Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
Chương 303: Vác đao tới!
Chiếc Maybach cao quý phóng nhanh trên đường, dưới sự che phủ của bóng tối đen kịt chẳng mấy chốc đã đến gần khách sạn năm sao phía xa.
Nhưng lúc này, trong khách sạn, cả Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đều không phát hiện ra nguy hiểm gần kề.
Tô Loan Loan đang ngồi suy nghĩ chuyện ban ngày trong phòng. Cô ta nhớ lại cảnh tượng quyết đấu giữ Lý tướng lĩnh và Trần Xuân Độ… Cô ta nhớ rõ, không ngờ Trần Xuân Độ lại biết quân thể quyền của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, hơn nữa còn là phiên bản cải tiến của đội đặc nhiệm. Cho nên cô ta luôn có linh cảm dường như đây là cách tốt nhất để biết thân phận của Trần Xuân Độ.
Nhưng điều khiến Tô Loan Loan bất ngờ là vị tướng cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh kia lại thua Trần Xuân Độ… Quân Thể Quyền đầy đức tin kia, uy lực kinh người thế mà lại rơi vào thế hạ phong.
Tô Loan Loan quan sát rất kỹ, cô ta nhớ, sau khi đấm ra một đòn, Lý tướng lĩnh lùi về sau mấy bước mới đứng vững, còn cánh tay phải thì không ngừng run run.
Lẽ nào đây là di chứng? Rốt cuộc một cú đấm như thế nào mới khiến Lý tướng lĩnh bị di chứng như vậy?
Đương nhiên Tô Loan Loan không thể nghĩ tới là do sức mạnh của Cộng Chấn.
Trên thực tế, Lý tướng lĩnh có thể biết cảnh giới Cộng Chấn này cũng là do tình cờ, còn như Tô Loan Loan có nghĩ tới bạc đầu cũng không biết Cộng Chấn là gì.
Tô Loan Loan cau mày, tập trung suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra rốt cuộc Trần Xuân Độ có liên quan gì đến Đội đặc nhiệm… Rốt cuộc tại sao anh ấy lại biết đòn ném qua vai kia?
Khi Trần Xuân Độ sử dụng đòn ném qua vai, Tô Loan Loan hoàn toàn không nhìn thấy, cho nên thực tế cô ta cũng không chắc rốt cuộc Trần Xuân Độ có sử dụng cú ném qua vai đã được cải tiến hay không?
Tô Loan Loan lờ mờ cảm thấy dường như cô ta đang từng bước đến gần sự thật, nhưng khi cô ta sắp chạm đến thì luôn có chướng ngại vật ngăn cản cô ta tìm hiểu sự thật… từng đám mây mù dày đặc khiến cô ta không thể làm gì.
***
“Két két!”
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng kêu chói tai xuyên thủng bầu trời đêm tĩnh mịch, chiếc Maybach 62s quý phái dừng lại trước cửa khách sạn. Hai nhân viên bảo vệ trước cửa khách sạn bối rối liếc nhìn chiếc Maybach, cảm nhận được tia sát khí mờ mịt toát ra từ chiếc Maybach này, đồng thời cũng cảm thấy chiếc xe này… là đến gây chuyện!
Bên trong xe, thuộc hạ cung kính nói với trưởng lão ở bên cạnh: “Trưởng lão, đến rồi.”
Trưởng lão đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe nghe xong những lời này, hai mắt đột nhiên mở ra nhắm lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khiếp người!
Đột nhiên, một luồng khí vô hình từ trên người ông ta phóng thẳng lên trời khiến đám người bên cạnh sợ hãi run cầm cập.
“Xuống xe.” Trưởng lão lạnh lùng thốt lên. Tuy chỉ có hai chữ nhưng cũng khiến hai gã thuộc hạ nghe lời răm rắp.
Cửa xe mở ra, thuộc hạ bước xuống xe, một tay chống lên nóc xe, thận trọng nói: “Trưởng lão, cẩn thận…”
Trưởng lão sải bước xuống xe, chòm râu không gió mà bay, đi về phía cửa khách sạn.
