Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 179: TRỢN MẮT HÁ HỐC MỒM!
Dương Văn Hạo đi theo sau người thanh niên, nhìn về phía người đàn ông trung niên tên là Dương Quá, anh ta hoàn toàn kinh ngạc!
"Dương Quá... Nên nghĩ tới, thì ra ông chính là Dương Quá." Thanh niên ảm đạm cười, chẳng mấy mốc đã nói chuyện với nhau.
"Anh Trương là người làm chuyện lớn, lúc trước ở nước ngoài đã từng được nhìn thấy dáng vẻ tao nhã tuyệt vời của anh Trương, không ngờ hôm nay ở nước C cũng có thể may mắn gặp được anh." Nụ cười của Dương Quá mang theo sự nịnh nọt lấy lòng, thanh nhiên cười lạnh nhạt.
Về phần Dương Văn Hạo, người thanh niên đi theo sau thanh niên, lúc này đã giật mình không thôi... Anh ta nhìn về phía thanh niên, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta nhìn thấy phản ứng của Dương Quá thì lại là mở rộng tầm mắt, dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ Dương Quá từng danh chấn một thời thế mà lại khách khí với người thanh niên này như vậy!
Thanh niên và Dương Quá nói chuyện với nhau, Dương Văn Hạo ở phía sau, hoàn toàn trợn tròn mắt, ánh mắt dại ra, trong lòng nhấc lên sóng lớn!
Giây phút kia, thân phận của thanh niên lập tức cao lên chót vót trong mắt anh ta, trở nên thần bí vô cùng, anh ta nhìn bóng dáng thanh niên, thế mà cảm thấy mình căn bản nhìn không thấu!
"Hôm nay anh Trương đến cũng là để tham gia tiệc tối từ thiện à?" Dương Quá cười hỏi.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Thanh niên gật đầu: "Coi như là vậy, vốn dĩ muốn đi tuyên truyền sản phẩm mới của mình, thuận tiện tham gia tiệc tối luôn."
"Sản phẩm mới?" Dương Quá tò mò hỏi: "Gần đây anh Trương có phát minh mới nào à?"
"Lúc sau ông sẽ biết." Thanh niên khẽ nhếch miệng cười, cho Dương Quá một bí mật.
Sau đó, thanh niên lại mang theo Dương Văn Hạo đi dạo, Dương Văn Hạo đi theo sau thanh niên, đầu óc đều mơ hồ.
Một nhân vật lớn trong mắt anh ta thế mà không ngừng bắt chuyện với thanh niên, chẳng mấy chốc thanh niên đã như trở thành tâm điểm của tiệc tối, khiến cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng đến vây quanh thanh niên này.
Tuy rằng Dương Văn Hạo là giám đốc điều hành của tập đoàn Lê Thị nhưng có rất nhiều người đến tiệc tối từ thiện này, ai nấy đều bí ẩn quyền thế, hơn hẳn những buổi tiệc anh ta từng tham gia!
Dương Văn Hạo đứng phía sau thanh niên, nhìn thấy một nhân vật lớn nữa tiến lên thì xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
"Rất vui được quen biết anh, tôi là phó cục trưởng cục Cảnh sát Yên Kinh..."
"Anh Trương, tôi là phó hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp thành phố T...."
Rất nhiều nhà giàu có, cho dù là đám cậu ấm cô chiêu bất cần đời cũng ùn ùn kéo đến muốn quen biết người thanh niên này.
Về phần Dương Văn Hạo thì tự động bị những người đó bỏ qua, làm cho hai má anh ta đỏ bừng.
Cho dù anh ta từng là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị thì ở trong tiệc tối từ thiện này, rất nhiều người anh ta quen đến tư cách tham gia cũng không có.
Dương Văn Hạo nhìn thấy thanh niên bình tĩnh nói chuyện với những người đó, hoàn toàn không bởi vì thân phận của họ mà cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng như sét đánh, vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì mà có thể khiến cho nhiều người nịnh nọt muốn làm quen như vậy?
