Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
CHƯƠNG 306: CHỌC GIẬN TÔI HẬU QUẢ RÁT NGHIÊM TRỌNG!
“Tìm kỹ nhé.” Lê Kim Huyên nói, cô không ngừng hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Tô Loan Loan gật đầu, nhìn khắp bốn phía, cẩn thận dò tìm mỗi một ngóc ngách trong phòng khách, không bỏ qua một dấu vết nào.
Đột nhiên cô ta híp mắt lại, nhìn về một phía rồi hô to lên: “Tổng giám đốc Lê, chị qua đây xem này.”
Lê Kim Huyên đi giày cao gót, vội vã đi đến bên cạnh Tô Loan Loan. Cô ta đang chỉ vào một vũng máu trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lê, chị nhìn đi, nơi này có vết máu.”
Lê Kim Huyên ngồi xổm xuống, cần thận quan sát vệt máu này. Khuôn mặt cô trở nên vô cùng tái nhợt, bàn tay ngọc ngà không ngừng run rấy!
Cô không dám tin… nhưng vũng máu này lại hiện rõ mồn một trước mặt cô.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm không may, càng lúc càng mãnh liệt khiến tim cô đập nhanh hơn, càng thêm lo lắng.
“Vết máu nhỏ giọt đến bệ cửa sổ… hẳn là anh ta đã nhảy ra ngoài từ bệ cửa sổ.” Tô Loan Loan không uỗng là xuất thân từ bộ độ đặc chiến, dù là tư duy hay năng lực quan sát đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
“Chỉ là…” Không lâu sau đó, Tô Loan Loan lại hơi chần chừ: “Nếu anh ta nhảy xuống, hẳn là sẽ có các dầu vết khác như dấu chân chẳng hạn… Nhưng nơi này chỉ có thủy tinh vỡ, không hề đề lại dấu vét nào…” Tô Loan Loan ngẫm nghĩ nói.
“Nhảy xuống…” Lê Kim Huyên đi tới bên cạnh cửa số, nhìn ra bên ngoài. Nơi này cách mặt đất mấy chục mét, nếu nhảy xuống, nhất định sẽ chết!
Lê Kim Huyên lạnh lẽo cối lòng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhìn xuống dưới tầng, đôi môi đỏ hơi run rẫy, không thể nào khống chế bản thân.
“Tổng giám đốc, chị không nên sốt ruột, còn chưa tìm thấy xác nữa, những chuyện này đều khó mà nói trước được.” Tô Loan Loan thấy Lê Kim Huyên kích động đến mức không nói nên lời thì vội vã an ủi cô.
“Nhất định phải tìm được xác, tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau thương của Lê Kim Huyên toát ra vẻ kiên định. Dù anh có chết thật rồi cô cũng phải mang anh toàn thây trở về thành phố T, sau đó chôn cất!
“Được.” Tô Loan Loan đáp lời. Tuy là nói vậy nhưng cô ta vẫn quét mắt nhìn cả căn phòng này, trong mắt toát ra vẻ nghỉ ngờ lẫn ngạc nhiên.
Đương nhiên là còn vài chỉ tiết cô ta không nói với Lê Kim Huyên. Theo suy đoán của cô ta thì nơi này đã xảy ra một trận đánh vô cùng kịch liệt, khắp nơi đều là dấu vét xô xát và phá hoại của cuộc ầu đả này!
Mà thân phận của Trần Xuân Độ vô cùng thần bí, theo lý thì anh mạnh đến mức khó mà áng chừng được, không thể chết dễ dàng như vậy.
“Báo cảnh sát, nhất định phải điều tra ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ mọng nói.
“Báo cảnh sát làm gì, nếu lo cho tôi như vậy thì gọi điện cho tôi là được rồi, không phải sao?”
Đúng lúc này, từ phía cửa nhà sau lưng Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, giữa hành lang tràn ngập mùi máu tanh truyền đến một giọng nói vô cùng lưu manh.
Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên, khuôn mặt xinh đẹp cứng lại trong chốc lát rồi toát ra vẻ vui mừng khó tin… Giọng nói này, cô quá quen thuộc! Ngoài Trần Xuân Độ ra, còn có ai sở hữu chất giọng lưu manh này nữa?
Mà bình thường, ngữ khí mà cô ghét ra mặt bây giờ lại khiến cô cảm thấy quen thuộc và thân thiết như vậy, thậm chí còn khiến cõi lòng cô như có một dòng nước ấm tuôn trào.
