Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421
Chương 421
Trái tim của hai bảo vệ đó đập thình thịch, bọn họ tháy Kinh từng bước từng bước tới gần, đôi mắt sâu thẳm như tỉnh hải, chỉ liếc nhìn một cái thì khiến người khác kinh hãi, giống như sẽ bị ánh mắt sâu thẳm của Kinh chấp nhiếp thần hồn!
“Cộp cộp cộp…”
Đám đông trước đó cực kỳ ồn ào, sau khi Kinh xuất hiện, lập tức trở nên yên ắng, từng ánh mắt đánh giá Kinh, toàn trường yên ắng tới đáng sợ, trên người Kinh có một cỗ khí thế tự nhiên, bao trùm tất cả mọi người, từng ánh mắt tụ trên người Kinh, không có ai phớt lờ sự tồn tại của Kinh.
Sự xuất hiện của Kinh, trong nháy mắt thu hút được tất cả mọi người, trên người Kinh có một cỗ khí thế thần bí, giống như anh bẩm sinh đã là thủ lĩnh!
Toàn trường, chỉ có tiếng giày của Kinh vang vọng, khiến nhịp tim của mọi người tăng nhanh, như thẻ giày của Kinh, mỗi một bước đều giẫm vào tim của mọi người.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai bảo vệ kia là biết thân phận của Kinh, bọn họ thấy Kinh tới gần, nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng cực kỳ căng thẳng!
Kinh đi tới trước mặt hai bảo vệ đó thì dừng lại, đôi mắt nhàn nhạt quét qua hai bảo vệ đó, không nói một lời.
“Ngài Kinh, mời.”
Hai bảo vệ cực kỳ căng thẳng, bọn họ tránh ra chừa một lối đi, cung kính mở miệng.
Kinh gật đầu, bóng người rất nhanh biến mắt ở trong dòng người.
Mà sau khi Kinh rời khỏi, vô số người đã hoàn toàn ngây ngốc!
“Anh ta là Kinh? Anh ta là người thống trị Yên Kinh!! Người thống trị tới, sao có thể chứ?!”
“Chủ nhân của Yên Kinh trong lời đồn, thì ra trông như vậy, anh ta cũng đã tới đại hội đổ thạch, chuyện này sao có thể chứ!”
“Tôi không có nghe nhầm chứ, anh ta vậy mà là anh Kinh! Tôi vậy mà tận mắt nhìn thấy anh Kinh!”
“Trời ạ, anh Kinh đích thân tới, đại hội đổ thạch lần này rốt cuộc có chỗ nào thu hút người, ngay cả anh Kinh cũng tới!”
Trước cửa đại hội đỗ thạch, vẻ mặt của vô số người đổ cược xem náo nhiệt trở nên phức tạp và sửng sốt, trong lòng dậy sóng!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, người đàn ông thần khí có khí thế mạnh mẽ vừa rồi, vậy mà là người thống trị Yên Kinh, chủ nhân của thành phố này!
Kinh xuất hiện ở đại hội đổ thạch, đại hội đổ thạch lần này, rốt cuộc đã thu hút được sự chú ý của bao nhiêu bên?
Hiện trường đại hội đỗ thạch chết lặng, vô số người rơi vào trong sự chết lặng, rất lâu sau cũng chưa phản ứng kịp…
Mãi tới sau đó khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên tới, cũng không có gây nên sự chắn động quá lớn.
Mãi tới khi Trương Bảo Thành xuất hiện, mới khơi nên sự kích động sôi sục của không ít người đỗ cược.
Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của cả nước C, so với hội trưởng của hiệp hội Yên Kinh còn nổi tiếng hơn nhiều, về cơ bản trong giới đỗ thạch không ai không biết.
Khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên đi về phía cửa của đại hội đỗ thạch, không ít người chú ý tới Trần Xuân Độ lẽo đẽo đi theo đằng sau thì mới lập tức nhận ra, đây chính là Trần Xuân Độ người mấy trước gây nên ồn ào khi cá cược sinh tử với Ngọc Vinh Hiên.
“Tên đó không phải là con rễ của nhà họ Lê hay sao, sao lại biến thành đi theo đằng sau cô gái đó?”
