Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Chương 404
“Má nó mày đi chết đi!” Thái thượng trưởng lão run rẫy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai tay siết chặt lao về phía Trần Xuân Độ!
Đây là đòn phản công của ông ta trước lúc chết! Thái thượng trưởng lão biết ông ta sắp chết đến nơi rồi…
Tuy rằng ông ta không có tự tin có thể trốn thoát, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để Trần Xuân Độ sống tốt!
“Chết đi…” Thái thượng trưởng lão siết chặt nắm đắm, sau đó đột nhiên tung ra một chưởng!
Một chưởng của thái thượng trưởng lão quá mạnh, làm chắn động không trung, mạnh mẽ hướng về phía Trần Xuân Độ!
Tốc độ của thái thượng trưởng lão nhanh như chớp, nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn, trong nháy mắt, một luồng sáng trong tay Trần Xuân Độ bắn ra, luồng sáng lao vụt tới, hai cánh tay của thái thượng trưởng lão bị cắt đứt!
“Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Võ Đang!”
Thái thượng trưởng lão bị cơn đau làm bừng tỉnh, ông ta vừa vật lộn với nỗi kinh hoàng vừa hét vào mặt Trần Xuân Độ, ý đồ muốn dọa Trần Xuân Độ, để anh không dám làm càn.
Nhưng Trần Xuân Độ lại không bị ảnh hưởng, thái thượng trưởng lão chịu đựng cơn đau dữ dội, vặn vẹo lui về phía sau. Trần Xuân Độ cầm Long Nha trên tay đang từ từ ép sát từng bước.
“Cậu không thể giết tôi, nếu tôi chết thì nhà họ Ngọc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bọn họ sẽ làm mọi cách để giết cậu!” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ, lồng ngực thái thượng trưởng lão run rẫy kịch liệt, ông ta cuối cùng cũng biết sợ rồi!
“Người của phái Võ Đang giỏi lắm sao?” Trần Xuân Độ bước tới trước mặt thái thượng trưởng lão, anh chậm rãi nói từng chữ: “Ngay cả phái Võ Đang mà tôi còn dám đánh thì một tên đệ tử Võ Đang như ông có tính là gì?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh đến đáng sợ, câu nói kia lọt vào tai thái thượng trưởng lão khiến sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng hoảng sợ!
Trong mắt thái thượng trưởng lão, Trần Xuân Độ lúc này giống như một con quỷ dữ! Vô cùng đáng sợ!
“Tảng đá dưới chân núi Võ Đang kia, nếu không phải là vì ông già thối tha kia thì tôi đã cho nỗ tung từ lâu rồi. Ông tưởng rằng cái danh Võ Đang có thể bảo vệ được ông sao? Đó chỉ là môn phái võ lâm chứ không phải là một gia tộc.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất hờ hững, nhưng từng câu từng chữ lại khiến lòng thái thượng trưởng lão dấy lên một cơn sóng dữ!
Con ngươi của thái thượng trưởng lão đột nhiên co rút lại, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, run rẫy nói: “Dấu tay trên tảng đá khắc tên môn phái dưới núi Võ Đang kia… là của cậu sao?”
Giọng nói của thái thượng trưởng lão lộ ra sự run sợ, câu nói kia của Trần Xuân Độ bỗng khiến ông ta nhớ lại có một dấu tay mờ nhạt xuất hiện trên tảng đá khổng lồ khắc chữ Võ Đang dưới chân núi Võ Đang… mặc dù tảng đá đã bị ăn mòn sau bao nhiêu năm dầm mưa dãi nắng nhưng dấu tay ấy vẫn còn rõ nét… Ông ta đã từng hỏi các đệ tử trong phái Võ Đang… kết quả không một ai biết nguồn gốc của dấu tay này… vì đây là điều cắm ky của Võ Đang!
“Không thể nào… sao cậu có thể có liên quan đến dấu tay dưới núi Võ Đang được!” Thái thượng trưởng lão không ngừng lắc đầu, ông ta không muốn tin vào sự thật này!
Nhưng thật ra trong lòng ông ta đã sáng tỏ… Người đàn ông trước mặt này vô cùng am hiểu võ công của Võ Đang… kiến thức sâu rộng, thực lực kinh người, trừ anh ra thì ai có thể để lại dấu tay trên tảng đá dưới chân núi Võ Đang được!
