Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Chương 487
Trong căn cứ Long Hồn, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, thở hồng hộc xông ra khỏi căn cứ. Mang nhan sắc mê hoặc hoàn hảo như thiên thần, vô cùng tuyệt đẹp cùng với thân hình bốc lửa, quả thực là một kỳ quan trong căn cứ Long Hồn.
“John chết tiệt, có nhiệm vụ lại không gọi tôi. Tôi ở trong căn cứ ngột ngạt lâu lắm rồi!” Cô gái ngoại quốc có khuôn mặt đẹp mang nét châu Âu, nói tiếng nước C chính thống. Lúc này, cô ta mặc một bộ đồ thiếu vải đến đáng thương, dường như mới vừa lao ra khỏi giường. Không biết vớ được con dao làm bếp từ đâu, cô gái ngoại quốc lúc này đang cầm con dao làm bếp với khí thế hùng hổ, khuôn mặt đẹp như sương lạnh, vô cùng lạnh lùng.
Cô ta vừa vung vẩy con dao làm bếp trên tay, vừa hét lên với John, sau khi đánh thức cô ta, lại lần nữa một mình đi thong dong mà không đưa mình theo.
Cô gái ngoại quốc oán thán rất nhiều trong căn cứ, qua một lúc sau thì mệt mỏi ngáp một cái, mới quay người đi trở về.
… Những máy bay vận tải đó vẫn chưa gây nên náo động ở hải ngoại. Mà vào lúc này, ở Yên Kinh ở nước C, trong một căn phòng của một khách sạn cao cấp nào đó, Trần Xuân Độ đang đứng trước mặt Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, nét mặt dè chừng đầy vẻ lấy lòng.
Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực. Cô không bị tổn thương nhiều, nhưng đã chịu sự hoảng sợ không nhỏ. Dù đã qua một lúc lâu, nhưng khi nghĩ đến những ký ức kinh hoàng vừa xảy ra, đáy lòng Lê Kim Huyên vẫn run lên dữ dội.
Khi nghĩ đến những ký ức đáng sợ đó, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Lê Kim Huyên chợt trở nên lạnh lẽo và dữ tợn hơn.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ ác liệt, giọng nói lạnh lẽo đầy từ tính: “Vừa rồi anh ở trong phòng làm gì? Vừa rồi không báo cảnh sát, bây giờ đã không sao còn tỏ vẻ ân cần làm gì?”
Trước sự vặn hỏi của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ hơi sững sờ, sau đó cười ngượng ngập, giải thích: “Kim Huyên, hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, trước đó anh hoàn toàn không biết đã xảy ra những chuyện này. Nếu anh biết, anh sẽ lập tức chạy tới trước triên.”
Trần Xuân Độ vỗ ngực thề thốt, Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, không thèm so đo chuyện này.
Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Tô Loan Loan bên cạnh, hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, chắc không bao lâu nữa cảnh sát sẽ tới thu xác.” Tô Loan Loan gật đầu, nói thật.
Lê Kim Huyên đứng dậy đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ cười ngượng ngập, vội vàng nói: “tổng giám đốc Lê, chỉ cần em căn dặn, anh nhất định đi làm dù máu chảy đầu rơi!”
Đối mặt với hành động không biết xấu hổ như vậy của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên dường như lười để ý, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là hư hỏng do cuộc giao tranh ác liệt giữa Tô Loan Loan và Dracula gây nên. Lê Kim Huyên cau mày, đột nhiên nói với giọng đầy từ tính: “Nếu vậy thì khôi phục căn phòng này nguyên vẹn đi… Tôi cho anh một đêm, nếu như sáng mai không thấy căn phòng được khôi phục lại dáng vẻ như trước, hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Lê Kim Huyên khẽ nhếch môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp trong nháy mắt nhanh chóng lộ ra vẻ xảo quyệt.
Còn Trần Xuân Độ thì trợn to hai mắt, nhìn Lê Kim Huyên với vẻ mặt khó tin!
Trần Xuân Độ sắp phát ói khi nghe yêu cầu này của Lê Kim Huyên. Điều này vốn không thực tế! Nếu căn phòng này có chút bẩn, kêu Trần Xuân Độ lau sạch thì cũng thôi, nhưng Lê Kim Huyên lại muốn Trần Xuân Độ khôi phục lại căn phòng nguyên vẹn! Tàn dư của cuộc giao tranh ác liệt phải được xóa sạch toàn bộ chỉ trong một đêm!
Đây là một nhiệm vụ vốn không thể hoàn thành!