Dương Văn Hạo đi sau thanh niên, lúc này trước mặt thanh niện lại tụ tập thêm một nhóm quyền quý nữa.
Thanh niên hắng giọng: "Các vị, thật ra hôm nay tôi đến đây không phải chỉ để tham gia tiệc tối từ thiện, mà quan trọng hơn là tôi muốn đề cử một sản phẩm mới của tôi."
Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên nghe được lời này thì biểu cảm trên mặt cứng lại.
Trong mắt Dương Văn Hạo tràn ngập kinh ngạc... Người kia, thật sự muốn giới thiệu sản phẩm?
Dương Văn Hạo không dám tưởng tượng, thế mà thanh niên lại đến nơi tiêu tiền như rác này để giới thiệu loại rác rưởi rẻ tiền.
"Anh Trương, sản phẩm mới của anh là gì?" Một người trung niên hỏi.
"Sản phẩm của một công ty y sinh của tôi, gần đây đã phát triển một loại thuốc có thể mở kho báu tiềm tàng của cơ thể con người, kéo dài tuổi thọ của mọi người, sức khỏe tràn đầy, tóc bạc có thể biến về tóc đen, trẻ hóa lại một lần nữa." Thanh niên chậm rãi nói, còn Dương Văn Hạo đứng sau thanh niên thì sắc mặt đen hết lại... Đây khác gì mấy người bán hàng vỉa hè đi lừa người?!
"Mọi người yên tâm, một số người quen biết tôi đều biết tôi sẽ không lấy thuốc giả lừa người, tôi có thể lấy nhân cách của mình để cam đoan... Đây là sản phẩm thử nghiệm mới nhất mà tôi phát triển trong phòng thí nghiệm ở nước M, giá trị chín tỷ, nếu có ai không tin thì có thể đi lên thử ngay tại chỗ." Thanh niên lấy một bình thuốc ra, tự tin nói.
Thanh niên vừa nói ra lời này, Dương Văn Hạo đứng phía sau lập tức giật mình... Chín tỷ! Một lọ thuốc có giá chín tỷ! Đây quả thật là giá cắt cổ! Sao anh ta không đi cướp luôn đi!
Trong mắt Dương Văn Hạo lộ ra vẻ khinh thường, loại thách thức chỉ số thông mình này, đồ ngốc mới có thể mua, những nhân vật này có thể đi đến vị trí bây giờ tuyệt đối sẽ không ngu như vậy.
Qủa thật là muốn tiền đến điên rồi, loại diễn giả kiểu này có cho anh ba triệu anh ta cũng không cần!
Qủa nhiên, rất nhiều người quyền quý trước mặt thanh niên ồ lên, gần như sôi trào!
"Nếu thuốc này đúng như lời anh Trương nói thì giá chín tỷ là đúng!"
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Trương, anh ấy không cần phải lấy thuốc giả để lừa chúng ta!"
Vô số quyền quý nghị luận, thanh niên cầm lọ thuốc màu tím còn đầy khoanh tay đứng đó.
Đúng lúc này, một cậu ấm mặc âu phục Armani bản giới hạn bước ra.
Không ít người lập tức nhận ra đây là con trai của Phó Cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Nếu thứ này thực sự có hiệu quả, ngày mai anh Trương có thể đi tìm tôi lấy đánh giá." Cậu ấm nhìn về phía thanh niên: "Tuy nhiên đến lúc đó mong anh Trương cho một chút ưu đãi."
"Không dám không dám, đến trước có trước, trong tay tôi không có nhiều hàng dự trữ." Thanh niên cười nói.
Thanh niên rót một ly nước thuốc đưa cho cậu ấm, cậu ấm uống không bao lâu thì cả người run lên, trong mắt hiện lên cảm xúc kỳ quái: "Đây... Điều này không có khả năng!"
"Thế nào?" Thanh niên cười nói.
