Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Chương 564
Cô ta rất muốn nói cho Lê Kim Huyên biết, nhưng cô ta vừa nghĩ đến việc cứ nhắc đến Trần Xuân Độ là Lê Kim Huyên sẽ nổi giận đùng đùng, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
“Có ý kiến?” Giám khảo Chu ngơ ra, ngay sau đó nở một nụ cười khinh thường.
“Sao nào, ngọc liệu thấp kém là sự thật bày ra đó rồi, cậu cũng muốn tìm cơ hội lật ván cờ sao?” Giám khảo Chu cười chế nhạo: “Vậy tôi sẽ cho cậu cơ hội này.”
Giám khảo Chu nói xong thì liền vất khối nguyên thạch trong tay cho Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đón lấy nguyên thạch, hàng loạt ánh mắt đổ dồn qua, những ánh mắt này đều mang vẻ chế giễu và hóng chuyện vui, bọn họ lạnh lùng bàng quang, muốn xem xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.
Trần Xuân Độ cầm lấy khối nguyên thạch, vẻ bề ngoài của nguyên thạch rất đẹp, có màu xanh lá đậm, chiếu đèn pin lên bề mặt còn có thể phát ra ánh sáng mờ ảo màu xanh như nước gợn sóng.
Mà một vết cắt trong đó chính là vết cắt của Trương Bảo Thành, vết cắt này có những hạt ngọc có màu xanh đậm với kích thước to nhỏ khác nhau giống như trứng cá muối, xếp lại thành từng khối trông vô cùng đẹp mắt.
Bàn tay Trần Xuân Độ nhẹ nhàng vuốt ve khối nguyên thạch này, một lúc lâu sau, một vị giám khảo trong đó mất kiên nhẫn, nhíu mày thúc giục: “Cậu đang làm gì đó? Ngọc liệu thấp kém mà thôi, có phải ngọc cực phẩm gì đâu.”
Vị giám khảo kia còn chưa nói xong, đột nhiên, Trần Xuân Độ lại hành động!
Không ai thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ, vị giám khảo kia lại như hoa mắt, một tia sáng lướt qua trước mắt ông ta, ngay sau đó, một âm thanh nhức tai vang lên, vang vọng trong không khí.
“Ting!”
Long Nha chém mạnh lên khối nguyên thạch kia, tia lửa tung tóe, âm thanh va chạm giòn tan truyền vào trong tai mọi người.
Mà trên khối nguyên thạch kia, có một mảng da thạch đột nhiên bị chắt xuống.
“Keng keng keng!”
Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay không ngừng vung lên, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Một chuỗi âm thanh keng keng keng vang lên không ngớt, khối nguyên thạch bị giám khảo Chu và vô số người khác cho rằng là phế liệu nhanh chóng được thu nhỏ lại, từng lớp từng lớp da thạch bị cắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại một khối nguyên thạch với một lớp da mỏng to bằng lòng bàn tay.
Trần Xuân Độ không cắt tiếp nữa, lớp da này quá mỏng rồi, như chỉ cần Long Nha cắt thêm một nhát nữa sẽ phá hủy ngọc liệu bên trong vậy.
Từ đầu đến cuối, nhiều người trong giới và những giám khảo kia nhìn Trần Xuân Độ chỉ dùng Long Nha ngắn ngủi không ngừng mài dũa khối nguyên thạch, vẻ mặt biến sắc.
Người ngoài ngành hóng chuyện vui, người trong ngành xem mánh khóe, sự kinh ngạc mà Trần Xuân Độ đem đến cho số giám khảo kia đã vượt xa sự sôi sục trên khán đài.
Tuy trước đó bọn họ đã từng nhìn thấy một lần, nhưng dù gì cũng chưa thấy rõ chi tiết, chỉ biết là Trần Xuân Độ đã làm được, nhưng điều khiến bọn họ càng bất ngờ là, một con dao găm lại có thể được Trần Xuân Độ sử dụng thành thục, nhẹ nhàng như sử dụng chính cánh tay của mình, tác dụng của cây Long Nha này nằm trong tay Trần Xuân Độ vượt xa số máy cắt nặng nề kia hàng trăm lần!
Giám khảo Chu ngồi chính giữa ban giám khảo, sau khi nhìn thấy một màn thể hiện ban nãy của Trần Xuân Độ, hai mắt ông ta híp lại, đây mới là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người không cần dùng máy cắt để mài dũa, không chỉ như vậy, Trần Xuân Độ còn vô cùng thành thục.
Mà phía dưới ban giám khảo, ánh mắt nhiều tuyển thủ nhìn Trần Xuân Độ cũng lập tức thay đổi, ban đầu ánh mắt bọn họ nhìn Trần Xuân Độ không có gì khác ngoài coi anh là giám khảo.
Trên thực tế, đa số những tuyển thủ này đều là tiền bối thành danh đã lâu, kiểu ăn mặc như Trần Xuân Độ đương nhiên bọn họ sẽ không đặt Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhiều lắm cũng chỉ tôn trọng Trần Xuân Độ vì thân phận giám khảo của anh mà thôi.
Nhưng giờ đây, ánh mắt những tuyển thủ tiền bối đó nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, những đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Phía dưới ban giám khảo, Song Tử Thần lặng lẽ đứng tại chỗ quan sát Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu không thấy đáy, không ai có thể thấy rõ được thứ gì qua ánh mắt của hai người họ.
Mà Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ánh mắt lóe sáng bất định, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc, Trần Xuân Độ đã cất Long Nha đi, nhìn bảo thạch trong lòng bàn tay, ngay sau đó anh chợt siết chặt bàn tay lại!
