Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541-544
Chương 541
MC nói rất ngắn gọn có lực, thậm chí còn không mời bất kỳ nhân vật lớn nào lên phát biểu, điều này càng khiến Lê Kim Huyên lúng túng hơn.
Sau khi Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan, câu trả lời của cô ta đã nói trúng tim đen: “Chuyện này rất đơn giản, bọn họ có thể tìm ai lên phát biểu đây, ngay cả Trương Bảo Thành cũng xuống dự thi rồi.”
Lúc MC đang cầm micro giới thiệu quy tắc, thì trong khu đổ thạch cao cấp, vì đang diễn ra Chung Cực Tam Đao, hầu như mọi người đều đi tới đó, nên nơi này vắng vẻ hơn nhiều, Trần Xuân Độ bước vào đại sảnh màu vàng trống trải, giày da giẫm lên sàn gạch trắng như ngọc phát ra tiếng lanh lảnh, thậm chí có thể phản chiếu bóng dáng của anh.
Trần Xuân Độ bước vào đại sảnh, chẳng mấy chốc, anh đã đi tới hành lang hẹp dài mà mình quen thuộc lúc trước.
Lúc Trần Xuân Độ đi tới một căn phòng, anh cúi đầu nhìn bản thân không biết đã mặc áo choàng đen từ lúc nào, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng lấy khăn che mặt màu đen ra, che mặt mình lại.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng làm việc, hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh quan sát Chung Cực Tam Đao qua camera giám sát, tay đang nâng ấm tử sa, vui vẻ pha trà Long Tỉnh thượng hạng, liếc nhìn MC trong màn hình giám sát, rồi gật đầu hài lòng, ngồi vắt chéo hai chân, cực kỳ mãn nguyện.
“Xem ra vị trí hội trưởng Hiệp hội đổ thạch này rất béo bở.”
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh thâm thúy bỗng vang lên, làm vị hội trưởng này giật mình.
Lúc ông cúi đầu nhìn người áo đen đang ngồi trước bàn làm việc của mình thì nhất thời run sợ, ấm tử sa tinh xảo đắt đỏ trong tay suýt rơi xuống sàn.
“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Hội trưởng đặt ấm tử sa xuống bàn làm việc, rồi thu chân về, nhìn Trần Xuân Độ bằng sắc mặt khó coi, sau đó trầm mặt chỉ về phía cửa quát.
Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế làm việc, đối mặt với lời chất vấn đầy giận dữ của hội trưởng, anh chẳng thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ tiện tay cầm lấy ấm tử sa đó, bắt đầu chơi đùa trong tay.
“Không tệ, mấy năm không gặp, ngay cả ấm trà cũng đổi thành ấm Nghi Hưng, xem ra ông nhận được không ít đút lót nhỉ.” Trần Xuân Độ tiện tay tung ấm trà lên, một giây sau, hội trưởng nhất thời trợn tròn mắt.
Ấm trà bị Trần Xuân Độ khẽ tung lên, xoay 360 độ trong không khí, nhưng không có một giọt nước trà nào bắn ra ngoài.
Hội trường nhìn như không tin vào mắt mình, sao thanh niên áo đen này lại làm nhẹ nhàng như vậy.
Hai mắt của hội trưởng này bỗng thu nhỏ lại, sắc mặt cũng thay đổi ngay.
Người áo đen trước mặt chỉ tiện tay tung lên, đã làm ông không thốt ra được một câu.
Ấm trà đó xoay 360 độ trong không khí, cuối cùng được người áo đen vững vàng đỡ lấy, từ đầu đến cuối, không hề bắn ra một giọt nước trà nào, cảnh tượng này làm ông trố mắt đứng nhìn.
Người bình thường không thể làm được chuyện này, nhưng người áo đen lại dễ dàng hoàn thành.
Nhưng rất nhanh chuyện tiếp theo càng khiến ông ngạc nhiên đến mức sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
“Ấm Nghi Hưng được làm từ loại bùn tốt, nhưng rõ ràng kỹ thuật làm bộ uống trà này không ổn.” Người áo đen bỗng đưa ra lời nhận xét.
Hội trưởng nghiêm mặt, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, mấy bộ uống trà này được rất nhiều nhà đổ thạch thu thập nguyên liệu từ các nơi rồi mang tới tặng, ông rất tâm đắc về dụng cụ uống trà, cũng biết rất rõ, đây đều là đồ thượng hạng, do các chuyên gia làm ra.
Thế mà giờ người áo đen này lại nói bộ trà này không phải do chuyên gia làm, chẳng khác nào đang vả vào mặt ông.
Hội trưởng há miệng, định nói gì đó, thì bàn tay đang cầm ấm trà của người áo đen bỗng quay tròn, rồi hội trưởng hoàn toàn không nhìn thấy rõ tay anh, mà chỉ có thể nhìn thấy tay anh gần như biến thành tàn ảnh.
Hai mắt hội trưởng thu nhỏ lại, tay người áo đen chuyển động rất nhanh, ấm tử sa của ông nhanh chóng xoay tròn trong tay anh.
Rất nhanh, nước trà bắn tung tóe lên bàn, sàn nhà, trên người ông cũng bị dính khá nhiều.
Đến khi ấm trà ngừng quay, người áo đen liếc nhìn nó rồi lạnh nhạt nói: “Bề ngoài sáng sủa đẹp đẽ, nhưng độ dày bên trong lại không đều, nên nước trà mới bắn ra ngoài khi quay với tốc độ cao, đồ tốt ở vùng bản địa Nghi Hưng hoàn toàn không thể xảy ra hiện tượng này, ông có chắc đây là đồ do chuyên gia làm ra không?”
“Cùng lắm là do học trò làm ra thôi.” Người áo đen cúi đầu nhìn ấm trà đó, rồi cười chế giễu.
“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài, bằng không tôi sẽ kêu người vào!” Trán hội trưởng nổi gân xanh, sắc mặt tái mét, ông luôn có niềm yêu thích về dụng cụ uống trà, nhưng lúc nãy lại bị anh vả mạnh vào mặt, làm ông không biết giấu mặt vào đâu?
