Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 178: CÁCH ĐỘC ĐÁO ĐỂ TRÀ THÙ TỔNG GIÁM ĐỐC NỮ THẦN
Ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, đôi mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn dữ tợn và đáng sợ!
Trần Xuân Độ ôm những cái lọ dế này, trong lòng đau đến mức nhỏ máu... Anh vừa đi đón Tô Hiểu Vân đến Lê thị họp... Kết quả những con dế mà anh cẩn thận hầu hạ, nếu không phải bị giẫm chết, thì cũng nhân lúc bình bị lật chạy...
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, hô hấp dồn dập, mà Lê Kim Huyên ngồi ở xa, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm vẫn rất bối rối.
Khi cô nhìn thấy dáng vẻ của Trần Xuân Độ lúc này, cô mới ý thức được, mình dường như thật sự làm anh tức giận, trong ấn tượng của cô, tính tình của anh rất tốt, cho dù cô ngược đãi anh như thế nào, đều sẽ không làm anh tức giận, quả thực chính là tấm gương nhẫn nhịn điển hình.
Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ sững sờ, cô ấy ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Trần Xuân Độ bừng bừng giận dữ như vậy.
Đôi mắt hút hồn của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ ở đối diện, cố gắng bình tĩnh nói: "Không phải chỉ là mấy con dế thôi hay sao, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”
Trần Xuân Độ nghe Lê Kim Huyên nói như vậy, cảm giác như sắp phun ra một ngụm máu! Mẹ nó! Đây là những con dế được anh lựa chọn cẩn thận mất cả một buổi chiều, mỗi một con có giá trị mấy triệu! Những thứ này cộng lại, tương đương với chi phí sinh hoạt của Lê Kim Huyên cho anh trong mấy tháng!
Những thứ này trở thành bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay, đang muốn dựa vào chúng đại sát tứ phương trong các trận đấu sau này... Kết quả chưa nuôi được bao lâu, Lê Kim Huyên đã phá huỷ tất cả của anh.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
"Em có biết rằng đây đều là tâm huyết của anh hay không… Em đã huỷ hoại tất cả tâm huyết của anh rồi!” Trần Xuân Độ cắn răng mở miệng, từng câu từng chữ, từ trong kẽ răng nhảy ra, khiến Lê Kim Huyên càng chột dạ.
Lê Kim Huyên bĩu đôi môi đỏ mọng, lương tâm cắn rứt: "Không phải chỉ là tiền thôi sao... Muốn bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh là được..."
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!” Trần Xuân Độ cắn răng, thần sắc lộ vẻ vô cùng nghẹn khuất buồn bực:" Đây là tâm huyết, tâm huyết em có hiểu hay không!”
“Không phải là một vài con bọ thôi sao, văn bản công ty rõ ràng quy định rằng không thể nuôi những thứ này, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh đã là rất tốt rồi.” Lê Kim Huyên nói.
"Anh..." Trần Xuân Độ nghẹn lời, anh hung dữ trừng mắt nhìn Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên tuy rằng chột dạ, nhưng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, từ đạo lý mà nói, cô không làm sai.
Một lúc lâu sau, Trần Xuân Độ cắn răng, bỏ lại một câu: "Em thật nhẫn tâm!”
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ ôm bình nước, xoay người rời đi, vẻ mặt buồn bực lao ra khỏi văn phòng.
Lâm Trinh Tuyết nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, thần sắc hơi lo lắng, mở miệng hỏi: "Sếp Lê, anh ấy sẽ không sao chứ?”
“Cô yên tâm, anh ta sẽ không có chuyện gì.” Tuy rằng thần sắc của Lê Kim Huyên lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng khi Lâm Trinh Tuyết rời đi, nội tâm của cô thủy chung có một cảm giác áy náy không nói ra được.
Cô suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về phía văn phòng của Trần Xuân Độ.
Mà khi Lê Kim Huyên đi vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ, đột nhiên vẻ mặt cứng lại, dựng tai dán lên cửa văn phòng.
Ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bị một tầng sương lạnh bao phủ!