“Ông biết quá nhiều rồi…” Mắt Trần Xuân Độ chọt lóe lên, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ ra sát ý!
Long Nha trong tay Trần Xuân Độ đột nhiên lao về phía thái thượng trưởng lão, muốn kết liễu sinh mệnh của thái thượng trưởng lão!
Lê Phủ, Yên Kinh.
Lúc này, một chiếc xe hơi vội vàng dừng lại ở cửa Lê Phủ, cửa xe mở ra, một thuộc hạ vội vàng bước xuống xe đi vào trong Lê Phủ, đi một đường vào sân, lúc nhìn thấy một bóng người thì đột nhiên quỳ xuống.
“Cậu Lê, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Tên thuộc hạ kia vô cùng cung kính.
“Nói đi.” Cậu Lê bình tĩnh nói, không nghe ra được cảm xúc trong đó, giống như không có bắt kỳ cảm xúc nào.
“Vừa rồi đã nỗ ra một trận chiến kịch liệt ở đại hội Đổ Thạch.” Thuộc hạ nói: “Thuộc hạ vừa mới điều tra ra, Trần Xuân Độ và các trưởng lão nhà họ Ngọc cũng ở trong đại hội Đổ Thạch.”
*Tôi biết rồi.” Giọng điệu của cậu Lê rất bình tĩnh, không có một chút dao động.
Tên thuộc hạ vừa mới lui ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Báo cáo…”
Một tên thuộc hạ khác vội vàng bước vào Lê Phủ, nói với cậu Lê: “Cậu Lê, cậu Ngọc Vinh Hiên nhà họ Ngọc vừa gọi điện tới nói… thái thượng trưởng lão nhà họ Ngọc đã mang người tới giết Trần Xuân Độ rồi, có thể sẽ có chút ồn ào, hy vọng ngài có thể giúp nhà họ Ngọc ép xuống chuyện này.”
“Tôi biết rồi.” Cậu Lê gật đầu, sau đó dặn dò một câu: “Nếu lát nữa cảnh sát Yên Kinh đến thì anh biết phải làm như thế nào rồi đúng không?”
“Má nó mày đi chết đi!” Thái thượng trưởng lão run rẫy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai tay siết chặt lao về phía Trần Xuân Độ!
Đây là đòn phản công của ông ta trước lúc chết! Thái thượng trưởng lão biết ông ta sắp chết đến nơi rồi…
Tuy rằng ông ta không có tự tin có thể trốn thoát, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để Trần Xuân Độ sống tốt!
“Chết đi…” Thái thượng trưởng lão siết chặt nắm đắm, sau đó đột nhiên tung ra một chưởng!
Một chưởng của thái thượng trưởng lão quá mạnh, làm chắn động không trung, mạnh mẽ hướng về phía Trần Xuân Độ!
Tốc độ của thái thượng trưởng lão nhanh như chớp, nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn, trong nháy mắt, một luồng sáng trong tay Trần Xuân Độ bắn ra, luồng sáng lao vụt tới, hai cánh tay của thái thượng trưởng lão bị cắt đứt!
“Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Võ Đang!”
Thái thượng trưởng lão bị cơn đau làm bừng tỉnh, ông ta vừa vật lộn với nỗi kinh hoàng vừa hét vào mặt Trần Xuân Độ, ý đồ muốn dọa Trần Xuân Độ, để anh không dám làm càn.
Nhưng Trần Xuân Độ lại không bị ảnh hưởng, thái thượng trưởng lão chịu đựng cơn đau dữ dội, vặn vẹo lui về phía sau. Trần Xuân Độ cầm Long Nha trên tay đang từ từ ép sát từng bước.
“Cậu không thể giết tôi, nếu tôi chết thì nhà họ Ngọc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bọn họ sẽ làm mọi cách để giết cậu!” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ, lồng ngực thái thượng trưởng lão run rẫy kịch liệt, ông ta cuối cùng cũng biết sợ rồi!
“Người của phái Võ Đang giỏi lắm sao?” Trần Xuân Độ bước tới trước mặt thái thượng trưởng lão, anh chậm rãi nói từng chữ: “Ngay cả phái Võ Đang mà tôi còn dám đánh thì một tên đệ tử Võ Đang như ông có tính là gì?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh đến đáng sợ, câu nói kia lọt vào tai thái thượng trưởng lão khiến sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng hoảng sợ!
