Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Chương 372
Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng Lý mỉm cười: “Ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến hành động bình thường của ông.”
Trạm trưởng Lý khẽ gật đầu, thở dài: “Đều tại tôi không nhịn được đã tự ý hành động làm hao binh tổn tướng… Tôi vốn định trả lại ân tình cho cậu nhưng không ngờ còn nợ cậu ân tình lớn hơn… Ơn cứu mạng lần này, tôi và cắp dưới của tôi cả đời cũng khó quên.”
“Chuyện nhỏ thôi, cần gì phải cảm ơn chứ.” Trần Xuân Độ hờ hững nói, rõ ràng không để ý tới chuyện này.
Trạm trưởng Lý lại lắc đầu nói với những đặc công giỏi bên cạnh: “Nếu không có ngài Trần ra tay cứu giúp… chỉ sợ lúc này chúng ta đã thành vong hồn dưới lưỡi đao của nhà họ Đỗ rồi. Các cậu còn không cảm ơn ngài Trần à?”
“Cảm ơn ngài Trần đã cứu mạng!”
Giọng nói của trạm trưởng Lý lộ ra sự uy nghiêm. Những đặc công này nhìn về phía Trần Xuân Độ, tự nhiên nhớ tới những điều mình đã làm với anh trước đó. Điều này làm bọn họ càng thêm áy náy, khi xin lỗi Trần Xuân Độ lại vô cùng cung kính.
“Y thuật của cậu lợi hại như vậy từ bao giờ thế?” Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ kinh ngạc hỏi. Ông ta vô cùng nghỉ ngờ. Trong ấn tượng của ông ta, anh không hề có liên quan gì tới y thuật.
Trên mặt Trần Xuân Độ thoáng hiện ra rất nhiều hàm xúc, nhếch môi cười thâm thúy: “Ai nói với ông là tôi không biết y thuật?”
“Theo cách nói này thì cách y thuật của ngài Trần rất giỏi nhỉ?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói nịnh nọt. Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, thấy Bò Cạp tươi cười, không hề còn vẻ oán độc hung ác với anh như trước đó nữa.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn lướt qua nhưng không dừng lại trên người anh ta mà nhìn về phía trạm trưởng Lý nói: “Hai nhà Đỗ Trương đã nhận được báo ứng nên có.”
Trạm trưởng Lý khẽ gật đầu. Một người đặc công bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cậu tìm được chúng tôi ở tầng hầm nhà họ Đỗ, sau khi cứu chúng tôi ra… Còn có một nhóm nô lệ bị nhà họ Đỗ nhận được thông qua các cách khác nhau, sao cậu không thả bọn họ ra luôn?”
Trần Xuân Độ không giải thích mà nói với trạm trưởng Lý: “Rất đơn giản, cho dù chúng ta cứu bọn họ ra, có thể thu xếp ổn thỏa cho bọn họ hay không cũng là một chuyện rắc rối. Chúng ta đi rồi, tất nhiên sẽ có người qua thu xếp tốt hơn cho bọn họ.”
“Ai?” Người đặc công kia không hiểu.
“Đương nhiên là cảnh sát thành phố T. Bọn họ không có khả năng ăn cơm không. Thành phố T xảy ra chuyện lớn như vậy, cục cảnh sát chắc chắn đã nhận được tin tức.” Trạm trưởng chậm rãi giải thích.
Người đặc công kia dường như suy nghĩ tới điều gì, đứng nhìn Trần Xuân Độ rất lâu rồi mưới nói: “Bây.
giờ tôi lo lắng nhất chính là cảnh sát có thể truy tìm tới chỗ này của chúng ta, như vậy sẽ rất rắc rồi.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Tôi có quen biết với một người, đối phó rất dễ dàng.” Trần Xuân Độ mỉm cười càng có vẻ vô lại và ngả ngớn hơn.
“Cậu thậm chí có cả số điện thoại nội bộ của cảnh sát thành phố T à?” Trạm trưởng Lý đột nhiên kinh ngạc, xúc động nói: “Tổ chức an ninh quốc gia còn không có người cung cấp thông tin trong cảnh sát thành phố T… không ngờ cậu lại có…”
“Đó là một cô gái chanh chua, một con ngựa hoang lạnh lùng cao ngạo, ông tưởng dễ thuần phục như vậy sao?” Trần Xuân Độ bĩu môi, trong giọng nói còn có chút giễu cọt: “Tổ chức an ninh quốc gia các ông còn cần người cung cấp thông tin à? Tổ chức an ninh quốc gia các ông muốn làm gì, không phải từ trước đến nay đều không cần lý do sao?”