Cô lại nghe được những âm thanh khó có thể mở miệng truyền ra từ trong văn phòng của Trần Xuân Độ! Âm thanh phát ra giữa nam và nữ khiến cho cô nghi ngờ tai của mình, không thể tin được!
Đôi tai nóng rực, nữ thần tổng giám đốc cắn môi đỏ, cảm giác hổ thẹn trong lòng biết mất không còn chút nào, lửa giận hừng hực bốc lên!
Cô hoàn toàn không thể chấp nhận được, anh chàng này, dám xem những thứ như vậy trong văn phòng, đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô!
Lê Kim Huyên cắn chặt răng bạc, loại thanh âm kiều diễm khiến người ta miên man bất định không ngừng truyền vào lỗ tai cô, khiến cô rốt cục không thể nhịn được!
Cánh tay trắng như tuyết của Lê Kim Huyên bỗng nhiên dùng sức, mạnh mẽ đẩy cửa phòng làm việc ra, giẫm lên giày cao gót, mang theo phẫn nộ đi vào!
Mà ngay khi cô xông vào văn phòng, giọng nói trong văn phòng đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt trắng ngần tinh xảo của Lê Kim Huyên lộ vẻ lạnh lẽo và băng giá, cô nổi giận xông tới trước mặt Trần Xuân Độ, vỗ mạnh vào bàn làm việc, giọng nói kiều diễm lạnh lùng nói: "Anh đang làm gì vậy!”
Trần Xuân Độ đang ngồi trước máy tính, đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tháo tai nghe ra, thần sắc mờ mịt khó hiểu: "Sếp Lê, em tìm anh có việc gì không?”
Lê Kim Huyên nghiến răng: "Anh vừa làm gì vậy?”
"Anh đang ở trong văn phòng... Còn có thể làm cái gì?” Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, mặt già đỏ lên.
Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ đỏ mặt, trong lòng càng khẳng định, âm thanh vừa rồi chính là do Trần Xuân Độ làm.
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng: "Anh đã làm cái gì, trong lòng anh còn không rõ hay sao?”
Khuôn mặt của Trần Xuân Độ lộ vẻ ủy khuất: "Sếp Lê, anh đang chơi game, em không cho anh nuôi dế, chẳng lẽ còn không cho anh chơi game hay sao? Chẳng lẽ em muốn anh suốt ngày ngây ngốc ở trong văn phòng của em?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, thần sắc lạnh lùng: "Chơi game? Anh đang chơi game hay sao? Vừa rồi rõ ràng tôi nghe được...".
Lời nói của Lê Kim Huyên dần dần nhỏ xuống, lấy tu dưỡng của tổng giám đốc nữ thần, làm sao có thể nói ra lời đó!
Trần Xuân Độ nhíu mày: "Nghe thấy cái gì vậy?”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên giận dữ nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng hỏi: "Anh đùa giỡn với tôi phải không? Vừa rồi anh làm cái gì trong lòng anh không biết hay sao?"
"Sếp Lê, em đang biến từ không thành có, ngậm máu phun người, vừa rồi anh vẫn luôn chơi game, không làm cái gì cả, em nhất định muốn anh phải thừa nhận cái gì, vậy anh làm sao thừa nhận?” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
"Anh!” Hàm răng bạc của Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ đến mức nứt da, cô bị Trần Xuân Độ làm cho tức giận đến mức run rẩy, nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Xuân Độ sợ là bị ánh mắt lạnh lẽo như sương của Lê Kim Huyên xuyên qua hàng trăm lỗ hổng!
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Trần Xuân Độ đột nhiên đưa tay, xoay màn hình máy tính lại, cho Lê Kim Huyên xem, nói: "Sếp Lê, ngoại trừ chơi game, anh còn có thể làm gì khác?”
Ánh mắt của Lê Kim Huyên dừng lại trên màn hình máy tính, đột nhiên cứng lại, Trần Xuân Độ nói không sai, anh quả thực đang chơi game, khiến Lê Kim Huyên không nói nên lời.