Chương 542
“Kêu người vào, vậy ông cứ kêu đi…” Đối mặt với lửa giận của hội trưởng, người áo đen vô cùng bình tĩnh ngồi xuống ghế làm việc, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc để tôi xem thử ông có còn dốt đặc như trước nữa không?”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hội trưởng nghe người áo đen nói câu này thì vô thức rùng mình, nhất thời nhìn anh bằng ánh mắt khác.
“Ông nói thử xem hội trưởng Tất Viễn.” Người áo đen bỗng ngẩng đầu nhìn Tất Viễn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tất Viễn đối đầu với Trần Xuân Độ, hai ánh mắt va chạm trong hư không, lúc ông nhìn chằm chằm anh, tim ông bỗng run lên.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Tim Tất Viễn không ngừng run lên, ngày càng nghi ngờ tò mò về thân phận người áo đen này.
Lúc nãy người áo đen chỉ tiện tay tung lên, đã làm Tất Viễn hoàn toàn khiếp sợ.
Mắt Tất Viễn thoáng qua tia cảnh giác, còn Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế một cách lạ thường.
“Tôi là ai, chẳng lẽ ông quên rồi ư?” Trần Xuân Độ tháo khăn che mặt màu đen ra, cười lạnh lùng, rồi vung tay, có một thứ bỗng rơi khỏi tay anh, đập xuống bàn làm việc, phát ra tiếng lanh lảnh.
Tất Viễn nhìn xuống thứ đó, ánh mắt nhất thời thay đổi, lúc ông cầm thứ đó lên, thân hình bỗng run rẩy.
Rồi hai mắt Tất Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc không dám tin, thân hình khẽ run rẩy, từ khi nhìn thấy thứ này, hai tay ông gần như đang run lẩy bẩy.
“Chuyện này không thể nào…” Lúc Tất Viễn cầm viên đá đen như mực với hoa văn phức tạp huyền bí này, trong lòng bỗng dâng lên nỗi khiếp sợ ngút trời.
Tất Viễn nhìn thấy bên trong viên đá thô này ẩn chứa tia sáng đen thâm thúy thì cả người không chỉ run lên, mà ngay cả trái tim cũng khó có thể bình tĩnh lại.
Nói một cách chính xác thì đây không phải là đá thô, mà là khoáng sản nào đó… với độ cứng còn hơn cả kim cương.
Tất Viễn nhớ rất rõ vì ông không hề xa lạ với viên đá thô này, nó vẫn khắc sâu trong lòng ông nên ông nhanh chóng nhớ ra, không ngờ viên đá thô này lại là khoáng sản cắt ra từ đá thô, chỉ có lần đó.
Tất Viễn bỗng ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời thay đổi khi nhìn về phía Trần Xuân Độ.
“Ông nhớ ra rồi à?” Trần Xuân Độ bình tĩnh hỏi, viên khoáng sản này đủ làm Tất Viễn nhớ lại rất nhiều chuyện.
“Là cậu…” Tất Viễn khẽ run rẩy, ông từ tốn nâng viên khoáng sản này bằng hai tay, đưa cho Trần Xuân Độ.
“Tất nhiên rồi, sao tôi có thể quên được, khoáng sản cắt ra từ đá thô chỉ có lần đó…” Giọng nói của Tất Viễn hơi run rẩy, đối mặt với Trần Xuân Độ, ông dè dặt mở miệng, hoàn toàn không dám đắc tội với anh.
Bởi vì lúc này ông đã biết rõ thân phận của người áo đen này.
Anh là thần thoại thoáng qua trong truyền thuyết giới đổ thạch, có thể sánh ngang với Song Tử Thần.
Là kỳ tài xuất chúng, cùng đột ngột nổi lên, càn quét khắp nơi, không ai có thể địch lại, là thần thoại bất bại.
Tất Viễn là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh, tất nhiên sau lần đó, ông đã tới tìm Trần Xuân Độ, hy vọng anh có thể trở thành hội trưởng danh dự cho Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh, như vậy danh tiếng và độ hot của Hiệp hội sẽ cực kỳ cao.
Nhưng sau trận Chung Cực Tam Đao đó, Trần Xuân Độ cầm theo viên đá thô cứ thế biến mất, như bốc hơi khỏi thế gian.
Mà viên đá thô cắt ra khoáng sản gây chấn động giới đổ thạch đó, cũng chính là viên mà Trần Xuân Độ đang lấy ra.
Do không có viên đá thô khoáng sản này, nên Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh hoàn toàn không thể chứng minh mọi thứ là thật, rất nhanh, mấy sóng gió này đã dần lắng xuống, Tất Viễn cũng sắp lãng quên chuyện này.
Nhưng Tất Viễn không thể ngờ rằng giờ Trần Xuân Độ lại xuất hiện, còn cầm theo viên khoáng sản này.
“Cậu có thể tới tìm tôi thật sự là niềm vinh hạnh của tôi.” Sau khi biết thân phận của Trần Xuân Độ, Tất Viễn nhất thời nịnh nọt, hầu hạ rót trà cho anh với thái độ khách khí khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ của người bề trên.
Vì khí thế đang tỏa ra trên người Trần Xuân Độ quá mạnh mẽ, anh chỉ ngồi ở đó, đã làm Tất Viễn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn phải chú ý sắc mặt của anh, cảm giác mà anh tạo ra cho ông còn áp lực hơn khi đối mặt với Trương Bảo Thành.
Trần Xuân Độ từ tốn nhấp một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Tôi thấy Song Tử Thần cũng tới tham gia Chung Cực Tam Đao mùa này.”
Tất Viễn hơi sửng sốt, rồi cười lấy lòng ngay: “Đúng vậy, ban đầu chúng tôi không ngờ Song Tử Thần sẽ tới, nên không sắp xếp cho họ, sau khi họ xuất hiện, chúng tôi đã tạm thời bổ sung số lượng cho họ.”
