Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
Chương 418
Tổng giám đốc nữ thần lười nhìn Trần Xuân Độ, trong giọng điệu, tràn ngập ý châm chọc.
Sau khi Lê Kim Huyên nói xong thì đứng dậy, xoay người đi, bước trên đôi cao gót ‘cộp cộp cộp’ rời đi, Trần Xuân Độ nheo mắt nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, khóe môi từ từ nhếch lên lộ ra độ cong rất thâm ý.
Lê Kim Huyên tự nhiên không biết, Trần Xuân Độ sắp cho cô rất nhiều bát ngờ, ngày mai, chỉ là một trong số đó…
Sau khi Lê Kim Huyên rời đi, Tô Loan Loan lại không có rời đi, cô ta thấy Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Kim Huyên, dần lộ ra nụ cười vô lại, trong nụ cười này vậy mà còn mang theo chút thô bỉ, khiến cô ta trong nháy mắt có hơi nghẹn lời.
“44 vị trưởng lão của nhà họ Ngọc, có phải là anh ra tay không.” Vào lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên mở miệng hỏi.
Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn Tô Loan Loan, hơi sững người, trên mặt xuất hiện nụ cười vô lại: “Cô tại sao lại cảm thấy là tôi làm chứ?”
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, nói: “14 trưởng lão của nhà họ Ngọc, tôi từng thông qua quan hệ nhờ người điều tra, trưởng lão của nhà họ Ngọc thực lực mạnh mẽ, ngoài anh ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể ở Yên Kinh, ngang nhiên, không chút kiêng ky làm ra chuyện này.”
Trần Xuân Độ sững người, nhìn Tô Loan Loan, cười vô lại một tiếng: “Tôi chỉ là chồng của Kim Huyên, với cả, cô biết càng nhiều thì có tác dụng gì, có câu nói rất hay, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo…”
“Nhưng anh từ đầu tới cuối không nói ra anh là ai, anh nếu nói ra anh là ai, việc gì phải xảy ra nhiều rắc rối như vậy.” Tô Loan Loan mở miệng nói.
“Có vài chuyện không nên nghe ngóng thì đừng đi nghe ngóng, người đó chưa từng nói với cô sao, một vài chuyện, khi nên biết thì sẽ biết thôi.”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bỗng trở nên xa xăm, Trần Xuân Độ sau khi nói xong bèn vỗ vai của Tô Loan Loan, trong sự ngỡ ngàng của Tô Loan Loan, điềm nhiên đứng dậy, hai tay đút túi quần, đi về phía phòng nghỉ.
Sáng hôm sau, Trần Xuân Độ vừa đánh răng rửa mặt xong, xuống lầu tới nhà hàng, thấy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan sớm đã bắt đầu dùng bữa, mấy người sau khi ăn sáng xong, vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc Bentley từ xa phóng tới, cuối cùng dừng ở cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một bóng người bước ra, người tới khoác bộ vest cao cấp sang trọng, vô cùng nhiệt tình chào hỏi đám người Lê Kim Huyên.
“Kim Huyên, tôi không tới muộn chứ.” Trương Bảo Thành cười nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, nhìn sang Trương Bảo Thành, đôi mắt đẹp lộ ra tia nghỉ hoặc, nói: “Hội trưởng Trương, ông hôm nay sao lại lái xe tới đón chúng tôi thế?”
Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười ha hả, giải thích nói: “Đây không phải là muốn tới chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử hay sao, nếu như Trần Xuân Độ thật sự phá vỡ kỷ lục của đại hội đổ thạch, lúc đó tập đoàn Lê Thị cũng sẽ thơm lây, cho dù không phá vỡ, cũng có thể bỏ sức vì tập đoàn Lê Thị.”
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi đanh lại, cô nghe rõ những lời này của Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên ngoảnh đầu liếc nhìn Trần Xuân Độ, không khách khí mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng anh, anh không ở đó mắt hết mặt mũi đã rất không tỏi rồi.”
“Kim Huyên, phải có chút lòng tin đối với cậu ta, dù sao trước đó ở trên người cậu ta từng xuất hiện kỳ tích.” Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nếu như nói ván cược sinh tử trước đó là dựa vào vận may… Vậy hôm nay, cho dù Trần Xuân Độ có vận may hơn trời đi nữa, cũng không dụng!
