Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
CHƯƠNG 317: ĐÂY CHỈ LÀ HIỂU LÀM
Trần Xuân Độ đứng dưới ánh đèn, từng ánh mắt đổ dồn lên người anh, mấy chuyên gia đó nghe thấy lời chế giễu khinh thường của anh, thì lạnh mặt, sắc mặt khó coi.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Ngọc Vinh Hiên, còn mấy chuyên gia kia thì nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.
Ông lão đại diện cho chuyên gia đó hừ lạnh, nhìn Trần Xuân Độ, mặt hiện lên vẻ tức giận: “Ý cậu là sao?
Chẳng lẽ máy người già chúng tôi lại đi nhận hồi lộ dưới tình huống hoàn toàn không quen biết?”
“Tôi đâu nói thế, là ông tự thừa nhận đấy chứ.” Trần Xuân Độ phả ra một làn khói, từ tốn nói.
“Họ Trần kia, thua là thua, đây là đỗ thạch sinh tử mà anh đã ký vào giấy sinh tử, nên anh đừng hòng chơi xấu nuốt lời.” Ngọc Vinh Hiên quát lạnh, mặt lạnh như sương, hiện lên vẻ đắc ý hồng hách.
“Đánh giá mà chuyên gia chúng tôi đưa ra là công bằng nhát.” Giọng điệu MC đứng bên cạnh cũng không vui, rõ ràng câu nói lúc nãy của Trần Xuân Độ đã làm ông ta cảm thấy anh đang sỉ nhục bọn họ.
“Trận đổ thạch sinh tử này, anh thua rồi.” Phục vụ bưng khay trà tới, Ngọc Vinh Hiên từ tốn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt chế giễu, như thú cưng của mình.
Trần Xuân Độ khẽ híp mắt nhìn Ngọc Vinh Hiên, Lê Kim Huyên ngồi sau Trần Xuân Độ nhíu chặt mày, bắt giác siết chặt nắm đấm.
“Tổng giám đốc Lê, cô đừng hoang mang, sẽ không sao đâu.” Tô Loan Loan đứng bên cạnh an ủi.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh, đáy lòng cô có một dự cảm mãnh liệt… tiếp theo sẽ có thay đổi nhanh chóng.
“Anh không chấp nhận kết quả này… cũng phải chấp nhận…” Bàn tay đang cầm tách trà của Ngọc Vinh Hiên dần dùng sức, rồi tách trà bằng ngọc tinh xảo trong tay anh ta… bỗng xuất hiện vết nứt.
Trên tách trà xuất hiện vết nứt… rồi rắc rắc… bỗng vỡ vụn.
“Mạng anh là của tôi!” Trong phòng đổ thạch lặng như tờ, mọi ánh mắt kinh hãi không dám tin đều đổ dồn lên người Ngọc Vinh Hiên.
Không ngờ Ngọc Vinh Hiên… thế hệ sau nhà họ Ngọc, lại nổi giận ở nơi này?
Không ít khách quý ở đây đều thầm run sợ, ngay cả mấy nhân vật máu mặt cũng không thể bình tĩnh, trong lòng hoàn toàn không gợn sóng trong bầu không khí như này.
“Xoảng!”
Ngọc Vinh Hiên buông tay, mảnh vỡ tách trà lần lượt rơi xuống sàn, tiếng rơi lanh lảnh vang vọng khắp phòng đổ thạch, truyền vào tai mỗi người.
Ngọc Vinh Hiên dữ tợn quát, cả người bộc phát ra luồng khí lạnh lẽo, làm người khác run sợ.
“Cộp cộp!”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng đồ thạch vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, đó là tiếng giày da va chạm với mặt gạch dưới sàn, rồi từng bóng người xuất hiện trước cửa, sải bước đi vào trong.
“Không!”
Lúc Lê Kim Huyên ngồi sau Trần Xuân Độ nhìn thấy cảnh tượng này, thì nhất thời biến sắc, đứng phắt dậy.
Từng bóng người xông vào phòng đồ thạch, chiếm giữ tứ phía, ai cũng hung ác… mặc vest đen đồng phục… giày đen, khắp người đều là sát khí lạnh lẽo, hình thành một bức tường người, bao vây toàn bộ người trong phòng đổ thạch… ngay cả cửa cũng có hai người cao lớn uy mãnh canh giữ.