Tô Loan Loan lập tức nhìn về phía cửa nhà, nơi đó có một bóng người đút tay túi quần, đi từ bên ngoài vào.
Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ thì hòn đá nặng trĩu treo trong lòng mới được buông xuống.
Đúng là tên này chưa chết! Lê Kim Huyên biết mạng người này ngoan cường như mạng gián vậy, sao có thể chết dễ dàng như vậy!
Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, bình tĩnh bước vào phòng. Khung cảnh máu me ngoài hành lang hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh. Anh vẫn ung dung như vậy khiến Lê Kim Huyên nghỉ ngờ anh có phải là người hay không!
Người bình thường nhìn thấy cảnh máu me giống địa ngục như vậy hai chân không mềm nhũn, không nôn mới là lạ!
Rốt cuộc thì tâm lý anh mạnh mẽ đến mức nào mới có thể bình tĩnh như vậy?
Sau khi Trần Xuân Độ đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, vẻ mặt cô đã bớt lo lắng hơn rất nhiều. Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giải thích đi?”
Trần Xuân Độ liếc cô rồi lại quét mắt nhìn quanh nhà, ngơ ngác hỏi: “Tổng giám đốc, giải thích cái gì?”
Lê Kim Huyên nhanh chóng giấu nhẹm đi sự lo lắng của cô, giờ phút này, cô khoanh tay trước ngực, nhướn mi nói: “Giải thích cái gỉ? Anh nói xem? Đương nhiên là vì sao nơi này lại biến thành như vậy!”
Giọng nói của cô lạnh băng nhưng vẫn tràn đầy từ tính như cũ. Cô nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt ẩn chứa sự giận dữ: “Mau nói!”
Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, mỉm cười xấu hổ: “Haizz, hóa ra là chuyện này à…Tổng giám đốc, hiểu lầm rồi, tôi cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.”
Lê Kim Huyên nghiêm mặt, vẻ mặt có mấy phần giễu cọt: “Anh cũng không biết? Không lẽ bảo tôi hỏi không khí?”
“Nếu anh không nói thật, giờ tôi lập tức nói với ba tôi, đuổi anh ra khỏi nhà họ Lê, sau này anh đừng hòng bước chân vào cửa lớn nhà họ Lê nữa!” Lê Kim Huyên đột nhiên lạnh mặt, chậm rãi nói tửng chữ một.
Trần Xuân Độ mỉm cười lúng túng, nghiêm mặt giải thích: “Được, tôi nói, tôi nói là được chứ gì…”
Trần Xuân Độ nói, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan cùng nhíu mày. Mà trái tim Lê Kim Huyên lại đập nhanh thình thịch, ánh mắt cô nhìn anh cũng vô thức thay đổi.
Tô Loan Loan cau mày: “Ý anh là có người muốn giết anh, sau đó có một người thần bí xuất hiện, bảo anh ra ngoài, rồi hai người đó đánh nhau trong phòng?”
Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên lại im lặng không nói gì… Lời nói như vậy chỉ có thể lửa gạt trẻ con, không có bất cứ bằng chứng cụ thể nào, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng một cách khó hiểu.
Vì cô đã từng tận mắt nhìn thấy người thần bí kia… người thần bí kia hơi thở mạnh mẽ, hoàn toàn không phải kiểu người như Trần Xuân Độ có thể so sánh được… Mà trước đó người thần bí này cũng trùng hợp xuất hiện không ít lần, nên lần này Lê Kim Huyên chẳng có lý do gì không tin tưởng cả.
“Ai muốn giết anh?” Tô Loan Loan hỏi.
*Tôi không biết, người đó tự xưng là trưởng lão nhà họ Ngọc gì đó gì đó.” Trần Xuân Độ mù mờ nói. Mà Lê Kim Huyên lại co rụt con ngươi ngay tức khắc, vẻ mặt cô lập tức thay đổi. Thế mà là nhà họ Ngọc muốn giết bọn họ… ngoài Ngọc Vinh Hiên xúi giục ra thì còn ai khác nữa!
Ngọc Vinh Hiên! Thế mà lại là Ngọc Vinh Hiên! Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên căng thẳng, Ngọc Vinh Hiên đã xúi giục trưởng lão nhà họ Ngọc ra tay với bọn họ, điều này đã đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ và nhà họ Ngọc đã trở nên xấu đi, e rằng không thể giải quyết trong hòa bình rồi.