Đây là vả mặt trần trụi! Một cái tát này của Trần Xuân Độ khiến Lê Kim Huyên căn bản một câu cũng không nói nên lời!
Ánh mắt Lê Kim Huyên đột nhiên đọng lại, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, hai má nóng lên!
Vừa rồi rõ ràng cô nghe được những âm thanh đó... Kết quả bây giờ lại không thấy cái gì cả!
Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn về phía vẻ mặt ủy khuất của Trần Xuân Độ, không khỏi âm thầm nghiến răng, hận không thể lập tức giết chết tên khốn này!
Cô thông minh nhanh nhạy, lờ mờ đoán được, đây là Trần Xuân Độ cố ý!
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trần Xuân Độ nữa, giẫm lên giày cao gót tinh xảo, đi về phía cửa văn phòng.
Bước chân của Lê Kim Huyên dừng lại, hơi lảo đảo, gân xanh trên trán trắng nõn nổi lên.
Lúc này cô mới hiểu được, đây là cái bẫy của tên này, là anh trả thù!
............
Chạng vạng, hoàng hôn chậm rãi rơi xuống đường chân trời, dần dần bị một rừng nhà cao tầng che khuất, ánh vàng rực rỡ còn sót lại cũng dần dần tiêu tán.
Dương Văn Hạo nhìn cổ phiếu trên màn hình máy tính, thở dài.
Thay vì mong đợi công ty mang lại lợi nhuận cho chính mình, anh ta đã chọn đặt hy vọng của mình vào cổ phiếu.
Dương Văn Hạo đã quyết định, tối nay, chờ thanh niên kia đến, chính mình sẽ đề nghị từ chức với anh ta!
Dù sao trước đây anh ta cũng là giám đốc điều hành của tập đoàn Lê thị, chính anh ta cũng không nghĩ rằng, sẽ có một ngày bị lừa gạt đi tới đây.
"Ầm ầm!”
Một tiếng ầm ầm vang lên từ bên ngoài công ty, Dương Văn Hạo nóng lòng đứng dậy, xuyên thấu qua kính bên ngoài văn phòng, nhìn thấy rõ ràng một chiếc Rolls-Royce Phantom đang dừng ở dưới cửa công ty.
"Hừ!” Dương Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi đi ra khỏi công ty, nhìn về phía thanh niên, thần sắc lãnh đạm: "Thật sự muốn đi?”
Người thanh niên gật đầu và mỉm cười: "Có cơ hội kiếm tiền, tại sao không đi?"
Sắc mặt Dương Văn Hạo càng trở nên âm trầm hơn... Anh ta lại mang theo chính mình để đi đẩy mạnh tiêu thụ trong bữa tiệc từ thiện... Ai sẽ đóng loại thuế chỉ số thông minh này?
"Đi thôi, anh đi thì biết." Dường như người thanh niên đã nhìn ra Dương Văn Hạo không vui, nói.
Dương Văn Hạo cuối cùng đã ngồi vào chiếc Rolls-Royce và lái xe về phía khách sạn ở phía xa.
Trong một khách sạn, lúc này đang tổ chức một bữa tiệc từ thiện quy mô khổng lồ, vô số người nổi tiếng quyền quý, gia đình giàu có tham gia, trong đại sảnh rộng lớn, bày một cái bàn tròn được sắp xếp gọn gàng, bày từng món ăn tinh xảo, làm cho người ta thèm thuồng.
Mặc dù những món ăn này rất ngon, không ai thực sự nếm thử chúng, bởi vì họ biết rằng các mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau quan trọng hơn nhiều so với những món ăn này.
Bữa tiệc từ thiện vẫn chưa bắt đầu, một dàn nhạc sang trọng đang biểu diễn trên sân khấu, dưới sân khấu, có ca hát và nhảy múa, có nói chuyện, cũng như có một số người nhảy múa theo điệu nhạc.
Lúc này, người thanh niên đang dẫn Dương Văn Hạo đi trong đó, Dương Văn Hạo nhìn thấy rất nhiều người quyền quý, người nổi tiếng, ánh mắt nhìn thẳng.