Sắc mặt Trạm trưởng Lý nhất thời trở nên nghiêm trọng, trong con mắt lóe lên sự thâm thúy và hỗ thẹn khó nói nên lời, thở dài nói: “Tôi biết cậu còn vì chuyện trước kia mà chú ý tới tổ chức an ninh quốc gia, nhưng những chuyện đó đều đã qua, cậu tốt nhất có thể bỏ xuống.”
“Bỏ xuống à?” Trần Xuân Độ không đồng ý với lời trạm trưởng Lý nói, đôi mắt đột nhiên trở nên thâm thúy. Trong đáy mắt anh thoáng hiện ra vẻ bi thương phức tạp… không sao ném đi được…
Bỏ xuống? Anh bỏ xuống được sao? Nếu không phải nhiều năm các phía cùng liên kết với nhau đuổi giết… sao ở nước ngoài có thể sinh ra một vị Long Vương sát phạt có một không hai?
“Tôi có thể bỏ xuống nhưng tôi không bỏ bọn họ xuống được.” Trần Xuân Độ nhìn trạm trưởng Lý, chậm rãi nói.
Trạm trưởng Lý thoáng ngắn người nhưng nhanh chóng hiểu ra, trên mặt lộ vẻ áy náy nói: “Mây năm nay, tôi vẫn chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm… Nhưng không hề có chút tin tức cũng như dấu vết nào về người thân của cậu, giống như bị người ta xóa sạch khỏi không khí vậy… Ngay cả thi thể xương cốt mơ hồ cũng không có… Tôi rất xin lỗi, tôi cảm thấy bọn họ không còn ở nước C, nếu không với con đường tin tức của tôi chắc chắn có thể thu được vài manh mối.”
Trần Xuân Độ cười tự giễu: “Vậy ý của ông là ở nước ngoài sao?”
Trạm trưởng Lý không nói tiếp, bởi vì ông ta hiểu rõ Trần Xuân Độ thân là Long Vương, con đường tin tức có thể kém hơn ông ta được sao? Người đàn ông này đứng trên đỉnh thế giới còn không tìm được, huống chỉ là một nhân viên tổ chức an ninh quốc gia nhỏ bé như mình?
Thành ph T, Đỗ phủ.
Theo thời gian trôi qua, một mùi máu tanh nồng khiến người ta nôn mửa dần bay từ trong Đỗ phủ ra ngoài.
Bên ngoài Đỗ phủ không có một bóng người, không một người đi đường nào dám tới gần Đỗ phủ… Mùi máu tanh này làm bọn họ ớn lạnh, khiến bọn họ buồn nôn khó chịu nổi, vội vàng đi đường vòng.
Bên ngoài Đỗ phủ, mây đen che kín, trời bắt đầu đỗ mưa. Nhưng cho dù có mưa trút xuống vẫn không có cách nào rửa sạch mùi máu tanh từ trong Đỗ phủ tỏa ra.
Đúng lúc này, từng chiếc xe cảnh sát kèm theo tiếng còi chói tai xé màn mưa, lao từ phía xa đến. Từng chiếc xe cảnh sát đỗ lại ở trước cửa Đỗ phủ.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một chiếc giày da giẫm lên vũng nước trên mặt đất, bọt nước văng ra khắp nơi, một bóng dáng gợi cảm từ trên xe cảnh sát bước xuống, trang phục cảnh sát cũng khó có thể che giấu được dáng người yêu điệu gợi cảm của cô ta.
Từng cảnh sát lao từ trong xe ra. Diệp Thái Linh nhìn về phía khu nhà vườn cao cấp không một bóng người của Đỗ phủ, cô ta thoáng nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Sát khí thật nồng!
Diệp Thái Linh thầm kinh hãi. Cô ta đã từng phá rất nhiều vụ án nhưng đây vẫn là lần đầu gặp phải sát khí lạnh lùng đáng sợ như vậy!
Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng Lý mỉm cười: “Ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến hành động bình thường của ông.”
Trạm trưởng Lý khẽ gật đầu, thở dài: “Đều tại tôi không nhịn được đã tự ý hành động làm hao binh tổn tướng… Tôi vốn định trả lại ân tình cho cậu nhưng không ngờ còn nợ cậu ân tình lớn hơn… Ơn cứu mạng lần này, tôi và cắp dưới của tôi cả đời cũng khó quên.”
“Chuyện nhỏ thôi, cần gì phải cảm ơn chứ.” Trần Xuân Độ hờ hững nói, rõ ràng không để ý tới chuyện này.
Trạm trưởng Lý lại lắc đầu nói với những đặc công giỏi bên cạnh: “Nếu không có ngài Trần ra tay cứu giúp… chỉ sợ lúc này chúng ta đã thành vong hồn dưới lưỡi đao của nhà họ Đỗ rồi. Các cậu còn không cảm ơn ngài Trần à?”
“Cảm ơn ngài Trần đã cứu mạng!”
Giọng nói của trạm trưởng Lý lộ ra sự uy nghiêm. Những đặc công này nhìn về phía Trần Xuân Độ, tự nhiên nhớ tới những điều mình đã làm với anh trước đó. Điều này làm bọn họ càng thêm áy náy, khi xin lỗi Trần Xuân Độ lại vô cùng cung kính.
“Y thuật của cậu lợi hại như vậy từ bao giờ thế?” Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ kinh ngạc hỏi. Ông ta vô cùng nghỉ ngờ. Trong ấn tượng của ông ta, anh không hề có liên quan gì tới y thuật.
Trên mặt Trần Xuân Độ thoáng hiện ra rất nhiều hàm xúc, nhếch môi cười thâm thúy: “Ai nói với ông là tôi không biết y thuật?”
“Theo cách nói này thì cách y thuật của ngài Trần rất giỏi nhỉ?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói nịnh nọt. Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, thấy Bò Cạp tươi cười, không hề còn vẻ oán độc hung ác với anh như trước đó nữa.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn lướt qua nhưng không dừng lại trên người anh ta mà nhìn về phía trạm trưởng Lý nói: “Hai nhà Đỗ Trương đã nhận được báo ứng nên có.”
Trạm trưởng Lý khẽ gật đầu. Một người đặc công bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cậu tìm được chúng tôi ở tầng hầm nhà họ Đỗ, sau khi cứu chúng tôi ra… Còn có một nhóm nô lệ bị nhà họ Đỗ nhận được thông qua các cách khác nhau, sao cậu không thả bọn họ ra luôn?”
Trần Xuân Độ không giải thích mà nói với trạm trưởng Lý: “Rất đơn giản, cho dù chúng ta cứu bọn họ ra, có thể thu xếp ổn thỏa cho bọn họ hay không cũng là một chuyện rắc rối. Chúng ta đi rồi, tất nhiên sẽ có người qua thu xếp tốt hơn cho bọn họ.”
“Ai?” Người đặc công kia không hiểu.
“Đương nhiên là cảnh sát thành phố T. Bọn họ không có khả năng ăn cơm không. Thành phố T xảy ra chuyện lớn như vậy, cục cảnh sát chắc chắn đã nhận được tin tức.” Trạm trưởng chậm rãi giải thích.
Người đặc công kia dường như suy nghĩ tới điều gì, đứng nhìn Trần Xuân Độ rất lâu rồi mưới nói: “Bây.
giờ tôi lo lắng nhất chính là cảnh sát có thể truy tìm tới chỗ này của chúng ta, như vậy sẽ rất rắc rồi.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Tôi có quen biết với một người, đối phó rất dễ dàng.” Trần Xuân Độ mỉm cười càng có vẻ vô lại và ngả ngớn hơn.
“Cậu thậm chí có cả số điện thoại nội bộ của cảnh sát thành phố T à?” Trạm trưởng Lý đột nhiên kinh ngạc, xúc động nói: “Tổ chức an ninh quốc gia còn không có người cung cấp thông tin trong cảnh sát thành phố T… không ngờ cậu lại có…”
“Đó là một cô gái chanh chua, một con ngựa hoang lạnh lùng cao ngạo, ông tưởng dễ thuần phục như vậy sao?” Trần Xuân Độ bĩu môi, trong giọng nói còn có chút giễu cọt: “Tổ chức an ninh quốc gia các ông còn cần người cung cấp thông tin à? Tổ chức an ninh quốc gia các ông muốn làm gì, không phải từ trước đến nay đều không cần lý do sao?”