Cô quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy vết máu trên bệ cửa số thì giật mình trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy ai thắng không?”
Trần Xuân Độ ngắn người, sau đó mờ mịt lắc đầu: “Người cứu tôi bảo tôi nhanh chóng rời khỏi đây, tôi chỉ làm theo.”
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, hận rèn sắt không thành thép. Cô lắc đầu, không kiên nhẫn xua tay: “Ra ngoài đỉ.”
Trần Xuân Độ xoay người rời khỏi, không ai có thể nhìn thấy khi đó khóe môi anh đã cong lên.
Chỉ có Tô Loan Loan nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, ngẫm nghĩ.
Sau khi Trần Xuân Độ rời khỏi phòng, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vết máu loang lỗ trong phòng, im lặng suy nghĩ. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng và nghiêm túc.
Cô biết người thần bí kia rất giỏi, nhưng nhà họ Ngọc là dòng họ đỗ thạch, lịch sử lâu đời. Trưởng lão nhà họ Ngọc cũng rất mạnh mẽ. Giữa hai người này, ai mạnh ai yếu, Lê Kim Huyên là người ngoài nghề, khó mà đoán được.
Những vết máu này, cô hoàn toàn không biết nó thuộc về ai, cô không khỏi ngầm lo lắng cho người thần bí kia.
Lê Kim Huyên ở lại trong phòng một lát rồi mới bảo Tô Loan Loan báo cảnh sát. Bản thân cô thì rời khỏi phòng, thấy Trần Xuân Độ đang cung kính đứng canh chừng ở ngoài cửa thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh.
Trần Xuân Độ canh chừng ở ngoài cửa, trên mặt còn treo nụ cười lấy lòng, rất giống chó canh cửa.
Tuy là vừa nãy Lê Kim Huyên đã nhìn thấy cảnh máu me này rồi nhưng khi nhìn lại lần nữa, cô vẫn cảm thấy không thoải mái, gương mặt xinh đẹp tái nhọt, hít thở dồn dập.
Lúc này, Trần Xuân Độ vô cùng chân chó chạy tới, đỡ cô đi qua rất nhiều xác chết mới đi tới trước cửa phòng đã đặt trước.
Sau khi mở cửa phòng ra, Lê Kim Huyên lập tức vọt vào nhà vệ sinh. Không bao lâu sau tiếng nôn mửa mơ hồ truyền ra ngoài.
Trần Xuân Độ đứng ngoài cửa phòng, cứ nghĩ đến tổng giám đốc nữ thần ngày thường mạnh mẽ giờ lại đang điên cuồng nôn mửa trong nhà vệ sinh… không khỏi cười ha ha.
Sau khi Lê Kim Huyên bước ra ngoài, Trần Xuân Độ đưa cô một ly nước ấm.
“Anh ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh một lát.”
Trần Xuân Độ đáp lời, rót thêm cho cô một cốc trà nóng rồi mới rời khỏi phòng.
“Rốt cuộc thì người thần bí kia có tồn tại thật không?”
Trần Xuân Độ vừa đóng cửa phòng thì giọng nói của Tô Loan Loan đã vang lên ngay sau lưng.
Bàn tay nắm chìa khóa của Trần Xuân Độ hơi khựng lại. Tô Loan Loan đứng sau lưng anh, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe tiếng nói: “Tôi chỉ tìm thấy dấu chân của hai người ở hiện trường.
Nhưng theo lời anh nói, dấu chân của người thứ ba đi đâu rồi?”
Trần Xuân Độ xoay người lại, Tô Loan Loan nhìn anh: “Tôi cả gan suy đoán người thần bí đó là anh, đúng không?”
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, vẫn giống hệt thường ngày, thậm chí còn không dao động mảy may.
Giống như việc Tô Loan Loan nói không hề liên quan tới anh.
“Thân phận của anh thần bí như vậy, khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.” Tô Loan Loan nhìn anh, giải thích bổ sung.
Trần Xuân Độ nhìn cô ta, khóe miệng hơi cong lên: “Nếu tôi là người thần bí trong truyền thuyết kia, cô cảm thấy Kim Huyên sẽ không phát hiện ra chắc?”
Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, đơn giản mà hiệu quả khiến Tô Loan Loan lập tức á khẩu không trả lời được.
Anh nhìn Tô Loan Loan, lời ít ý nhiều nói: “Có một vài việc, không biết thì tốt hơn. Biết quá nhiều không có gì tốt.”