Ở đây, nghiễm nhiên là một xã hội thượng lưu, rất nhiều nhân vật lớn cực kỳ khó gặp thường chỉ nhìn thấy trên truyền hình, hôm nay cũng đã tham dự bữa tiệc từ thiện này.
Bởi vì, người tổ chức bữa tiệc từ thiện này có địa vị rất lớn.
Người ở đây, rất ít người biết tên anh ta, nhưng đối với thế lực của anh ta, đều vô cùng sợ hãi.
"Ở đây... Đều là nhân vật lớn.” Dương Văn Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ bừng!
“Không phải chỉ là một số người giả trang giàu có thôi sao, bọn họ tính là cái gì.” Người thanh niên thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra sự cao ngạo, những người này căn bản không được người thanh niên để vào mắt!
“Anh trâu bò như vậy, nhưng nếu anh đi ra nói chuyện với bọn họ, xem họ có nhận ra anh là ai không?” Dương Văn Hạo nhìn người thanh niên rất không thuận mắt, cười lạnh nói.
Dương Văn Hạo vừa dứt lời, đột nhiên, một giọng nói tràn ngập kinh ngạc từ một bên truyền đến: "Anh Trương, là anh sao?”
Bước chân của người thanh niên dừng lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, cầm rượu sâm banh trong tay, thần sắc kinh hỉ bước nhanh đến trước mặt người thanh niên, đánh giá người thanh niên một cái, thân hình kích động đến mức hơi run rẩy.
"Ông là..." Người thanh niên gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, dường như không nhớ ra tên của người đàn ông trung niên.
“Anh Trương thật sự là quý nhân hay quên, kẻ hèn này là Dương Quá, người của Cục gìn giữ hòa bình Yên Kinh, ba năm trước, đã gặp anh Trương ở nước ngoài một lần... Không nghĩ rằng anh Trương lại đến nước C để phát triển.”
Người đàn ông trung niên mở miệng, lời nói hoàn toàn làm cho Dương Văn Hạo kinh ngạc!! Không thể tin được.
Trần Xuân Độ ôm những cái lọ dế này, trong lòng đau đến mức nhỏ máu... Anh vừa đi đón Tô Hiểu Vân đến Lê thị họp... Kết quả những con dế mà anh cẩn thận hầu hạ, nếu không phải bị giẫm chết, thì cũng nhân lúc bình bị lật chạy...
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, hô hấp dồn dập, mà Lê Kim Huyên ngồi ở xa, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm vẫn rất bối rối.
Khi cô nhìn thấy dáng vẻ của Trần Xuân Độ lúc này, cô mới ý thức được, mình dường như thật sự làm anh tức giận, trong ấn tượng của cô, tính tình của anh rất tốt, cho dù cô ngược đãi anh như thế nào, đều sẽ không làm anh tức giận, quả thực chính là tấm gương nhẫn nhịn điển hình.
Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ sững sờ, cô ấy ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Trần Xuân Độ bừng bừng giận dữ như vậy.
Đôi mắt hút hồn của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ ở đối diện, cố gắng bình tĩnh nói: "Không phải chỉ là mấy con dế thôi hay sao, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”
Trần Xuân Độ nghe Lê Kim Huyên nói như vậy, cảm giác như sắp phun ra một ngụm máu! Mẹ nó! Đây là những con dế được anh lựa chọn cẩn thận mất cả một buổi chiều, mỗi một con có giá trị mấy triệu! Những thứ này cộng lại, tương đương với chi phí sinh hoạt của Lê Kim Huyên cho anh trong mấy tháng!
Những thứ này trở thành bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay, đang muốn dựa vào chúng đại sát tứ phương trong các trận đấu sau này... Kết quả chưa nuôi được bao lâu, Lê Kim Huyên đã phá huỷ tất cả của anh.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
"Em có biết rằng đây đều là tâm huyết của anh hay không… Em đã huỷ hoại tất cả tâm huyết của anh rồi!” Trần Xuân Độ cắn răng mở miệng, từng câu từng chữ, từ trong kẽ răng nhảy ra, khiến Lê Kim Huyên càng chột dạ.
