Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408
Chương 408
Khi Tô Loan Loan nhìn thấy cơ thể của Trần Xuân Độ thì nhất thời có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều vết sẹo như vậy! Chằng chịt! vô cùng đáng sợ!
Lúc ở đội đặc chiến, Tô Loan Loan cũng chưa từng nhìn thấy nhiều vết sẹo như vậy, cho dù đội trưởng đội đặc chiến trước kia của cô ta cũng có sẹo khắp người, nhưng lại không thể so sánh được với của Trần Xuân Độ!
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, tâm lý của cô ta mạnh hơn người thường rất nhiều, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, chỉ là lúc nhìn vào mắt Trần Xuân Độ, trong mắt cô ta lại mang theo vẻ phức tạp.
Cô ta đột nhiên tò mò về người đàn ông trước mặt, cô ta tò mò không biết Trần Xuân Độ đã trải qua những gì mà khắp người lại có nhiều vết sẹo như vậy! Chuyện này thật sự quá kinh khủng!
Trần Xuân Độ dường như không để ý đến mắt phức tạp của Tô Loan Loan, anh nhìn thấy Tô Loan Loan nhìn chằm chằm mình như vậy thì sững người. Đột nhiên, anh giơ cánh tay lên khoe cơ bắp của mình, anh mỉm cười, nụ cười trông rất lưu manh, anh tự hào khoe: “Cô Tô, có phải cô bị cơ bắp của tôi mê hoặc không?”
“Nếu cô Tô thích, cô có thể theo tôi vào phòng, sau đó cô có thể sờ nó…” Giọng điệu của Trần Xuân Độ càng trở nên lưu manh hơn, càng ngày càng giống như một tên biến thái đang gạ gẫm Tô Loan Loan.
Hai mắt Tô Loan Loan chợt lóe lên, cô ta nhìn Trần Xuân Độ, sau đó lắc đầu, lạnh nhạt từ chối: “Thôi đi, tôi về công ty trước, Lê tổng vẫn đang chờ dùng tài liệu này.”
Tô Loan Loan nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tô Loan Loan cho đến khi cô ta biến mắt ở cuối hành lang thì vẻ mặt giễu cợt cũng biến mắt, sau đó bình tĩnh đóng cửa phòng lại.
Sau khi Tô Loan Loan rời khỏi khách sạn thì ở trong một căn phòng tổng thống của khách sạn, Ngọc Vinh Hiên đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, trong phòng phát ra tiếng nhạc tao nhã, trong phòng đang đốt tinh dầu, khói bốc lên lượn lờ khắp phòng, cô đầy tớ đang đứng ở góc phòng, Ngọc Vinh Hiên đứng trên cao.
chiêm ngưỡng cảnh đêm của Yên Kinh, khóe miệng khẽ nhéch lên.
“Nhĩ Đông Trần, cho dù lần này anh có tuyệt chiêu đi chăng nữa thì cũng không thể xoay chuyển trời đất được đâu.” Ngọc Vinh Hiên cười khẩy, tự lắm bẩm một mình, anh ta rất tự tin.
Ngọc Vinh Hiên có tự tin này cũng là chuyện bình thường, để giết chết Trần Xuân Độ, thái thượng trưởng lão đã mang theo mười ba vị trưởng lão khác nên chắc chắn sẽ tiêu diệt được Trần Xuân Độ. Cho dù Trần Xuân Độ có mạnh đến đâu thì cũng không thể đánh bại được thái thượng trưởng lão cộng thêm sự kết hợp thất tinh trận của mười ba vị trưởng lão, đúng không?
Ngọc Vinh Hiên tràn đầy tự tin, lần trước thái thượng trưởng lão vì quá hiểu rõ Trần Xuân Độ nên thất bại, lần này anh ta tin, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó lần nữa!
Thái thượng trưởng lão là người của Võ Đang, thất tinh trận lại là trận pháp truyền lại từ thời cổ đại, thần bí khó lường, kết hợp hai thứ đó lại, Trần Xuân Độ sẽ không thể chạy thoát!
Ngọc Vinh Hiên tưởng tượng ra cảnh thái thượng trưởng lão bắt Trần Xuân Độ đang hấp hồi đến đây, sau đó Trần Xuân Độ sẽ quỳ xuống trước mặt anh ta khóc lóc cầu xin anh ta bỏ qua cho anh.
Sự kiêu căng và ngạo mạn của Trần Xuân Độ sẽ hoàn toàn biến mắt vào lúc đó, anh sẽ trở thành con chó của mình!