Lúc này, cuối cùng cũng có nhiều người không thể bình tĩnh được nữa, dù nơi này có không ít nhân vật máu mặt, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi lạnh lùng chất vấn: “Ngọc Vinh Hiên, cậu định làm gì?”
“Ngọc Vinh Hiên, cậu định bắt chúng tôi à2”
Trong phòng đồ thạch xôn xào, vệ sĩ thân cận của mấy người nỗi tiếng đồng loạt xoay người, đối đầu với những bóng người hùng hồ này.
“Ngọc Vinh Hiên, cậu định làm gì?” MC khẽ biến sắc, lạnh lùng quát.
“Tôi không làm gì cả, các vị, tôi có chút chuyện riêng tư phải giải quyết, mong mọi người rời khỏi đây trước.” Ngọc Vinh Hiên nhếch miệng cười.
Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ung dung đứng đó, mặt còn hiện lên vẻ chế giễu sâu xa… cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa?
Cùng lúc đó, trong đám người, Lê Thần Vũ khẽ cười… anh đã đạt được mục đích rồi… nên xoay người rời đi…
Mắt Trần Xuân Độ bỗng ngưng đọng, nhìn bóng lưng Lê Thần Vũ.
Trong lòng Trần Xuân Độ chắn động… chợt vỡ lẽ… thêm dầu vào lửa… mượn dao giết người, mọi chuyện đều do Lê Thần Vũ sắp đặt.
Ngọc Vinh Hiên bắt giác trở thành quân cờ cho Lê Thần Vũ.
“Tên ngốc.” Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, cười mỉa.
Mặt Ngọc Vinh Hiên ảm đạm, nhìn Trần Xuân Độ, hiện lên sát khí vô tận.
Ngọc Vinh Hiên giơ hai tay lên vỗ ba tiếng… mấy bóng dáng tạo thành tường người kia bỗng bước tới, thu nhỏ một vòng.
Đây là… sự uy hiếp, Ngọc Vinh Hiên ngang nhiên cưỡng ép người khác, buộc mọi người phải rời khỏi phòng đổ thạch này.
Cuối cùng cậu chủ nhà họ Ngọc này không che giấu hành vi thô bạo trắng trợn nữa, mà muốn ra tay rồi.
Giờ Ngọc Vinh Hiên đã lộ rõ sự ngang ngược hống hách.
“Thật quá đáng!” Cuối cùng máy nhân vật máu mặt cũng không nhịn được nữa, tức giận đứng dậy rời đi.
Mặc dù bọn họ bị Ngọc Vinh Hiên chọc giận, nhưng bọn họ không hề dám ra tay ở đây… anh ta dẫn một nhóm người tới như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị ổn thỏa, còn bọn họ chỉ có mấy vệ sĩ thân cận, tất nhiên không dám đối chọi gay gắt với anh ta rồi.
Ngọc Vinh Hiên phớt lờ lửa giận của mấy nhân vật máu mặt, anh lạnh lùng dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, như con thú dữ bị chọc giận.
Trần Xuân Độ là cái gai trong lòng anh, anh sớm đã hạ quyết tâm, nhất định phải trừ khử anh ta trong đại hội đổ thạch, bằng bắt cứ giá nào.
Tên Nhĩ Đông Trần này, từ nhỏ đến lớn anh đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng bị sỉ nhục… vậy mà Trần Xuân Độ lại làm anh nhục nhã lớn như thế, tất nhiên anh ta sẽ không được chết tử tế.
Các nhân vật máu mặt lần lượt rời khỏi phòng đổ thạch, người trong phòng ngày càng ít, Ngọc Vinh Hiên dần nhếch miệng nở nụ cười đắc ý dữ tợn, anh đã tính toán rất lâu rồi, hôm nay anh tuyệt đối không để Nhĩ Đông Trần sống sót rời khỏi đây.
Trần Xuân Độ dứt khoát ngồi xuống ghé, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh không thể nhìn tiếp nữa, liền đứng dậy, giẫm giày cao gót tới chỗ anh, khẽ hỏi: “Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào, anh đã nghĩ ra cách nào chưa?”
Trần Xuân Độ lười biếng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, như thể không hề sợ Ngọc Vinh Hiên: “Còn có thể làm thế nào, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.”
