Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
CHƯƠNG 381
Sân bay quốc tế Yên Kinh.
Chiếc máy bay tư nhân xuất hiện ở nơi xa đường chân trời, theo đó là tiếng vang ầm ầm truyền tới, cuối cùng chậm rãi hạ xuống đường băng.
Thanh niên mặc tây trang đắt đỏ màu bạc, đứng ở nơi xa, nhìn chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, khóe môi khẽ cong lên.
Sau khi khoang máy bay mở ra, thanh niên nhìn thấy phía sau bóng lưng xuất hiện ở cửa khoang đó, không chút do dự bước nhanh tới.
“Lão đại, muộn hơn thời gian dự tính hai tiếng.” Thanh niên cười ha hả, giày da Veilisr Ý cao cấp, bước chân gõ lên mặt đường, tiếng vang thanh thúy.
Mà sau khi lại gần Trần Xuân Độ, thanh niên mới sắc mặt ngưng trọng, bỗng cảm giác không đúng.
Ánh mắt thanh niên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, bước chân lập tức tăng tốc.
Bước chân thanh niên ngày càng nhanh, dần như bay về phía Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Trần Xuân Độ tái nhợt, che ngực, loạng choạng như say rượu đi về phía thanh niên…mỗi bước đều nghiêng ngã, như lúc nào cũng sẽ ngã quy.
“Lão đại, anh làm sao vậy?” Chính vào lúc Trần Xuân Độ không chống đỡ nỗi, hai mắt tối hù, sắp hôn mê bắt tỉnh, thân thể thanh niên lóe lên, xông thẳng tới trước mặt anh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh.
Khóe môi Trần Xuân Độ run rẩy…cuối cùng lại không nói ra được gì, hai mắt nhắm nghiền, trực tiếp hôn mê.
Thanh niên đỡ Trần Xuân Độ, liếc nhìn thân thể anh, lúc nhìn thấy máu tươi mơ hồ thắm ra áo T shirt, lập tức hiểu rõ.
Con ngươi thanh niên bỗng co rụt, mặt hiện lên ý sát phạt lạnh lẽo kinh trời!
Hư không biến hình vặn vẹo, bầu trời dường như ảm đạm!
Thanh niên đỡ Trần Xuân Độ, con ngươi lóe lên lạnh lẽo đè nén! Toàn thân như biến thành lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ!
Nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời đã biến mắt không còn nữa…thay vào đó là sự lãnh liệt!
“Lão đại, anh sẽ không có chuyện gì.” Thanh niên thấp giọng nói một tiếng, đỡ Trần Xuân Độ chậm rãi đi về phía cửa sân bay.
‘Yên Kinh, Lê phủ.
Trong sân, Lê Thần Vũ nhìn hồ nước như gương, tâm như mặt hồ phẳng lặng, sắc mặt đạm mạc, có sự tuấn mĩ nói không nên lời.
Bên cạnh, hai người làm rũ tay, cung kính đứng đó, phục vụ vị con cháu dòng chính duy nhất của nhà họ Lê này.
Sau khi Lê Thần Yên chết, cùng sự dốc lòng bồi dưỡng và trải đường của Lê Hồng, địa vị của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê như nước đầy thuyền, hai người làm vốn là cô hầu kề cận phục vụ Lê Thần Yên…lúc này ở bên cạnh Lê Thần Vũ, trở thành người hầu cấp thấp nhất.
Trong hồ nước phẳng lặng, mấy chú cá Koi màu bạc ưu nhã tung tăng, ánh mắt Lê Thần Vũ rơi vào mặt nước, sắc mặt bình tĩnh.
Chính vào lúc này, một thuộc hạ vội vàng xông vào sân viện.
“Báo cáo — “
Thuộc hạ quỳ ‘phịch’ xuống sau lưng Lê Thần Vũ, chắp tay cung kính nói: “Cậu chủ, Trần Xuân Độ xuất hiện rồi.”
“Xoẹt!”
Con ngươi thâm thúy của Lê Thần Vũ lập tức lóe lên tia sáng lạnh, cánh tay run lên, viên đá sắc nhọn lập tức bắn vụt ra, xao động mặt nước, chìm vào đáy hồ.
Con ngươi thâm thúy của Lê Thần Vũ lóe lên, lại khôi phục bình tĩnh, không chút gợn sóng, không ai có thể thông qua đôi mắt thâm thúy đó phát giác hoạt động nội tâm của anh ta.
“Sao rồi?” Lê Thần Vũ chậm rãi xoay người, nhìn sang thuộc hạ.
Thuộc hạ cung kính thành thực báo cáo: “Cậu chủ, người đưa tin vừa phát hiện tung tích của Trần Xuân Độ ở sân bay quốc tế Yên Kinh, anh ta vừa được một người đón đi.”
“Đón đi?” Sắc mặt Lê Thần Vũ lộ ra thâm thúy hỏi: “Tra rõ lai lịch người đó rồi sao?”
“Tạm thời vẫn chưa.” Thuộc hạ đáp.
“Thăm dò một chút, tra rõ lai lịch anh ta…Yên Kinh lại còn có người dám giúp anh ta…chính là chống đối với tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Lê Thần Vũ bỗng bắn ra tia lạnh.
“Dạ…”
Đợi thuộc hạ lui xuống, Lê Thần Vũ xoay người, ra khỏi sân viện, nói với hai ông lão đợi đã lâu: “Chung Cực Tam Đao của đại hội đổ thạch lần này liền dựa vào hai vị tiền bối rồi.”
Hai ông lão gật đầu, nhìn sang Lê Thần Vũ, hòa nhã nói: “Cậu Lê yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết sức giúp cậu.”