Đúng lúc này, cửa phòng của Ngọc Vinh Hiên bị đẩy mạnh ra, một tên thuộc hạ sắc mặt tái mét xông vào phòng.
“Cậu Ngọc, không ỗn rồi, đã xảy ra chuyện rồi!” Tên thuộc hạ hoảng sợ kêu lên.
“Làm sao?” Ngọc Vinh Hiên quay đầu lại, cau mày nhìn tên thuộc hạ kia, anh ta rất không hài lòng, tên thuộc hạ này đột nhiên quấy rầy tâm trạng tốt của anh ta khiến anh ta rất khó chịu.
“Anh ta, anh ta… anh ta đã về rồi!” Người đàn ông chỉ ra cửa, hốt hoảng nói.
“Anh ta, ai?” Ngọc Vinh Hiên nhíu mày, bị tên thuộc hạ này làm cho bối rối.
“Vừa rồi tôi đã tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bước vào khách sạn!” Tên thuộc hạ nói xong thì vẻ mặt Ngọc Vinh Hiên đột nhiên thay đổi.
“Anh nói cái gì?” Ngọc Vinh Hiên nhìn tên thuộc hạ, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén: “Anh nhìn thấy ai?” Ngọc Vinh Hiên chất vấn.
“Trần Xuân Độ, chắc chắn là anh ta, không thể nào giả được!” Tên thuộc hạ nói.
Không chỉ vậy, đúng lúc này, một vài bóng người nữa kinh hoàng xông vào phòng Ngọc Vinh Hiên, tay chân loạng choạng, bò đến dưới chân Ngọc Vinh Hiên.
“Cậu Ngọc, đã xảy ra chuyện lớn rồi! Đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Vẻ mặt của những người kia vô cùng khó coi, giống như nhận được một sự đả kích rất lớn!
Vài người trong số họ ôm chặt lấy chân Ngọc Vinh Hiên, cho dù Ngọc Vinh Hiên có giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng gì.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ngọc Vinh Hiên cau mày, anh ta đột nhiên có linh cảm không tốt, khiến tâm trạng anh ta rất bắt an.
“Chết hết rồi… Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đi ra, chúng tôi đã đi vào xem xét, phát hiện thái thượng trưởng lão và những vị trưởng lão khác đều đã chết hết rồi!” Đám người nhà họ Ngọc run lên, giọng điệu rất hoảng sợ!
Khi Tô Loan Loan nhìn thấy cơ thể của Trần Xuân Độ thì nhất thời có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều vết sẹo như vậy! Chằng chịt! vô cùng đáng sợ!
Lúc ở đội đặc chiến, Tô Loan Loan cũng chưa từng nhìn thấy nhiều vết sẹo như vậy, cho dù đội trưởng đội đặc chiến trước kia của cô ta cũng có sẹo khắp người, nhưng lại không thể so sánh được với của Trần Xuân Độ!
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, tâm lý của cô ta mạnh hơn người thường rất nhiều, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, chỉ là lúc nhìn vào mắt Trần Xuân Độ, trong mắt cô ta lại mang theo vẻ phức tạp.
Cô ta đột nhiên tò mò về người đàn ông trước mặt, cô ta tò mò không biết Trần Xuân Độ đã trải qua những gì mà khắp người lại có nhiều vết sẹo như vậy! Chuyện này thật sự quá kinh khủng!
Trần Xuân Độ dường như không để ý đến mắt phức tạp của Tô Loan Loan, anh nhìn thấy Tô Loan Loan nhìn chằm chằm mình như vậy thì sững người. Đột nhiên, anh giơ cánh tay lên khoe cơ bắp của mình, anh mỉm cười, nụ cười trông rất lưu manh, anh tự hào khoe: “Cô Tô, có phải cô bị cơ bắp của tôi mê hoặc không?”
“Nếu cô Tô thích, cô có thể theo tôi vào phòng, sau đó cô có thể sờ nó…” Giọng điệu của Trần Xuân Độ càng trở nên lưu manh hơn, càng ngày càng giống như một tên biến thái đang gạ gẫm Tô Loan Loan.
Hai mắt Tô Loan Loan chợt lóe lên, cô ta nhìn Trần Xuân Độ, sau đó lắc đầu, lạnh nhạt từ chối: “Thôi đi, tôi về công ty trước, Lê tổng vẫn đang chờ dùng tài liệu này.”
Tô Loan Loan nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tô Loan Loan cho đến khi cô ta biến mắt ở cuối hành lang thì vẻ mặt giễu cợt cũng biến mắt, sau đó bình tĩnh đóng cửa phòng lại.
Sau khi Tô Loan Loan rời khỏi khách sạn thì ở trong một căn phòng tổng thống của khách sạn, Ngọc Vinh Hiên đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, trong phòng phát ra tiếng nhạc tao nhã, trong phòng đang đốt tinh dầu, khói bốc lên lượn lờ khắp phòng, cô đầy tớ đang đứng ở góc phòng, Ngọc Vinh Hiên đứng trên cao.
chiêm ngưỡng cảnh đêm của Yên Kinh, khóe miệng khẽ nhéch lên.
“Nhĩ Đông Trần, cho dù lần này anh có tuyệt chiêu đi chăng nữa thì cũng không thể xoay chuyển trời đất được đâu.” Ngọc Vinh Hiên cười khẩy, tự lắm bẩm một mình, anh ta rất tự tin.
Ngọc Vinh Hiên có tự tin này cũng là chuyện bình thường, để giết chết Trần Xuân Độ, thái thượng trưởng lão đã mang theo mười ba vị trưởng lão khác nên chắc chắn sẽ tiêu diệt được Trần Xuân Độ. Cho dù Trần Xuân Độ có mạnh đến đâu thì cũng không thể đánh bại được thái thượng trưởng lão cộng thêm sự kết hợp thất tinh trận của mười ba vị trưởng lão, đúng không?
Ngọc Vinh Hiên tràn đầy tự tin, lần trước thái thượng trưởng lão vì quá hiểu rõ Trần Xuân Độ nên thất bại, lần này anh ta tin, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó lần nữa!
Thái thượng trưởng lão là người của Võ Đang, thất tinh trận lại là trận pháp truyền lại từ thời cổ đại, thần bí khó lường, kết hợp hai thứ đó lại, Trần Xuân Độ sẽ không thể chạy thoát!
Ngọc Vinh Hiên tưởng tượng ra cảnh thái thượng trưởng lão bắt Trần Xuân Độ đang hấp hồi đến đây, sau đó Trần Xuân Độ sẽ quỳ xuống trước mặt anh ta khóc lóc cầu xin anh ta bỏ qua cho anh.
Sự kiêu căng và ngạo mạn của Trần Xuân Độ sẽ hoàn toàn biến mắt vào lúc đó, anh sẽ trở thành con chó của mình!
Đúng lúc này, cửa phòng của Ngọc Vinh Hiên bị đẩy mạnh ra, một tên thuộc hạ sắc mặt tái mét xông vào phòng.
“Cậu Ngọc, không ỗn rồi, đã xảy ra chuyện rồi!” Tên thuộc hạ hoảng sợ kêu lên.
“Làm sao?” Ngọc Vinh Hiên quay đầu lại, cau mày nhìn tên thuộc hạ kia, anh ta rất không hài lòng, tên thuộc hạ này đột nhiên quấy rầy tâm trạng tốt của anh ta khiến anh ta rất khó chịu.
“Anh ta, anh ta… anh ta đã về rồi!” Người đàn ông chỉ ra cửa, hốt hoảng nói.
“Anh ta, ai?” Ngọc Vinh Hiên nhíu mày, bị tên thuộc hạ này làm cho bối rối.
“Vừa rồi tôi đã tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bước vào khách sạn!” Tên thuộc hạ nói xong thì vẻ mặt Ngọc Vinh Hiên đột nhiên thay đổi.
“Anh nói cái gì?” Ngọc Vinh Hiên nhìn tên thuộc hạ, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén: “Anh nhìn thấy ai?” Ngọc Vinh Hiên chất vấn.
“Trần Xuân Độ, chắc chắn là anh ta, không thể nào giả được!” Tên thuộc hạ nói.
Không chỉ vậy, đúng lúc này, một vài bóng người nữa kinh hoàng xông vào phòng Ngọc Vinh Hiên, tay chân loạng choạng, bò đến dưới chân Ngọc Vinh Hiên.
“Cậu Ngọc, đã xảy ra chuyện lớn rồi! Đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Vẻ mặt của những người kia vô cùng khó coi, giống như nhận được một sự đả kích rất lớn!
Vài người trong số họ ôm chặt lấy chân Ngọc Vinh Hiên, cho dù Ngọc Vinh Hiên có giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng gì.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ngọc Vinh Hiên cau mày, anh ta đột nhiên có linh cảm không tốt, khiến tâm trạng anh ta rất bắt an.
“Chết hết rồi… Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đi ra, chúng tôi đã đi vào xem xét, phát hiện thái thượng trưởng lão và những vị trưởng lão khác đều đã chết hết rồi!” Đám người nhà họ Ngọc run lên, giọng điệu rất hoảng sợ!