“Anh!” Lê Kim Huyên thấy các nhân vật máu mặt đều rời đi, mấy bóng dáng tạo thành tường người kia giống hệt cỗ máy giết chóc hình người, làm cô không khỏi kinh hãi, cơ thể mềm mại khẽ run lên, hai chân cũng run lẫy bẩy.
Rõ ràng đã đối mặt với nguy hiểm rồi, nhưng tên này vẫn bình tĩnh như thế, anh chết đến nơi rồi vẫn không hoang mang à?
Tất nhiên Lê Kim Huyên không nhận ra, toàn bộ bắp thịt trên người Trần Xuân Độ đều trở nên căng cứng, khí thế toàn thân cũng lặng lẽ thay đồi.
“Trần Xuân Độ… Nhĩ Đông Trần…” Lúc này, trong đám người, một bóng người tự lẫm bẩm, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng dần trở nên thâm thúy.
“Thưa ngài, chúng ta cũng rời đi chứ?” Người bên cạnh cung kính hỏi.
Kinh nhìn Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên, lúc ánh mắt dừng trên người Trần Xuân Độ, thì khẽ nhíu mày, giọng điệu thâm thúy khó tả: “Ò, tôi muốn nhìn thấy trận quyết đấu công bằng, chứ không phải bắt công như lúc này… cậu hiểu chứ?”
Thuộc hạ bên cạnh rất thông minh, phản ứng lại ngay, cúi người khẽ đáp: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Thuộc hạ đó bước ra khỏi đám người, đi thẳng đến trước mặt MC mới ngừng lại, lạnh nhạt hỏi: “Thế này cũng xem là công bằng à?”
MC nhìn thuộc hạ đó đáp: “Đại hội đổ thạch nhà nước tuân theo nguyên tắc công bằng tuyệt đối…”
MC chưa kịp nói xong, đã bị thuộc hạ của Kinh cắt ngang: “Ông chủ nhà tôi cũng có chút hứng thú trong việc đồ thạch, ông ấy nói rồi, trận đổ thạch sinh tử này phải hủy bỏ, vì nó hoàn toàn bất công.”
“Ông chủ nhà cậu là thần thánh phương nào?” MC nghiêm mặt, hiện lên vẻ trịnh trọng, giọng điệu hơi dò hỏi.
“Ông không có tư cách để biết tên ông ấy.” Thuộc hạ đó bình tĩnh nhìn MC.
*Xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên thấy thuộc hạ đó xuất hiện, thì sửng sốt hỏi.
Trần Xuân Độ mở mắt ra nhìn tên thuộc hạ đó, ánh mắt bỗng lướt qua đám người.
Mà Kinh đã sớm rời đi rồi… Trần Xuân Độ liếc nhìn xong thì lắc đầu: “Anh cũng không rõ.”
“Nực cười, ông chủ nhà anh là ai mà nói cái gì là cái đó? Ngay cả tên cũng không dám báo.” Ngọc Vinh Hiên khinh thường cười khẩy.
Tên thuộc hạ đó quay đầu, bỗng nhìn Ngọc Vinh Hiên quát: “Câm mồm!”
“Nếu không có ông chủ nhà tôi, thì đại hội đồ thạch đừng hòng tổ chức ở Yên Kinh.” Thuộc hạ liếc nhìn đám người, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.
Kỳ Tín nghe xong câu này thì tim đập mạnh.
*Ở đây ông chủ nhà tôi chỉ có một cái tên… người khác đều gọi anh ấy là… Kinh.”
Anh ta là Kinh!
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên nhất thời cứng đờ, trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thuộc hạ kia.
Lúc nghe thấy cái tên này, cả người Ngọc Vinh Hiên không khỏi run lên, không biết từ lúc nào chân… đã không ngừng run rấy.
Mỗi nhân vật lớn có mặt tại đây đều sợ hãi, như nghe thấy chuyện gì đó không dám tin.
Giọng nói của thuộc hạ đó rất bình tĩnh, nhưng lúc truyền vào tai mỗi người lại như sét đánh ngang tai…
như sóng âm vô tận, vang vọng trong lòng mỗi người.
Mọi người đều bị cái tên này làm cho khiếp sợ… Kinh… Có lẽ người bình thường không biết cái tên này, nhưng có thể xuất hiện trong đồ thạch này, thì đâu có ai là người bình thường.
“Kinh? Không thể nào! Ông chủ nhà cậu là Kinh… sao lại tới đại hội đổ thạch?” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên như nghe thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, khàn giọng lùi về sau, quát lớn.