Lúc đầu hai tên thuộc hạ cũng muốn đi theo trưởng lão, nhưng nghĩ đến trưởng lão xông vào giết người, bọn họ đành kính nể nhìn đại trưởng lão biến mất ở cửa khách sạn.
“Rốt cuộc người kia là ai mà phải cần đích thân trưởng lão ra tay chứ?” Một tên thuộc hạ run rẩy nói.
“Không biết.” Tên kia lắc đầu: “Lâu rồi trưởng lão không ra tay, nhưng mỗi lần ra tay đều sẽ xuất hiện gió tanh mưa máu!”
Tên thuộc hạ kia vừa cúi đầu vừa nói: “Đó là cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông đáng sợ nhất mà tôi từng thấy!”
“Vậy trong khách sạn này, e rằng sẽ không có ai thoát được.”
Ngay lúc hai tên thuộc hạ đang nói chuyện thì trưởng lão đã bước từng bước lên cầu thang. Thật ra ông ta không ngừng leo lên. Chiếc áo choàng trắng sạch sẽ không tỳ vết, mà mỗi khi ông ta bước lên một bậc thang, chiếc áo lại rách toát một đường tạo thành hình mạng nhện, khiến người khác nhìn thấy mà giật cả mình!
Hai bảo vệ đang trực ở cửa khách sạn thấy được cảnh tượng này sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn trưởng lão, một tay đặt lên roi điện, vẻ mặt đề phòng lớn giọng quát: “Đứng lại!”
Nhưng trưởng lão dường như không nhìn hai nhân viên bảo vệ này, tiếp tục cất bước đi thẳng vào cửa khách sạn.
“Đứng yên tại chỗ cho tôi!” Thấy trưởng lão từng bước ép sát, rốt cuộc hai nhân viên bảo vệ không nhịn nữa… Móc roi điện ra!
Nhưng giây tiếp theo trong mắt trưởng lão lóe lên tia châm chọc, ông khẽ cười chế giễu, đạp chân một cái!
“Ầm!”
Bóng của trưởng lão lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai nhân viên bảo vệ!
Hai nhân viên bảo vệ nhìn trưởng lão bằng vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc và sợ hãi.
Bọn họ không thể tưởng tượng được tại sao ông lão áo trắng này trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt bọn họ từ một khoảng cách xa như vậy!
Làm sao có thể? Ông ta làm bằng cách nào?
Nhưng lúc này bọn họ đã không còn thời gian để băn khoăn nữa bởi vì trưởng lão đã vươn hai tay nhanh như chớp tóm lấy cổ họng của cả hai!
“Răng rắc!”
Tiếng kêu lanh lảnh vang lên, hai người bọn họ chết không nhắm mắt! Bọn họ nhìn chằm chằm trưởng lão, dường như không thể che giấu được sự bàng hoàng và khó tin!
Nhưng thân thể của bọn họ đã mềm nhũn, trưởng lão khinh thường liếc nhìn bọn họ, tiện tay vứt đi như vứt rác, sau đó phủi tay rồi chắp tay sau lưng đi vào trong khách sạn. Cuối cùng còn buông một câu hờ hững: “Chỉ là giun dế, không đáng tiếc.”
Chiếc áo choàng trắng không tì vết của trưởng lão, thậm chí không dính hạt bụi nào, vẫn sạch sẽ như vậy.
Chỉ là vẻ mặt của trưởng lão càng lúc càng lạnh như phủ một tầng sương giá.
Trong con ngươi của trưởng lão, tia sát khí chậm rãi ấp ủ nơi đáy mắt đang muốn phóng ra ngoài!
“Dám bắt nạt con cháu nhà họ Ngọc tôi, vậy thì người ở đây sẽ chôn cùng với các người đi!” Giọng điệu của trưởng lão bình tĩnh đến khác thường, nhưng động tác của ông ta nhanh đến cực hạn, thậm chí chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua!
