Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294
CHƯƠNG 294: BÁU VẬT VÔ GIÁ
Luồng khí thế kia vô hình, nhưng cho dù là Trần Xuân Độ hay Lê Kim Huyên cũng đều cảm nhận được sự thay đổi trước và sau của tướng quân.
Chỉ là một chút khí thế thiết huyết đã làm cho Lê Kim Huyên hơi không chịu đựng nổi, cơ thể mềm mại run rầy, giống như có thể chống đỡ không được bắt cứ lúc nào.
Mà đột nhiên, tướng quân co rụt hai mắt lại, Trần Xuân Độ nhìn anh ta, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, giống như không hề bị ảnh hưởng.
Sâu trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, nghe nói tướng quân tập họp đủ số lượng quân lính, trên người tỏa ra khí thế thiết huyết, sát khí, cho dù quỷ thần cũng phải tránh né!
Huấn luyện tàn khốc đã mãi dũa, đào tạo ra được một người giống hệt như thú dữ.
Mà khí thế trên người anh, bình thường sẽ khiêm tốn không đề lộ ra, mà hôm nay lại bùng nổ ra ngoài, Lê Kim Huyên lập tức thay đổi sắc mặt kịch liệt, mà Trần Xuân Độ lại giống như không cảm nhận được cái gì, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tướng quân nhanh chóng thu khí thế lại, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giọng nói và ngữ điệu cũng trở nên thâm thúy hơn: “Tôi chỉ ai, trong lòng anh còn không biết sao?”
Ngay sau đó, tướng quân nói với Lê Kim Huyên khó khăn lắm mới chịu đựng được: “Kim Huyên, chỉ chơi đùa ở khu đánh cược cao cấp là được, nhất định không được đến chỗ kia, những người ở nơi đó đều là người cô không thể nào tưởng tượng được.”
Tướng quân nói với Lê Kim Huyên xong, lại lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ: “Anh là cấp dưới, phải thay tôi chăm sóc tốt cho Kim Huyên, nếu không, cô ấy tha cho anh thì tôi cũng sẽ không tha cho anh.”
Mỗi một câu nói của anh đều vô cùng bá đạo, giọng điệu lại vô cùng chân thật không thể nghỉ ngờ.
Giống như đây mới là anh, một người đàn ông bá đạo.
Trần Xuân Độ nhìn tướng quân này, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, cười cười, nhập vai nhanh như vậy sao? Chăm sóc tốt cho Kim Huyên thay anh ta, Trần Xuân Độ nói thầm, có phải phòng huấn luyện chiến đầu ở Yên Kinh quá khổ, huấn luyện đến ngu rồi, lại dám nói ra máy lời ngu ngốc này.
“Anh yên lặng chút đi!’ Lê Kim Huyên đẩy Trần Xuân Độ, dựng ngược mày lên.
“Sao vậy, em nói nói cười cười với người ta, lại không cho phép anh nói vài lời à?” Trần Xuân Độ buồn rầu nói.
Lê Kim Huyên cười lạnh: “Người ta là người làm việc lớn, không chỉ có thân phận địa vị làm rất nhiều người hâm mộ ghen tị, còn quen biết rất nhiều người ở trong ba đao cuối cùng.”
Những lời Lê Kim Huyên nói lộ rõ vẻ châm chọc, giống như muốn đi so sánh với Trần Xuân Độ.
‘Ba đao cuối cùng??” Trần Xuân Độ tò mò hỏi.
Lê Kim Huyên gật đầu nói: “Nghe nói trong ba đao cuối cùng kia toàn là quyết đấu của một số người cao.
cấp nhất, mà anh ta lại quen biết về con cháu của một gia tộc có truyền thống đổ thạch, anh ta còn quen với hội trưởng hiệp hội giám định bảo vật nước C nữa.”
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dựa vào vốn hiểu biết của anh về Lê Kim Huyên, đương nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên.
“Em muốn bọn họ làm việc cho tập đoàn sao?” Gần như chỉ trong chớp mắt, Trần Xuân Độ đã đoán được suy nghĩ cuả Lê Kim Huyên, điều này làm Lê Kim Huyên cảm thấy rất kinh ngạc, không nhịn được quan sát Trần Xuân Độ thêm vài lần.
