Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417
Chương 417
Con người của Trương Bảo Thành này quá tàn độc, ông ta ngoài mặt cái gì cũng không nói, nhưng giọng điệu của lời nói đó của ông ta, rõ ràng là đang công kích Trần Xuân Đội!
Dù sao theo Lê Kim Huyên thấy, Trần Xuân Độ tới bây giờ 300 tỷ cũng không kiếm được, Trần Xuân Độ luôn khai séc khống, ngay Lê Kim Huyên cũng chọn không tin Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ tràn ngập sự chán ghét, thái độ cô đối với Trần Xuân Độ, tự nhiên sẽ không tốt rồi.
Trần Xuân Độ hơi nheo mắt, hai tay đút vào trong túi quần, nhìn Trương Bảo Thành, mở miệng với vẻ vô lại: “Này, lão già, ông có ý gì?”
“Không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là cảm khái lớp trẻ sau đầy hứa hẹn, dù sao tôi đảm nhiệm chức hội trưởng của hiệp hội đồ thạch nước C nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy ai dựa vào việc đổ thạch một ngày kiếm được 300 tỷ.” Trương Bảo Thành khẽ mỉm cười, nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi rất mong chờ, trong mấy ngày còn lại của đại đổ thạch, được nhìn thấy cậu Trần đại phát thần uy, phá vỡ kỷ lục tôi duy trì nhiều năm của đại hội đổ thạch.” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, kỳ quái mở miệng, mỗi một câu đều mang theo sự châm biếm.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt càng lạnh lẽo, nhiệt độ của không khí cũng đang không ngừng giảm xuống, một cỗ sát cơ nhàn nhạt, tản mạn trong không khí.
“Hội trưởng Trương, anh ta chỉ biết nói khoác mà thôi, ông việc gì phải chấp nhặt với loại người kiến thức ít ỏi như anh ta.” Lê Kim Huyên vội mỉm cười, chuyển chủ đề cứu trận, đôi mắt đẹp của cô hằn học lườm Trần Xuân Độ, giống như đang trách móc anh, vậy mà dám cự cãi với Trương Bảo Thành, thật là to gan!
Mà Trần Xuân Độ vẫn luôn phớt lờ Lê Kim Huyên, lực chú ý của anh luôn đặt trên người Trương Bảo.
Thành, Trương Bảo Thành nhìn anh với vẻ thản nhiên, khóe miệng còn nhéch lên lộ ra ý cười thích thú, khiến ánh mắt của anh càng lúc càng sâu thẳm, thần bí.
“Nếu cậu không dám thì thôi vậy, Kim Huyên, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khiêu khích, đột nhiên đứng dậy nói.
“Hội trưởng Trương, xin hãy dừng bước!” Lê Kim Huyên lập tức trở nên khẩn trương, muốn gọi Trương Bảo Thành lại.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng của Trương Bảo Thành, bỗng hô lên: “Không phải chỉ là 300 tỷ thôi sao, ngày mai tôi tới đại hội đổ thạch kiếm cho ông xem, có cái gì lên mặt chứ.”
“Cộp!”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, bầu không khí bỗng yên tĩnh trở lại, bước chân của Trương Bảo Thành chợt khựng lại, từ từ ngoảnh đầu, nhìn Trần Xuân Độ.
Đáy mắt của Trương Bảo Thành vụt qua một tia sửng sốt khó nhận ra, xẹt qua, trong lòng Trương Bảo Thành rất là kinh ngạc, ông ta hoàn toàn không ngờ, Trần Xuân Độ lại thật sự đồng ý!
Chuyện này sao có thể chứ!
Ánh mắt của Trương Bảo Thành dừng ở trên người Trần Xuân Độ máy giây, sau đó mỉm cười, nụ cười vô cùng mỉa mai, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, từ từ mở miệng nói: “Được, vậy tôi ngày mai sẽ xem cậu định kiếm 300 tỷ này như nào.”
Bề ngoài Trương Bảo Thành không có chút biểu cảm gì nhưng trong lòng vui muồn chết, theo ông ta thấy, Trần Xuân Độ giờ hoàn toàn ở trong trạng thái kích động, bị chọc tức tới mụ mị đầu óc, vậy mà dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, hành vi này tương đương với việc tự mình vả mặt mình!