“Vậy tôi cũng cần các ông tạm thời bổ sung thêm một vị trí cho tôi.” Trần Xuân Độ gật đầu nói.
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Tất Viễn mừng rỡ, ông không ngờ Trần Xuân Độ lại chủ động muốn dự thi.
Chương 543
Đây thật sự là điều mà Tất Viễn muốn nhìn thấy nhất… Trần Xuân Độ và Song Tử Thần… lần đầu tiên hai thần thoại bất bại gặp nhau trong Chung Cực Tam Đao, rốt cuộc ai có thể duy trì sự bất bại… Đây chắc chắn là cơ hội trời cho! Độ hot và tin tức sẽ tìm tới cửa.
Tất Viễn cực kỳ kích động, mặc dù mấy ngày nay Hiệp hội đổ thạch đã tốn không ít tài nguyên, cố gắng quảng bá để ngày càng nổi tiếng ở nước C, nhưng dù quảng bá thế nào cũng không đạt được hiệu quả bằng tiêu đề tự nhiên như hai thần thoại bất bại đối đầu này.
“Được, giờ tôi sẽ bảo Chung Cực Tam Đao lùi lại năm phút, rồi tìm một lý do để cậu trở thành tuyển thủ dự thi đặc biệt.” Tất Viễn không hề do dự đồng ý ngay.
“Không, thứ tôi muốn không phải là vị trí tuyển thủ.”
“Cậu không cần vị trí tuyển thủ?” Tất Viễn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ lại không muốn dự thi.
Vậy cậu ấy chạy tới đây làm gì?
Tất Viễn thầm sửng sốt, hình như Trần Xuân Độ đã nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng ông, nên mở miệng nói thẳng: “Tôi không cần vị trí tuyển thủ.”
“Vậy cậu cần…” Tất Viễn lên tiếng thắc mắc, ông còn chưa nói xong, đã nuốt nửa câu sau lại ngay.
Ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng nhất thời thay đổi, trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, ông mới dè dặt hỏi: “Là vị trí ban giám khảo ư?”
Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mặt Tất Viễn cứng đờ, vội cười lúng túng giải thích: “Không phải tôi không muốn, nhưng số lượng ban giám khảo không phải do một mình tôi quyết, tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm.”
Tất Viễn nhanh chóng giải thích, giám khảo cuộc thi rất quan trọng, không phải do một mình ông quyết, nên ông không thể giúp Trần Xuân Độ.
“Tôi cho ông cơ hội chọn lại lần nữa, ông có giúp không?” Trần Xuân Độ chẳng muốn nghe những lời này của Tất Viễn, nên lười biếng hỏi lại.
“Tôi thật sự không giúp gì được…” Tất Viễn còn chưa nói xong, ấm trà đó bỗng vỡ tan tành, rất nhiều mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
“Vèo vèo vèo!”
Hư không chấn động méo mó, uy lực của mảnh vỡ ấm trà đáng sợ như viên đạn, Tất Viễn tê cả da đầu, lúc nãy hình như có mấy mảnh vỡ sượt qua da đầu ông, suýt lấy đi mấy mảng lớn.
Nước trà bắn lên người Tất Viễn, làm cả người ông ướt sũng.
“Phù!” Tất Viễn thở dài, giờ trông ông chật vật đến cỡ nào.
“Ông đừng nhúc nhích, chỉ cần ông cử động, mạng ông sẽ khó mà giữ lại được.”
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng truyền vào tai Tất Viễn.
Cả người Tất Viễn khẽ run lên, rồi ông cảm nhận được cơn lạnh đến thấu xương truyền đến từ cổ họng, làm ông như rơi vào hầm băng.
Tất Viễn tê cả da đầu, từ từ cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy Trần Xuân Độ đang cầm dao găm dí vào cổ mình.
Dao găm này lạnh đến thấu xương, lúc chạm vào da thịt của Tất Viễn, ông càng cảm nhận rõ hơn.
Mũi dao Long Nha dí vào cổ họng Tất Viễn, xuất hiện một đường máu nhàn nhạt, làm toàn thân ông lạnh lẽo, cảm nhận rất rõ sát khí u ám ngập trời truyền đến từ mũi đao sắc bén đó, làm ông cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Tất Viễn quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, cả người run rẩy, vì ông ngạc nhiên nhận ra, anh ra tay quá nhanh, khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước.
Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh đến mức làm Tất Viễn tê cả da đầu, gần như chỉ trong chớp mắt, dao đã kề vào cổ ông.
Tất Viễn hít ngụm khí lạnh, thực lực của người thanh niên trước mặt khiến người khác phải căm phẫn, ông hoàn toàn không ngờ, thần thoại trong giới đổ thạch lại có thực lực đáng sợ như thế.
“Giờ ông có thể bổ sung người được chưa?” Giọng nói lạnh lẽo như tới từ vực sâu của Trần Xuân Độ bỗng vang lên, làm cả người Tất Viễn run lẩy bẩy.
Tất Viễn vội gật đầu lia lịa, không hề do dự một chút nào, nếu ông không đáp ứng yêu cầu của người này, liệu anh có chém đứt cổ ông không?
“Trước khi tôi bước ra phòng làm việc này, nếu ông không bổ sung số lượng, thì đợi tôi ra khỏi đây rồi, nơi này chỉ còn lại một cỗ thi thể, tôi không có tính kiên nhẫn đâu…” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu không có một chút cảm xúc như ma quỷ, khiến Tất Viễn không ngừng run rẩy gật đầu.
“Xẹt!”
Tiếng kim loại ma sát bỗng vang lên, anh cất Long Nha vào vỏ, Tất Viễn cũng cảm nhận được mũi dao lạnh lẽo dí lên cổ mình đã biến mất.
Không biết từ lúc nào Trần Xuân Độ đã quay về chỗ ngồi, dưới khăn che mặt màu đen, lộ ra đôi mắt vô cùng lạnh lẽo thâm thúy.