Ông ta vừa nói vừa run dữ dội, cuối cùng lao ra khỏi phòng đổ thạch.
“Nếu anh không tin thì có thể theo tôi đi gặp ông chủ của tôi.” Thuộc hạ đó quay đầu nhìn Ngọc Vinh Hiên.
Mặt Ngọc Vinh Hiên đầy sợ hãi… người run rẩy, bị dọa sợ đến mức làm rơi tách trà trong tay xuống sàn, cả người ngồi phịch xuống ghé, rồi mắt hết sức lực trượt dài xuống sàn.
Tất nhiên anh biết Kinh là ai… càng biết những lời anh mới nói sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào?
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên tái mét, tên thuộc hạ đó khinh thường anh, rồi nhìn MC, từ tốn hỏi: “Nếu là lời ông chủ nhà tôi nói thì có tác dụng không?”
“Có, tất nhiên là có rồi.”
MC nuốt nước miếng, mặt trắng bệch, điên cuồng gật đầu.
Lời Kinh nói… sao có thể không có tác dụng?
Kinh là ông trùm ở Yên Kinh, lời ông ta nói… chính là pháp tắc.
Một cái tên của ông ta có thể khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ.
“Tất nhiên lời ông ấy nói có tác dụng rồi… Trận đổ thạch sinh tử hủy bỏ.” MC cố gắng để mình bình tĩnh, sau một hồi thích ứng, thì phất tay, có gắng chống đỡ cơ thể đang run rầy vì sợ, rồi đứng trước mặt mà Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên, xé nát hai tờ giấy sinh tử mà họ đưa tới.
“Không…” Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy cảnh tượng này thì tim như bị dao cắt, anh đã dồn hết tâm tư để chiến thắng trận này… ai ngờ lại xảy ra biến cố như thế.
Sao anh có thể chấp nhận được, làm sao có thể?
Đây là thời cơ tốt nhát để trừ khử Trần Xuân Độ… mà cứ thế mắt đi.
Ngọc Vinh Hiên tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng không thể làm được gì, cơ thể sợ hãi run rấy… rồi phun ra một ngụm máu.
Anh bị tức đến mức hộc máu.
Trần Xuân Độ đứng dưới ánh đèn, từng ánh mắt đổ dồn lên người anh, mấy chuyên gia đó nghe thấy lời chế giễu khinh thường của anh, thì lạnh mặt, sắc mặt khó coi.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Ngọc Vinh Hiên, còn mấy chuyên gia kia thì nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.
Ông lão đại diện cho chuyên gia đó hừ lạnh, nhìn Trần Xuân Độ, mặt hiện lên vẻ tức giận: “Ý cậu là sao?
Chẳng lẽ máy người già chúng tôi lại đi nhận hồi lộ dưới tình huống hoàn toàn không quen biết?”
“Tôi đâu nói thế, là ông tự thừa nhận đấy chứ.” Trần Xuân Độ phả ra một làn khói, từ tốn nói.
“Họ Trần kia, thua là thua, đây là đỗ thạch sinh tử mà anh đã ký vào giấy sinh tử, nên anh đừng hòng chơi xấu nuốt lời.” Ngọc Vinh Hiên quát lạnh, mặt lạnh như sương, hiện lên vẻ đắc ý hồng hách.
“Đánh giá mà chuyên gia chúng tôi đưa ra là công bằng nhát.” Giọng điệu MC đứng bên cạnh cũng không vui, rõ ràng câu nói lúc nãy của Trần Xuân Độ đã làm ông ta cảm thấy anh đang sỉ nhục bọn họ.
“Trận đổ thạch sinh tử này, anh thua rồi.” Phục vụ bưng khay trà tới, Ngọc Vinh Hiên từ tốn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt chế giễu, như thú cưng của mình.
Trần Xuân Độ khẽ híp mắt nhìn Ngọc Vinh Hiên, Lê Kim Huyên ngồi sau Trần Xuân Độ nhíu chặt mày, bắt giác siết chặt nắm đấm.
“Tổng giám đốc Lê, cô đừng hoang mang, sẽ không sao đâu.” Tô Loan Loan đứng bên cạnh an ủi.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh, đáy lòng cô có một dự cảm mãnh liệt… tiếp theo sẽ có thay đổi nhanh chóng.
