Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
Chương 437
Giẫm lên vết xe đổ, lại dùng bài cũ như ở khu cược cấp thấp sao? Trương Bảo Thành đương nhiên không tin, số đá thô này khác với số đá bỏ đi của khu cược cấp thấp, Trần Xuân Độ cho dù làm như vậy, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, càng không thể bù được lỗ.
Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc nhìn Trương Bảo Thành, mở miệng nói: “Cho dừng âm nhạc ở đây, rồi cho tôi một cái loa.”
Lời này của Trần Xuân Độ rõ ràng là nói với Bào Vũ, Bào Vũ có hơi do dự mà liếc nhìn Trương Bảo Thành, sau khi nhận được ánh ý ra hiệu của Trương Bảo Thành, Bào Vũ xoay người rời đi, rất nhanh đã lấy một cái loa đi tới.
Bào Vũ sau khi đưa cái loa cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhận lấy cái loa, mở ra công tắc bên trên, sau đó ngẩng đầu, bỗng liếc nhìn Trương Bảo Thành với ánh mắt thâm ý.
Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, sau đó Trần Xuân Độ lại nhìn sang Lê Kim Huyên.
Sau khi tổng giám đốc nữ thần khẽ gật đầu, Trần Xuân Độ mới giơ cái loa lên, anh từ từ hít sâu một hơi, hư không xung quanh dường như bị anh hút hết vào.
“Ngọc cực phẩm bán phá giá, ngọc cực phẩm bán phá giá, Trương Bảo Thành tên khốn hội trưởng đổ thạch ôm số tiền lớn chạy rồi, để lại một số ngọc cực phẩm, mong muốn người mua giúp…” Trần Xuân Độ vừa dứt lời, hư không bỗng trở nên yên ắng, từng ánh mắt lập tức quét qua.
Mà Trương Bảo Thành đang ngồi trên ghế, sau khi nghe thấy lời của Trần Xuân Độ, khiến cơ thể của ông ta rung lên, hai mắt bỗng trợn to với vẻ khó tin!
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, biểu cảm đó giống như nhìn thấy ma, con người của Trương Bảo Thành sắp rớt ra ngoài rồi!
“Vèo!”
Trương Bảo Thành mặt mày thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thần sắc trong nháy mắt trở nên u ám lạnh lẽo, tỏa ra một cỗ sát cơ!
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ Trần Xuân Độ vậy mà dùng cách như này… Con mẹ nó đây có khác gì đổi một loại phương thức tới hủy hoại ông ta chứ?
“Trần Xuân Độ!” Tay Trương Bảo Thành cầm chiếc ly thủy tinh, bỗng dưng siết mạnh, chiếc ly thủy tinh trong tay đó được Trương Bảo Thành dùng để uống nước đột nhiên vang vọng âm thanh giòn rã: “Rắc!”
Chiếc ly thủy tinh dùng để uống nước đó, bỗng dưng vang lên tiếng răng rắc, vết nứt ở thân ly trong suốt đó, vô cùng đáng sợ!
Lê Kim Huyên ở một bên, sau khi nghe thấy tiếng loa to đó của Trần Xuân Độ, dưới mái tóc dài tuyệt đẹp, gương mặt hoàn hảo không chút khuyết điểm đó, cũng lập tức lộ ra vẻ sững sờ, cho dù Lê Kim Huyên cũng không phản ứng lại ngay trước.
Ở một bên của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan sau khi đi vào đại hội đổ thạch từ đầu tới cuối đều im lặng, không nói một lời. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, dáng vẻ vô lại đó của Trần Xuân Độ khiến khóe miệng Tô Loan Loan bỗng lộ ra độ cong.
“Cậu!”
Trương Bảo Thành hận không thể lao thẳng lên xé xác Trần Xuân Độ thành vạn mảnh!
Nhưng khi ánh mắt của Trần Xuân Độ quét qua Trương Bảo Thành, ánh mắt mang ý tứ khiêu khích đó của Trần Xuân Độ lại khiến cơ thể của Trương Bảo Thành khựng lại, một lúc lâu sau, hằn học trừng mắt với Trần Xuân Độ, rồi mới từ từ ngồi lại chỗ ngồi.
