang đứng cạnh xe phía trước.” Thuộc hạ đó vội đứng dậy, cung kính mở cửa xe, dẫn Kinh và Hộ tới chiếc xe đang đậu phía trước.
Sát thủ đó đang đứng dựa vào xe, hai mắt mở to, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, vẻ mặt như nhìn thấy ma hoặc chuyện khó tin nào đó.
Kinh đi tới trước mặt sát thủ đó, nhìn anh ta rồi từ tốn hỏi: “Tại sao chỉ có mình cậu còn sống sót?”
Sát thủ đó phớt lờ Kinh, Kinh hừ lạnh, toàn thân bộc phát khí chất lạnh lẽo, lúc này mới khiến sát thủ đó miễn cưỡng bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút.
Sát thủ đó nhìn Kinh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, lúc này mới giải thích: “Ông chủ, chúng tôi đã gặp phải rắc rối…”
Kinh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra hỏi: “Có phải các cậu đã gặp một người đàn ông?”
Sát thủ đó vội gật đầu lia lịa, nhìn Kinh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Rồi sao? Chẳng phải tôi bảo các cậu bắt người phụ nữ đó lại à?” Kinh hỏi tiếp.
“Bên cạnh người phụ nữ đó có một người võ công cao cường, chúng tôi không tiếp cận được, đành phải đối phó với người đàn ông đó.” Sát thủ vẫn còn sợ hãi nói, lúc nhìn Kinh, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên mê man: “Anh ta còn bảo tôi nói với anh rằng… chúng tôi không xứng làm đối thủ của anh ta, bảo anh lăn vào đó…”
Vù!
Sát thủ vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh.
Sát thủ sửng sốt nhìn Kinh, trước giờ vẻ mặt Kinh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ nó đã bị sát ý lạnh lẽo bao trùm.
“Anh ta bảo tôi lăn vào đó…” Kinh từ tốn nói: “Anh ta đã bị bao vây chết đến nơi rồi còn không biết sống chết…”
Kinh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến sát thủ sởn tóc gáy, run lẩy bẩy.
“Để tôi đi, tôi có nhiều chuyện phải tính sổ với anh ta hơn anh.” Hộ lạnh lùng nói, rồi xoay người giậm chân, một giây sau, thân hình anh ta đã biến mất tại chỗ, sát thủ chấn động, vì anh nhìn thấy một tàn ảnh xuất hiện trong hư không, không ngờ Hộ đã chạy tới cửa khách sạn.
Tốc độ của Hộ đáng sợ như vậy, ngay cả sát thủ cũng thấy mặc cảm tự ti.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là, theo anh biết hai ông chủ thuê bọn anh đều là nhân vật có máu mặt với địa vị tối cao, anh hoàn toàn không biết thực lực của họ cũng đáng sợ như vậy, anh vốn tưởng bọn họ không hề có thực lực.
Ngay cả Hộ chỉ tiện tay thể hiện một chiêu cũng khiến anh hoàn toàn khiếp sợ rồi, đừng nói là Kinh.
Kinh chỉ đứng đó thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng sát thủ hoàn toàn không thể nhìn thấu Kinh.
Hộ gật đầu đáp: “Tôi từng gặp cô ta một lần, quả thật rất xinh đẹp.”
“Đúng lúc lát nữa có thể dẫn cô ta tới để tôi mở mang tầm mắt.” Giọng điệu của Kinh hơi kỳ lạ sâu xa.
“Anh muốn thu phục cô ta? Anh đã thu phục nữ thần Yên Kinh rồi, anh có chắc là muốn có thêm một cô nữa không?” Hộ nhìn Kinh, bỗng nở nụ cười sâu xa.
“Tất nhiên tôi sẽ không để lại cho Lê Hồng một con người nguyên vẹn, hơn nữa tôi cũng không chê nhiều đồ chơi.”
Đúng lúc này, một thuộc hạ gấp gáp chạy tới bên xe với sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất ngay: “Thưa ngài, không xong rồi!”
“Chuyện gì? Chẳng phải tôi luôn dặn các cậu phải giữ bình tĩnh à?” Kinh lạnh lùng nói.