Lê Kim Huyên gật đầu: “Ừ, tôi muốn mời một người trong số họ làm cố vần cho tập đoàn Lê thị.” Lê Kim Huyên kinh ngạc nhìn Trần Xuân Độ, hình như là đang kinh ngạc vì Trần Xuân Độ có thể đoán được mục đích của cô nhanh như thế, làm trong lòng cô có chút khiếp sợ.
Mà trong lòng Trần Xuân Độ lại vô cùng bình tĩnh, anh đương nhiên sẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên, bởi vì khi Lê Kim Huyên nhắc đến những người này, anh đã biết rồi.
Chỉ sợ cũng là vì những người này, Lê Kim Huyên muốn lấy được càng nhiều tin tức hơn, cho nên mới đồng ý nói chuyện với tướng quân nhiều như thế đúng không?
Đột nhiên, Trần Xuân Độ cười khúc khích, làm Lê Kim Huyên sửng sốt, hỏi: “Anh cười gì đó?”
“Đừng nói là em nghĩ bọn họ sẽ đồng ý làm cố vấn cho tập đoàn đó nha?” Trần Xuân Độ cười nói.
Lê Kim Huyên sửng sốt một lúc, sắc mặt lập tức xấu đi, hỏi: “Anh có ý gì hả? Tập đoàn có chỗ nào không tốt, sẽ làm bọn họ chịu ấm ức sao?”
“Không, anh thầy em có thể làm theo cách bình thường thôi, dù sao đi thử xem là cái gì cũng biết ngay thôi.” Trần Xuân Độ lấy điều thuốc ra, lạnh nhạt nói.
Mặt Lê Kim Huyên cứng lại, cuối cùng cô cũng không dám thử, chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hỏi: “Mau nói hết những gì anh biết đi.”
Trần Xuân Độ rít thuốc, nhả khói trắng ra rồi từ tốn nói: “Có thể đi vào nơi đó, chắc chắn đều là những người đứng đầu trong giới đỗ thạch, mà những người này, em cảm thấy bọn họ chỉ cần lo cho thân họ thôi sao? Mỗi một đổ thạch sư đều yêu cầu vô số tài nguyên đào tạo nên, nếu không sờ qua mười nghìn khối đổ thạch thì không thể nào trở thành đại sư đỗ thạch được… mà máy thứ đều là tài nguyên, sau lưng mỗi một vị đại sư đổ thạch ở nơi đó đều có một thế lực lớn, hoặc một tập đoàn tài chính chống lưng… Em cảm thấy tập đoàn Lê thị hơn bọn họ ở điểm nào?”
Trần Xuân Độ hướng dẫn từng bước một, quả nhiên làm Lê Kim Huyên bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Huống chỉ có anh là đủ rồi đúng không? Có anh có thể đánh khắp giới đổ thạch cũng không có đối thủ!”
Trần Xuân Độ ngạo nghễ nói, lại làm Lê Kim Huyên đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp lô ra vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào anh, anh đi đào đá thì hay hơn, tôi nhất định sẽ tìm được một đại sư đỗ thạch, lần này, tập đoàn Lê thị nhất định phải thắng!”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt quật cường, trong mắt đầy vẻ kiên định, cho dù gặp phải khó khăn gì, cô cũng sẽ không lui bước!
Giọng điệu Lê Kim Huyên vô cùng kiên quyết không thay đổi, làm trong lòng Trần Xuân Độ có hơi chắn động, nhìn Lê Kim Huyên, anh rất hiếm khi nhìn thấy Lê Kim Huyên cố chấp như thề.
Không lâu sau, Lê Kim Huyên xoay người rời đi, mà Trần Xuân Độ nhìn bóng người quyến rũ của Lê Kim Huyền, lúc này bóng lưng này đang lóe lên những cảm xúc phức tạp như kiên định bắt khuất, không cam lòng, khẽ nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Sắp xếp một vị đại sư đỗ thạch cho vợ tôi.’ “Đại ca, có anh ở đó còn cần đại sư đỗ thạch gì nữa chứ, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?’ Đầu dây bên kia, giọng thanh niên lộ ra vẻ khó hiểu, anh không hiểu được ý của Trần Xuân Độ.