Ở quầy phục vụ trong đại sảnh khách sạn, một nhân viên tiếp tân đang trực ca đêm. Cô ta có một khuôn mặt thanh thuần cực đẹp. Đêm đã khuya, khách đăng ký phòng không nhiều, cô ta đang ngồi ngáp vắn ngáp dài thì thấy một bóng dáng màu trắng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Trong khi bộ não đờ đẫn của cô ta còn chưa kịp phản ứng thì bóng người màu trắng kia trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta!
Cô ta cả kinh, chợt tỉnh lại, đang định hỏi ông già mặc áo trắng kỳ lạ muốn đặt phòng nào thì đột nhiên nhận ra rằng tuy cô ta đang mở miệng nhưng lại nói không nên lời.
Mà ông già mặc áo choàng trắng chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta rồi bước vào khách sạn.
Cô ta vội vàng đứng dậy, cố gắng ngăn cản ông già lại để hỏi thăm nhưng cô ta lại kinh hãi phát hiện một cơn đau khủng khiếp đang dâng trào trong cổ họng.
Cô ta sờ cổ họng, hai mắt co rút, lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ! Máu! Tất cả đều là máu! Tay cô ta đầy máu!
“Phụt!” Máu bắn ra từ cổ họng cô ta, nhuộm đỏ tươi bức tường màu trắng của sảnh khách sạn!
Trên cổ họng cô ta hiện lên một vết máu, vết máu này càng lúc càng rõ ràng, ngay sau đó, đầu và thân thể của cô ta bị đứt làm hai nửa!
Mà lúc này cô ta mới thấy ông già áo trắng ở đằng xa, đang cất lưỡi dao dính đầy máu đi… Con dao của ông già áo trắng quá nhanh khiến vài giây sau máu mới chảy ra… chờ đến khi cơn đau qua đi rất lâu mới xuất hiện, thậm chí cả cơ thể của cô ta cũng đờ đẫn!
“Ầm!”
Nhân viên lễ tân không còn sức sống, cô ta ngã xuống… một sinh mệnh vô tội biến mất vô cùng thản nhiên… nhưng trong mắt trưởng lão, việc đó chỉ để xoa dịu cơn tức của Ngọc Vinh Hiên!
Các cô chỉ là vật chôn cùng, đáng thương hơn cả giun dế!
“Giết người rồi!”
Một nhân viên phục vụ đi ra khỏi hành lang nhìn thấy nhân viên lễ tân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng thay trở nên bén nhọn, chói tai.
Mà anh ta mới vừa hét lên thì một giây sau đã tắt thở… trên mặt đất lại nhiều thêm một xác chết.
Trưởng lão thờ ơ bước qua xác chết này.
Bên trong phòng Vip, Trần Xuân Độ tựa vào cửa sổ, nhìn Yên Kinh về đêm, trên tay anh đang nghịch cái bật lửa zippo bằng vàng ròng 24k, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên khi nhớ lại cảnh tượng nữ tổng giám đốc nhất định phải nhét bằng được cái bật lửa cho anh trước khi rời đi.
Lúc này, đột nhiên, nụ cười trên môi Trần Xuân Độ biến mất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng và sâu thẳm.
Anh ngửi thấy mùi máu tanh như ẩn như hiện từ bên ngoài phòng VIP luồn qua khe cửa.
Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng Vip, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ngập tràn sát khí!
“Hơi sớm.” Trần Xuân Độ tự lẩm bẩm, dường như anh đã đoán được việc này, chỉ có điều đến sớm hơn dự đoán của anh một chút mà thôi.
Trên hành lang bên ngoài phòng Vip của Trần Xuân Độ đầy rẫy xác chết và mùi máu tanh khó chịu.
“Cộp cộp cộp…”
Trưởng lão bước đi trên hành lang với vẻ mặt bình thản và thờ ơ, con dao trên tay ông ta đang rỉ máu, nhưng tấm áo choàng của ông ta vẫn trắng sạch không dính máu, như tuyết trắng trên những ngọn núi đầy tuyết phủ, từ trên cao vô cảm nhìn xuống tất cả chúng sinh.
Ông ta xách dao đi tới tận cửa phòng Vip của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên mới dừng lại.
