Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 422
Chương 422
Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, đối diện với sự mỉa mai của Trương Bảo Thành, anh đột nhiên có hơi hối hận, trong lòng mắng Thanh Niên máu chó đầy đầu, vậy mà khơi ra trò như này, ánh mắt của Thanh Niên này rốt cuộc tệ cỡ nào, tới lúc đó anh phải trừng trị Thanh Niên thật mạnh tay!
Vào lúc này, tổng giám đốc nữ thần cũng xoay người sang, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Anh nếu như cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể nói.”
Lê Kim Huyên đương nhiên sẽ không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể ở đây kiếm được 300 tỷ trong một ngày… Hơn nữa còn dựa vào đỗ thạch! Chuyện này ở trong đại hội đổ thạch, căn bản không thể thực hiện!
“Không cần, Kim Huyên, em xem là được rồi.” Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Kim Huyên, khẽ mỉm cười, hai tay đút túi quần, đi về phía dòng người đông đông ở đẳng xa.
Lê Kim Huyên sững người, nhìn bóng lưng dứt khoát lại rất vô lại của Trần Xuân Độ, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện tia tức giận.
Cô vừa rồi đang tìm bệ xuống cho Trần Xuân Độ, chỉ cần Trần Xuân Độ thừa nhận mình không làm được, Lê Kim Huyên cũng sẽ kêu Trần Xuân Độ nhận sai với Trương Bảo Thành, sau đó không tự phụ ngang ngược như vậy nữa.
Nhưng Trần Xuân Độ thì sao, tên này vậy mà không thèm nhận ý tốt của cô! Vậy mà thật sự muốn đi hoàn thành một nhiệm vụ bắt khả thi!
Tổng giám đốc nữ thần tức giận nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau mới tức tối giẫm chân, đôi mắt đẹp của cô vụt qua lửa giận lạnh lẽo.
Cô ngược lại muốn xem thử, Trần Xuân Độ tự tin như vậy, anh tới lúc đó sẽ bị vả mặt như nào!
Đại hội đỗ thạch đã thu hút được lượng khách rất lớn trong ngày hôm nay, đại hội đổ thạch lần này, trước với trước đây, khu cược cấp thấp vốn náo nhiệt thì hôm nay càng đông, mấy người Trần Xuân Độ chen vào trong biển người, cũng khá khó khăn.
Máy người Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyền, túm tay áo của đối phương, mới có thể miễn cưỡng đứng vững trong dòng lũ do vô số người tạo thành, không bị lạc nhau.
Mà sau khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên chen ra ngoài, hai người đều toát mồ hôi hột, Lê Kim Huyên mặt mày cau có, cô mồ hôi đầm đìa nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc rất bắt mãn.
Đôi mắt đẹp của cô lườm bóng lưng của Trần Xuân Độ, không khách khí nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì, chen tới chen lui, đây chính là quá trình anh hoàn thành mục tiêu nhỏ của anh sao?”
Trương Bảo Thành cười lạnh, nhìn sang Trần Xuân Độ, giọng điệu nhiều thêm sự châm chọc: “Muốn ở khu cược cấp tháp kiếm được 300 tỷ, nằm mơ à? Ở đây ngay cả đá thô thượng phẩm cũng không có bao nhiêu khối, cậu nếu như không hiểu về đá thô thì biến lúc còn sớm, đừng ở đây làm hỏng tâm trạng của tôi.
Trần Xuân Độ đứng ở một sạp, thần sắc bình thản: “Ai nói với ông 300 tỷ nhất định phải kiếm ở trong khu cược cao cấp?”
Trương Bảo Thành đầu tiên là sững người, sau đó bị Trần Xuân Độ tức cười, tức giận nói: “Viễn vông, quá hoang đường rồi! Tôi làm hội trưởng của hiệp hội đỗ thạch nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người có kiếm được số tiền lớn ở khu cược cấp thấp, chỗ như này chỉ chơi vui thôi, cậu nếu như có thể ở đây kiếm được hơn 300 triệu, tôi cũng khâm phục sát đất!”
“Cậu nếu như không làm được thì mau chóng nhận thua, đừng ở đây mắt mặt, tôi đường đường là hội trưởng của một hiệp hội lại thep cậu tới chỗ vớ vần, thật mát mặt!” Trương Bảo Thành lạnh lùng nói, trong giữ khí tràn ngập sự khinh thường.”
Khi Trương Bảo Thành nói chuyện, toàn thân bỗng dưng bạo phát một cỗ khí thế lăng lệ, đây chính là khí thế của hội trưởng hội hiệp đổ thạch nước CI Trong nháy mắt liền bao trùm Trần Xuân Đội!