Chương 544
Anh cứ nhìn Tất Viễn như thế, làm ông ta không dám sơ suất một chút nào, vội rót một ly nước cho Trần Xuân Độ, rồi cầm điện thoại bàn trên bàn làm việc lên, bấm một dãy số, lạnh lùng quát: “Giờ tôi muốn bổ sung thêm một người, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, cứ nói cho mấy phó hội trưởng kia biết, đây là quyết định của tôi, bọn họ không được phép can thiệp vào, giờ mau sai người kê thêm bàn giám khảo đi.”
Tất Viễn quát xong thì cúp máy ngay, rồi quay đầu, trong lòng không khỏi lo lắng bất an, nở nụ cười với Trần Xuân Độ, thấy anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình thì vội cúi đầu, thầm cầu nguyện, mong sao mấy phó hội trưởng kia đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu bọn họ không thống nhất ý kiến, e rằng ông sẽ phải bỏ mạng.
Thời gian dần trôi qua, Trần Xuân Độ cũng mất hết kiên nhẫn, lúc anh đứng dậy, cả người Tất Viễn bỗng rùng mình vì khiếp sợ.
Tim Tất Viễn nhất thời đập thình thịch, nhịp tim tăng vọt, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác cận kề cái chết.
Trần Xuân Độ bước từng bước về phía Tất Viễn, ông điên cuồng nuốt nước miếng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, lúc anh đi tới trước mặt Tất Viễn, thì điện thoại bàn trên bàn làm việc bỗng đổ chuông, tiếng chuông thúc giục đã làm anh ngừng bước.
Tất Viễn như túm được cọng cỏ cứu mạng, vội nhấc điện thoại bấm nút loa ngoài nói: “Cô có chuyện gì thì nói mau đi.”
Khi nhận được cuộc gọi này, tim Tất Viễn đang treo trên cuống họng, vô cùng căng thẳng.
“Hội trưởng, mấy vị phó hội trưởng đã đồng ý rồi, bọn họ nói chỉ cần lát nữa ông nói cho họ biết lý do là được.” Đầu bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào, cả người Tất Viễn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Tôi biết rồi.” Tất Viễn vừa cúp máy đã nhìn Trần Xuân Độ, cười nịnh nọt: “Mọi thứ đều đã ổn thỏa, cậu mau đi đi, có lẽ giờ giám khảo và toàn trường đều đang đợi cậu đấy.”
Tất Viễn tốt bụng nhắc nhở, làm Trần Xuân Độ nhìn ông ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm, bỗng lên tiếng hỏi: “Trước đây ai đã quyết định cho tôi vào Chung Cực Tam Đao?”
Tất Viễn sửng sốt, trong đầu hiện ra nhân vật thần bí đó ngay, đây là lời căn dặn của chủ nhân thành phố nên ông lắc đầu đáp: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Đương nhiên Tất Viễn sẽ không nói cho Trần Xuân Độ biết, dù ông bị nguy hiểm đến tính mạng, vì so với Trần Xuân Độ giết người không chớp mắt, khí chất đáng sợ như ma quỷ, thì gần như không thể xem là con người.
Trong mắt Tất Viễn và rất nhiều người khác, thì Kinh gần như biết hết mọi chuyện, không có thứ gì có thể qua mắt anh ta.
Dù Tất Viễn chết cũng không muốn đắc tội với Kinh, vì đó mới thật sự là gặp phải tai họa ngập đầu.
Trần Xuân Độ nhìn Tất Viễn bằng ánh mắt sâu xa, hiếm khi không truy hỏi nữa, sau khi đạt được mục đích, anh từ tốn xoay người, phóng khoáng rời đi.
Tất Viễn gắng gượng đi tới cửa phòng làm việc, mắt thấy bóng dáng Trần Xuân Độ dần đi xa, ông mới thở phào nhẹ nhõm, cả người nhất thời nằm sóng soài xuống sàn.
Trần Xuân Độ vừa rời đi, Tất Viễn đã há miệng thở dốc, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía anh đã rời đi, khó có thể bình tĩnh lại được.
Tất Viễn vừa chậm chạp quay về phòng làm việc, đã bấm gọi lần nữa.
“Hội trưởng, ông muốn căn dặn chuyện gì ạ?” Đầu bên kia lại vang lên giọng nữ ngọt ngào.
“Cô để ý giám khảo mặc đồ đen trên ghế ban giám khảo cho tôi, nếu cậu ta có động tĩnh gì khác thường thì báo cho tôi biết ngay.” Tất Viễn căn dặn.
“Tên đó đi đâu rồi?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhanh chóng mất bình tĩnh, khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực.
“Tổng giám đốc Lê, hay là để tôi đi tìm anh ta một lát?” Tô Loan Loan đứng bên cạnh gần như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên vội hỏi.
Lê Kim Huyên sửng sốt, nhất thời nhận ra mình đã bị Tô Loan Loan nhìn thấu suy nghĩ, nên đỏ mặt ngay, nhưng vẫn cứng miệng hừ lạnh: “Không cần đâu, cứ để anh ta đi, dù sao anh ta cũng không chết tại đây.”
Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên hơi lúng túng, sao cô lại không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì chứ?
“Hả, sao lại có người tới nữa?” Lê Kim Huyên bỗng nhìn chằm chằm về một phía.
Tô Loan Loan cũng nhìn theo tầm mắt của Lê Kim Huyên, nhất thời nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang từ tốn đi tới.
Trong đại hội đổ thạch cả biển người, một môi trường náo nhiệt như vậy, mà người đó lại mặc cả cây đen, rõ ràng rất nổi bật, như khác loài.
Sân thi đấu gần một nghìn mét vuông, người áo đen vừa bước vào sân, đã nhanh chóng thu hút vô số sự chú ý, khán giả trên khán đài đồng loạt nhìn xuống, bắt đầu xoi mói bình phẩm người áo đen giả thần giả quỷ này.
“Mẹ kiếp, sao lại có người ăn mặc khác người như vậy xuất hiện ở đây?”