Sân bay quốc tế Yên Kinh.
Chiếc máy bay tư nhân xuất hiện ở nơi xa đường chân trời, theo đó là tiếng vang ầm ầm truyền tới, cuối cùng chậm rãi hạ xuống đường băng.
Thanh niên mặc tây trang đắt đỏ màu bạc, đứng ở nơi xa, nhìn chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, khóe môi khẽ cong lên.
Sau khi khoang máy bay mở ra, thanh niên nhìn thấy phía sau bóng lưng xuất hiện ở cửa khoang đó, không chút do dự bước nhanh tới.
“Lão đại, muộn hơn thời gian dự tính hai tiếng.” Thanh niên cười ha hả, giày da Veilisr Ý cao cấp, bước chân gõ lên mặt đường, tiếng vang thanh thúy.
Mà sau khi lại gần Trần Xuân Độ, thanh niên mới sắc mặt ngưng trọng, bỗng cảm giác không đúng.
Ánh mắt thanh niên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, bước chân lập tức tăng tốc.
Bước chân thanh niên ngày càng nhanh, dần như bay về phía Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Trần Xuân Độ tái nhợt, che ngực, loạng choạng như say rượu đi về phía thanh niên…mỗi bước đều nghiêng ngã, như lúc nào cũng sẽ ngã quy.
“Lão đại, anh làm sao vậy?” Chính vào lúc Trần Xuân Độ không chống đỡ nỗi, hai mắt tối hù, sắp hôn mê bắt tỉnh, thân thể thanh niên lóe lên, xông thẳng tới trước mặt anh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh.
Khóe môi Trần Xuân Độ run rẩy…cuối cùng lại không nói ra được gì, hai mắt nhắm nghiền, trực tiếp hôn mê.
Thanh niên đỡ Trần Xuân Độ, liếc nhìn thân thể anh, lúc nhìn thấy máu tươi mơ hồ thắm ra áo T shirt, lập tức hiểu rõ.
Con ngươi thanh niên bỗng co rụt, mặt hiện lên ý sát phạt lạnh lẽo kinh trời!
Hư không biến hình vặn vẹo, bầu trời dường như ảm đạm!
Thanh niên đỡ Trần Xuân Độ, con ngươi lóe lên lạnh lẽo đè nén! Toàn thân như biến thành lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ!
Nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời đã biến mắt không còn nữa…thay vào đó là sự lãnh liệt!
“Lão đại, anh sẽ không có chuyện gì.” Thanh niên thấp giọng nói một tiếng, đỡ Trần Xuân Độ chậm rãi đi về phía cửa sân bay.
‘Yên Kinh, Lê phủ.
Trong sân, Lê Thần Vũ nhìn hồ nước như gương, tâm như mặt hồ phẳng lặng, sắc mặt đạm mạc, có sự tuấn mĩ nói không nên lời.
Bên cạnh, hai người làm rũ tay, cung kính đứng đó, phục vụ vị con cháu dòng chính duy nhất của nhà họ Lê này.
Sau khi Lê Thần Yên chết, cùng sự dốc lòng bồi dưỡng và trải đường của Lê Hồng, địa vị của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê như nước đầy thuyền, hai người làm vốn là cô hầu kề cận phục vụ Lê Thần Yên…lúc này ở bên cạnh Lê Thần Vũ, trở thành người hầu cấp thấp nhất.
Trong hồ nước phẳng lặng, mấy chú cá Koi màu bạc ưu nhã tung tăng, ánh mắt Lê Thần Vũ rơi vào mặt nước, sắc mặt bình tĩnh.
Chính vào lúc này, một thuộc hạ vội vàng xông vào sân viện.
“Báo cáo — “
Thuộc hạ quỳ ‘phịch’ xuống sau lưng Lê Thần Vũ, chắp tay cung kính nói: “Cậu chủ, Trần Xuân Độ xuất hiện rồi.”
“Xoẹt!”
Con ngươi thâm thúy của Lê Thần Vũ lập tức lóe lên tia sáng lạnh, cánh tay run lên, viên đá sắc nhọn lập tức bắn vụt ra, xao động mặt nước, chìm vào đáy hồ.
Con ngươi thâm thúy của Lê Thần Vũ lóe lên, lại khôi phục bình tĩnh, không chút gợn sóng, không ai có thể thông qua đôi mắt thâm thúy đó phát giác hoạt động nội tâm của anh ta.
“Sao rồi?” Lê Thần Vũ chậm rãi xoay người, nhìn sang thuộc hạ.
Thuộc hạ cung kính thành thực báo cáo: “Cậu chủ, người đưa tin vừa phát hiện tung tích của Trần Xuân Độ ở sân bay quốc tế Yên Kinh, anh ta vừa được một người đón đi.”
“Đón đi?” Sắc mặt Lê Thần Vũ lộ ra thâm thúy hỏi: “Tra rõ lai lịch người đó rồi sao?”
“Tạm thời vẫn chưa.” Thuộc hạ đáp.
“Thăm dò một chút, tra rõ lai lịch anh ta…Yên Kinh lại còn có người dám giúp anh ta…chính là chống đối với tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Lê Thần Vũ bỗng bắn ra tia lạnh.
“Dạ…”
Đợi thuộc hạ lui xuống, Lê Thần Vũ xoay người, ra khỏi sân viện, nói với hai ông lão đợi đã lâu: “Chung Cực Tam Đao của đại hội đổ thạch lần này liền dựa vào hai vị tiền bối rồi.”
Hai ông lão gật đầu, nhìn sang Lê Thần Vũ, hòa nhã nói: “Cậu Lê yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết sức giúp cậu.”