“Kẻ ở rễ, không phải chính là tên ăn bám sao, hơn nữa tôi nghe nói lúc đó là Trương Bảo Thành giúp anh ta và Ngọc Vinh Hiên tiến hành đấu, quá nửa đều là Trương Bảo Thành bỏ sức, một tên ăn bám như anh ta có thể có bản lĩnh gì đấu với Ngọc Vinh Hiên?”
“Đúng thế, Ngọc Vinh Hiên xuất thân từ thế gia đổ thạch, anh ta tính là cái thứ gì chứ, cũng xứng so bì với Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc thua chẳng qua chỉ là do sơ ý, tôi chưa từng ở trong giới đỗ thạch nghe nói tới sự tồn tại của anh ta, anh ta chỉ là dựa vào Trương Bảo Thành mà làm ra vẻ mà thôi.”
Nhất lời, bàn tán liên quan tới Trần Xuân Độ ùn ùn truyền ra, từng ánh mắt chiếu lên người Trần Xuân Độ, cũng trở nên có thâm ý.
Mà Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, lấy thính lực nhạy bén của anh, tự nhiên nghe thấy những lời bàn tán đó.
Chỉ là những lời bàn tán đó lọt vào trong tai Trần Xuân Độ, bị anh tự động xóa vậy, thần sắc của anh rất bình thản, không có vì những lời bàn tán này, nội tâm sinh ra một tia gợn sóng.
Sau khi đi vào trong đại hội đôt thạch, Trương Bảo Thành nhìn biển người chỉ chít đằng xa, khóe miệng nhéch lên lộ ra ý cười, xoay người nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Cậu Trần, tới lúc rồi.”
Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành đột nhiên xoay người nói với anh, khiến anh lập tức đơ ra: “Cái gì là tới lúc rồi?”
“Hoàn thành mục tiêu nhỏ của cậu đi.” Trương Bảo Thành nhàn nhạt nói, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười ha hả nói, khóe miệng nhéch lên lộ ra nụ cười mỉa: “Chắc sẽ không phải cậu tối qua ngủ một giấc thì quên mắt rồi chứ?”
Trái tim của hai bảo vệ đó đập thình thịch, bọn họ tháy Kinh từng bước từng bước tới gần, đôi mắt sâu thẳm như tỉnh hải, chỉ liếc nhìn một cái thì khiến người khác kinh hãi, giống như sẽ bị ánh mắt sâu thẳm của Kinh chấp nhiếp thần hồn!
“Cộp cộp cộp…”
Đám đông trước đó cực kỳ ồn ào, sau khi Kinh xuất hiện, lập tức trở nên yên ắng, từng ánh mắt đánh giá Kinh, toàn trường yên ắng tới đáng sợ, trên người Kinh có một cỗ khí thế tự nhiên, bao trùm tất cả mọi người, từng ánh mắt tụ trên người Kinh, không có ai phớt lờ sự tồn tại của Kinh.
Sự xuất hiện của Kinh, trong nháy mắt thu hút được tất cả mọi người, trên người Kinh có một cỗ khí thế thần bí, giống như anh bẩm sinh đã là thủ lĩnh!
Toàn trường, chỉ có tiếng giày của Kinh vang vọng, khiến nhịp tim của mọi người tăng nhanh, như thẻ giày của Kinh, mỗi một bước đều giẫm vào tim của mọi người.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai bảo vệ kia là biết thân phận của Kinh, bọn họ thấy Kinh tới gần, nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng cực kỳ căng thẳng!
Kinh đi tới trước mặt hai bảo vệ đó thì dừng lại, đôi mắt nhàn nhạt quét qua hai bảo vệ đó, không nói một lời.
“Ngài Kinh, mời.”
Hai bảo vệ cực kỳ căng thẳng, bọn họ tránh ra chừa một lối đi, cung kính mở miệng.
Kinh gật đầu, bóng người rất nhanh biến mắt ở trong dòng người.
Mà sau khi Kinh rời khỏi, vô số người đã hoàn toàn ngây ngốc!
“Anh ta là Kinh? Anh ta là người thống trị Yên Kinh!! Người thống trị tới, sao có thể chứ?!”