Mà Lê Kim Huyên, cả người đều ngây ra, tổng giám đốc nữ thần ngắn người nhìn Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc!
300 tỷ!
Lời nói khoác này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không dám nói, Trần Xuân Độ lại nói ra!
Đây căn bản chính là một chuyện không thể làm được!
Kinh nghiệm đồ thạch của Trương Bảo Thành phong phú, mấy ngày này ông ta ra ra vào vào đại hội đỗ thạch, cũng không có kiếm được 300 tỷ, Trần Xuân Độ, anh hiểu bao nhiêu về đổ thạch, vậy mà nói ra loại lời này! Không biết điều thật đáng sợ!
“Ngày mai gặp.” Trương Bảo Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ khiêu khích quét qua người Trần Xuân Độ, bèn không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Lê Kim Huyên muốn gọi Trương Bảo Thành lại, nhưng khi tổng giám đốc nữ thần đuổi theo tới cửa nhà hàng, lại thấy Trương Bảo Thành đã lên xe, chiếc xe sang chở ông ta đã lái khỏi khách sạn, chạy về chốn đô thị xa hoa rực rỡ ở đằng xa…
Lê Kim Huyên quay lại chỗ cũ với vẻ mặt khó coi, thấy Trần Xuân Độ hoàn toàn không có bắt kỳ ảnh hưởng, vậy mà ngồi trên ghé, lại ăn như hỗ đói, trái gặm một miếng đùi gà, phải ăn một miếng bít tết, hai tay đầy dầu mỡ khiến Lê Kim Huyên tâm trạng vốn không tốt, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: “Ngày mai anh định như nào đây, mắt mặt sao?”
Trần Xuân Độ hơi sững ra, nhìn sang Lê Kim Huyên, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Lê tổng, ngay cả em cũng không tin anh sao?”
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng: “Tin anh? Tin anh ngày mai kiếm được 300 tỷ, sau đó thay thế Trương Bảo Thành sao?”
Trần Xuân Độ lập tức nghẹn lời, Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, nói: “Lấy trứng chọi đá, ngày mai tôi xem anh đối diện với Trương Bảo Thành như nào.”
Con người của Trương Bảo Thành này quá tàn độc, ông ta ngoài mặt cái gì cũng không nói, nhưng giọng điệu của lời nói đó của ông ta, rõ ràng là đang công kích Trần Xuân Đội!
Dù sao theo Lê Kim Huyên thấy, Trần Xuân Độ tới bây giờ 300 tỷ cũng không kiếm được, Trần Xuân Độ luôn khai séc khống, ngay Lê Kim Huyên cũng chọn không tin Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ tràn ngập sự chán ghét, thái độ cô đối với Trần Xuân Độ, tự nhiên sẽ không tốt rồi.
Trần Xuân Độ hơi nheo mắt, hai tay đút vào trong túi quần, nhìn Trương Bảo Thành, mở miệng với vẻ vô lại: “Này, lão già, ông có ý gì?”
“Không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là cảm khái lớp trẻ sau đầy hứa hẹn, dù sao tôi đảm nhiệm chức hội trưởng của hiệp hội đồ thạch nước C nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy ai dựa vào việc đổ thạch một ngày kiếm được 300 tỷ.” Trương Bảo Thành khẽ mỉm cười, nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi rất mong chờ, trong mấy ngày còn lại của đại đổ thạch, được nhìn thấy cậu Trần đại phát thần uy, phá vỡ kỷ lục tôi duy trì nhiều năm của đại hội đổ thạch.” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, kỳ quái mở miệng, mỗi một câu đều mang theo sự châm biếm.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt càng lạnh lẽo, nhiệt độ của không khí cũng đang không ngừng giảm xuống, một cỗ sát cơ nhàn nhạt, tản mạn trong không khí.
“Hội trưởng Trương, anh ta chỉ biết nói khoác mà thôi, ông việc gì phải chấp nhặt với loại người kiến thức ít ỏi như anh ta.” Lê Kim Huyên vội mỉm cười, chuyển chủ đề cứu trận, đôi mắt đẹp của cô hằn học lườm Trần Xuân Độ, giống như đang trách móc anh, vậy mà dám cự cãi với Trương Bảo Thành, thật là to gan!