"Đột nhiên cảm thấy cả người dư thừa sức lực dùng không hết, anh Trương, thuốc này của anh có thành phần gì thế, tôi chưa từng gặp một công ty y tế nào có thể phát minh ra loại thuốc như thế này!" Cậu ấm run giọng nói, sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thanh niêm mỉm cười: "Đây là bí mật thương nghiệp."
"Anh Trương, không sao cả, ngày mai tôi nói người đi tìm anh mua." Cậu ấm kích động nói, ban đầu anh ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ là tin hoàn toàn, đây tuyệt đối là thứ tốt!
Cậu ấm phản ứng như vậy làm cho trong lòng Dương Văn Hạo vô cùng chấn động, hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghi ngờ... Anh ta không tin rằng thuốc có hiệu quả thực sự, ở trong mắt anh ta, cậu ấm này khả năng lớn là người thanh niên mời đến phối hợp diễn trò.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặt mũi tái nhợt đi ra, khách khí cung kính nói: "Anh Trương, tôi muốn thử một lần."
"Đương nhiên có thể." Thanh niên mỉm cười gật đầu, rót một ly cho người đàn ông trung niên kia.
Không bao lâu, sắc mặt người đàn ông trung niên kia lập tức thay đổi: "Anh Trương, anh còn thừa hàng dự trữ không, tôi muốn mua toàn bộ, giá cả tùy anh ra!"
"Anh Trương, tôi cũng muốn mua một lọ!"
"Anh Trương, tôi muốn mua thử hai lọ!"
"Tôi mua năm lọ! Sáu mươi tỷ!"
Cuối cùng đám người xôn xao, những người đó nhìn thấy mấy vị quyền thế thử qua thì đều ra giá, giá cao tận trời!
Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên nhìn thấy tình huống như vậy thì choáng váng, vẻ mặt dại ra, trong lòng khó có thể bình tĩnh!
Sáu mươi tỷ! Đủ để nuôi sống công ty của anh ta!
Thanh niên đứng tại chỗ, càng ngày càng có nhiều phú hào tụ lại, sau khi nghe nói hiệu quả thần kỳ của nước thuốc thì cũng bắt đầu ra giá, giá cả ngày càng cao!
"Đừng đoạt với tôi! Chín mươi tỷ một lọ!"
"Tiền có giá, sức khỏe vô giá, thứ này tốt hơn bất kỳ sản phẩm chăm sóc sức khỏe nào! Dù bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ mua một hộp!"
"Này, ông cho rằng đây là đồ uống ven đường à, một hộp, ông có biết phải mất bao nhiêu tiền không?"
Dương Văn Hạo nhìn những người thanh danh hiển hách, ngày thường đều nho nhã hiền hòa, lúc này lại tranh đoạt đến mặt đỏ tía tai, không thèm bận tâm tuổi tác, hoàn toàn ngu rồi!
Ai có thể nghĩ đến những người quyền thế thường xuyên xuất hiện trên TV lại không hề có giới hạn khi đối mặt với lọ thuốc nước này, ai cũng điên cuồng đoạt cho bằng được!
"Thật sự có lỗi, bây giờ nguồn cung trong tay tôi không nhiều lắm, chỉ có ba hộp, mỗi bình lọ đều vô cùng quý giá, tất cả mọi người có thể đi đăng ký với phụ tá của tôi, người ra giá thấp tự động xếp hàng ở cuối." Thanh niên mở miệng làm cho Dương Văn Hạo ngây ra!
Bởi vì vô số người lập tức vây quanh anh ta, mỗi một người đều làm cho Dương Văn Hạo ngưỡng mộ!
Nhưng bây giờ, đôi mắt bọn họ lại nhìn Dương Văn Hạo đầy trông mong, chờ anh ta ghi chép.
"Ba mươi tỷ, sáu mươi tỷ... hai trăm bốn mươi tỷ.... Ba trăm tỷ!" Dương Văn Hạo ghi chép không ngừng, trong lòng phức tạp khiếp sợ, đến lúc sau, những người này vì sợ mình ra giá giá thấp bị người khác cướp mất mà vung tay càng hào phóng, động một cái là cả ba trăm tỷ!