Trần Xuân Độ trợn to hai mắt, Lê Kim Huyên rõ ràng đang làm khó anh!
Mẹ nó! Cho dù tìm cả một đội đến sửa sang cũng chưa chắc có thể làm được!
Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế sô pha phía sau Lê Kim Huyên, cũng trợn to hai mắt khi nghe thấy quyết định của Lê Kim Huyên, sau đó nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mang vẻ cảm thông.
Trần Xuân Độ quả thực quá thảm, chỉ có Tô Loan Loan biết sự thật mới biết, rõ ràng trước đó là anh đã cứu Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, nhưng bây giờ, lại còn bị Lê Kim Huyên trừng phạt nghiêm khắc! Là một người đàn ông, Trần Xuân Độ không có chút tôn nghiêm, điều này cũng quá thảm!
Đây quả thực người câm ngậm hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra!
Trần Xuân Độ đặt mông ngồi xuống ghế sô pha mệt mỏi, thở ra một hơi thật sâu, vô cùng buồn bực mà nhìn Lê Kim Huyên rời đi với bóng lưng đầy gợi cảm, không khỏi thì thào: “Đệch! Sẽ có một ngày, anh bắt em phải ngoan ngoãn xin lỗi, quỳ xuống thuyết phục!”
Trần Xuân Độ mắng thầm. Mặc dù rất bất mãn với việc làm này của Lê Kim Huyên, nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Anh có thể thấy được Lê Kim Huyên rõ ràng đang tức giận và chỉ trút giận lên anh mà thôi.
Anh có thể làm gì? Trước đó cứu Lê Kim Huyên thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ lại bị Lê Kim Huyên đem ra trút giận. Ai kêu anh là chồng của Lê Kim Huyên? Thân ở rể nhà họ Lê, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trần Xuân Độ đảo mắt nhìn, khi thấy cảnh tàn phá trước mặt, anh chỉ có thể chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia sáng.
Ngay sau đó, khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thần bí có vẻ nghiền ngẫm.
Tất cả chuyện này rõ ràng là do Lê Kim Huyên không muốn anh hoàn thành, cố tình nhặt xương trong trứng, đặt cho Trần Xuân Độ một thời hạn gần như không thể nào hoàn thành được.
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Trong căn cứ Long Hồn, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, thở hồng hộc xông ra khỏi căn cứ. Mang nhan sắc mê hoặc hoàn hảo như thiên thần, vô cùng tuyệt đẹp cùng với thân hình bốc lửa, quả thực là một kỳ quan trong căn cứ Long Hồn.
“John chết tiệt, có nhiệm vụ lại không gọi tôi. Tôi ở trong căn cứ ngột ngạt lâu lắm rồi!” Cô gái ngoại quốc có khuôn mặt đẹp mang nét châu Âu, nói tiếng nước C chính thống. Lúc này, cô ta mặc một bộ đồ thiếu vải đến đáng thương, dường như mới vừa lao ra khỏi giường. Không biết vớ được con dao làm bếp từ đâu, cô gái ngoại quốc lúc này đang cầm con dao làm bếp với khí thế hùng hổ, khuôn mặt đẹp như sương lạnh, vô cùng lạnh lùng.
Cô ta vừa vung vẩy con dao làm bếp trên tay, vừa hét lên với John, sau khi đánh thức cô ta, lại lần nữa một mình đi thong dong mà không đưa mình theo.
Cô gái ngoại quốc oán thán rất nhiều trong căn cứ, qua một lúc sau thì mệt mỏi ngáp một cái, mới quay người đi trở về.
… Những máy bay vận tải đó vẫn chưa gây nên náo động ở hải ngoại. Mà vào lúc này, ở Yên Kinh ở nước C, trong một căn phòng của một khách sạn cao cấp nào đó, Trần Xuân Độ đang đứng trước mặt Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, nét mặt dè chừng đầy vẻ lấy lòng.
Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực. Cô không bị tổn thương nhiều, nhưng đã chịu sự hoảng sợ không nhỏ. Dù đã qua một lúc lâu, nhưng khi nghĩ đến những ký ức kinh hoàng vừa xảy ra, đáy lòng Lê Kim Huyên vẫn run lên dữ dội.
Khi nghĩ đến những ký ức đáng sợ đó, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Lê Kim Huyên chợt trở nên lạnh lẽo và dữ tợn hơn.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ ác liệt, giọng nói lạnh lẽo đầy từ tính: “Vừa rồi anh ở trong phòng làm gì? Vừa rồi không báo cảnh sát, bây giờ đã không sao còn tỏ vẻ ân cần làm gì?”