Sắc mặt Trạm trưởng Lý nhất thời trở nên nghiêm trọng, trong con mắt lóe lên sự thâm thúy và hỗ thẹn khó nói nên lời, thở dài nói: “Tôi biết cậu còn vì chuyện trước kia mà chú ý tới tổ chức an ninh quốc gia, nhưng những chuyện đó đều đã qua, cậu tốt nhất có thể bỏ xuống.”
“Bỏ xuống à?” Trần Xuân Độ không đồng ý với lời trạm trưởng Lý nói, đôi mắt đột nhiên trở nên thâm thúy. Trong đáy mắt anh thoáng hiện ra vẻ bi thương phức tạp… không sao ném đi được…
Bỏ xuống? Anh bỏ xuống được sao? Nếu không phải nhiều năm các phía cùng liên kết với nhau đuổi giết… sao ở nước ngoài có thể sinh ra một vị Long Vương sát phạt có một không hai?
“Tôi có thể bỏ xuống nhưng tôi không bỏ bọn họ xuống được.” Trần Xuân Độ nhìn trạm trưởng Lý, chậm rãi nói.
Trạm trưởng Lý thoáng ngắn người nhưng nhanh chóng hiểu ra, trên mặt lộ vẻ áy náy nói: “Mây năm nay, tôi vẫn chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm… Nhưng không hề có chút tin tức cũng như dấu vết nào về người thân của cậu, giống như bị người ta xóa sạch khỏi không khí vậy… Ngay cả thi thể xương cốt mơ hồ cũng không có… Tôi rất xin lỗi, tôi cảm thấy bọn họ không còn ở nước C, nếu không với con đường tin tức của tôi chắc chắn có thể thu được vài manh mối.”
Trần Xuân Độ cười tự giễu: “Vậy ý của ông là ở nước ngoài sao?”
Trạm trưởng Lý không nói tiếp, bởi vì ông ta hiểu rõ Trần Xuân Độ thân là Long Vương, con đường tin tức có thể kém hơn ông ta được sao? Người đàn ông này đứng trên đỉnh thế giới còn không tìm được, huống chỉ là một nhân viên tổ chức an ninh quốc gia nhỏ bé như mình?
Thành ph T, Đỗ phủ.
Theo thời gian trôi qua, một mùi máu tanh nồng khiến người ta nôn mửa dần bay từ trong Đỗ phủ ra ngoài.
Bên ngoài Đỗ phủ không có một bóng người, không một người đi đường nào dám tới gần Đỗ phủ… Mùi máu tanh này làm bọn họ ớn lạnh, khiến bọn họ buồn nôn khó chịu nổi, vội vàng đi đường vòng.
Bên ngoài Đỗ phủ, mây đen che kín, trời bắt đầu đỗ mưa. Nhưng cho dù có mưa trút xuống vẫn không có cách nào rửa sạch mùi máu tanh từ trong Đỗ phủ tỏa ra.
Đúng lúc này, từng chiếc xe cảnh sát kèm theo tiếng còi chói tai xé màn mưa, lao từ phía xa đến. Từng chiếc xe cảnh sát đỗ lại ở trước cửa Đỗ phủ.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một chiếc giày da giẫm lên vũng nước trên mặt đất, bọt nước văng ra khắp nơi, một bóng dáng gợi cảm từ trên xe cảnh sát bước xuống, trang phục cảnh sát cũng khó có thể che giấu được dáng người yêu điệu gợi cảm của cô ta.
Từng cảnh sát lao từ trong xe ra. Diệp Thái Linh nhìn về phía khu nhà vườn cao cấp không một bóng người của Đỗ phủ, cô ta thoáng nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Sát khí thật nồng!
Diệp Thái Linh thầm kinh hãi. Cô ta đã từng phá rất nhiều vụ án nhưng đây vẫn là lần đầu gặp phải sát khí lạnh lùng đáng sợ như vậy!