Chiếc Maybach cao quý phóng nhanh trên đường, dưới sự che phủ của bóng tối đen kịt chẳng mấy chốc đã đến gần khách sạn năm sao phía xa.
Nhưng lúc này, trong khách sạn, cả Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đều không phát hiện ra nguy hiểm gần kề.
Tô Loan Loan đang ngồi suy nghĩ chuyện ban ngày trong phòng. Cô ta nhớ lại cảnh tượng quyết đấu giữ Lý tướng lĩnh và Trần Xuân Độ… Cô ta nhớ rõ, không ngờ Trần Xuân Độ lại biết quân thể quyền của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, hơn nữa còn là phiên bản cải tiến của đội đặc nhiệm. Cho nên cô ta luôn có linh cảm dường như đây là cách tốt nhất để biết thân phận của Trần Xuân Độ.
Nhưng điều khiến Tô Loan Loan bất ngờ là vị tướng cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh kia lại thua Trần Xuân Độ… Quân Thể Quyền đầy đức tin kia, uy lực kinh người thế mà lại rơi vào thế hạ phong.
Tô Loan Loan quan sát rất kỹ, cô ta nhớ, sau khi đấm ra một đòn, Lý tướng lĩnh lùi về sau mấy bước mới đứng vững, còn cánh tay phải thì không ngừng run run.
Lẽ nào đây là di chứng? Rốt cuộc một cú đấm như thế nào mới khiến Lý tướng lĩnh bị di chứng như vậy?
Đương nhiên Tô Loan Loan không thể nghĩ tới là do sức mạnh của Cộng Chấn.
Trên thực tế, Lý tướng lĩnh có thể biết cảnh giới Cộng Chấn này cũng là do tình cờ, còn như Tô Loan Loan có nghĩ tới bạc đầu cũng không biết Cộng Chấn là gì.
Tô Loan Loan cau mày, tập trung suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra rốt cuộc Trần Xuân Độ có liên quan gì đến Đội đặc nhiệm… Rốt cuộc tại sao anh ấy lại biết đòn ném qua vai kia?
Khi Trần Xuân Độ sử dụng đòn ném qua vai, Tô Loan Loan hoàn toàn không nhìn thấy, cho nên thực tế cô ta cũng không chắc rốt cuộc Trần Xuân Độ có sử dụng cú ném qua vai đã được cải tiến hay không?
Tô Loan Loan lờ mờ cảm thấy dường như cô ta đang từng bước đến gần sự thật, nhưng khi cô ta sắp chạm đến thì luôn có chướng ngại vật ngăn cản cô ta tìm hiểu sự thật… từng đám mây mù dày đặc khiến cô ta không thể làm gì.
***
“Két két!”
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng kêu chói tai xuyên thủng bầu trời đêm tĩnh mịch, chiếc Maybach 62s quý phái dừng lại trước cửa khách sạn. Hai nhân viên bảo vệ trước cửa khách sạn bối rối liếc nhìn chiếc Maybach, cảm nhận được tia sát khí mờ mịt toát ra từ chiếc Maybach này, đồng thời cũng cảm thấy chiếc xe này… là đến gây chuyện!
Bên trong xe, thuộc hạ cung kính nói với trưởng lão ở bên cạnh: “Trưởng lão, đến rồi.”
Trưởng lão đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe nghe xong những lời này, hai mắt đột nhiên mở ra nhắm lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khiếp người!
Đột nhiên, một luồng khí vô hình từ trên người ông ta phóng thẳng lên trời khiến đám người bên cạnh sợ hãi run cầm cập.
“Xuống xe.” Trưởng lão lạnh lùng thốt lên. Tuy chỉ có hai chữ nhưng cũng khiến hai gã thuộc hạ nghe lời răm rắp.
Cửa xe mở ra, thuộc hạ bước xuống xe, một tay chống lên nóc xe, thận trọng nói: “Trưởng lão, cẩn thận…”
Trưởng lão sải bước xuống xe, chòm râu không gió mà bay, đi về phía cửa khách sạn.