Mà Trần Xuân Độ vẫn luôn phớt lờ Lê Kim Huyên, lực chú ý của anh luôn đặt trên người Trương Bảo.
Thành, Trương Bảo Thành nhìn anh với vẻ thản nhiên, khóe miệng còn nhéch lên lộ ra ý cười thích thú, khiến ánh mắt của anh càng lúc càng sâu thẳm, thần bí.
“Nếu cậu không dám thì thôi vậy, Kim Huyên, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khiêu khích, đột nhiên đứng dậy nói.
“Hội trưởng Trương, xin hãy dừng bước!” Lê Kim Huyên lập tức trở nên khẩn trương, muốn gọi Trương Bảo Thành lại.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng của Trương Bảo Thành, bỗng hô lên: “Không phải chỉ là 300 tỷ thôi sao, ngày mai tôi tới đại hội đổ thạch kiếm cho ông xem, có cái gì lên mặt chứ.”
“Cộp!”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, bầu không khí bỗng yên tĩnh trở lại, bước chân của Trương Bảo Thành chợt khựng lại, từ từ ngoảnh đầu, nhìn Trần Xuân Độ.
Đáy mắt của Trương Bảo Thành vụt qua một tia sửng sốt khó nhận ra, xẹt qua, trong lòng Trương Bảo Thành rất là kinh ngạc, ông ta hoàn toàn không ngờ, Trần Xuân Độ lại thật sự đồng ý!
Chuyện này sao có thể chứ!
Ánh mắt của Trương Bảo Thành dừng ở trên người Trần Xuân Độ máy giây, sau đó mỉm cười, nụ cười vô cùng mỉa mai, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, từ từ mở miệng nói: “Được, vậy tôi ngày mai sẽ xem cậu định kiếm 300 tỷ này như nào.”
Bề ngoài Trương Bảo Thành không có chút biểu cảm gì nhưng trong lòng vui muồn chết, theo ông ta thấy, Trần Xuân Độ giờ hoàn toàn ở trong trạng thái kích động, bị chọc tức tới mụ mị đầu óc, vậy mà dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, hành vi này tương đương với việc tự mình vả mặt mình!
Mà Lê Kim Huyên, cả người đều ngây ra, tổng giám đốc nữ thần ngắn người nhìn Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc!
300 tỷ!
Lời nói khoác này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không dám nói, Trần Xuân Độ lại nói ra!
Đây căn bản chính là một chuyện không thể làm được!
Kinh nghiệm đồ thạch của Trương Bảo Thành phong phú, mấy ngày này ông ta ra ra vào vào đại hội đỗ thạch, cũng không có kiếm được 300 tỷ, Trần Xuân Độ, anh hiểu bao nhiêu về đổ thạch, vậy mà nói ra loại lời này! Không biết điều thật đáng sợ!
“Ngày mai gặp.” Trương Bảo Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ khiêu khích quét qua người Trần Xuân Độ, bèn không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Lê Kim Huyên muốn gọi Trương Bảo Thành lại, nhưng khi tổng giám đốc nữ thần đuổi theo tới cửa nhà hàng, lại thấy Trương Bảo Thành đã lên xe, chiếc xe sang chở ông ta đã lái khỏi khách sạn, chạy về chốn đô thị xa hoa rực rỡ ở đằng xa…
Lê Kim Huyên quay lại chỗ cũ với vẻ mặt khó coi, thấy Trần Xuân Độ hoàn toàn không có bắt kỳ ảnh hưởng, vậy mà ngồi trên ghé, lại ăn như hỗ đói, trái gặm một miếng đùi gà, phải ăn một miếng bít tết, hai tay đầy dầu mỡ khiến Lê Kim Huyên tâm trạng vốn không tốt, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: “Ngày mai anh định như nào đây, mắt mặt sao?”
Trần Xuân Độ hơi sững ra, nhìn sang Lê Kim Huyên, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Lê tổng, ngay cả em cũng không tin anh sao?”
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng: “Tin anh? Tin anh ngày mai kiếm được 300 tỷ, sau đó thay thế Trương Bảo Thành sao?”
Trần Xuân Độ lập tức nghẹn lời, Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, nói: “Lấy trứng chọi đá, ngày mai tôi xem anh đối diện với Trương Bảo Thành như nào.”