Lê Kim Huyên bĩu đôi môi đỏ mọng, lương tâm cắn rứt: "Không phải chỉ là tiền thôi sao... Muốn bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh là được..."
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!” Trần Xuân Độ cắn răng, thần sắc lộ vẻ vô cùng nghẹn khuất buồn bực:" Đây là tâm huyết, tâm huyết em có hiểu hay không!”
“Không phải là một vài con bọ thôi sao, văn bản công ty rõ ràng quy định rằng không thể nuôi những thứ này, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh đã là rất tốt rồi.” Lê Kim Huyên nói.
"Anh..." Trần Xuân Độ nghẹn lời, anh hung dữ trừng mắt nhìn Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên tuy rằng chột dạ, nhưng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, từ đạo lý mà nói, cô không làm sai.
Một lúc lâu sau, Trần Xuân Độ cắn răng, bỏ lại một câu: "Em thật nhẫn tâm!”
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ ôm bình nước, xoay người rời đi, vẻ mặt buồn bực lao ra khỏi văn phòng.
Lâm Trinh Tuyết nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, thần sắc hơi lo lắng, mở miệng hỏi: "Sếp Lê, anh ấy sẽ không sao chứ?”
“Cô yên tâm, anh ta sẽ không có chuyện gì.” Tuy rằng thần sắc của Lê Kim Huyên lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng khi Lâm Trinh Tuyết rời đi, nội tâm của cô thủy chung có một cảm giác áy náy không nói ra được.
Cô suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về phía văn phòng của Trần Xuân Độ.
Mà khi Lê Kim Huyên đi vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ, đột nhiên vẻ mặt cứng lại, dựng tai dán lên cửa văn phòng.
Ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bị một tầng sương lạnh bao phủ!
Cô lại nghe được những âm thanh khó có thể mở miệng truyền ra từ trong văn phòng của Trần Xuân Độ! Âm thanh phát ra giữa nam và nữ khiến cho cô nghi ngờ tai của mình, không thể tin được!
Đôi tai nóng rực, nữ thần tổng giám đốc cắn môi đỏ, cảm giác hổ thẹn trong lòng biết mất không còn chút nào, lửa giận hừng hực bốc lên!
Cô hoàn toàn không thể chấp nhận được, anh chàng này, dám xem những thứ như vậy trong văn phòng, đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô!
Lê Kim Huyên cắn chặt răng bạc, loại thanh âm kiều diễm khiến người ta miên man bất định không ngừng truyền vào lỗ tai cô, khiến cô rốt cục không thể nhịn được!
Cánh tay trắng như tuyết của Lê Kim Huyên bỗng nhiên dùng sức, mạnh mẽ đẩy cửa phòng làm việc ra, giẫm lên giày cao gót, mang theo phẫn nộ đi vào!
Mà ngay khi cô xông vào văn phòng, giọng nói trong văn phòng đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt trắng ngần tinh xảo của Lê Kim Huyên lộ vẻ lạnh lẽo và băng giá, cô nổi giận xông tới trước mặt Trần Xuân Độ, vỗ mạnh vào bàn làm việc, giọng nói kiều diễm lạnh lùng nói: "Anh đang làm gì vậy!”
Trần Xuân Độ đang ngồi trước máy tính, đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tháo tai nghe ra, thần sắc mờ mịt khó hiểu: "Sếp Lê, em tìm anh có việc gì không?”
Lê Kim Huyên nghiến răng: "Anh vừa làm gì vậy?”
"Anh đang ở trong văn phòng... Còn có thể làm cái gì?” Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, mặt già đỏ lên.
Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ đỏ mặt, trong lòng càng khẳng định, âm thanh vừa rồi chính là do Trần Xuân Độ làm.
Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng: "Anh đã làm cái gì, trong lòng anh còn không rõ hay sao?”