“Nguyện vọng của phụ nữ là thứ dùng để thỏa mãn, đúng không.” Giọng Trần Xuân Độ trở nên thâm thúy: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, dù sao nhất định phải tìm được một người, nếu thế lực tập đoàn tài chính không chịu từ bỏ thì cậu biết phải làm thế nào rồi đó.” Giọng Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Mà thanh niên ở đầu dây bên kia lại cầm điện thoại cười khổ.
Anh đương nhiên biết câu nói cuối cùng của Trần Xuân Độ là có ý gì… Có thể sử dụng cách hòa bình để giải quyết là tốt nhất, nếu không được… vậy dùng thủ đoạn cứng rắn đề giải quyết!
Trong lòng thanh niên đã hiểu rất rõ, có lẽ đại ca và chị dâu thật sự có tình cảm… Nếu chị dâu chịu mở miệng, cho dù đại ca có tặng cả thế giới cũng không hề oán giận câu nào!
Cúp máy, Trần Xuân Độ bỏ tay vào túi quần, vội vàng đuổi theo.
Đợi đến khi đuổi kịp Lê Kim Huyên, một người hầu đã đi đến trước mặt Lê Kim Huyên, cung kính nói: “Thưa cô, vòng đấu giá mới đã bắt đầu, nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô sang đó.”
Lê Kim Huyên gật đầu nói: “Có thể dẫn chúng tôi đến những phòng đồ thạch cao cấp hơn đước không, căn phòng đổ thạch lúc nãy không có thứ gì tôi vừa ý cả.”
“Đương nhiên là được. Xin mời theo tôi.” Người hầu cười tươi, ba người Lê Kim Huyên đi theo người hầu đi vào một căn phòng đổ thạch nhỏ hơn, số lượng khách quý ngồi bên trong cũng ít hơn lúc nãy, chưa được mười người.
Mà MC của buổi đấu giá trong căn phòng nhỏ này cũng đổi thành một ông già có kinh nghiệm phong phú.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua mấy người khách quý ngồi ở đây, anh mắt đột nhiên hơi dừng lại trên người một bóng người vài giây rồi mới dời mắt đi.
Mà bóng người kia cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, rồi lập tức tập trung lực chú ý lên trên sân khấu đầu giá ở trước mặt.
Lê Kim Huyên đứng bên cạnh Trần Xuân Độ không khỏi tò mò nhìn thoáng qua bóng người kia, cũng đều là khách quý, bên cạnh bóng người này lại có thêm vài người, loáng thoáng như đang bao vây người đó, bảo vệ người đó rất cẩn thận.
So với những khách quý mặc áo vest giày da, anh ta có vẻ rất khác thường, mặc áo dài trắng, cực kỳ nỗi bật trong phòng đồ thạch này.
Áo dài trắng có thêu đủ kiểu hoa văn, còn có thần thú vờn quanh, cho dù là người thường cũng có thể cảm nhận được vẻ xa hoa tôn quý của áo dài trắng.
Kiểu áo dài trắng đầy vẻ cổ điển này cực kỳ không hợp với thời hiện đại, nhưng mặc trên người thanh niên này, lại rất hợp với khí chất của nh ta, mà mỗi tiếng nói cử động của người thanh niên này cũng vô cùng tự nhiên, ăn mặc áo dài này, còn có cảm giác xinh đẹp đầy cổ điển.
Lê Kim Huyên dời mắt nhìn người thanh niên mặc áo dài trắng từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tầm mắt ở ngọc bội bên hông người thanh niên, đôi mắt xinh đẹp hơi khựng lại!
Tập đoàn Lê thị lập nghiệp bằng ngành châu báu, đương nhiên Lê Kim Huyên cũng không xa lạ gì với những món hàng xa xỉ, báu vật kỳ lạ.
Mà ngọc bội bên eo người thanh niên này, Lê Kim Huyên có đôi mắt rất sắc bén, gần như nhận ra được giá trị của ngọc bội này trong nháy mắt.