“Anh không chấp nhận kết quả này… cũng phải chấp nhận…” Bàn tay đang cầm tách trà của Ngọc Vinh Hiên dần dùng sức, rồi tách trà bằng ngọc tinh xảo trong tay anh ta… bỗng xuất hiện vết nứt.
Trên tách trà xuất hiện vết nứt… rồi rắc rắc… bỗng vỡ vụn.
“Mạng anh là của tôi!” Trong phòng đổ thạch lặng như tờ, mọi ánh mắt kinh hãi không dám tin đều đổ dồn lên người Ngọc Vinh Hiên.
Không ngờ Ngọc Vinh Hiên… thế hệ sau nhà họ Ngọc, lại nổi giận ở nơi này?
Không ít khách quý ở đây đều thầm run sợ, ngay cả mấy nhân vật máu mặt cũng không thể bình tĩnh, trong lòng hoàn toàn không gợn sóng trong bầu không khí như này.
“Xoảng!”
Ngọc Vinh Hiên buông tay, mảnh vỡ tách trà lần lượt rơi xuống sàn, tiếng rơi lanh lảnh vang vọng khắp phòng đổ thạch, truyền vào tai mỗi người.
Ngọc Vinh Hiên dữ tợn quát, cả người bộc phát ra luồng khí lạnh lẽo, làm người khác run sợ.
“Cộp cộp!”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng đồ thạch vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, đó là tiếng giày da va chạm với mặt gạch dưới sàn, rồi từng bóng người xuất hiện trước cửa, sải bước đi vào trong.
“Không!”
Lúc Lê Kim Huyên ngồi sau Trần Xuân Độ nhìn thấy cảnh tượng này, thì nhất thời biến sắc, đứng phắt dậy.
Từng bóng người xông vào phòng đồ thạch, chiếm giữ tứ phía, ai cũng hung ác… mặc vest đen đồng phục… giày đen, khắp người đều là sát khí lạnh lẽo, hình thành một bức tường người, bao vây toàn bộ người trong phòng đổ thạch… ngay cả cửa cũng có hai người cao lớn uy mãnh canh giữ.
Lúc này, cuối cùng cũng có nhiều người không thể bình tĩnh được nữa, dù nơi này có không ít nhân vật máu mặt, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi lạnh lùng chất vấn: “Ngọc Vinh Hiên, cậu định làm gì?”
“Ngọc Vinh Hiên, cậu định bắt chúng tôi à2”
Trong phòng đồ thạch xôn xào, vệ sĩ thân cận của mấy người nỗi tiếng đồng loạt xoay người, đối đầu với những bóng người hùng hồ này.
“Ngọc Vinh Hiên, cậu định làm gì?” MC khẽ biến sắc, lạnh lùng quát.
“Tôi không làm gì cả, các vị, tôi có chút chuyện riêng tư phải giải quyết, mong mọi người rời khỏi đây trước.” Ngọc Vinh Hiên nhếch miệng cười.
Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ung dung đứng đó, mặt còn hiện lên vẻ chế giễu sâu xa… cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa?
Cùng lúc đó, trong đám người, Lê Thần Vũ khẽ cười… anh đã đạt được mục đích rồi… nên xoay người rời đi…
Mắt Trần Xuân Độ bỗng ngưng đọng, nhìn bóng lưng Lê Thần Vũ.
Trong lòng Trần Xuân Độ chắn động… chợt vỡ lẽ… thêm dầu vào lửa… mượn dao giết người, mọi chuyện đều do Lê Thần Vũ sắp đặt.
Ngọc Vinh Hiên bắt giác trở thành quân cờ cho Lê Thần Vũ.
“Tên ngốc.” Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, cười mỉa.
Mặt Ngọc Vinh Hiên ảm đạm, nhìn Trần Xuân Độ, hiện lên sát khí vô tận.
Ngọc Vinh Hiên giơ hai tay lên vỗ ba tiếng… mấy bóng dáng tạo thành tường người kia bỗng bước tới, thu nhỏ một vòng.
Đây là… sự uy hiếp, Ngọc Vinh Hiên ngang nhiên cưỡng ép người khác, buộc mọi người phải rời khỏi phòng đổ thạch này.
Cuối cùng cậu chủ nhà họ Ngọc này không che giấu hành vi thô bạo trắng trợn nữa, mà muốn ra tay rồi.