Một ngày kiếm 300 tỷ… Bát luận Trần Xuân Độ liên tiếp chọn được bao nhiêu đá thô cực phẩm, cũng không có bắt kỳ tác dụng! 300 tỷ, con số này quá lớn! Cho dù Trần Xuân Độ mua được đá thô cực phẩm, cũng cần một khoản tiền tương đối lớn mới có thể kiếm đủ 300 tỷ!”
300 tỷ, hoàn thành trong một ngày, cho dù Trương Bảo Thành kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú, trong lòng cũng rõ như gương, chuyện này căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Ông ta căn bản chính là đang lợi dụng chuyện này, vả thật mạnh vào mặt của Trần Xuân Đội!
Trương Bảo Thành đã chuẩn bị tốt tâm lý, chuẩn bị cùng Trần Xuân Độ ngây ngốc cả một ngày ở trong đại hội đỗ thạch, đợi sau khi đại hội đổ thạch kết thúc thì vả bôm bốp vào mặt Trần Xuân Độ!
Ông ta phải khiến Lê Kim Huyên mở to mắt nhìn cho rõ, nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Xuân Độ, đạo sĩ gian hồ này, chỉ là tên lừa đảo chỉ biết nói khoác!
Lê Kim Huyên không biết làm sao, đôi mắt đẹp tức tối lườm Trần Xuân Độ, sau đó giẫm trên đôi cao gót, cộp cộp cộp đi về phía chiếc xe sang bình thường mình ngồi.
Trần Xuân Độ sững người, có hơi bất lực, chỉ có thể đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, ngồi vào ghế lái.
Lúc Trần Xuân Độ vừa ngồi vào vị trí ghế lái, một giọng nói tràn ngập từ tính, mang theo ý lạnh bỗng truyền vào trong tai Trần Xuân Độ: “300 tỷ, hôm nay xem các người kiếm làm sao!”
Trần Xuân Độ thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh như băng sương của tổng giám đốc nữ thần, tức giận mở miệng, nhìn trông rất là bất mãn.
Trần Xuân Độ cười hờ hờ, nói: “Kim Huyên, anh thế nào cũng tính là người của nhà họ Lê, em ít nhất phải có chút lòng tin về anh chứ?”
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ bằng anh? Còn người nhà họ Lê? Đợi anh khi nào có thể bớt gây chuyện rồi nói câu này sau.”
Tổng giám đốc nữ thần lười nhìn Trần Xuân Độ, trong giọng điệu, tràn ngập ý châm chọc.
Sau khi Lê Kim Huyên nói xong thì đứng dậy, xoay người đi, bước trên đôi cao gót ‘cộp cộp cộp’ rời đi, Trần Xuân Độ nheo mắt nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, khóe môi từ từ nhếch lên lộ ra độ cong rất thâm ý.
Lê Kim Huyên tự nhiên không biết, Trần Xuân Độ sắp cho cô rất nhiều bát ngờ, ngày mai, chỉ là một trong số đó…
Sau khi Lê Kim Huyên rời đi, Tô Loan Loan lại không có rời đi, cô ta thấy Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Kim Huyên, dần lộ ra nụ cười vô lại, trong nụ cười này vậy mà còn mang theo chút thô bỉ, khiến cô ta trong nháy mắt có hơi nghẹn lời.
“44 vị trưởng lão của nhà họ Ngọc, có phải là anh ra tay không.” Vào lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên mở miệng hỏi.
Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn Tô Loan Loan, hơi sững người, trên mặt xuất hiện nụ cười vô lại: “Cô tại sao lại cảm thấy là tôi làm chứ?”
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, nói: “14 trưởng lão của nhà họ Ngọc, tôi từng thông qua quan hệ nhờ người điều tra, trưởng lão của nhà họ Ngọc thực lực mạnh mẽ, ngoài anh ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể ở Yên Kinh, ngang nhiên, không chút kiêng ky làm ra chuyện này.”
Trần Xuân Độ sững người, nhìn Tô Loan Loan, cười vô lại một tiếng: “Tôi chỉ là chồng của Kim Huyên, với cả, cô biết càng nhiều thì có tác dụng gì, có câu nói rất hay, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo…”
“Nhưng anh từ đầu tới cuối không nói ra anh là ai, anh nếu nói ra anh là ai, việc gì phải xảy ra nhiều rắc rối như vậy.” Tô Loan Loan mở miệng nói.