Lê Kim Huyên nhận ra khối ngọc bội này, sắc mặt trở nên kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm vào ngọc bội này, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc!
Suýt chút nữa cô đã kêu lên thành tiếng.
Bởi vì cô từng nhìn thấy ngọc bội của người thanh niên này trên một quyền sách, Idd từng nói với cô, báu vật bị mắt tích này hình như đã bị đưa ra nước ngoài, không biết đã đi đâu… mà ngọc bội này có giá trị không thể ước lượng được! Là báu vật vô giá!
Ngọc bội như thế này phải được xử lý bảo vệ an toàn nghiêm ngặt nhát… Đặt trong môi trường chân không, nghiên cứu cần thận… Mà làm cách nào Lê Kim Huyên cũng không ngờ được, ngọc bội này lại xuất hiện ở bên hông người thanh niên này!
Phí phạm của trời! Đầu Lê Kim Huyên xuất hiện bốn chữ này… đây chắc chắn là cách sỉ nhục báu vật nhất!
Báu vật vô giá đã không thể nào dùng tiền tài để đo lường… lại bị người thanh niên này tùy ý mang bên hông, giống như đây chỉ là một vật tượng trưng cho anh ta… Thậm chí anh ta còn không thèm đề ý món báu vật này, anh ta đang nhìn chằm chằm nguyên thạch trên sân khấu, hai mắt lóe sáng, trông có vẻ vô cùng hứng thú.
*Ử… Cái ngọc bội này trông quen ghê, sao lại giống khối ngọc bội anh bán lúc trước thề nhỉ?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm ngọc bội đeo bên hông thanh niên, hai mắt sáng lên, hưng phần nói.
Mà sắc mặt kinh ngạc của Lê Kim Huyên cứng lại… Cô khẽ run run đôi môi xinh đẹp hồng hào, người này… toàn nói dóc, đến lúc nào mới chịu nói thật đây?!
Báu vật vô giá này… là do anh ta bán đi? Sao lại thế được?! Anh là cái thá gì, người trộm mộ sao?!
Luồng khí thế kia vô hình, nhưng cho dù là Trần Xuân Độ hay Lê Kim Huyên cũng đều cảm nhận được sự thay đổi trước và sau của tướng quân.
Chỉ là một chút khí thế thiết huyết đã làm cho Lê Kim Huyên hơi không chịu đựng nổi, cơ thể mềm mại run rầy, giống như có thể chống đỡ không được bắt cứ lúc nào.
Mà đột nhiên, tướng quân co rụt hai mắt lại, Trần Xuân Độ nhìn anh ta, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, giống như không hề bị ảnh hưởng.
Sâu trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, nghe nói tướng quân tập họp đủ số lượng quân lính, trên người tỏa ra khí thế thiết huyết, sát khí, cho dù quỷ thần cũng phải tránh né!
Huấn luyện tàn khốc đã mãi dũa, đào tạo ra được một người giống hệt như thú dữ.
Mà khí thế trên người anh, bình thường sẽ khiêm tốn không đề lộ ra, mà hôm nay lại bùng nổ ra ngoài, Lê Kim Huyên lập tức thay đổi sắc mặt kịch liệt, mà Trần Xuân Độ lại giống như không cảm nhận được cái gì, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tướng quân nhanh chóng thu khí thế lại, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giọng nói và ngữ điệu cũng trở nên thâm thúy hơn: “Tôi chỉ ai, trong lòng anh còn không biết sao?”
Ngay sau đó, tướng quân nói với Lê Kim Huyên khó khăn lắm mới chịu đựng được: “Kim Huyên, chỉ chơi đùa ở khu đánh cược cao cấp là được, nhất định không được đến chỗ kia, những người ở nơi đó đều là người cô không thể nào tưởng tượng được.”
Tướng quân nói với Lê Kim Huyên xong, lại lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ: “Anh là cấp dưới, phải thay tôi chăm sóc tốt cho Kim Huyên, nếu không, cô ấy tha cho anh thì tôi cũng sẽ không tha cho anh.”