Lúc đầu hai tên thuộc hạ cũng muốn đi theo trưởng lão, nhưng nghĩ đến trưởng lão xông vào giết người, bọn họ đành kính nể nhìn đại trưởng lão biến mất ở cửa khách sạn.
“Rốt cuộc người kia là ai mà phải cần đích thân trưởng lão ra tay chứ?” Một tên thuộc hạ run rẩy nói.
“Không biết.” Tên kia lắc đầu: “Lâu rồi trưởng lão không ra tay, nhưng mỗi lần ra tay đều sẽ xuất hiện gió tanh mưa máu!”
Tên thuộc hạ kia vừa cúi đầu vừa nói: “Đó là cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông đáng sợ nhất mà tôi từng thấy!”
“Vậy trong khách sạn này, e rằng sẽ không có ai thoát được.”
Ngay lúc hai tên thuộc hạ đang nói chuyện thì trưởng lão đã bước từng bước lên cầu thang. Thật ra ông ta không ngừng leo lên. Chiếc áo choàng trắng sạch sẽ không tỳ vết, mà mỗi khi ông ta bước lên một bậc thang, chiếc áo lại rách toát một đường tạo thành hình mạng nhện, khiến người khác nhìn thấy mà giật cả mình!
Hai bảo vệ đang trực ở cửa khách sạn thấy được cảnh tượng này sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn trưởng lão, một tay đặt lên roi điện, vẻ mặt đề phòng lớn giọng quát: “Đứng lại!”
Nhưng trưởng lão dường như không nhìn hai nhân viên bảo vệ này, tiếp tục cất bước đi thẳng vào cửa khách sạn.
“Đứng yên tại chỗ cho tôi!” Thấy trưởng lão từng bước ép sát, rốt cuộc hai nhân viên bảo vệ không nhịn nữa… Móc roi điện ra!
Nhưng giây tiếp theo trong mắt trưởng lão lóe lên tia châm chọc, ông khẽ cười chế giễu, đạp chân một cái!
“Ầm!”
Bóng của trưởng lão lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai nhân viên bảo vệ!
Hai nhân viên bảo vệ nhìn trưởng lão bằng vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc và sợ hãi.
Bọn họ không thể tưởng tượng được tại sao ông lão áo trắng này trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt bọn họ từ một khoảng cách xa như vậy!
Làm sao có thể? Ông ta làm bằng cách nào?
Nhưng lúc này bọn họ đã không còn thời gian để băn khoăn nữa bởi vì trưởng lão đã vươn hai tay nhanh như chớp tóm lấy cổ họng của cả hai!
“Răng rắc!”
Tiếng kêu lanh lảnh vang lên, hai người bọn họ chết không nhắm mắt! Bọn họ nhìn chằm chằm trưởng lão, dường như không thể che giấu được sự bàng hoàng và khó tin!
Nhưng thân thể của bọn họ đã mềm nhũn, trưởng lão khinh thường liếc nhìn bọn họ, tiện tay vứt đi như vứt rác, sau đó phủi tay rồi chắp tay sau lưng đi vào trong khách sạn. Cuối cùng còn buông một câu hờ hững: “Chỉ là giun dế, không đáng tiếc.”
Chiếc áo choàng trắng không tì vết của trưởng lão, thậm chí không dính hạt bụi nào, vẫn sạch sẽ như vậy.
Chỉ là vẻ mặt của trưởng lão càng lúc càng lạnh như phủ một tầng sương giá.
Trong con ngươi của trưởng lão, tia sát khí chậm rãi ấp ủ nơi đáy mắt đang muốn phóng ra ngoài!
“Dám bắt nạt con cháu nhà họ Ngọc tôi, vậy thì người ở đây sẽ chôn cùng với các người đi!” Giọng điệu của trưởng lão bình tĩnh đến khác thường, nhưng động tác của ông ta nhanh đến cực hạn, thậm chí chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua!