MC nói rất ngắn gọn có lực, thậm chí còn không mời bất kỳ nhân vật lớn nào lên phát biểu, điều này càng khiến Lê Kim Huyên lúng túng hơn.
Sau khi Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan, câu trả lời của cô ta đã nói trúng tim đen: “Chuyện này rất đơn giản, bọn họ có thể tìm ai lên phát biểu đây, ngay cả Trương Bảo Thành cũng xuống dự thi rồi.”
Lúc MC đang cầm micro giới thiệu quy tắc, thì trong khu đổ thạch cao cấp, vì đang diễn ra Chung Cực Tam Đao, hầu như mọi người đều đi tới đó, nên nơi này vắng vẻ hơn nhiều, Trần Xuân Độ bước vào đại sảnh màu vàng trống trải, giày da giẫm lên sàn gạch trắng như ngọc phát ra tiếng lanh lảnh, thậm chí có thể phản chiếu bóng dáng của anh.
Trần Xuân Độ bước vào đại sảnh, chẳng mấy chốc, anh đã đi tới hành lang hẹp dài mà mình quen thuộc lúc trước.
Lúc Trần Xuân Độ đi tới một căn phòng, anh cúi đầu nhìn bản thân không biết đã mặc áo choàng đen từ lúc nào, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng lấy khăn che mặt màu đen ra, che mặt mình lại.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng làm việc, hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh quan sát Chung Cực Tam Đao qua camera giám sát, tay đang nâng ấm tử sa, vui vẻ pha trà Long Tỉnh thượng hạng, liếc nhìn MC trong màn hình giám sát, rồi gật đầu hài lòng, ngồi vắt chéo hai chân, cực kỳ mãn nguyện.
“Xem ra vị trí hội trưởng Hiệp hội đổ thạch này rất béo bở.”
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh thâm thúy bỗng vang lên, làm vị hội trưởng này giật mình.
Lúc ông cúi đầu nhìn người áo đen đang ngồi trước bàn làm việc của mình thì nhất thời run sợ, ấm tử sa tinh xảo đắt đỏ trong tay suýt rơi xuống sàn.
“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Hội trưởng đặt ấm tử sa xuống bàn làm việc, rồi thu chân về, nhìn Trần Xuân Độ bằng sắc mặt khó coi, sau đó trầm mặt chỉ về phía cửa quát.
Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế làm việc, đối mặt với lời chất vấn đầy giận dữ của hội trưởng, anh chẳng thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ tiện tay cầm lấy ấm tử sa đó, bắt đầu chơi đùa trong tay.
“Không tệ, mấy năm không gặp, ngay cả ấm trà cũng đổi thành ấm Nghi Hưng, xem ra ông nhận được không ít đút lót nhỉ.” Trần Xuân Độ tiện tay tung ấm trà lên, một giây sau, hội trưởng nhất thời trợn tròn mắt.
Ấm trà bị Trần Xuân Độ khẽ tung lên, xoay 360 độ trong không khí, nhưng không có một giọt nước trà nào bắn ra ngoài.
Hội trường nhìn như không tin vào mắt mình, sao thanh niên áo đen này lại làm nhẹ nhàng như vậy.
Hai mắt của hội trưởng này bỗng thu nhỏ lại, sắc mặt cũng thay đổi ngay.
Người áo đen trước mặt chỉ tiện tay tung lên, đã làm ông không thốt ra được một câu.
Ấm trà đó xoay 360 độ trong không khí, cuối cùng được người áo đen vững vàng đỡ lấy, từ đầu đến cuối, không hề bắn ra một giọt nước trà nào, cảnh tượng này làm ông trố mắt đứng nhìn.
Người bình thường không thể làm được chuyện này, nhưng người áo đen lại dễ dàng hoàn thành.
Nhưng rất nhanh chuyện tiếp theo càng khiến ông ngạc nhiên đến mức sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
“Ấm Nghi Hưng được làm từ loại bùn tốt, nhưng rõ ràng kỹ thuật làm bộ uống trà này không ổn.” Người áo đen bỗng đưa ra lời nhận xét.
Hội trưởng nghiêm mặt, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, mấy bộ uống trà này được rất nhiều nhà đổ thạch thu thập nguyên liệu từ các nơi rồi mang tới tặng, ông rất tâm đắc về dụng cụ uống trà, cũng biết rất rõ, đây đều là đồ thượng hạng, do các chuyên gia làm ra.
Thế mà giờ người áo đen này lại nói bộ trà này không phải do chuyên gia làm, chẳng khác nào đang vả vào mặt ông.
Hội trưởng há miệng, định nói gì đó, thì bàn tay đang cầm ấm trà của người áo đen bỗng quay tròn, rồi hội trưởng hoàn toàn không nhìn thấy rõ tay anh, mà chỉ có thể nhìn thấy tay anh gần như biến thành tàn ảnh.
Hai mắt hội trưởng thu nhỏ lại, tay người áo đen chuyển động rất nhanh, ấm tử sa của ông nhanh chóng xoay tròn trong tay anh.
Rất nhanh, nước trà bắn tung tóe lên bàn, sàn nhà, trên người ông cũng bị dính khá nhiều.
Đến khi ấm trà ngừng quay, người áo đen liếc nhìn nó rồi lạnh nhạt nói: “Bề ngoài sáng sủa đẹp đẽ, nhưng độ dày bên trong lại không đều, nên nước trà mới bắn ra ngoài khi quay với tốc độ cao, đồ tốt ở vùng bản địa Nghi Hưng hoàn toàn không thể xảy ra hiện tượng này, ông có chắc đây là đồ do chuyên gia làm ra không?”
“Cùng lắm là do học trò làm ra thôi.” Người áo đen cúi đầu nhìn ấm trà đó, rồi cười chế giễu.
“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài, bằng không tôi sẽ kêu người vào!” Trán hội trưởng nổi gân xanh, sắc mặt tái mét, ông luôn có niềm yêu thích về dụng cụ uống trà, nhưng lúc nãy lại bị anh vả mạnh vào mặt, làm ông không biết giấu mặt vào đâu?