Giọng điệu của Trương Bảo Thành rất khinh thường, theo ông ta thấy, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà hết lần tới lần khác bị Trần Xuân Độ xem thường, Trần Xuân Độ hiểu và có bao nhiêu kinh nghiệm về đỗ thạch chứ? Kiểu thân phận địa vị giống như ông ta, ở trong đại hội đổ thạch, tùy tiện tìm một người chức to giàu có, nào có ai không cung kính coi ông ta là khách quý chứ!
Mà Trần Xuân Độ thì sao? Không thèm để ông ta vào trong mắt, theo ông ta thấy, Trần Xuân Độ chính là đồ ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹn, anh căn bản không biết, chỉ cần ông ta muốn, một câu liền có thể đuổi Trần Xuân Độ ra khỏi nơi này!
Lê Kim Huyên thấy Trương Bảo Thành nỗi giận, vội an ủi: “Hội trưởng Trương, ông đừng giận, anh ta chưa từng trải sự đời gì cả, ông đừng so đo với anh ta.”
Hội trưởng Trương hừ lạnh một tiếng, nói: “Loại nhà quê giống như cậu ta tự nhiên sẽ không hiểu, khu cược cấp thấp, bình thường chỉ dành cho những khách lẻ chơi đổ thạch thôi, những người chức to giàu có có thực lực thật sự, đều chơi ở khu cược cao cấp, nơi đó mới sẽ có đá thô tốt, khu cược cấp thấp thì cô chơi cả một ngày, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, huống chỉ nói gì tới 300 tỷ!”
Hội trưởng Trương nhìn sang Trần Xuân Độ, vẻ mặt trào phúng: “Cậu đang đùa cái trò gì vậy, coi người khác đều là kẻ ngốc hay sao?”
Trần Xuân Độ nghe hết lời của hội trưởng Trương, mặt mày bình thản, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Hy vọng ông lát nữa đừng vì lời nói hiện giờ của ông mà hối hận.”
Trần Xuân Độ nói xong, hai tay đút túi quần, điềm nhiên đi vào trong quầy hàng.
Hội trưởng Trương lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc càng lúc càng khó coi, Lê Kim Huyên ở bên cạnh vội vàng an ủi: “Hội trưởng Trương, ông bớt giận, tuyệt đối đừng so đo với anh ta, chúng ta không bằng đi theo anh ta một ngày, xem anh ta rốt cuộc muốn chơi trò gì!”
Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, đối diện với sự mỉa mai của Trương Bảo Thành, anh đột nhiên có hơi hối hận, trong lòng mắng Thanh Niên máu chó đầy đầu, vậy mà khơi ra trò như này, ánh mắt của Thanh Niên này rốt cuộc tệ cỡ nào, tới lúc đó anh phải trừng trị Thanh Niên thật mạnh tay!
Vào lúc này, tổng giám đốc nữ thần cũng xoay người sang, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Anh nếu như cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể nói.”
Lê Kim Huyên đương nhiên sẽ không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể ở đây kiếm được 300 tỷ trong một ngày… Hơn nữa còn dựa vào đỗ thạch! Chuyện này ở trong đại hội đổ thạch, căn bản không thể thực hiện!
“Không cần, Kim Huyên, em xem là được rồi.” Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Kim Huyên, khẽ mỉm cười, hai tay đút túi quần, đi về phía dòng người đông đông ở đẳng xa.
Lê Kim Huyên sững người, nhìn bóng lưng dứt khoát lại rất vô lại của Trần Xuân Độ, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện tia tức giận.
Cô vừa rồi đang tìm bệ xuống cho Trần Xuân Độ, chỉ cần Trần Xuân Độ thừa nhận mình không làm được, Lê Kim Huyên cũng sẽ kêu Trần Xuân Độ nhận sai với Trương Bảo Thành, sau đó không tự phụ ngang ngược như vậy nữa.
Nhưng Trần Xuân Độ thì sao, tên này vậy mà không thèm nhận ý tốt của cô! Vậy mà thật sự muốn đi hoàn thành một nhiệm vụ bắt khả thi!
Tổng giám đốc nữ thần tức giận nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau mới tức tối giẫm chân, đôi mắt đẹp của cô vụt qua lửa giận lạnh lẽo.
Cô ngược lại muốn xem thử, Trần Xuân Độ tự tin như vậy, anh tới lúc đó sẽ bị vả mặt như nào!
Đại hội đỗ thạch đã thu hút được lượng khách rất lớn trong ngày hôm nay, đại hội đổ thạch lần này, trước với trước đây, khu cược cấp thấp vốn náo nhiệt thì hôm nay càng đông, mấy người Trần Xuân Độ chen vào trong biển người, cũng khá khó khăn.