Trước sự vặn hỏi của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ hơi sững sờ, sau đó cười ngượng ngập, giải thích: “Kim Huyên, hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, trước đó anh hoàn toàn không biết đã xảy ra những chuyện này. Nếu anh biết, anh sẽ lập tức chạy tới trước triên.”
Trần Xuân Độ vỗ ngực thề thốt, Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, không thèm so đo chuyện này.
Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Tô Loan Loan bên cạnh, hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, chắc không bao lâu nữa cảnh sát sẽ tới thu xác.” Tô Loan Loan gật đầu, nói thật.
Lê Kim Huyên đứng dậy đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ cười ngượng ngập, vội vàng nói: “tổng giám đốc Lê, chỉ cần em căn dặn, anh nhất định đi làm dù máu chảy đầu rơi!”
Đối mặt với hành động không biết xấu hổ như vậy của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên dường như lười để ý, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là hư hỏng do cuộc giao tranh ác liệt giữa Tô Loan Loan và Dracula gây nên. Lê Kim Huyên cau mày, đột nhiên nói với giọng đầy từ tính: “Nếu vậy thì khôi phục căn phòng này nguyên vẹn đi… Tôi cho anh một đêm, nếu như sáng mai không thấy căn phòng được khôi phục lại dáng vẻ như trước, hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Lê Kim Huyên khẽ nhếch môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp trong nháy mắt nhanh chóng lộ ra vẻ xảo quyệt.
Còn Trần Xuân Độ thì trợn to hai mắt, nhìn Lê Kim Huyên với vẻ mặt khó tin!
Trần Xuân Độ sắp phát ói khi nghe yêu cầu này của Lê Kim Huyên. Điều này vốn không thực tế! Nếu căn phòng này có chút bẩn, kêu Trần Xuân Độ lau sạch thì cũng thôi, nhưng Lê Kim Huyên lại muốn Trần Xuân Độ khôi phục lại căn phòng nguyên vẹn! Tàn dư của cuộc giao tranh ác liệt phải được xóa sạch toàn bộ chỉ trong một đêm!
Đây là một nhiệm vụ vốn không thể hoàn thành!
Trần Xuân Độ trợn to hai mắt, Lê Kim Huyên rõ ràng đang làm khó anh!
Mẹ nó! Cho dù tìm cả một đội đến sửa sang cũng chưa chắc có thể làm được!
Tô Loan Loan đang ngồi trên ghế sô pha phía sau Lê Kim Huyên, cũng trợn to hai mắt khi nghe thấy quyết định của Lê Kim Huyên, sau đó nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mang vẻ cảm thông.
Trần Xuân Độ quả thực quá thảm, chỉ có Tô Loan Loan biết sự thật mới biết, rõ ràng trước đó là anh đã cứu Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, nhưng bây giờ, lại còn bị Lê Kim Huyên trừng phạt nghiêm khắc! Là một người đàn ông, Trần Xuân Độ không có chút tôn nghiêm, điều này cũng quá thảm!
Đây quả thực người câm ngậm hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra!
Trần Xuân Độ đặt mông ngồi xuống ghế sô pha mệt mỏi, thở ra một hơi thật sâu, vô cùng buồn bực mà nhìn Lê Kim Huyên rời đi với bóng lưng đầy gợi cảm, không khỏi thì thào: “Đệch! Sẽ có một ngày, anh bắt em phải ngoan ngoãn xin lỗi, quỳ xuống thuyết phục!”
Trần Xuân Độ mắng thầm. Mặc dù rất bất mãn với việc làm này của Lê Kim Huyên, nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Anh có thể thấy được Lê Kim Huyên rõ ràng đang tức giận và chỉ trút giận lên anh mà thôi.
Anh có thể làm gì? Trước đó cứu Lê Kim Huyên thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ lại bị Lê Kim Huyên đem ra trút giận. Ai kêu anh là chồng của Lê Kim Huyên? Thân ở rể nhà họ Lê, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trần Xuân Độ đảo mắt nhìn, khi thấy cảnh tàn phá trước mặt, anh chỉ có thể chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia sáng.
Ngay sau đó, khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thần bí có vẻ nghiền ngẫm.
Tất cả chuyện này rõ ràng là do Lê Kim Huyên không muốn anh hoàn thành, cố tình nhặt xương trong trứng, đặt cho Trần Xuân Độ một thời hạn gần như không thể nào hoàn thành được.
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!