Chương 542
“Kêu người vào, vậy ông cứ kêu đi…” Đối mặt với lửa giận của hội trưởng, người áo đen vô cùng bình tĩnh ngồi xuống ghế làm việc, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc để tôi xem thử ông có còn dốt đặc như trước nữa không?”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hội trưởng nghe người áo đen nói câu này thì vô thức rùng mình, nhất thời nhìn anh bằng ánh mắt khác.
“Ông nói thử xem hội trưởng Tất Viễn.” Người áo đen bỗng ngẩng đầu nhìn Tất Viễn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tất Viễn đối đầu với Trần Xuân Độ, hai ánh mắt va chạm trong hư không, lúc ông nhìn chằm chằm anh, tim ông bỗng run lên.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Tim Tất Viễn không ngừng run lên, ngày càng nghi ngờ tò mò về thân phận người áo đen này.
Lúc nãy người áo đen chỉ tiện tay tung lên, đã làm Tất Viễn hoàn toàn khiếp sợ.
Mắt Tất Viễn thoáng qua tia cảnh giác, còn Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế một cách lạ thường.
“Tôi là ai, chẳng lẽ ông quên rồi ư?” Trần Xuân Độ tháo khăn che mặt màu đen ra, cười lạnh lùng, rồi vung tay, có một thứ bỗng rơi khỏi tay anh, đập xuống bàn làm việc, phát ra tiếng lanh lảnh.
Tất Viễn nhìn xuống thứ đó, ánh mắt nhất thời thay đổi, lúc ông cầm thứ đó lên, thân hình bỗng run rẩy.
Rồi hai mắt Tất Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc không dám tin, thân hình khẽ run rẩy, từ khi nhìn thấy thứ này, hai tay ông gần như đang run lẩy bẩy.
“Chuyện này không thể nào…” Lúc Tất Viễn cầm viên đá đen như mực với hoa văn phức tạp huyền bí này, trong lòng bỗng dâng lên nỗi khiếp sợ ngút trời.
Tất Viễn nhìn thấy bên trong viên đá thô này ẩn chứa tia sáng đen thâm thúy thì cả người không chỉ run lên, mà ngay cả trái tim cũng khó có thể bình tĩnh lại.
Nói một cách chính xác thì đây không phải là đá thô, mà là khoáng sản nào đó… với độ cứng còn hơn cả kim cương.
Tất Viễn nhớ rất rõ vì ông không hề xa lạ với viên đá thô này, nó vẫn khắc sâu trong lòng ông nên ông nhanh chóng nhớ ra, không ngờ viên đá thô này lại là khoáng sản cắt ra từ đá thô, chỉ có lần đó.
Tất Viễn bỗng ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời thay đổi khi nhìn về phía Trần Xuân Độ.
“Ông nhớ ra rồi à?” Trần Xuân Độ bình tĩnh hỏi, viên khoáng sản này đủ làm Tất Viễn nhớ lại rất nhiều chuyện.
“Là cậu…” Tất Viễn khẽ run rẩy, ông từ tốn nâng viên khoáng sản này bằng hai tay, đưa cho Trần Xuân Độ.
“Tất nhiên rồi, sao tôi có thể quên được, khoáng sản cắt ra từ đá thô chỉ có lần đó…” Giọng nói của Tất Viễn hơi run rẩy, đối mặt với Trần Xuân Độ, ông dè dặt mở miệng, hoàn toàn không dám đắc tội với anh.
Bởi vì lúc này ông đã biết rõ thân phận của người áo đen này.
Anh là thần thoại thoáng qua trong truyền thuyết giới đổ thạch, có thể sánh ngang với Song Tử Thần.
Là kỳ tài xuất chúng, cùng đột ngột nổi lên, càn quét khắp nơi, không ai có thể địch lại, là thần thoại bất bại.
Tất Viễn là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh, tất nhiên sau lần đó, ông đã tới tìm Trần Xuân Độ, hy vọng anh có thể trở thành hội trưởng danh dự cho Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh, như vậy danh tiếng và độ hot của Hiệp hội sẽ cực kỳ cao.
Nhưng sau trận Chung Cực Tam Đao đó, Trần Xuân Độ cầm theo viên đá thô cứ thế biến mất, như bốc hơi khỏi thế gian.
Mà viên đá thô cắt ra khoáng sản gây chấn động giới đổ thạch đó, cũng chính là viên mà Trần Xuân Độ đang lấy ra.
Do không có viên đá thô khoáng sản này, nên Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh hoàn toàn không thể chứng minh mọi thứ là thật, rất nhanh, mấy sóng gió này đã dần lắng xuống, Tất Viễn cũng sắp lãng quên chuyện này.
Nhưng Tất Viễn không thể ngờ rằng giờ Trần Xuân Độ lại xuất hiện, còn cầm theo viên khoáng sản này.
“Cậu có thể tới tìm tôi thật sự là niềm vinh hạnh của tôi.” Sau khi biết thân phận của Trần Xuân Độ, Tất Viễn nhất thời nịnh nọt, hầu hạ rót trà cho anh với thái độ khách khí khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ của người bề trên.
Vì khí thế đang tỏa ra trên người Trần Xuân Độ quá mạnh mẽ, anh chỉ ngồi ở đó, đã làm Tất Viễn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn phải chú ý sắc mặt của anh, cảm giác mà anh tạo ra cho ông còn áp lực hơn khi đối mặt với Trương Bảo Thành.
Trần Xuân Độ từ tốn nhấp một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Tôi thấy Song Tử Thần cũng tới tham gia Chung Cực Tam Đao mùa này.”
Tất Viễn hơi sửng sốt, rồi cười lấy lòng ngay: “Đúng vậy, ban đầu chúng tôi không ngờ Song Tử Thần sẽ tới, nên không sắp xếp cho họ, sau khi họ xuất hiện, chúng tôi đã tạm thời bổ sung số lượng cho họ.”