Ở quầy phục vụ trong đại sảnh khách sạn, một nhân viên tiếp tân đang trực ca đêm. Cô ta có một khuôn mặt thanh thuần cực đẹp. Đêm đã khuya, khách đăng ký phòng không nhiều, cô ta đang ngồi ngáp vắn ngáp dài thì thấy một bóng dáng màu trắng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Trong khi bộ não đờ đẫn của cô ta còn chưa kịp phản ứng thì bóng người màu trắng kia trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta!
Cô ta cả kinh, chợt tỉnh lại, đang định hỏi ông già mặc áo trắng kỳ lạ muốn đặt phòng nào thì đột nhiên nhận ra rằng tuy cô ta đang mở miệng nhưng lại nói không nên lời.
Mà ông già mặc áo choàng trắng chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta rồi bước vào khách sạn.
Cô ta vội vàng đứng dậy, cố gắng ngăn cản ông già lại để hỏi thăm nhưng cô ta lại kinh hãi phát hiện một cơn đau khủng khiếp đang dâng trào trong cổ họng.
Cô ta sờ cổ họng, hai mắt co rút, lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ! Máu! Tất cả đều là máu! Tay cô ta đầy máu!
“Phụt!” Máu bắn ra từ cổ họng cô ta, nhuộm đỏ tươi bức tường màu trắng của sảnh khách sạn!
Trên cổ họng cô ta hiện lên một vết máu, vết máu này càng lúc càng rõ ràng, ngay sau đó, đầu và thân thể của cô ta bị đứt làm hai nửa!
Mà lúc này cô ta mới thấy ông già áo trắng ở đằng xa, đang cất lưỡi dao dính đầy máu đi… Con dao của ông già áo trắng quá nhanh khiến vài giây sau máu mới chảy ra… chờ đến khi cơn đau qua đi rất lâu mới xuất hiện, thậm chí cả cơ thể của cô ta cũng đờ đẫn!
“Ầm!”
Nhân viên lễ tân không còn sức sống, cô ta ngã xuống… một sinh mệnh vô tội biến mất vô cùng thản nhiên… nhưng trong mắt trưởng lão, việc đó chỉ để xoa dịu cơn tức của Ngọc Vinh Hiên!
Các cô chỉ là vật chôn cùng, đáng thương hơn cả giun dế!
“Giết người rồi!”
Một nhân viên phục vụ đi ra khỏi hành lang nhìn thấy nhân viên lễ tân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng thay trở nên bén nhọn, chói tai.
Mà anh ta mới vừa hét lên thì một giây sau đã tắt thở… trên mặt đất lại nhiều thêm một xác chết.
Trưởng lão thờ ơ bước qua xác chết này.
Bên trong phòng Vip, Trần Xuân Độ tựa vào cửa sổ, nhìn Yên Kinh về đêm, trên tay anh đang nghịch cái bật lửa zippo bằng vàng ròng 24k, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên khi nhớ lại cảnh tượng nữ tổng giám đốc nhất định phải nhét bằng được cái bật lửa cho anh trước khi rời đi.
Lúc này, đột nhiên, nụ cười trên môi Trần Xuân Độ biến mất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng và sâu thẳm.
Anh ngửi thấy mùi máu tanh như ẩn như hiện từ bên ngoài phòng VIP luồn qua khe cửa.
Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng Vip, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ngập tràn sát khí!
“Hơi sớm.” Trần Xuân Độ tự lẩm bẩm, dường như anh đã đoán được việc này, chỉ có điều đến sớm hơn dự đoán của anh một chút mà thôi.
Trên hành lang bên ngoài phòng Vip của Trần Xuân Độ đầy rẫy xác chết và mùi máu tanh khó chịu.
“Cộp cộp cộp…”
Trưởng lão bước đi trên hành lang với vẻ mặt bình thản và thờ ơ, con dao trên tay ông ta đang rỉ máu, nhưng tấm áo choàng của ông ta vẫn trắng sạch không dính máu, như tuyết trắng trên những ngọn núi đầy tuyết phủ, từ trên cao vô cảm nhìn xuống tất cả chúng sinh.
Ông ta xách dao đi tới tận cửa phòng Vip của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên mới dừng lại.