“Vâng…” Thuộc hạ đó dập đầu xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này Kinh mới lên tiếng hỏi.
“Vì đã qua một lúc lâu mà tôi không nhận được câu trả lời của đội ngũ mà ngài đã phái đi, nên cả gan đi vào xem xét…” Thuộc hạ đó sợ hãi run rẩy nói: “Tôi đã nhìn thấy thi thể của họ… trong số họ chỉ có một người còn sống sót, nhưng tinh thần đã suy sụp rồi…”
“Tinh thần suy sụp?” Kinh khẽ nhíu mày, tia thâm thúy không ngừng lan ra trong đáy mắt…
“Mấy sát thủ đó đều là người tinh nhuệ, ý chí vượt xa người thường, bàn tay đã dính vô số máu tươi, tại sao tinh thần lại suy sụp?” Hộ ở bên cạnh thắc mắc.
Kinh lắc đầu, nhìn thuộc hạ đó nói: “Người đó đang ở đâu, mau dẫn tôi qua đó.”
“Anh ta đang đứng cạnh xe phía trước.” Thuộc hạ đó vội đứng dậy, cung kính mở cửa xe, dẫn Kinh và Hộ tới chiếc xe đang đậu phía trước.
Sát thủ đó đang đứng dựa vào xe, hai mắt mở to, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, vẻ mặt như nhìn thấy ma hoặc chuyện khó tin nào đó.
Kinh đi tới trước mặt sát thủ đó, nhìn anh ta rồi từ tốn hỏi: “Tại sao chỉ có mình cậu còn sống sót?”
Sát thủ đó phớt lờ Kinh, Kinh hừ lạnh, toàn thân bộc phát khí chất lạnh lẽo, lúc này mới khiến sát thủ đó miễn cưỡng bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút.
Sát thủ đó nhìn Kinh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, lúc này mới giải thích: “Ông chủ, chúng tôi đã gặp phải rắc rối…”
Kinh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra hỏi: “Có phải các cậu đã gặp một người đàn ông?”
Sát thủ đó vội gật đầu lia lịa, nhìn Kinh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Rồi sao? Chẳng phải tôi bảo các cậu bắt người phụ nữ đó lại à?” Kinh hỏi tiếp.
“Bên cạnh người phụ nữ đó có một người võ công cao cường, chúng tôi không tiếp cận được, đành phải đối phó với người đàn ông đó.” Sát thủ vẫn còn sợ hãi nói, lúc nhìn Kinh, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên mê man: “Anh ta còn bảo tôi nói với anh rằng… chúng tôi không xứng làm đối thủ của anh ta, bảo anh lăn vào đó…”
Vù!
Sát thủ vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh.
Sát thủ sửng sốt nhìn Kinh, trước giờ vẻ mặt Kinh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ nó đã bị sát ý lạnh lẽo bao trùm.
“Anh ta bảo tôi lăn vào đó…” Kinh từ tốn nói: “Anh ta đã bị bao vây chết đến nơi rồi còn không biết sống chết…”
Kinh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến sát thủ sởn tóc gáy, run lẩy bẩy.
“Để tôi đi, tôi có nhiều chuyện phải tính sổ với anh ta hơn anh.” Hộ lạnh lùng nói, rồi xoay người giậm chân, một giây sau, thân hình anh ta đã biến mất tại chỗ, sát thủ chấn động, vì anh nhìn thấy một tàn ảnh xuất hiện trong hư không, không ngờ Hộ đã chạy tới cửa khách sạn.
Tốc độ của Hộ đáng sợ như vậy, ngay cả sát thủ cũng thấy mặc cảm tự ti.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là, theo anh biết hai ông chủ thuê bọn anh đều là nhân vật có máu mặt với địa vị tối cao, anh hoàn toàn không biết thực lực của họ cũng đáng sợ như vậy, anh vốn tưởng bọn họ không hề có thực lực.
Ngay cả Hộ chỉ tiện tay thể hiện một chiêu cũng khiến anh hoàn toàn khiếp sợ rồi, đừng nói là Kinh.
Kinh chỉ đứng đó thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng sát thủ hoàn toàn không thể nhìn thấu Kinh.