“Vậy tôi cũng cần các ông tạm thời bổ sung thêm một vị trí cho tôi.” Trần Xuân Độ gật đầu nói.
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Tất Viễn mừng rỡ, ông không ngờ Trần Xuân Độ lại chủ động muốn dự thi.
Chương 543
Đây thật sự là điều mà Tất Viễn muốn nhìn thấy nhất… Trần Xuân Độ và Song Tử Thần… lần đầu tiên hai thần thoại bất bại gặp nhau trong Chung Cực Tam Đao, rốt cuộc ai có thể duy trì sự bất bại… Đây chắc chắn là cơ hội trời cho! Độ hot và tin tức sẽ tìm tới cửa.
Tất Viễn cực kỳ kích động, mặc dù mấy ngày nay Hiệp hội đổ thạch đã tốn không ít tài nguyên, cố gắng quảng bá để ngày càng nổi tiếng ở nước C, nhưng dù quảng bá thế nào cũng không đạt được hiệu quả bằng tiêu đề tự nhiên như hai thần thoại bất bại đối đầu này.
“Được, giờ tôi sẽ bảo Chung Cực Tam Đao lùi lại năm phút, rồi tìm một lý do để cậu trở thành tuyển thủ dự thi đặc biệt.” Tất Viễn không hề do dự đồng ý ngay.
“Không, thứ tôi muốn không phải là vị trí tuyển thủ.”
“Cậu không cần vị trí tuyển thủ?” Tất Viễn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ lại không muốn dự thi.
Vậy cậu ấy chạy tới đây làm gì?
Tất Viễn thầm sửng sốt, hình như Trần Xuân Độ đã nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng ông, nên mở miệng nói thẳng: “Tôi không cần vị trí tuyển thủ.”
“Vậy cậu cần…” Tất Viễn lên tiếng thắc mắc, ông còn chưa nói xong, đã nuốt nửa câu sau lại ngay.
Ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng nhất thời thay đổi, trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, ông mới dè dặt hỏi: “Là vị trí ban giám khảo ư?”
Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mặt Tất Viễn cứng đờ, vội cười lúng túng giải thích: “Không phải tôi không muốn, nhưng số lượng ban giám khảo không phải do một mình tôi quyết, tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm.”
Tất Viễn nhanh chóng giải thích, giám khảo cuộc thi rất quan trọng, không phải do một mình ông quyết, nên ông không thể giúp Trần Xuân Độ.
“Tôi cho ông cơ hội chọn lại lần nữa, ông có giúp không?” Trần Xuân Độ chẳng muốn nghe những lời này của Tất Viễn, nên lười biếng hỏi lại.
“Tôi thật sự không giúp gì được…” Tất Viễn còn chưa nói xong, ấm trà đó bỗng vỡ tan tành, rất nhiều mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
“Vèo vèo vèo!”
Hư không chấn động méo mó, uy lực của mảnh vỡ ấm trà đáng sợ như viên đạn, Tất Viễn tê cả da đầu, lúc nãy hình như có mấy mảnh vỡ sượt qua da đầu ông, suýt lấy đi mấy mảng lớn.
Nước trà bắn lên người Tất Viễn, làm cả người ông ướt sũng.
“Phù!” Tất Viễn thở dài, giờ trông ông chật vật đến cỡ nào.
“Ông đừng nhúc nhích, chỉ cần ông cử động, mạng ông sẽ khó mà giữ lại được.”
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng truyền vào tai Tất Viễn.
Cả người Tất Viễn khẽ run lên, rồi ông cảm nhận được cơn lạnh đến thấu xương truyền đến từ cổ họng, làm ông như rơi vào hầm băng.
Tất Viễn tê cả da đầu, từ từ cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy Trần Xuân Độ đang cầm dao găm dí vào cổ mình.
Dao găm này lạnh đến thấu xương, lúc chạm vào da thịt của Tất Viễn, ông càng cảm nhận rõ hơn.
Mũi dao Long Nha dí vào cổ họng Tất Viễn, xuất hiện một đường máu nhàn nhạt, làm toàn thân ông lạnh lẽo, cảm nhận rất rõ sát khí u ám ngập trời truyền đến từ mũi đao sắc bén đó, làm ông cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Tất Viễn quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, cả người run rẩy, vì ông ngạc nhiên nhận ra, anh ra tay quá nhanh, khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước.
Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh đến mức làm Tất Viễn tê cả da đầu, gần như chỉ trong chớp mắt, dao đã kề vào cổ ông.
Tất Viễn hít ngụm khí lạnh, thực lực của người thanh niên trước mặt khiến người khác phải căm phẫn, ông hoàn toàn không ngờ, thần thoại trong giới đổ thạch lại có thực lực đáng sợ như thế.
“Giờ ông có thể bổ sung người được chưa?” Giọng nói lạnh lẽo như tới từ vực sâu của Trần Xuân Độ bỗng vang lên, làm cả người Tất Viễn run lẩy bẩy.
Tất Viễn vội gật đầu lia lịa, không hề do dự một chút nào, nếu ông không đáp ứng yêu cầu của người này, liệu anh có chém đứt cổ ông không?
“Trước khi tôi bước ra phòng làm việc này, nếu ông không bổ sung số lượng, thì đợi tôi ra khỏi đây rồi, nơi này chỉ còn lại một cỗ thi thể, tôi không có tính kiên nhẫn đâu…” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu không có một chút cảm xúc như ma quỷ, khiến Tất Viễn không ngừng run rẩy gật đầu.
“Xẹt!”
Tiếng kim loại ma sát bỗng vang lên, anh cất Long Nha vào vỏ, Tất Viễn cũng cảm nhận được mũi dao lạnh lẽo dí lên cổ mình đã biến mất.
Không biết từ lúc nào Trần Xuân Độ đã quay về chỗ ngồi, dưới khăn che mặt màu đen, lộ ra đôi mắt vô cùng lạnh lẽo thâm thúy.