Anh nói xong thì nhả ra một vòng khói, xoay người đi về phía thang máy ở cuối hành lang.
Tô Loan Loan nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt lóe lên, không ai có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Trước cửa khách sạn, Trần Xuân Độ đi thẳng ra cửa, liếc nhìn xác chết của một trưởng lão nằm trên đất.
Anh ngồi xổm xuống lục lọi một lát đã mò được một cái điện thoại từ trên người ông ta.
Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, chỉ qua một lát đã mở được khóa màn hình. Anh mở lịch sử cuộc gọi ra, thấy tên Ngọc Vinh Hiên.
Ánh mắt anh nháy mắt trở nên lạnh lẽo, anh bấm gọi đi, chậm rãi nói với đầu bên kia điện thoại: “Tôi khuyên mấy người, không nên khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi… đây là lời cảnh cáo… nếu tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đáy.”
Trần Xuân Độ nói xong thì chụp một tắm ảnh xác chết của trưởng lão.
Lúc này, ở trong phòng tổng thống trong một khách sạn năm sao cao cấp, Ngọc Vinh Hiên đang đứng bên cửa số, tay lắc ly rượu cổ cao, Lafite thượng hạng không ngừng sóng sánh trong ly. Thi thoảng anh ta lại nhấp một ngụm rượu, nhíu mày.
“Rượu Tây… Lafite, cũng chỉ vậy mà thôi… Ngắt lá cây thiết quan âm mẹ kia pha trà cho tôi, tôi vẫn quen uống trà hơn.”
Ngọc Vinh Hiên đặt ly rượu xuống, ung dung nói.
Anh ta vừa nói dứt lời thì điện thoại để trên bàn lập tức rung lên!
Ngọc Vinh Hiên liếc nhìn, phát hiện là do trưởng lão gọi đến. Anh ta lộ vẻ vui mừng, thường thì gọi tới thế này đều chứng tỏ có tin tốt.
Cuộc điện thoại này đã nói rõ ràng trưởng lão đã giết được đôi nam nữ chết tiệt kia rồi.
Ngọc Vinh Hiên cười lạnh, nhắn nghe.
Nhưng sau khi anh ta bắm nghe điện thoại, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi.
“Tìm kỹ nhé.” Lê Kim Huyên nói, cô không ngừng hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Tô Loan Loan gật đầu, nhìn khắp bốn phía, cẩn thận dò tìm mỗi một ngóc ngách trong phòng khách, không bỏ qua một dấu vết nào.
Đột nhiên cô ta híp mắt lại, nhìn về một phía rồi hô to lên: “Tổng giám đốc Lê, chị qua đây xem này.”
Lê Kim Huyên đi giày cao gót, vội vã đi đến bên cạnh Tô Loan Loan. Cô ta đang chỉ vào một vũng máu trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lê, chị nhìn đi, nơi này có vết máu.”
Lê Kim Huyên ngồi xổm xuống, cần thận quan sát vệt máu này. Khuôn mặt cô trở nên vô cùng tái nhợt, bàn tay ngọc ngà không ngừng run rấy!
Cô không dám tin… nhưng vũng máu này lại hiện rõ mồn một trước mặt cô.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm không may, càng lúc càng mãnh liệt khiến tim cô đập nhanh hơn, càng thêm lo lắng.
“Vết máu nhỏ giọt đến bệ cửa sổ… hẳn là anh ta đã nhảy ra ngoài từ bệ cửa sổ.” Tô Loan Loan không uỗng là xuất thân từ bộ độ đặc chiến, dù là tư duy hay năng lực quan sát đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
“Chỉ là…” Không lâu sau đó, Tô Loan Loan lại hơi chần chừ: “Nếu anh ta nhảy xuống, hẳn là sẽ có các dầu vết khác như dấu chân chẳng hạn… Nhưng nơi này chỉ có thủy tinh vỡ, không hề đề lại dấu vét nào…” Tô Loan Loan ngẫm nghĩ nói.
“Nhảy xuống…” Lê Kim Huyên đi tới bên cạnh cửa số, nhìn ra bên ngoài. Nơi này cách mặt đất mấy chục mét, nếu nhảy xuống, nhất định sẽ chết!
Lê Kim Huyên lạnh lẽo cối lòng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhìn xuống dưới tầng, đôi môi đỏ hơi run rẫy, không thể nào khống chế bản thân.