Hàm nghĩa bao gồm trong ánh mắt đó của Trần Xuân Độ, Trương Bảo Thành sao có thể không rõ? Đó là khiêu khích, ánh mắt đó của Trần Xuân Độ, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, khiến Trương Bảo Thành có bản lĩnh thì đừng ra tay, xem anh hoàn thành giao kèo!
“Im miệng, đâu có ai sỉ nhục hội trưởng Trương như anh chứ!” Bào Vũ đứng ở một bên của Trương Bảo Thành đã không nhịn được nữa, đanh giọng quát.
Trần Xuân Độ thậm chí lười để ý tới cô ta, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, từ từ nói: “Hoàng đế không gấp thái giám đã vội, đương sự còn chưa phản ứng, cô kích động như vậy để làm cái gì, lẽ nào hai người có gì đó?”
Trần Xuân Độ liếc nhìn, chỉ mấy câu liền khiến sắc mặt của Bào Vũ thay đổi, rõ ràng là sắp thẹn quá hóa giận, cô ta bị Trần Xuân Độ chọc tức không nhẹ!
“Nhịn, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu ta rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Vào lúc này, bên tai Bào Vũ truyền tới một giọng nói âm trầm, hai mắt của Bào Vũ hơi nheo lại, nhìn sang Trương Bảo Thành, Trương Bảo Thành của lúc này, trên mặt ẩn hiện ý lạnh khó mà nói rõ.
Bào Vũ bỗng cảm thấy vui sướng khôn xiết, cô ta thế nào cũng không ngờ, cô ta vậy mà có một ngày nhận được sự nhắc nhở của Trương Bảo Thành, đây có nghĩa là cô ta đã nhận được xem trọng của Trương Bảo Thành?
Bào Vũ suy nghĩ, nếu có thể có được hảo cảm của hội trưởng Trương, địa vị của cô ta ở trong hiệp hội đổ thạch tuyệt đối sẽ tăng lên không ít, điều này đối với cô ta hoàn toàn là trăm lợi không có một hại!
Bào Vũ nghĩ như vậy, cô ta cũng lạnh lùng lườm xéo Trần Xuân Độ, sau đó rất nghe lời lùi xuống đằng sau Trương Bảo Thành.
Giẫm lên vết xe đổ, lại dùng bài cũ như ở khu cược cấp thấp sao? Trương Bảo Thành đương nhiên không tin, số đá thô này khác với số đá bỏ đi của khu cược cấp thấp, Trần Xuân Độ cho dù làm như vậy, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, càng không thể bù được lỗ.
Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc nhìn Trương Bảo Thành, mở miệng nói: “Cho dừng âm nhạc ở đây, rồi cho tôi một cái loa.”
Lời này của Trần Xuân Độ rõ ràng là nói với Bào Vũ, Bào Vũ có hơi do dự mà liếc nhìn Trương Bảo Thành, sau khi nhận được ánh ý ra hiệu của Trương Bảo Thành, Bào Vũ xoay người rời đi, rất nhanh đã lấy một cái loa đi tới.
Bào Vũ sau khi đưa cái loa cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhận lấy cái loa, mở ra công tắc bên trên, sau đó ngẩng đầu, bỗng liếc nhìn Trương Bảo Thành với ánh mắt thâm ý.
Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, sau đó Trần Xuân Độ lại nhìn sang Lê Kim Huyên.
Sau khi tổng giám đốc nữ thần khẽ gật đầu, Trần Xuân Độ mới giơ cái loa lên, anh từ từ hít sâu một hơi, hư không xung quanh dường như bị anh hút hết vào.
“Ngọc cực phẩm bán phá giá, ngọc cực phẩm bán phá giá, Trương Bảo Thành tên khốn hội trưởng đổ thạch ôm số tiền lớn chạy rồi, để lại một số ngọc cực phẩm, mong muốn người mua giúp…” Trần Xuân Độ vừa dứt lời, hư không bỗng trở nên yên ắng, từng ánh mắt lập tức quét qua.
Mà Trương Bảo Thành đang ngồi trên ghế, sau khi nghe thấy lời của Trần Xuân Độ, khiến cơ thể của ông ta rung lên, hai mắt bỗng trợn to với vẻ khó tin!
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, biểu cảm đó giống như nhìn thấy ma, con người của Trương Bảo Thành sắp rớt ra ngoài rồi!