Máy người Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyền, túm tay áo của đối phương, mới có thể miễn cưỡng đứng vững trong dòng lũ do vô số người tạo thành, không bị lạc nhau.
Mà sau khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên chen ra ngoài, hai người đều toát mồ hôi hột, Lê Kim Huyên mặt mày cau có, cô mồ hôi đầm đìa nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc rất bắt mãn.
Đôi mắt đẹp của cô lườm bóng lưng của Trần Xuân Độ, không khách khí nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì, chen tới chen lui, đây chính là quá trình anh hoàn thành mục tiêu nhỏ của anh sao?”
Trương Bảo Thành cười lạnh, nhìn sang Trần Xuân Độ, giọng điệu nhiều thêm sự châm chọc: “Muốn ở khu cược cấp tháp kiếm được 300 tỷ, nằm mơ à? Ở đây ngay cả đá thô thượng phẩm cũng không có bao nhiêu khối, cậu nếu như không hiểu về đá thô thì biến lúc còn sớm, đừng ở đây làm hỏng tâm trạng của tôi.
Trần Xuân Độ đứng ở một sạp, thần sắc bình thản: “Ai nói với ông 300 tỷ nhất định phải kiếm ở trong khu cược cao cấp?”
Trương Bảo Thành đầu tiên là sững người, sau đó bị Trần Xuân Độ tức cười, tức giận nói: “Viễn vông, quá hoang đường rồi! Tôi làm hội trưởng của hiệp hội đỗ thạch nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người có kiếm được số tiền lớn ở khu cược cấp thấp, chỗ như này chỉ chơi vui thôi, cậu nếu như có thể ở đây kiếm được hơn 300 triệu, tôi cũng khâm phục sát đất!”
“Cậu nếu như không làm được thì mau chóng nhận thua, đừng ở đây mắt mặt, tôi đường đường là hội trưởng của một hiệp hội lại thep cậu tới chỗ vớ vần, thật mát mặt!” Trương Bảo Thành lạnh lùng nói, trong giữ khí tràn ngập sự khinh thường.”
Khi Trương Bảo Thành nói chuyện, toàn thân bỗng dưng bạo phát một cỗ khí thế lăng lệ, đây chính là khí thế của hội trưởng hội hiệp đổ thạch nước CI Trong nháy mắt liền bao trùm Trần Xuân Đội!
Giọng điệu của Trương Bảo Thành rất khinh thường, theo ông ta thấy, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà hết lần tới lần khác bị Trần Xuân Độ xem thường, Trần Xuân Độ hiểu và có bao nhiêu kinh nghiệm về đỗ thạch chứ? Kiểu thân phận địa vị giống như ông ta, ở trong đại hội đổ thạch, tùy tiện tìm một người chức to giàu có, nào có ai không cung kính coi ông ta là khách quý chứ!
Mà Trần Xuân Độ thì sao? Không thèm để ông ta vào trong mắt, theo ông ta thấy, Trần Xuân Độ chính là đồ ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹn, anh căn bản không biết, chỉ cần ông ta muốn, một câu liền có thể đuổi Trần Xuân Độ ra khỏi nơi này!
Lê Kim Huyên thấy Trương Bảo Thành nỗi giận, vội an ủi: “Hội trưởng Trương, ông đừng giận, anh ta chưa từng trải sự đời gì cả, ông đừng so đo với anh ta.”
Hội trưởng Trương hừ lạnh một tiếng, nói: “Loại nhà quê giống như cậu ta tự nhiên sẽ không hiểu, khu cược cấp thấp, bình thường chỉ dành cho những khách lẻ chơi đổ thạch thôi, những người chức to giàu có có thực lực thật sự, đều chơi ở khu cược cao cấp, nơi đó mới sẽ có đá thô tốt, khu cược cấp thấp thì cô chơi cả một ngày, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, huống chỉ nói gì tới 300 tỷ!”
Hội trưởng Trương nhìn sang Trần Xuân Độ, vẻ mặt trào phúng: “Cậu đang đùa cái trò gì vậy, coi người khác đều là kẻ ngốc hay sao?”
Trần Xuân Độ nghe hết lời của hội trưởng Trương, mặt mày bình thản, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Hy vọng ông lát nữa đừng vì lời nói hiện giờ của ông mà hối hận.”
Trần Xuân Độ nói xong, hai tay đút túi quần, điềm nhiên đi vào trong quầy hàng.
Hội trưởng Trương lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc càng lúc càng khó coi, Lê Kim Huyên ở bên cạnh vội vàng an ủi: “Hội trưởng Trương, ông bớt giận, tuyệt đối đừng so đo với anh ta, chúng ta không bằng đi theo anh ta một ngày, xem anh ta rốt cuộc muốn chơi trò gì!”