“Tổng giám đốc, chị không nên sốt ruột, còn chưa tìm thấy xác nữa, những chuyện này đều khó mà nói trước được.” Tô Loan Loan thấy Lê Kim Huyên kích động đến mức không nói nên lời thì vội vã an ủi cô.
“Nhất định phải tìm được xác, tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau thương của Lê Kim Huyên toát ra vẻ kiên định. Dù anh có chết thật rồi cô cũng phải mang anh toàn thây trở về thành phố T, sau đó chôn cất!
“Được.” Tô Loan Loan đáp lời. Tuy là nói vậy nhưng cô ta vẫn quét mắt nhìn cả căn phòng này, trong mắt toát ra vẻ nghỉ ngờ lẫn ngạc nhiên.
Đương nhiên là còn vài chỉ tiết cô ta không nói với Lê Kim Huyên. Theo suy đoán của cô ta thì nơi này đã xảy ra một trận đánh vô cùng kịch liệt, khắp nơi đều là dấu vét xô xát và phá hoại của cuộc ầu đả này!
Mà thân phận của Trần Xuân Độ vô cùng thần bí, theo lý thì anh mạnh đến mức khó mà áng chừng được, không thể chết dễ dàng như vậy.
“Báo cảnh sát, nhất định phải điều tra ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ mọng nói.
“Báo cảnh sát làm gì, nếu lo cho tôi như vậy thì gọi điện cho tôi là được rồi, không phải sao?”
Đúng lúc này, từ phía cửa nhà sau lưng Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, giữa hành lang tràn ngập mùi máu tanh truyền đến một giọng nói vô cùng lưu manh.
Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên, khuôn mặt xinh đẹp cứng lại trong chốc lát rồi toát ra vẻ vui mừng khó tin… Giọng nói này, cô quá quen thuộc! Ngoài Trần Xuân Độ ra, còn có ai sở hữu chất giọng lưu manh này nữa?
Mà bình thường, ngữ khí mà cô ghét ra mặt bây giờ lại khiến cô cảm thấy quen thuộc và thân thiết như vậy, thậm chí còn khiến cõi lòng cô như có một dòng nước ấm tuôn trào.
Tô Loan Loan lập tức nhìn về phía cửa nhà, nơi đó có một bóng người đút tay túi quần, đi từ bên ngoài vào.
Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ thì hòn đá nặng trĩu treo trong lòng mới được buông xuống.
Đúng là tên này chưa chết! Lê Kim Huyên biết mạng người này ngoan cường như mạng gián vậy, sao có thể chết dễ dàng như vậy!
Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, bình tĩnh bước vào phòng. Khung cảnh máu me ngoài hành lang hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh. Anh vẫn ung dung như vậy khiến Lê Kim Huyên nghỉ ngờ anh có phải là người hay không!
Người bình thường nhìn thấy cảnh máu me giống địa ngục như vậy hai chân không mềm nhũn, không nôn mới là lạ!
Rốt cuộc thì tâm lý anh mạnh mẽ đến mức nào mới có thể bình tĩnh như vậy?
Sau khi Trần Xuân Độ đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, vẻ mặt cô đã bớt lo lắng hơn rất nhiều. Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giải thích đi?”
Trần Xuân Độ liếc cô rồi lại quét mắt nhìn quanh nhà, ngơ ngác hỏi: “Tổng giám đốc, giải thích cái gì?”
Lê Kim Huyên nhanh chóng giấu nhẹm đi sự lo lắng của cô, giờ phút này, cô khoanh tay trước ngực, nhướn mi nói: “Giải thích cái gỉ? Anh nói xem? Đương nhiên là vì sao nơi này lại biến thành như vậy!”
Giọng nói của cô lạnh băng nhưng vẫn tràn đầy từ tính như cũ. Cô nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt ẩn chứa sự giận dữ: “Mau nói!”
Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, mỉm cười xấu hổ: “Haizz, hóa ra là chuyện này à…Tổng giám đốc, hiểu lầm rồi, tôi cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.”
Lê Kim Huyên nghiêm mặt, vẻ mặt có mấy phần giễu cọt: “Anh cũng không biết? Không lẽ bảo tôi hỏi không khí?”
“Nếu anh không nói thật, giờ tôi lập tức nói với ba tôi, đuổi anh ra khỏi nhà họ Lê, sau này anh đừng hòng bước chân vào cửa lớn nhà họ Lê nữa!” Lê Kim Huyên đột nhiên lạnh mặt, chậm rãi nói tửng chữ một.