“Vèo!”
Trương Bảo Thành mặt mày thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thần sắc trong nháy mắt trở nên u ám lạnh lẽo, tỏa ra một cỗ sát cơ!
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ Trần Xuân Độ vậy mà dùng cách như này… Con mẹ nó đây có khác gì đổi một loại phương thức tới hủy hoại ông ta chứ?
“Trần Xuân Độ!” Tay Trương Bảo Thành cầm chiếc ly thủy tinh, bỗng dưng siết mạnh, chiếc ly thủy tinh trong tay đó được Trương Bảo Thành dùng để uống nước đột nhiên vang vọng âm thanh giòn rã: “Rắc!”
Chiếc ly thủy tinh dùng để uống nước đó, bỗng dưng vang lên tiếng răng rắc, vết nứt ở thân ly trong suốt đó, vô cùng đáng sợ!
Lê Kim Huyên ở một bên, sau khi nghe thấy tiếng loa to đó của Trần Xuân Độ, dưới mái tóc dài tuyệt đẹp, gương mặt hoàn hảo không chút khuyết điểm đó, cũng lập tức lộ ra vẻ sững sờ, cho dù Lê Kim Huyên cũng không phản ứng lại ngay trước.
Ở một bên của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan sau khi đi vào đại hội đổ thạch từ đầu tới cuối đều im lặng, không nói một lời. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, dáng vẻ vô lại đó của Trần Xuân Độ khiến khóe miệng Tô Loan Loan bỗng lộ ra độ cong.
“Cậu!”
Trương Bảo Thành hận không thể lao thẳng lên xé xác Trần Xuân Độ thành vạn mảnh!
Nhưng khi ánh mắt của Trần Xuân Độ quét qua Trương Bảo Thành, ánh mắt mang ý tứ khiêu khích đó của Trần Xuân Độ lại khiến cơ thể của Trương Bảo Thành khựng lại, một lúc lâu sau, hằn học trừng mắt với Trần Xuân Độ, rồi mới từ từ ngồi lại chỗ ngồi.
Hàm nghĩa bao gồm trong ánh mắt đó của Trần Xuân Độ, Trương Bảo Thành sao có thể không rõ? Đó là khiêu khích, ánh mắt đó của Trần Xuân Độ, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, khiến Trương Bảo Thành có bản lĩnh thì đừng ra tay, xem anh hoàn thành giao kèo!
“Im miệng, đâu có ai sỉ nhục hội trưởng Trương như anh chứ!” Bào Vũ đứng ở một bên của Trương Bảo Thành đã không nhịn được nữa, đanh giọng quát.
Trần Xuân Độ thậm chí lười để ý tới cô ta, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, từ từ nói: “Hoàng đế không gấp thái giám đã vội, đương sự còn chưa phản ứng, cô kích động như vậy để làm cái gì, lẽ nào hai người có gì đó?”
Trần Xuân Độ liếc nhìn, chỉ mấy câu liền khiến sắc mặt của Bào Vũ thay đổi, rõ ràng là sắp thẹn quá hóa giận, cô ta bị Trần Xuân Độ chọc tức không nhẹ!
“Nhịn, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu ta rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Vào lúc này, bên tai Bào Vũ truyền tới một giọng nói âm trầm, hai mắt của Bào Vũ hơi nheo lại, nhìn sang Trương Bảo Thành, Trương Bảo Thành của lúc này, trên mặt ẩn hiện ý lạnh khó mà nói rõ.
Bào Vũ bỗng cảm thấy vui sướng khôn xiết, cô ta thế nào cũng không ngờ, cô ta vậy mà có một ngày nhận được sự nhắc nhở của Trương Bảo Thành, đây có nghĩa là cô ta đã nhận được xem trọng của Trương Bảo Thành?
Bào Vũ suy nghĩ, nếu có thể có được hảo cảm của hội trưởng Trương, địa vị của cô ta ở trong hiệp hội đổ thạch tuyệt đối sẽ tăng lên không ít, điều này đối với cô ta hoàn toàn là trăm lợi không có một hại!
Bào Vũ nghĩ như vậy, cô ta cũng lạnh lùng lườm xéo Trần Xuân Độ, sau đó rất nghe lời lùi xuống đằng sau Trương Bảo Thành.