Sổ ghi chép của anh ta sắp không còn đủ chỗ!
Dương Văn Hạo đương nhiên không thể tưởng tượng được, lúc chưa đi vào tiệc tối, anh ta còn muốn nhìn thấy thanh niên bị chê cười, kết quả bây giờ... Một đám số không làm anh ta hoa cả mắt.
Tiệc tối từ thiện vẫn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ đã kiếm được một số tiền vô cùng lớn, nhiều đến mức đếm không hết!
Ngay khi Dương Văn Hạo đang vội vàng ghi chép, thanh niên lại bị rất nhiều phú hào bao quanh, đều muốn tạo quan hệ tốt với thanh niên, muốn mượn điều này để hỏi thăm thêm nhiều tin tức về nước thuốc, cùng với muốn được ưu tiên mua đợt lọ thuốc tiếp theo…
Bữa tiệc tối từ thiện này đã thay đổi tính chất một cách không thể giải thích được... Ai cũng không ngờ rằng nó lại biến thành một hội đấu giá…
Đột nhiên, một giọng nói vang lên giữa đám đông, khiến cho mọi người ồ lên!
"Từ khi nào thì một buổi tiệc tối từ thiện lại trở thành vỉa hè để người bán hàng rong chào hàng?"
Đám người tản ra thành một lối đi, vẻ mặt thanh niên hơi cứng lại, anh ta chăm chú nhìn theo, nhìn thấy phía cuối đường có một người được đám con nhà giàu vây quanh đang chậm rãi đi đến.
Người kia lạnh lùng nhìn thanh niên, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhưng nhưng ánh mắt lại tràn ngập hàn băng!
Khóe miệng thanh niên khẽ nhếch, giống như... Người mà anh ta đợi từ lâu rốt cuộc cũng đợi được.
Biểu cảm trên mặt Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên lại cứng đờ, khi nhìn thấy người kia, nội tâm anh ta không thể bình tĩnh nổi.
Người kia là... Cậu cả nhà họ Lê... Lê Thần Yên!
"Dương Quá... Nên nghĩ tới, thì ra ông chính là Dương Quá." Thanh niên ảm đạm cười, chẳng mấy mốc đã nói chuyện với nhau.
"Anh Trương là người làm chuyện lớn, lúc trước ở nước ngoài đã từng được nhìn thấy dáng vẻ tao nhã tuyệt vời của anh Trương, không ngờ hôm nay ở nước C cũng có thể may mắn gặp được anh." Nụ cười của Dương Quá mang theo sự nịnh nọt lấy lòng, thanh nhiên cười lạnh nhạt.
Về phần Dương Văn Hạo, người thanh niên đi theo sau thanh niên, lúc này đã giật mình không thôi... Anh ta nhìn về phía thanh niên, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta nhìn thấy phản ứng của Dương Quá thì lại là mở rộng tầm mắt, dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ Dương Quá từng danh chấn một thời thế mà lại khách khí với người thanh niên này như vậy!
Thanh niên và Dương Quá nói chuyện với nhau, Dương Văn Hạo ở phía sau, hoàn toàn trợn tròn mắt, ánh mắt dại ra, trong lòng nhấc lên sóng lớn!
Giây phút kia, thân phận của thanh niên lập tức cao lên chót vót trong mắt anh ta, trở nên thần bí vô cùng, anh ta nhìn bóng dáng thanh niên, thế mà cảm thấy mình căn bản nhìn không thấu!
"Hôm nay anh Trương đến cũng là để tham gia tiệc tối từ thiện à?" Dương Quá cười hỏi.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Thanh niên gật đầu: "Coi như là vậy, vốn dĩ muốn đi tuyên truyền sản phẩm mới của mình, thuận tiện tham gia tiệc tối luôn."
"Sản phẩm mới?" Dương Quá tò mò hỏi: "Gần đây anh Trương có phát minh mới nào à?"