Giờ Ngọc Vinh Hiên đã lộ rõ sự ngang ngược hống hách.
“Thật quá đáng!” Cuối cùng máy nhân vật máu mặt cũng không nhịn được nữa, tức giận đứng dậy rời đi.
Mặc dù bọn họ bị Ngọc Vinh Hiên chọc giận, nhưng bọn họ không hề dám ra tay ở đây… anh ta dẫn một nhóm người tới như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị ổn thỏa, còn bọn họ chỉ có mấy vệ sĩ thân cận, tất nhiên không dám đối chọi gay gắt với anh ta rồi.
Ngọc Vinh Hiên phớt lờ lửa giận của mấy nhân vật máu mặt, anh lạnh lùng dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, như con thú dữ bị chọc giận.
Trần Xuân Độ là cái gai trong lòng anh, anh sớm đã hạ quyết tâm, nhất định phải trừ khử anh ta trong đại hội đổ thạch, bằng bắt cứ giá nào.
Tên Nhĩ Đông Trần này, từ nhỏ đến lớn anh đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng bị sỉ nhục… vậy mà Trần Xuân Độ lại làm anh nhục nhã lớn như thế, tất nhiên anh ta sẽ không được chết tử tế.
Các nhân vật máu mặt lần lượt rời khỏi phòng đổ thạch, người trong phòng ngày càng ít, Ngọc Vinh Hiên dần nhếch miệng nở nụ cười đắc ý dữ tợn, anh đã tính toán rất lâu rồi, hôm nay anh tuyệt đối không để Nhĩ Đông Trần sống sót rời khỏi đây.
Trần Xuân Độ dứt khoát ngồi xuống ghé, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh không thể nhìn tiếp nữa, liền đứng dậy, giẫm giày cao gót tới chỗ anh, khẽ hỏi: “Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào, anh đã nghĩ ra cách nào chưa?”
Trần Xuân Độ lười biếng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, như thể không hề sợ Ngọc Vinh Hiên: “Còn có thể làm thế nào, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.”
“Anh!” Lê Kim Huyên thấy các nhân vật máu mặt đều rời đi, mấy bóng dáng tạo thành tường người kia giống hệt cỗ máy giết chóc hình người, làm cô không khỏi kinh hãi, cơ thể mềm mại khẽ run lên, hai chân cũng run lẫy bẩy.
Rõ ràng đã đối mặt với nguy hiểm rồi, nhưng tên này vẫn bình tĩnh như thế, anh chết đến nơi rồi vẫn không hoang mang à?
Tất nhiên Lê Kim Huyên không nhận ra, toàn bộ bắp thịt trên người Trần Xuân Độ đều trở nên căng cứng, khí thế toàn thân cũng lặng lẽ thay đồi.
“Trần Xuân Độ… Nhĩ Đông Trần…” Lúc này, trong đám người, một bóng người tự lẫm bẩm, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng dần trở nên thâm thúy.
“Thưa ngài, chúng ta cũng rời đi chứ?” Người bên cạnh cung kính hỏi.
Kinh nhìn Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên, lúc ánh mắt dừng trên người Trần Xuân Độ, thì khẽ nhíu mày, giọng điệu thâm thúy khó tả: “Ò, tôi muốn nhìn thấy trận quyết đấu công bằng, chứ không phải bắt công như lúc này… cậu hiểu chứ?”
Thuộc hạ bên cạnh rất thông minh, phản ứng lại ngay, cúi người khẽ đáp: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Thuộc hạ đó bước ra khỏi đám người, đi thẳng đến trước mặt MC mới ngừng lại, lạnh nhạt hỏi: “Thế này cũng xem là công bằng à?”
MC nhìn thuộc hạ đó đáp: “Đại hội đổ thạch nhà nước tuân theo nguyên tắc công bằng tuyệt đối…”
MC chưa kịp nói xong, đã bị thuộc hạ của Kinh cắt ngang: “Ông chủ nhà tôi cũng có chút hứng thú trong việc đồ thạch, ông ấy nói rồi, trận đổ thạch sinh tử này phải hủy bỏ, vì nó hoàn toàn bất công.”
“Ông chủ nhà cậu là thần thánh phương nào?” MC nghiêm mặt, hiện lên vẻ trịnh trọng, giọng điệu hơi dò hỏi.
“Ông không có tư cách để biết tên ông ấy.” Thuộc hạ đó bình tĩnh nhìn MC.
*Xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên thấy thuộc hạ đó xuất hiện, thì sửng sốt hỏi.
Trần Xuân Độ mở mắt ra nhìn tên thuộc hạ đó, ánh mắt bỗng lướt qua đám người.
Mà Kinh đã sớm rời đi rồi… Trần Xuân Độ liếc nhìn xong thì lắc đầu: “Anh cũng không rõ.”
“Nực cười, ông chủ nhà anh là ai mà nói cái gì là cái đó? Ngay cả tên cũng không dám báo.” Ngọc Vinh Hiên khinh thường cười khẩy.
Tên thuộc hạ đó quay đầu, bỗng nhìn Ngọc Vinh Hiên quát: “Câm mồm!”
“Nếu không có ông chủ nhà tôi, thì đại hội đồ thạch đừng hòng tổ chức ở Yên Kinh.” Thuộc hạ liếc nhìn đám người, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.
Kỳ Tín nghe xong câu này thì tim đập mạnh.
*Ở đây ông chủ nhà tôi chỉ có một cái tên… người khác đều gọi anh ấy là… Kinh.”
Anh ta là Kinh!
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên nhất thời cứng đờ, trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thuộc hạ kia.
Lúc nghe thấy cái tên này, cả người Ngọc Vinh Hiên không khỏi run lên, không biết từ lúc nào chân… đã không ngừng run rấy.
Mỗi nhân vật lớn có mặt tại đây đều sợ hãi, như nghe thấy chuyện gì đó không dám tin.
Giọng nói của thuộc hạ đó rất bình tĩnh, nhưng lúc truyền vào tai mỗi người lại như sét đánh ngang tai…
như sóng âm vô tận, vang vọng trong lòng mỗi người.
Mọi người đều bị cái tên này làm cho khiếp sợ… Kinh… Có lẽ người bình thường không biết cái tên này, nhưng có thể xuất hiện trong đồ thạch này, thì đâu có ai là người bình thường.
“Kinh? Không thể nào! Ông chủ nhà cậu là Kinh… sao lại tới đại hội đổ thạch?” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên như nghe thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, khàn giọng lùi về sau, quát lớn.
Ông ta vừa nói vừa run dữ dội, cuối cùng lao ra khỏi phòng đổ thạch.
“Nếu anh không tin thì có thể theo tôi đi gặp ông chủ của tôi.” Thuộc hạ đó quay đầu nhìn Ngọc Vinh Hiên.
Mặt Ngọc Vinh Hiên đầy sợ hãi… người run rẩy, bị dọa sợ đến mức làm rơi tách trà trong tay xuống sàn, cả người ngồi phịch xuống ghé, rồi mắt hết sức lực trượt dài xuống sàn.
Tất nhiên anh biết Kinh là ai… càng biết những lời anh mới nói sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào?
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên tái mét, tên thuộc hạ đó khinh thường anh, rồi nhìn MC, từ tốn hỏi: “Nếu là lời ông chủ nhà tôi nói thì có tác dụng không?”
“Có, tất nhiên là có rồi.”
MC nuốt nước miếng, mặt trắng bệch, điên cuồng gật đầu.
Lời Kinh nói… sao có thể không có tác dụng?
Kinh là ông trùm ở Yên Kinh, lời ông ta nói… chính là pháp tắc.
Một cái tên của ông ta có thể khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ.
“Tất nhiên lời ông ấy nói có tác dụng rồi… Trận đổ thạch sinh tử hủy bỏ.” MC cố gắng để mình bình tĩnh, sau một hồi thích ứng, thì phất tay, có gắng chống đỡ cơ thể đang run rầy vì sợ, rồi đứng trước mặt mà Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên, xé nát hai tờ giấy sinh tử mà họ đưa tới.
“Không…” Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy cảnh tượng này thì tim như bị dao cắt, anh đã dồn hết tâm tư để chiến thắng trận này… ai ngờ lại xảy ra biến cố như thế.
Sao anh có thể chấp nhận được, làm sao có thể?
Đây là thời cơ tốt nhát để trừ khử Trần Xuân Độ… mà cứ thế mắt đi.
Ngọc Vinh Hiên tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng không thể làm được gì, cơ thể sợ hãi run rấy… rồi phun ra một ngụm máu.
Anh bị tức đến mức hộc máu.