Khuôn mặt của Trần Xuân Độ lộ vẻ ủy khuất: "Sếp Lê, anh đang chơi game, em không cho anh nuôi dế, chẳng lẽ còn không cho anh chơi game hay sao? Chẳng lẽ em muốn anh suốt ngày ngây ngốc ở trong văn phòng của em?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, thần sắc lạnh lùng: "Chơi game? Anh đang chơi game hay sao? Vừa rồi rõ ràng tôi nghe được...".
Lời nói của Lê Kim Huyên dần dần nhỏ xuống, lấy tu dưỡng của tổng giám đốc nữ thần, làm sao có thể nói ra lời đó!
Trần Xuân Độ nhíu mày: "Nghe thấy cái gì vậy?”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên giận dữ nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng hỏi: "Anh đùa giỡn với tôi phải không? Vừa rồi anh làm cái gì trong lòng anh không biết hay sao?"
"Sếp Lê, em đang biến từ không thành có, ngậm máu phun người, vừa rồi anh vẫn luôn chơi game, không làm cái gì cả, em nhất định muốn anh phải thừa nhận cái gì, vậy anh làm sao thừa nhận?” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
"Anh!” Hàm răng bạc của Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ đến mức nứt da, cô bị Trần Xuân Độ làm cho tức giận đến mức run rẩy, nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Xuân Độ sợ là bị ánh mắt lạnh lẽo như sương của Lê Kim Huyên xuyên qua hàng trăm lỗ hổng!
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Trần Xuân Độ đột nhiên đưa tay, xoay màn hình máy tính lại, cho Lê Kim Huyên xem, nói: "Sếp Lê, ngoại trừ chơi game, anh còn có thể làm gì khác?”
Ánh mắt của Lê Kim Huyên dừng lại trên màn hình máy tính, đột nhiên cứng lại, Trần Xuân Độ nói không sai, anh quả thực đang chơi game, khiến Lê Kim Huyên không nói nên lời.
Đây là vả mặt trần trụi! Một cái tát này của Trần Xuân Độ khiến Lê Kim Huyên căn bản một câu cũng không nói nên lời!
Ánh mắt Lê Kim Huyên đột nhiên đọng lại, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, hai má nóng lên!
Vừa rồi rõ ràng cô nghe được những âm thanh đó... Kết quả bây giờ lại không thấy cái gì cả!
Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn về phía vẻ mặt ủy khuất của Trần Xuân Độ, không khỏi âm thầm nghiến răng, hận không thể lập tức giết chết tên khốn này!
Cô thông minh nhanh nhạy, lờ mờ đoán được, đây là Trần Xuân Độ cố ý!
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trần Xuân Độ nữa, giẫm lên giày cao gót tinh xảo, đi về phía cửa văn phòng.
Bước chân của Lê Kim Huyên dừng lại, hơi lảo đảo, gân xanh trên trán trắng nõn nổi lên.
Lúc này cô mới hiểu được, đây là cái bẫy của tên này, là anh trả thù!
............
Chạng vạng, hoàng hôn chậm rãi rơi xuống đường chân trời, dần dần bị một rừng nhà cao tầng che khuất, ánh vàng rực rỡ còn sót lại cũng dần dần tiêu tán.
Dương Văn Hạo nhìn cổ phiếu trên màn hình máy tính, thở dài.
Thay vì mong đợi công ty mang lại lợi nhuận cho chính mình, anh ta đã chọn đặt hy vọng của mình vào cổ phiếu.
Dương Văn Hạo đã quyết định, tối nay, chờ thanh niên kia đến, chính mình sẽ đề nghị từ chức với anh ta!
Dù sao trước đây anh ta cũng là giám đốc điều hành của tập đoàn Lê thị, chính anh ta cũng không nghĩ rằng, sẽ có một ngày bị lừa gạt đi tới đây.
"Ầm ầm!”
Một tiếng ầm ầm vang lên từ bên ngoài công ty, Dương Văn Hạo nóng lòng đứng dậy, xuyên thấu qua kính bên ngoài văn phòng, nhìn thấy rõ ràng một chiếc Rolls-Royce Phantom đang dừng ở dưới cửa công ty.