"Lúc sau ông sẽ biết." Thanh niên khẽ nhếch miệng cười, cho Dương Quá một bí mật.
Sau đó, thanh niên lại mang theo Dương Văn Hạo đi dạo, Dương Văn Hạo đi theo sau thanh niên, đầu óc đều mơ hồ.
Một nhân vật lớn trong mắt anh ta thế mà không ngừng bắt chuyện với thanh niên, chẳng mấy chốc thanh niên đã như trở thành tâm điểm của tiệc tối, khiến cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng đến vây quanh thanh niên này.
Tuy rằng Dương Văn Hạo là giám đốc điều hành của tập đoàn Lê Thị nhưng có rất nhiều người đến tiệc tối từ thiện này, ai nấy đều bí ẩn quyền thế, hơn hẳn những buổi tiệc anh ta từng tham gia!
Dương Văn Hạo đứng phía sau thanh niên, nhìn thấy một nhân vật lớn nữa tiến lên thì xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
"Rất vui được quen biết anh, tôi là phó cục trưởng cục Cảnh sát Yên Kinh..."
"Anh Trương, tôi là phó hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp thành phố T...."
Rất nhiều nhà giàu có, cho dù là đám cậu ấm cô chiêu bất cần đời cũng ùn ùn kéo đến muốn quen biết người thanh niên này.
Về phần Dương Văn Hạo thì tự động bị những người đó bỏ qua, làm cho hai má anh ta đỏ bừng.
Cho dù anh ta từng là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị thì ở trong tiệc tối từ thiện này, rất nhiều người anh ta quen đến tư cách tham gia cũng không có.
Dương Văn Hạo nhìn thấy thanh niên bình tĩnh nói chuyện với những người đó, hoàn toàn không bởi vì thân phận của họ mà cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng như sét đánh, vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì mà có thể khiến cho nhiều người nịnh nọt muốn làm quen như vậy?
Dương Văn Hạo đi sau thanh niên, lúc này trước mặt thanh niện lại tụ tập thêm một nhóm quyền quý nữa.
Thanh niên hắng giọng: "Các vị, thật ra hôm nay tôi đến đây không phải chỉ để tham gia tiệc tối từ thiện, mà quan trọng hơn là tôi muốn đề cử một sản phẩm mới của tôi."
Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên nghe được lời này thì biểu cảm trên mặt cứng lại.
Trong mắt Dương Văn Hạo tràn ngập kinh ngạc... Người kia, thật sự muốn giới thiệu sản phẩm?
Dương Văn Hạo không dám tưởng tượng, thế mà thanh niên lại đến nơi tiêu tiền như rác này để giới thiệu loại rác rưởi rẻ tiền.
"Anh Trương, sản phẩm mới của anh là gì?" Một người trung niên hỏi.
"Sản phẩm của một công ty y sinh của tôi, gần đây đã phát triển một loại thuốc có thể mở kho báu tiềm tàng của cơ thể con người, kéo dài tuổi thọ của mọi người, sức khỏe tràn đầy, tóc bạc có thể biến về tóc đen, trẻ hóa lại một lần nữa." Thanh niên chậm rãi nói, còn Dương Văn Hạo đứng sau thanh niên thì sắc mặt đen hết lại... Đây khác gì mấy người bán hàng vỉa hè đi lừa người?!
"Mọi người yên tâm, một số người quen biết tôi đều biết tôi sẽ không lấy thuốc giả lừa người, tôi có thể lấy nhân cách của mình để cam đoan... Đây là sản phẩm thử nghiệm mới nhất mà tôi phát triển trong phòng thí nghiệm ở nước M, giá trị chín tỷ, nếu có ai không tin thì có thể đi lên thử ngay tại chỗ." Thanh niên lấy một bình thuốc ra, tự tin nói.
Thanh niên vừa nói ra lời này, Dương Văn Hạo đứng phía sau lập tức giật mình... Chín tỷ! Một lọ thuốc có giá chín tỷ! Đây quả thật là giá cắt cổ! Sao anh ta không đi cướp luôn đi!