Trần Xuân Độ mỉm cười lúng túng, nghiêm mặt giải thích: “Được, tôi nói, tôi nói là được chứ gì…”
Trần Xuân Độ nói, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan cùng nhíu mày. Mà trái tim Lê Kim Huyên lại đập nhanh thình thịch, ánh mắt cô nhìn anh cũng vô thức thay đổi.
Tô Loan Loan cau mày: “Ý anh là có người muốn giết anh, sau đó có một người thần bí xuất hiện, bảo anh ra ngoài, rồi hai người đó đánh nhau trong phòng?”
Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên lại im lặng không nói gì… Lời nói như vậy chỉ có thể lửa gạt trẻ con, không có bất cứ bằng chứng cụ thể nào, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng một cách khó hiểu.
Vì cô đã từng tận mắt nhìn thấy người thần bí kia… người thần bí kia hơi thở mạnh mẽ, hoàn toàn không phải kiểu người như Trần Xuân Độ có thể so sánh được… Mà trước đó người thần bí này cũng trùng hợp xuất hiện không ít lần, nên lần này Lê Kim Huyên chẳng có lý do gì không tin tưởng cả.
“Ai muốn giết anh?” Tô Loan Loan hỏi.
*Tôi không biết, người đó tự xưng là trưởng lão nhà họ Ngọc gì đó gì đó.” Trần Xuân Độ mù mờ nói. Mà Lê Kim Huyên lại co rụt con ngươi ngay tức khắc, vẻ mặt cô lập tức thay đổi. Thế mà là nhà họ Ngọc muốn giết bọn họ… ngoài Ngọc Vinh Hiên xúi giục ra thì còn ai khác nữa!
Ngọc Vinh Hiên! Thế mà lại là Ngọc Vinh Hiên! Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên căng thẳng, Ngọc Vinh Hiên đã xúi giục trưởng lão nhà họ Ngọc ra tay với bọn họ, điều này đã đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ và nhà họ Ngọc đã trở nên xấu đi, e rằng không thể giải quyết trong hòa bình rồi.
Cô quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy vết máu trên bệ cửa số thì giật mình trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy ai thắng không?”
Trần Xuân Độ ngắn người, sau đó mờ mịt lắc đầu: “Người cứu tôi bảo tôi nhanh chóng rời khỏi đây, tôi chỉ làm theo.”
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, hận rèn sắt không thành thép. Cô lắc đầu, không kiên nhẫn xua tay: “Ra ngoài đỉ.”
Trần Xuân Độ xoay người rời khỏi, không ai có thể nhìn thấy khi đó khóe môi anh đã cong lên.
Chỉ có Tô Loan Loan nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, ngẫm nghĩ.
Sau khi Trần Xuân Độ rời khỏi phòng, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vết máu loang lỗ trong phòng, im lặng suy nghĩ. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng và nghiêm túc.
Cô biết người thần bí kia rất giỏi, nhưng nhà họ Ngọc là dòng họ đỗ thạch, lịch sử lâu đời. Trưởng lão nhà họ Ngọc cũng rất mạnh mẽ. Giữa hai người này, ai mạnh ai yếu, Lê Kim Huyên là người ngoài nghề, khó mà đoán được.
Những vết máu này, cô hoàn toàn không biết nó thuộc về ai, cô không khỏi ngầm lo lắng cho người thần bí kia.
Lê Kim Huyên ở lại trong phòng một lát rồi mới bảo Tô Loan Loan báo cảnh sát. Bản thân cô thì rời khỏi phòng, thấy Trần Xuân Độ đang cung kính đứng canh chừng ở ngoài cửa thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh.
Trần Xuân Độ canh chừng ở ngoài cửa, trên mặt còn treo nụ cười lấy lòng, rất giống chó canh cửa.
Tuy là vừa nãy Lê Kim Huyên đã nhìn thấy cảnh máu me này rồi nhưng khi nhìn lại lần nữa, cô vẫn cảm thấy không thoải mái, gương mặt xinh đẹp tái nhọt, hít thở dồn dập.
Lúc này, Trần Xuân Độ vô cùng chân chó chạy tới, đỡ cô đi qua rất nhiều xác chết mới đi tới trước cửa phòng đã đặt trước.