"Hừ!” Dương Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi đi ra khỏi công ty, nhìn về phía thanh niên, thần sắc lãnh đạm: "Thật sự muốn đi?”
Người thanh niên gật đầu và mỉm cười: "Có cơ hội kiếm tiền, tại sao không đi?"
Sắc mặt Dương Văn Hạo càng trở nên âm trầm hơn... Anh ta lại mang theo chính mình để đi đẩy mạnh tiêu thụ trong bữa tiệc từ thiện... Ai sẽ đóng loại thuế chỉ số thông minh này?
"Đi thôi, anh đi thì biết." Dường như người thanh niên đã nhìn ra Dương Văn Hạo không vui, nói.
Dương Văn Hạo cuối cùng đã ngồi vào chiếc Rolls-Royce và lái xe về phía khách sạn ở phía xa.
Trong một khách sạn, lúc này đang tổ chức một bữa tiệc từ thiện quy mô khổng lồ, vô số người nổi tiếng quyền quý, gia đình giàu có tham gia, trong đại sảnh rộng lớn, bày một cái bàn tròn được sắp xếp gọn gàng, bày từng món ăn tinh xảo, làm cho người ta thèm thuồng.
Mặc dù những món ăn này rất ngon, không ai thực sự nếm thử chúng, bởi vì họ biết rằng các mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau quan trọng hơn nhiều so với những món ăn này.
Bữa tiệc từ thiện vẫn chưa bắt đầu, một dàn nhạc sang trọng đang biểu diễn trên sân khấu, dưới sân khấu, có ca hát và nhảy múa, có nói chuyện, cũng như có một số người nhảy múa theo điệu nhạc.
Lúc này, người thanh niên đang dẫn Dương Văn Hạo đi trong đó, Dương Văn Hạo nhìn thấy rất nhiều người quyền quý, người nổi tiếng, ánh mắt nhìn thẳng.
Ở đây, nghiễm nhiên là một xã hội thượng lưu, rất nhiều nhân vật lớn cực kỳ khó gặp thường chỉ nhìn thấy trên truyền hình, hôm nay cũng đã tham dự bữa tiệc từ thiện này.
Bởi vì, người tổ chức bữa tiệc từ thiện này có địa vị rất lớn.
Người ở đây, rất ít người biết tên anh ta, nhưng đối với thế lực của anh ta, đều vô cùng sợ hãi.
"Ở đây... Đều là nhân vật lớn.” Dương Văn Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ bừng!
“Không phải chỉ là một số người giả trang giàu có thôi sao, bọn họ tính là cái gì.” Người thanh niên thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra sự cao ngạo, những người này căn bản không được người thanh niên để vào mắt!
“Anh trâu bò như vậy, nhưng nếu anh đi ra nói chuyện với bọn họ, xem họ có nhận ra anh là ai không?” Dương Văn Hạo nhìn người thanh niên rất không thuận mắt, cười lạnh nói.
Dương Văn Hạo vừa dứt lời, đột nhiên, một giọng nói tràn ngập kinh ngạc từ một bên truyền đến: "Anh Trương, là anh sao?”
Bước chân của người thanh niên dừng lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, cầm rượu sâm banh trong tay, thần sắc kinh hỉ bước nhanh đến trước mặt người thanh niên, đánh giá người thanh niên một cái, thân hình kích động đến mức hơi run rẩy.
"Ông là..." Người thanh niên gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, dường như không nhớ ra tên của người đàn ông trung niên.
“Anh Trương thật sự là quý nhân hay quên, kẻ hèn này là Dương Quá, người của Cục gìn giữ hòa bình Yên Kinh, ba năm trước, đã gặp anh Trương ở nước ngoài một lần... Không nghĩ rằng anh Trương lại đến nước C để phát triển.”
Người đàn ông trung niên mở miệng, lời nói hoàn toàn làm cho Dương Văn Hạo kinh ngạc!! Không thể tin được.