Trong mắt Dương Văn Hạo lộ ra vẻ khinh thường, loại thách thức chỉ số thông mình này, đồ ngốc mới có thể mua, những nhân vật này có thể đi đến vị trí bây giờ tuyệt đối sẽ không ngu như vậy.
Qủa thật là muốn tiền đến điên rồi, loại diễn giả kiểu này có cho anh ba triệu anh ta cũng không cần!
Qủa nhiên, rất nhiều người quyền quý trước mặt thanh niên ồ lên, gần như sôi trào!
"Nếu thuốc này đúng như lời anh Trương nói thì giá chín tỷ là đúng!"
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Trương, anh ấy không cần phải lấy thuốc giả để lừa chúng ta!"
Vô số quyền quý nghị luận, thanh niên cầm lọ thuốc màu tím còn đầy khoanh tay đứng đó.
Đúng lúc này, một cậu ấm mặc âu phục Armani bản giới hạn bước ra.
Không ít người lập tức nhận ra đây là con trai của Phó Cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Nếu thứ này thực sự có hiệu quả, ngày mai anh Trương có thể đi tìm tôi lấy đánh giá." Cậu ấm nhìn về phía thanh niên: "Tuy nhiên đến lúc đó mong anh Trương cho một chút ưu đãi."
"Không dám không dám, đến trước có trước, trong tay tôi không có nhiều hàng dự trữ." Thanh niên cười nói.
Thanh niên rót một ly nước thuốc đưa cho cậu ấm, cậu ấm uống không bao lâu thì cả người run lên, trong mắt hiện lên cảm xúc kỳ quái: "Đây... Điều này không có khả năng!"
"Thế nào?" Thanh niên cười nói.
"Đột nhiên cảm thấy cả người dư thừa sức lực dùng không hết, anh Trương, thuốc này của anh có thành phần gì thế, tôi chưa từng gặp một công ty y tế nào có thể phát minh ra loại thuốc như thế này!" Cậu ấm run giọng nói, sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thanh niêm mỉm cười: "Đây là bí mật thương nghiệp."
"Anh Trương, không sao cả, ngày mai tôi nói người đi tìm anh mua." Cậu ấm kích động nói, ban đầu anh ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ là tin hoàn toàn, đây tuyệt đối là thứ tốt!
Cậu ấm phản ứng như vậy làm cho trong lòng Dương Văn Hạo vô cùng chấn động, hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghi ngờ... Anh ta không tin rằng thuốc có hiệu quả thực sự, ở trong mắt anh ta, cậu ấm này khả năng lớn là người thanh niên mời đến phối hợp diễn trò.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặt mũi tái nhợt đi ra, khách khí cung kính nói: "Anh Trương, tôi muốn thử một lần."
"Đương nhiên có thể." Thanh niên mỉm cười gật đầu, rót một ly cho người đàn ông trung niên kia.
Không bao lâu, sắc mặt người đàn ông trung niên kia lập tức thay đổi: "Anh Trương, anh còn thừa hàng dự trữ không, tôi muốn mua toàn bộ, giá cả tùy anh ra!"
"Anh Trương, tôi cũng muốn mua một lọ!"
"Anh Trương, tôi muốn mua thử hai lọ!"
"Tôi mua năm lọ! Sáu mươi tỷ!"
Cuối cùng đám người xôn xao, những người đó nhìn thấy mấy vị quyền thế thử qua thì đều ra giá, giá cao tận trời!
Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên nhìn thấy tình huống như vậy thì choáng váng, vẻ mặt dại ra, trong lòng khó có thể bình tĩnh!
Sáu mươi tỷ! Đủ để nuôi sống công ty của anh ta!
Thanh niên đứng tại chỗ, càng ngày càng có nhiều phú hào tụ lại, sau khi nghe nói hiệu quả thần kỳ của nước thuốc thì cũng bắt đầu ra giá, giá cả ngày càng cao!