Mỗi một câu nói của anh đều vô cùng bá đạo, giọng điệu lại vô cùng chân thật không thể nghỉ ngờ.
Giống như đây mới là anh, một người đàn ông bá đạo.
Trần Xuân Độ nhìn tướng quân này, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, cười cười, nhập vai nhanh như vậy sao? Chăm sóc tốt cho Kim Huyên thay anh ta, Trần Xuân Độ nói thầm, có phải phòng huấn luyện chiến đầu ở Yên Kinh quá khổ, huấn luyện đến ngu rồi, lại dám nói ra máy lời ngu ngốc này.
“Anh yên lặng chút đi!’ Lê Kim Huyên đẩy Trần Xuân Độ, dựng ngược mày lên.
“Sao vậy, em nói nói cười cười với người ta, lại không cho phép anh nói vài lời à?” Trần Xuân Độ buồn rầu nói.
Lê Kim Huyên cười lạnh: “Người ta là người làm việc lớn, không chỉ có thân phận địa vị làm rất nhiều người hâm mộ ghen tị, còn quen biết rất nhiều người ở trong ba đao cuối cùng.”
Những lời Lê Kim Huyên nói lộ rõ vẻ châm chọc, giống như muốn đi so sánh với Trần Xuân Độ.
‘Ba đao cuối cùng??” Trần Xuân Độ tò mò hỏi.
Lê Kim Huyên gật đầu nói: “Nghe nói trong ba đao cuối cùng kia toàn là quyết đấu của một số người cao.
cấp nhất, mà anh ta lại quen biết về con cháu của một gia tộc có truyền thống đổ thạch, anh ta còn quen với hội trưởng hiệp hội giám định bảo vật nước C nữa.”
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dựa vào vốn hiểu biết của anh về Lê Kim Huyên, đương nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên.
“Em muốn bọn họ làm việc cho tập đoàn sao?” Gần như chỉ trong chớp mắt, Trần Xuân Độ đã đoán được suy nghĩ cuả Lê Kim Huyên, điều này làm Lê Kim Huyên cảm thấy rất kinh ngạc, không nhịn được quan sát Trần Xuân Độ thêm vài lần.
Lê Kim Huyên gật đầu: “Ừ, tôi muốn mời một người trong số họ làm cố vần cho tập đoàn Lê thị.” Lê Kim Huyên kinh ngạc nhìn Trần Xuân Độ, hình như là đang kinh ngạc vì Trần Xuân Độ có thể đoán được mục đích của cô nhanh như thế, làm trong lòng cô có chút khiếp sợ.
Mà trong lòng Trần Xuân Độ lại vô cùng bình tĩnh, anh đương nhiên sẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên, bởi vì khi Lê Kim Huyên nhắc đến những người này, anh đã biết rồi.
Chỉ sợ cũng là vì những người này, Lê Kim Huyên muốn lấy được càng nhiều tin tức hơn, cho nên mới đồng ý nói chuyện với tướng quân nhiều như thế đúng không?
Đột nhiên, Trần Xuân Độ cười khúc khích, làm Lê Kim Huyên sửng sốt, hỏi: “Anh cười gì đó?”
“Đừng nói là em nghĩ bọn họ sẽ đồng ý làm cố vấn cho tập đoàn đó nha?” Trần Xuân Độ cười nói.
Lê Kim Huyên sửng sốt một lúc, sắc mặt lập tức xấu đi, hỏi: “Anh có ý gì hả? Tập đoàn có chỗ nào không tốt, sẽ làm bọn họ chịu ấm ức sao?”
“Không, anh thầy em có thể làm theo cách bình thường thôi, dù sao đi thử xem là cái gì cũng biết ngay thôi.” Trần Xuân Độ lấy điều thuốc ra, lạnh nhạt nói.
Mặt Lê Kim Huyên cứng lại, cuối cùng cô cũng không dám thử, chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hỏi: “Mau nói hết những gì anh biết đi.”