Trong mắt thái thượng trưởng lão, Trần Xuân Độ lúc này giống như một con quỷ dữ! Vô cùng đáng sợ!
“Tảng đá dưới chân núi Võ Đang kia, nếu không phải là vì ông già thối tha kia thì tôi đã cho nỗ tung từ lâu rồi. Ông tưởng rằng cái danh Võ Đang có thể bảo vệ được ông sao? Đó chỉ là môn phái võ lâm chứ không phải là một gia tộc.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất hờ hững, nhưng từng câu từng chữ lại khiến lòng thái thượng trưởng lão dấy lên một cơn sóng dữ!
Con ngươi của thái thượng trưởng lão đột nhiên co rút lại, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, run rẫy nói: “Dấu tay trên tảng đá khắc tên môn phái dưới núi Võ Đang kia… là của cậu sao?”
Giọng nói của thái thượng trưởng lão lộ ra sự run sợ, câu nói kia của Trần Xuân Độ bỗng khiến ông ta nhớ lại có một dấu tay mờ nhạt xuất hiện trên tảng đá khổng lồ khắc chữ Võ Đang dưới chân núi Võ Đang… mặc dù tảng đá đã bị ăn mòn sau bao nhiêu năm dầm mưa dãi nắng nhưng dấu tay ấy vẫn còn rõ nét… Ông ta đã từng hỏi các đệ tử trong phái Võ Đang… kết quả không một ai biết nguồn gốc của dấu tay này… vì đây là điều cắm ky của Võ Đang!
“Không thể nào… sao cậu có thể có liên quan đến dấu tay dưới núi Võ Đang được!” Thái thượng trưởng lão không ngừng lắc đầu, ông ta không muốn tin vào sự thật này!
Nhưng thật ra trong lòng ông ta đã sáng tỏ… Người đàn ông trước mặt này vô cùng am hiểu võ công của Võ Đang… kiến thức sâu rộng, thực lực kinh người, trừ anh ra thì ai có thể để lại dấu tay trên tảng đá dưới chân núi Võ Đang được!
“Ông biết quá nhiều rồi…” Mắt Trần Xuân Độ chọt lóe lên, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ ra sát ý!
Long Nha trong tay Trần Xuân Độ đột nhiên lao về phía thái thượng trưởng lão, muốn kết liễu sinh mệnh của thái thượng trưởng lão!
Lê Phủ, Yên Kinh.
Lúc này, một chiếc xe hơi vội vàng dừng lại ở cửa Lê Phủ, cửa xe mở ra, một thuộc hạ vội vàng bước xuống xe đi vào trong Lê Phủ, đi một đường vào sân, lúc nhìn thấy một bóng người thì đột nhiên quỳ xuống.
“Cậu Lê, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Tên thuộc hạ kia vô cùng cung kính.
“Nói đi.” Cậu Lê bình tĩnh nói, không nghe ra được cảm xúc trong đó, giống như không có bắt kỳ cảm xúc nào.
“Vừa rồi đã nỗ ra một trận chiến kịch liệt ở đại hội Đổ Thạch.” Thuộc hạ nói: “Thuộc hạ vừa mới điều tra ra, Trần Xuân Độ và các trưởng lão nhà họ Ngọc cũng ở trong đại hội Đổ Thạch.”
*Tôi biết rồi.” Giọng điệu của cậu Lê rất bình tĩnh, không có một chút dao động.
Tên thuộc hạ vừa mới lui ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Báo cáo…”
Một tên thuộc hạ khác vội vàng bước vào Lê Phủ, nói với cậu Lê: “Cậu Lê, cậu Ngọc Vinh Hiên nhà họ Ngọc vừa gọi điện tới nói… thái thượng trưởng lão nhà họ Ngọc đã mang người tới giết Trần Xuân Độ rồi, có thể sẽ có chút ồn ào, hy vọng ngài có thể giúp nhà họ Ngọc ép xuống chuyện này.”
“Tôi biết rồi.” Cậu Lê gật đầu, sau đó dặn dò một câu: “Nếu lát nữa cảnh sát Yên Kinh đến thì anh biết phải làm như thế nào rồi đúng không?”