"Đừng đoạt với tôi! Chín mươi tỷ một lọ!"
"Tiền có giá, sức khỏe vô giá, thứ này tốt hơn bất kỳ sản phẩm chăm sóc sức khỏe nào! Dù bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ mua một hộp!"
"Này, ông cho rằng đây là đồ uống ven đường à, một hộp, ông có biết phải mất bao nhiêu tiền không?"
Dương Văn Hạo nhìn những người thanh danh hiển hách, ngày thường đều nho nhã hiền hòa, lúc này lại tranh đoạt đến mặt đỏ tía tai, không thèm bận tâm tuổi tác, hoàn toàn ngu rồi!
Ai có thể nghĩ đến những người quyền thế thường xuyên xuất hiện trên TV lại không hề có giới hạn khi đối mặt với lọ thuốc nước này, ai cũng điên cuồng đoạt cho bằng được!
"Thật sự có lỗi, bây giờ nguồn cung trong tay tôi không nhiều lắm, chỉ có ba hộp, mỗi bình lọ đều vô cùng quý giá, tất cả mọi người có thể đi đăng ký với phụ tá của tôi, người ra giá thấp tự động xếp hàng ở cuối." Thanh niên mở miệng làm cho Dương Văn Hạo ngây ra!
Bởi vì vô số người lập tức vây quanh anh ta, mỗi một người đều làm cho Dương Văn Hạo ngưỡng mộ!
Nhưng bây giờ, đôi mắt bọn họ lại nhìn Dương Văn Hạo đầy trông mong, chờ anh ta ghi chép.
"Ba mươi tỷ, sáu mươi tỷ... hai trăm bốn mươi tỷ.... Ba trăm tỷ!" Dương Văn Hạo ghi chép không ngừng, trong lòng phức tạp khiếp sợ, đến lúc sau, những người này vì sợ mình ra giá giá thấp bị người khác cướp mất mà vung tay càng hào phóng, động một cái là cả ba trăm tỷ!
Sổ ghi chép của anh ta sắp không còn đủ chỗ!
Dương Văn Hạo đương nhiên không thể tưởng tượng được, lúc chưa đi vào tiệc tối, anh ta còn muốn nhìn thấy thanh niên bị chê cười, kết quả bây giờ... Một đám số không làm anh ta hoa cả mắt.
Tiệc tối từ thiện vẫn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ đã kiếm được một số tiền vô cùng lớn, nhiều đến mức đếm không hết!
Ngay khi Dương Văn Hạo đang vội vàng ghi chép, thanh niên lại bị rất nhiều phú hào bao quanh, đều muốn tạo quan hệ tốt với thanh niên, muốn mượn điều này để hỏi thăm thêm nhiều tin tức về nước thuốc, cùng với muốn được ưu tiên mua đợt lọ thuốc tiếp theo…
Bữa tiệc tối từ thiện này đã thay đổi tính chất một cách không thể giải thích được... Ai cũng không ngờ rằng nó lại biến thành một hội đấu giá…
Đột nhiên, một giọng nói vang lên giữa đám đông, khiến cho mọi người ồ lên!
"Từ khi nào thì một buổi tiệc tối từ thiện lại trở thành vỉa hè để người bán hàng rong chào hàng?"
Đám người tản ra thành một lối đi, vẻ mặt thanh niên hơi cứng lại, anh ta chăm chú nhìn theo, nhìn thấy phía cuối đường có một người được đám con nhà giàu vây quanh đang chậm rãi đi đến.
Người kia lạnh lùng nhìn thanh niên, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhưng nhưng ánh mắt lại tràn ngập hàn băng!
Khóe miệng thanh niên khẽ nhếch, giống như... Người mà anh ta đợi từ lâu rốt cuộc cũng đợi được.
Biểu cảm trên mặt Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên lại cứng đờ, khi nhìn thấy người kia, nội tâm anh ta không thể bình tĩnh nổi.
Người kia là... Cậu cả nhà họ Lê... Lê Thần Yên!