Trần Xuân Độ rít thuốc, nhả khói trắng ra rồi từ tốn nói: “Có thể đi vào nơi đó, chắc chắn đều là những người đứng đầu trong giới đỗ thạch, mà những người này, em cảm thấy bọn họ chỉ cần lo cho thân họ thôi sao? Mỗi một đổ thạch sư đều yêu cầu vô số tài nguyên đào tạo nên, nếu không sờ qua mười nghìn khối đổ thạch thì không thể nào trở thành đại sư đỗ thạch được… mà máy thứ đều là tài nguyên, sau lưng mỗi một vị đại sư đổ thạch ở nơi đó đều có một thế lực lớn, hoặc một tập đoàn tài chính chống lưng… Em cảm thấy tập đoàn Lê thị hơn bọn họ ở điểm nào?”
Trần Xuân Độ hướng dẫn từng bước một, quả nhiên làm Lê Kim Huyên bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Huống chỉ có anh là đủ rồi đúng không? Có anh có thể đánh khắp giới đổ thạch cũng không có đối thủ!”
Trần Xuân Độ ngạo nghễ nói, lại làm Lê Kim Huyên đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp lô ra vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào anh, anh đi đào đá thì hay hơn, tôi nhất định sẽ tìm được một đại sư đỗ thạch, lần này, tập đoàn Lê thị nhất định phải thắng!”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt quật cường, trong mắt đầy vẻ kiên định, cho dù gặp phải khó khăn gì, cô cũng sẽ không lui bước!
Giọng điệu Lê Kim Huyên vô cùng kiên quyết không thay đổi, làm trong lòng Trần Xuân Độ có hơi chắn động, nhìn Lê Kim Huyên, anh rất hiếm khi nhìn thấy Lê Kim Huyên cố chấp như thề.
Không lâu sau, Lê Kim Huyên xoay người rời đi, mà Trần Xuân Độ nhìn bóng người quyến rũ của Lê Kim Huyền, lúc này bóng lưng này đang lóe lên những cảm xúc phức tạp như kiên định bắt khuất, không cam lòng, khẽ nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Sắp xếp một vị đại sư đỗ thạch cho vợ tôi.’ “Đại ca, có anh ở đó còn cần đại sư đỗ thạch gì nữa chứ, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?’ Đầu dây bên kia, giọng thanh niên lộ ra vẻ khó hiểu, anh không hiểu được ý của Trần Xuân Độ.
“Nguyện vọng của phụ nữ là thứ dùng để thỏa mãn, đúng không.” Giọng Trần Xuân Độ trở nên thâm thúy: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, dù sao nhất định phải tìm được một người, nếu thế lực tập đoàn tài chính không chịu từ bỏ thì cậu biết phải làm thế nào rồi đó.” Giọng Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Mà thanh niên ở đầu dây bên kia lại cầm điện thoại cười khổ.
Anh đương nhiên biết câu nói cuối cùng của Trần Xuân Độ là có ý gì… Có thể sử dụng cách hòa bình để giải quyết là tốt nhất, nếu không được… vậy dùng thủ đoạn cứng rắn đề giải quyết!
Trong lòng thanh niên đã hiểu rất rõ, có lẽ đại ca và chị dâu thật sự có tình cảm… Nếu chị dâu chịu mở miệng, cho dù đại ca có tặng cả thế giới cũng không hề oán giận câu nào!
Cúp máy, Trần Xuân Độ bỏ tay vào túi quần, vội vàng đuổi theo.
Đợi đến khi đuổi kịp Lê Kim Huyên, một người hầu đã đi đến trước mặt Lê Kim Huyên, cung kính nói: “Thưa cô, vòng đấu giá mới đã bắt đầu, nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô sang đó.”
Lê Kim Huyên gật đầu nói: “Có thể dẫn chúng tôi đến những phòng đồ thạch cao cấp hơn đước không, căn phòng đổ thạch lúc nãy không có thứ gì tôi vừa ý cả.”
“Đương nhiên là được. Xin mời theo tôi.” Người hầu cười tươi, ba người Lê Kim Huyên đi theo người hầu đi vào một căn phòng đổ thạch nhỏ hơn, số lượng khách quý ngồi bên trong cũng ít hơn lúc nãy, chưa được mười người.