“Có vài chuyện không nên nghe ngóng thì đừng đi nghe ngóng, người đó chưa từng nói với cô sao, một vài chuyện, khi nên biết thì sẽ biết thôi.”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bỗng trở nên xa xăm, Trần Xuân Độ sau khi nói xong bèn vỗ vai của Tô Loan Loan, trong sự ngỡ ngàng của Tô Loan Loan, điềm nhiên đứng dậy, hai tay đút túi quần, đi về phía phòng nghỉ.
Sáng hôm sau, Trần Xuân Độ vừa đánh răng rửa mặt xong, xuống lầu tới nhà hàng, thấy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan sớm đã bắt đầu dùng bữa, mấy người sau khi ăn sáng xong, vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc Bentley từ xa phóng tới, cuối cùng dừng ở cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một bóng người bước ra, người tới khoác bộ vest cao cấp sang trọng, vô cùng nhiệt tình chào hỏi đám người Lê Kim Huyên.
“Kim Huyên, tôi không tới muộn chứ.” Trương Bảo Thành cười nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, nhìn sang Trương Bảo Thành, đôi mắt đẹp lộ ra tia nghỉ hoặc, nói: “Hội trưởng Trương, ông hôm nay sao lại lái xe tới đón chúng tôi thế?”
Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười ha hả, giải thích nói: “Đây không phải là muốn tới chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử hay sao, nếu như Trần Xuân Độ thật sự phá vỡ kỷ lục của đại hội đổ thạch, lúc đó tập đoàn Lê Thị cũng sẽ thơm lây, cho dù không phá vỡ, cũng có thể bỏ sức vì tập đoàn Lê Thị.”
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi đanh lại, cô nghe rõ những lời này của Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên ngoảnh đầu liếc nhìn Trần Xuân Độ, không khách khí mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng anh, anh không ở đó mắt hết mặt mũi đã rất không tỏi rồi.”
“Kim Huyên, phải có chút lòng tin đối với cậu ta, dù sao trước đó ở trên người cậu ta từng xuất hiện kỳ tích.” Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nếu như nói ván cược sinh tử trước đó là dựa vào vận may… Vậy hôm nay, cho dù Trần Xuân Độ có vận may hơn trời đi nữa, cũng không dụng!
Một ngày kiếm 300 tỷ… Bát luận Trần Xuân Độ liên tiếp chọn được bao nhiêu đá thô cực phẩm, cũng không có bắt kỳ tác dụng! 300 tỷ, con số này quá lớn! Cho dù Trần Xuân Độ mua được đá thô cực phẩm, cũng cần một khoản tiền tương đối lớn mới có thể kiếm đủ 300 tỷ!”
300 tỷ, hoàn thành trong một ngày, cho dù Trương Bảo Thành kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú, trong lòng cũng rõ như gương, chuyện này căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Ông ta căn bản chính là đang lợi dụng chuyện này, vả thật mạnh vào mặt của Trần Xuân Đội!
Trương Bảo Thành đã chuẩn bị tốt tâm lý, chuẩn bị cùng Trần Xuân Độ ngây ngốc cả một ngày ở trong đại hội đỗ thạch, đợi sau khi đại hội đổ thạch kết thúc thì vả bôm bốp vào mặt Trần Xuân Độ!
Ông ta phải khiến Lê Kim Huyên mở to mắt nhìn cho rõ, nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Xuân Độ, đạo sĩ gian hồ này, chỉ là tên lừa đảo chỉ biết nói khoác!
Lê Kim Huyên không biết làm sao, đôi mắt đẹp tức tối lườm Trần Xuân Độ, sau đó giẫm trên đôi cao gót, cộp cộp cộp đi về phía chiếc xe sang bình thường mình ngồi.
Trần Xuân Độ sững người, có hơi bất lực, chỉ có thể đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, ngồi vào ghế lái.
Lúc Trần Xuân Độ vừa ngồi vào vị trí ghế lái, một giọng nói tràn ngập từ tính, mang theo ý lạnh bỗng truyền vào trong tai Trần Xuân Độ: “300 tỷ, hôm nay xem các người kiếm làm sao!”
Trần Xuân Độ thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh như băng sương của tổng giám đốc nữ thần, tức giận mở miệng, nhìn trông rất là bất mãn.
Trần Xuân Độ cười hờ hờ, nói: “Kim Huyên, anh thế nào cũng tính là người của nhà họ Lê, em ít nhất phải có chút lòng tin về anh chứ?”
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ bằng anh? Còn người nhà họ Lê? Đợi anh khi nào có thể bớt gây chuyện rồi nói câu này sau.”