Cô ta rất muốn nói cho Lê Kim Huyên biết, nhưng cô ta vừa nghĩ đến việc cứ nhắc đến Trần Xuân Độ là Lê Kim Huyên sẽ nổi giận đùng đùng, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
“Có ý kiến?” Giám khảo Chu ngơ ra, ngay sau đó nở một nụ cười khinh thường.
“Sao nào, ngọc liệu thấp kém là sự thật bày ra đó rồi, cậu cũng muốn tìm cơ hội lật ván cờ sao?” Giám khảo Chu cười chế nhạo: “Vậy tôi sẽ cho cậu cơ hội này.”
Giám khảo Chu nói xong thì liền vất khối nguyên thạch trong tay cho Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đón lấy nguyên thạch, hàng loạt ánh mắt đổ dồn qua, những ánh mắt này đều mang vẻ chế giễu và hóng chuyện vui, bọn họ lạnh lùng bàng quang, muốn xem xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.
Trần Xuân Độ cầm lấy khối nguyên thạch, vẻ bề ngoài của nguyên thạch rất đẹp, có màu xanh lá đậm, chiếu đèn pin lên bề mặt còn có thể phát ra ánh sáng mờ ảo màu xanh như nước gợn sóng.
Mà một vết cắt trong đó chính là vết cắt của Trương Bảo Thành, vết cắt này có những hạt ngọc có màu xanh đậm với kích thước to nhỏ khác nhau giống như trứng cá muối, xếp lại thành từng khối trông vô cùng đẹp mắt.
Bàn tay Trần Xuân Độ nhẹ nhàng vuốt ve khối nguyên thạch này, một lúc lâu sau, một vị giám khảo trong đó mất kiên nhẫn, nhíu mày thúc giục: “Cậu đang làm gì đó? Ngọc liệu thấp kém mà thôi, có phải ngọc cực phẩm gì đâu.”
Vị giám khảo kia còn chưa nói xong, đột nhiên, Trần Xuân Độ lại hành động!
Không ai thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ, vị giám khảo kia lại như hoa mắt, một tia sáng lướt qua trước mắt ông ta, ngay sau đó, một âm thanh nhức tai vang lên, vang vọng trong không khí.
“Ting!”
Long Nha chém mạnh lên khối nguyên thạch kia, tia lửa tung tóe, âm thanh va chạm giòn tan truyền vào trong tai mọi người.
Mà trên khối nguyên thạch kia, có một mảng da thạch đột nhiên bị chắt xuống.
“Keng keng keng!”
Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay không ngừng vung lên, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Một chuỗi âm thanh keng keng keng vang lên không ngớt, khối nguyên thạch bị giám khảo Chu và vô số người khác cho rằng là phế liệu nhanh chóng được thu nhỏ lại, từng lớp từng lớp da thạch bị cắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại một khối nguyên thạch với một lớp da mỏng to bằng lòng bàn tay.
Trần Xuân Độ không cắt tiếp nữa, lớp da này quá mỏng rồi, như chỉ cần Long Nha cắt thêm một nhát nữa sẽ phá hủy ngọc liệu bên trong vậy.
Từ đầu đến cuối, nhiều người trong giới và những giám khảo kia nhìn Trần Xuân Độ chỉ dùng Long Nha ngắn ngủi không ngừng mài dũa khối nguyên thạch, vẻ mặt biến sắc.
Người ngoài ngành hóng chuyện vui, người trong ngành xem mánh khóe, sự kinh ngạc mà Trần Xuân Độ đem đến cho số giám khảo kia đã vượt xa sự sôi sục trên khán đài.
Tuy trước đó bọn họ đã từng nhìn thấy một lần, nhưng dù gì cũng chưa thấy rõ chi tiết, chỉ biết là Trần Xuân Độ đã làm được, nhưng điều khiến bọn họ càng bất ngờ là, một con dao găm lại có thể được Trần Xuân Độ sử dụng thành thục, nhẹ nhàng như sử dụng chính cánh tay của mình, tác dụng của cây Long Nha này nằm trong tay Trần Xuân Độ vượt xa số máy cắt nặng nề kia hàng trăm lần!
Giám khảo Chu ngồi chính giữa ban giám khảo, sau khi nhìn thấy một màn thể hiện ban nãy của Trần Xuân Độ, hai mắt ông ta híp lại, đây mới là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người không cần dùng máy cắt để mài dũa, không chỉ như vậy, Trần Xuân Độ còn vô cùng thành thục.
Mà phía dưới ban giám khảo, ánh mắt nhiều tuyển thủ nhìn Trần Xuân Độ cũng lập tức thay đổi, ban đầu ánh mắt bọn họ nhìn Trần Xuân Độ không có gì khác ngoài coi anh là giám khảo.
Trên thực tế, đa số những tuyển thủ này đều là tiền bối thành danh đã lâu, kiểu ăn mặc như Trần Xuân Độ đương nhiên bọn họ sẽ không đặt Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhiều lắm cũng chỉ tôn trọng Trần Xuân Độ vì thân phận giám khảo của anh mà thôi.
Nhưng giờ đây, ánh mắt những tuyển thủ tiền bối đó nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, những đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Phía dưới ban giám khảo, Song Tử Thần lặng lẽ đứng tại chỗ quan sát Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu không thấy đáy, không ai có thể thấy rõ được thứ gì qua ánh mắt của hai người họ.
Mà Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ánh mắt lóe sáng bất định, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc, Trần Xuân Độ đã cất Long Nha đi, nhìn bảo thạch trong lòng bàn tay, ngay sau đó anh chợt siết chặt bàn tay lại!