Mà MC của buổi đấu giá trong căn phòng nhỏ này cũng đổi thành một ông già có kinh nghiệm phong phú.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua mấy người khách quý ngồi ở đây, anh mắt đột nhiên hơi dừng lại trên người một bóng người vài giây rồi mới dời mắt đi.
Mà bóng người kia cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, rồi lập tức tập trung lực chú ý lên trên sân khấu đầu giá ở trước mặt.
Lê Kim Huyên đứng bên cạnh Trần Xuân Độ không khỏi tò mò nhìn thoáng qua bóng người kia, cũng đều là khách quý, bên cạnh bóng người này lại có thêm vài người, loáng thoáng như đang bao vây người đó, bảo vệ người đó rất cẩn thận.
So với những khách quý mặc áo vest giày da, anh ta có vẻ rất khác thường, mặc áo dài trắng, cực kỳ nỗi bật trong phòng đồ thạch này.
Áo dài trắng có thêu đủ kiểu hoa văn, còn có thần thú vờn quanh, cho dù là người thường cũng có thể cảm nhận được vẻ xa hoa tôn quý của áo dài trắng.
Kiểu áo dài trắng đầy vẻ cổ điển này cực kỳ không hợp với thời hiện đại, nhưng mặc trên người thanh niên này, lại rất hợp với khí chất của nh ta, mà mỗi tiếng nói cử động của người thanh niên này cũng vô cùng tự nhiên, ăn mặc áo dài này, còn có cảm giác xinh đẹp đầy cổ điển.
Lê Kim Huyên dời mắt nhìn người thanh niên mặc áo dài trắng từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tầm mắt ở ngọc bội bên hông người thanh niên, đôi mắt xinh đẹp hơi khựng lại!
Tập đoàn Lê thị lập nghiệp bằng ngành châu báu, đương nhiên Lê Kim Huyên cũng không xa lạ gì với những món hàng xa xỉ, báu vật kỳ lạ.
Mà ngọc bội bên eo người thanh niên này, Lê Kim Huyên có đôi mắt rất sắc bén, gần như nhận ra được giá trị của ngọc bội này trong nháy mắt.
Lê Kim Huyên nhận ra khối ngọc bội này, sắc mặt trở nên kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm vào ngọc bội này, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc!
Suýt chút nữa cô đã kêu lên thành tiếng.
Bởi vì cô từng nhìn thấy ngọc bội của người thanh niên này trên một quyền sách, Idd từng nói với cô, báu vật bị mắt tích này hình như đã bị đưa ra nước ngoài, không biết đã đi đâu… mà ngọc bội này có giá trị không thể ước lượng được! Là báu vật vô giá!
Ngọc bội như thế này phải được xử lý bảo vệ an toàn nghiêm ngặt nhát… Đặt trong môi trường chân không, nghiên cứu cần thận… Mà làm cách nào Lê Kim Huyên cũng không ngờ được, ngọc bội này lại xuất hiện ở bên hông người thanh niên này!
Phí phạm của trời! Đầu Lê Kim Huyên xuất hiện bốn chữ này… đây chắc chắn là cách sỉ nhục báu vật nhất!
Báu vật vô giá đã không thể nào dùng tiền tài để đo lường… lại bị người thanh niên này tùy ý mang bên hông, giống như đây chỉ là một vật tượng trưng cho anh ta… Thậm chí anh ta còn không thèm đề ý món báu vật này, anh ta đang nhìn chằm chằm nguyên thạch trên sân khấu, hai mắt lóe sáng, trông có vẻ vô cùng hứng thú.
*Ử… Cái ngọc bội này trông quen ghê, sao lại giống khối ngọc bội anh bán lúc trước thề nhỉ?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm ngọc bội đeo bên hông thanh niên, hai mắt sáng lên, hưng phần nói.
Mà sắc mặt kinh ngạc của Lê Kim Huyên cứng lại… Cô khẽ run run đôi môi xinh đẹp hồng hào, người này… toàn nói dóc, đến lúc nào mới chịu nói thật đây?!
Báu vật vô giá này… là do anh ta bán đi? Sao lại thế được?! Anh là cái thá gì, người trộm mộ sao?!