Chương 544
Anh cứ nhìn Tất Viễn như thế, làm ông ta không dám sơ suất một chút nào, vội rót một ly nước cho Trần Xuân Độ, rồi cầm điện thoại bàn trên bàn làm việc lên, bấm một dãy số, lạnh lùng quát: “Giờ tôi muốn bổ sung thêm một người, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, cứ nói cho mấy phó hội trưởng kia biết, đây là quyết định của tôi, bọn họ không được phép can thiệp vào, giờ mau sai người kê thêm bàn giám khảo đi.”
Tất Viễn quát xong thì cúp máy ngay, rồi quay đầu, trong lòng không khỏi lo lắng bất an, nở nụ cười với Trần Xuân Độ, thấy anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình thì vội cúi đầu, thầm cầu nguyện, mong sao mấy phó hội trưởng kia đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu bọn họ không thống nhất ý kiến, e rằng ông sẽ phải bỏ mạng.
Thời gian dần trôi qua, Trần Xuân Độ cũng mất hết kiên nhẫn, lúc anh đứng dậy, cả người Tất Viễn bỗng rùng mình vì khiếp sợ.
Tim Tất Viễn nhất thời đập thình thịch, nhịp tim tăng vọt, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác cận kề cái chết.
Trần Xuân Độ bước từng bước về phía Tất Viễn, ông điên cuồng nuốt nước miếng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, lúc anh đi tới trước mặt Tất Viễn, thì điện thoại bàn trên bàn làm việc bỗng đổ chuông, tiếng chuông thúc giục đã làm anh ngừng bước.
Tất Viễn như túm được cọng cỏ cứu mạng, vội nhấc điện thoại bấm nút loa ngoài nói: “Cô có chuyện gì thì nói mau đi.”
Khi nhận được cuộc gọi này, tim Tất Viễn đang treo trên cuống họng, vô cùng căng thẳng.
“Hội trưởng, mấy vị phó hội trưởng đã đồng ý rồi, bọn họ nói chỉ cần lát nữa ông nói cho họ biết lý do là được.” Đầu bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào, cả người Tất Viễn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Tôi biết rồi.” Tất Viễn vừa cúp máy đã nhìn Trần Xuân Độ, cười nịnh nọt: “Mọi thứ đều đã ổn thỏa, cậu mau đi đi, có lẽ giờ giám khảo và toàn trường đều đang đợi cậu đấy.”
Tất Viễn tốt bụng nhắc nhở, làm Trần Xuân Độ nhìn ông ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm, bỗng lên tiếng hỏi: “Trước đây ai đã quyết định cho tôi vào Chung Cực Tam Đao?”
Tất Viễn sửng sốt, trong đầu hiện ra nhân vật thần bí đó ngay, đây là lời căn dặn của chủ nhân thành phố nên ông lắc đầu đáp: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Đương nhiên Tất Viễn sẽ không nói cho Trần Xuân Độ biết, dù ông bị nguy hiểm đến tính mạng, vì so với Trần Xuân Độ giết người không chớp mắt, khí chất đáng sợ như ma quỷ, thì gần như không thể xem là con người.
Trong mắt Tất Viễn và rất nhiều người khác, thì Kinh gần như biết hết mọi chuyện, không có thứ gì có thể qua mắt anh ta.
Dù Tất Viễn chết cũng không muốn đắc tội với Kinh, vì đó mới thật sự là gặp phải tai họa ngập đầu.
Trần Xuân Độ nhìn Tất Viễn bằng ánh mắt sâu xa, hiếm khi không truy hỏi nữa, sau khi đạt được mục đích, anh từ tốn xoay người, phóng khoáng rời đi.
Tất Viễn gắng gượng đi tới cửa phòng làm việc, mắt thấy bóng dáng Trần Xuân Độ dần đi xa, ông mới thở phào nhẹ nhõm, cả người nhất thời nằm sóng soài xuống sàn.
Trần Xuân Độ vừa rời đi, Tất Viễn đã há miệng thở dốc, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía anh đã rời đi, khó có thể bình tĩnh lại được.
Tất Viễn vừa chậm chạp quay về phòng làm việc, đã bấm gọi lần nữa.
“Hội trưởng, ông muốn căn dặn chuyện gì ạ?” Đầu bên kia lại vang lên giọng nữ ngọt ngào.
“Cô để ý giám khảo mặc đồ đen trên ghế ban giám khảo cho tôi, nếu cậu ta có động tĩnh gì khác thường thì báo cho tôi biết ngay.” Tất Viễn căn dặn.
“Tên đó đi đâu rồi?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhanh chóng mất bình tĩnh, khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực.
“Tổng giám đốc Lê, hay là để tôi đi tìm anh ta một lát?” Tô Loan Loan đứng bên cạnh gần như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên vội hỏi.
Lê Kim Huyên sửng sốt, nhất thời nhận ra mình đã bị Tô Loan Loan nhìn thấu suy nghĩ, nên đỏ mặt ngay, nhưng vẫn cứng miệng hừ lạnh: “Không cần đâu, cứ để anh ta đi, dù sao anh ta cũng không chết tại đây.”
Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên hơi lúng túng, sao cô lại không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì chứ?
“Hả, sao lại có người tới nữa?” Lê Kim Huyên bỗng nhìn chằm chằm về một phía.
Tô Loan Loan cũng nhìn theo tầm mắt của Lê Kim Huyên, nhất thời nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang từ tốn đi tới.
Trong đại hội đổ thạch cả biển người, một môi trường náo nhiệt như vậy, mà người đó lại mặc cả cây đen, rõ ràng rất nổi bật, như khác loài.
Sân thi đấu gần một nghìn mét vuông, người áo đen vừa bước vào sân, đã nhanh chóng thu hút vô số sự chú ý, khán giả trên khán đài đồng loạt nhìn xuống, bắt đầu xoi mói bình phẩm người áo đen giả thần giả quỷ này.
“Mẹ kiếp, sao lại có người ăn mặc khác người như vậy xuất hiện ở đây?”