“Chủ nhân của Yên Kinh trong lời đồn, thì ra trông như vậy, anh ta cũng đã tới đại hội đổ thạch, chuyện này sao có thể chứ!”
“Tôi không có nghe nhầm chứ, anh ta vậy mà là anh Kinh! Tôi vậy mà tận mắt nhìn thấy anh Kinh!”
“Trời ạ, anh Kinh đích thân tới, đại hội đổ thạch lần này rốt cuộc có chỗ nào thu hút người, ngay cả anh Kinh cũng tới!”
Trước cửa đại hội đỗ thạch, vẻ mặt của vô số người đổ cược xem náo nhiệt trở nên phức tạp và sửng sốt, trong lòng dậy sóng!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, người đàn ông thần khí có khí thế mạnh mẽ vừa rồi, vậy mà là người thống trị Yên Kinh, chủ nhân của thành phố này!
Kinh xuất hiện ở đại hội đổ thạch, đại hội đổ thạch lần này, rốt cuộc đã thu hút được sự chú ý của bao nhiêu bên?
Hiện trường đại hội đỗ thạch chết lặng, vô số người rơi vào trong sự chết lặng, rất lâu sau cũng chưa phản ứng kịp…
Mãi tới sau đó khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên tới, cũng không có gây nên sự chắn động quá lớn.
Mãi tới khi Trương Bảo Thành xuất hiện, mới khơi nên sự kích động sôi sục của không ít người đỗ cược.
Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của cả nước C, so với hội trưởng của hiệp hội Yên Kinh còn nổi tiếng hơn nhiều, về cơ bản trong giới đỗ thạch không ai không biết.
Khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên đi về phía cửa của đại hội đỗ thạch, không ít người chú ý tới Trần Xuân Độ lẽo đẽo đi theo đằng sau thì mới lập tức nhận ra, đây chính là Trần Xuân Độ người mấy trước gây nên ồn ào khi cá cược sinh tử với Ngọc Vinh Hiên.
“Tên đó không phải là con rễ của nhà họ Lê hay sao, sao lại biến thành đi theo đằng sau cô gái đó?”
“Kẻ ở rễ, không phải chính là tên ăn bám sao, hơn nữa tôi nghe nói lúc đó là Trương Bảo Thành giúp anh ta và Ngọc Vinh Hiên tiến hành đấu, quá nửa đều là Trương Bảo Thành bỏ sức, một tên ăn bám như anh ta có thể có bản lĩnh gì đấu với Ngọc Vinh Hiên?”
“Đúng thế, Ngọc Vinh Hiên xuất thân từ thế gia đổ thạch, anh ta tính là cái thứ gì chứ, cũng xứng so bì với Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc thua chẳng qua chỉ là do sơ ý, tôi chưa từng ở trong giới đỗ thạch nghe nói tới sự tồn tại của anh ta, anh ta chỉ là dựa vào Trương Bảo Thành mà làm ra vẻ mà thôi.”
Nhất lời, bàn tán liên quan tới Trần Xuân Độ ùn ùn truyền ra, từng ánh mắt chiếu lên người Trần Xuân Độ, cũng trở nên có thâm ý.
Mà Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, lấy thính lực nhạy bén của anh, tự nhiên nghe thấy những lời bàn tán đó.
Chỉ là những lời bàn tán đó lọt vào trong tai Trần Xuân Độ, bị anh tự động xóa vậy, thần sắc của anh rất bình thản, không có vì những lời bàn tán này, nội tâm sinh ra một tia gợn sóng.
Sau khi đi vào trong đại hội đôt thạch, Trương Bảo Thành nhìn biển người chỉ chít đằng xa, khóe miệng nhéch lên lộ ra ý cười, xoay người nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Cậu Trần, tới lúc rồi.”
Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành đột nhiên xoay người nói với anh, khiến anh lập tức đơ ra: “Cái gì là tới lúc rồi?”
“Hoàn thành mục tiêu nhỏ của cậu đi.” Trương Bảo Thành nhàn nhạt nói, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười ha hả nói, khóe miệng nhéch lên lộ ra nụ cười mỉa: “Chắc sẽ không phải cậu tối qua ngủ một giấc thì quên mắt rồi chứ?”