Sau khi mở cửa phòng ra, Lê Kim Huyên lập tức vọt vào nhà vệ sinh. Không bao lâu sau tiếng nôn mửa mơ hồ truyền ra ngoài.
Trần Xuân Độ đứng ngoài cửa phòng, cứ nghĩ đến tổng giám đốc nữ thần ngày thường mạnh mẽ giờ lại đang điên cuồng nôn mửa trong nhà vệ sinh… không khỏi cười ha ha.
Sau khi Lê Kim Huyên bước ra ngoài, Trần Xuân Độ đưa cô một ly nước ấm.
“Anh ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh một lát.”
Trần Xuân Độ đáp lời, rót thêm cho cô một cốc trà nóng rồi mới rời khỏi phòng.
“Rốt cuộc thì người thần bí kia có tồn tại thật không?”
Trần Xuân Độ vừa đóng cửa phòng thì giọng nói của Tô Loan Loan đã vang lên ngay sau lưng.
Bàn tay nắm chìa khóa của Trần Xuân Độ hơi khựng lại. Tô Loan Loan đứng sau lưng anh, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe tiếng nói: “Tôi chỉ tìm thấy dấu chân của hai người ở hiện trường.
Nhưng theo lời anh nói, dấu chân của người thứ ba đi đâu rồi?”
Trần Xuân Độ xoay người lại, Tô Loan Loan nhìn anh: “Tôi cả gan suy đoán người thần bí đó là anh, đúng không?”
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, vẫn giống hệt thường ngày, thậm chí còn không dao động mảy may.
Giống như việc Tô Loan Loan nói không hề liên quan tới anh.
“Thân phận của anh thần bí như vậy, khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.” Tô Loan Loan nhìn anh, giải thích bổ sung.
Trần Xuân Độ nhìn cô ta, khóe miệng hơi cong lên: “Nếu tôi là người thần bí trong truyền thuyết kia, cô cảm thấy Kim Huyên sẽ không phát hiện ra chắc?”
Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, đơn giản mà hiệu quả khiến Tô Loan Loan lập tức á khẩu không trả lời được.
Anh nhìn Tô Loan Loan, lời ít ý nhiều nói: “Có một vài việc, không biết thì tốt hơn. Biết quá nhiều không có gì tốt.”
Anh nói xong thì nhả ra một vòng khói, xoay người đi về phía thang máy ở cuối hành lang.
Tô Loan Loan nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt lóe lên, không ai có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Trước cửa khách sạn, Trần Xuân Độ đi thẳng ra cửa, liếc nhìn xác chết của một trưởng lão nằm trên đất.
Anh ngồi xổm xuống lục lọi một lát đã mò được một cái điện thoại từ trên người ông ta.
Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, chỉ qua một lát đã mở được khóa màn hình. Anh mở lịch sử cuộc gọi ra, thấy tên Ngọc Vinh Hiên.
Ánh mắt anh nháy mắt trở nên lạnh lẽo, anh bấm gọi đi, chậm rãi nói với đầu bên kia điện thoại: “Tôi khuyên mấy người, không nên khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi… đây là lời cảnh cáo… nếu tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đáy.”
Trần Xuân Độ nói xong thì chụp một tắm ảnh xác chết của trưởng lão.
Lúc này, ở trong phòng tổng thống trong một khách sạn năm sao cao cấp, Ngọc Vinh Hiên đang đứng bên cửa số, tay lắc ly rượu cổ cao, Lafite thượng hạng không ngừng sóng sánh trong ly. Thi thoảng anh ta lại nhấp một ngụm rượu, nhíu mày.
“Rượu Tây… Lafite, cũng chỉ vậy mà thôi… Ngắt lá cây thiết quan âm mẹ kia pha trà cho tôi, tôi vẫn quen uống trà hơn.”
Ngọc Vinh Hiên đặt ly rượu xuống, ung dung nói.
Anh ta vừa nói dứt lời thì điện thoại để trên bàn lập tức rung lên!
Ngọc Vinh Hiên liếc nhìn, phát hiện là do trưởng lão gọi đến. Anh ta lộ vẻ vui mừng, thường thì gọi tới thế này đều chứng tỏ có tin tốt.
Cuộc điện thoại này đã nói rõ ràng trưởng lão đã giết được đôi nam nữ chết tiệt kia rồi.
Ngọc Vinh Hiên cười lạnh, nhắn nghe.
Nhưng sau khi anh ta bắm nghe điện thoại, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi.