Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Ác chu đường!
"Không thể!"
Metis nghe Trần Xuân Độ nhắc tới đêm hôm đó thì cơ thể cô ta run lên dữ dội, một tia sáng đáng sợ hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ta!
Metis không dám nhớ lại, không dám nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào đêm đó!
Trần Xuân Độ thở dài, tỏ vẻ không biết phải làm sao: "Metis, nếu không phải cô chọc vào tôi trước, thì tôi cần gì phải làm thế..."
"Im miệng!" Metis càng run hơn, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Nếu như ánh mắt có lực sát thương... e rằng Trần Xuân Độ đã sớm bị cô ta giết chết!
"Long! Anh nhớ cho kỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho anh... Nỗi đau tôi phải chịu đựng trong đêm đó, có ngày tôi sẽ trả lại gấp trăm lần!" Metis khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói.
Metis nổi giận đùng đùng, toàn thân phát ra sát khí nặng nề, khiến cho nhiệt độ trong xe như giảm đi mấy độ!
Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Metis, không nói lên lời... Metis không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài của cô ta... Lấp dưới vẻ đẹp tuyệt trần kia là một linh hồn ma quỷ!
Đã nhiều người, vì khinh thường nó, mà phải trả giá bằng sinh mạng của mình...
"Metis, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi, đừng nhắm vào người khác." Trần Xuân Độ hít một hơi sâu, nói.
"Ngược lại, tôi rất hứng thú với người phụ nữ Lê Kim Huyên kia." Metis cười lạnh, nói xong thì quay ra nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Trần Xuân Độ dột nhiên thay đổi, khi nghe tới ba chữ "Lê Kim Huyên", như thể cô ta đang chọc trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong trái tim anh!
Đôi mắt Trần Xuân Độ hiện lên một tia ác liệt đáng sợ! Anh nhanh như chớp động thủ, bóp lấy phần cổ trắng nõn của Metis!
"Metis! Cô dám! Thử động vào cô ấy thử xem! Có tin tôi đem phá hủy cung điện của cô không?" Trần Xuân Độ quát lên, giọng nói rúng động cả bầu không khí!
Metis từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: "A, xem ra đúng là anh đã động tâm với người phụ nữ kia... Làm sao, anh muốn giết chết tôi hả?"
Metis tỏ về chế nhạo: "Giờ phút này, căn cứ của anh đang bị hai mươi viên hỏa tiễn phong tỏa... Hai mươi viên, chỉ cần bắn trúng kho vũ khí trong căn cứ của anh... cũng đủ làm anh tổn thương mạnh..."
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ chấn động một cái, Metis, người phụ nữ này, thật giống như ma quỷ, đã tính toãn kỹ lưỡng mọi thứ... Thậm chí đã ra tay trước với Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ cắn răng... Rất ít người có thể ngăn anh lại lúc này, Metis đúng là khắc tinh của anh, tính toán trên người anh không sai chút nào!
"Cô rốt cuộc... muốn gì?" Trần Xuân Độ nói.
"Tôi tới thành phố T, không phải vì muốn giết anh... Mạng anh đã là của tôi, hiện tại tôi không muốn lấy đi sớm như vậy." Metis thản nhiên nói.
Tròng mắt Trần Xuân Độ chợt lóe lên một tia sáng, ánh mắt sắc bén trở nên thâm thúy: "Vậy cô đến vì cái gì? Đại loạn thành phố T?"
"Thành phố T với tôi chẳng là gì cả, đại loạn thành phố T, tôi được lợi gì?" Metis thản nhiên cười một tiếng: "Tôi chỉ đến thành phố T lấy chút đồ, sau khi lấy xong sẽ rời đi."
"Chỉ để lấy chút đồ?" Ánh mắt Trần Xuân Độ càng trở nên thâm thúy.
Nếu Metis nói thẳng ra mục đích của cô ta, ngược lại Trần Xuân Độ sẽ cảm thấy không có gì cả...Nhưng Metis lại bảo chỉ đến để lấy đồ, cái này Trần Xuân Độ sao mà tin được?
Đường đường là nữ thần trí tuệ của thế giới ngầm, ngàn dặm xa xôi đến thành phố T mà chỉ vì lấy một món đồ, có kẻ ngu mới tin.
"Đúng vậy, sau khi lấy xong tôi sẽ đi." Nữ thần trí tuệ mỉm cười đầy bình tĩnh, càng khiến người ta không thể đoán ra cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Hương thơm nhàn nhạt như hoa lan của nữ thần trí tuệ truyền tới mũi Trần Xuân Độ, ngay sau đó anh nhẹ giọng nói: "Lái xe đi."
......
Ở biệt thự, Lê Kim Huyên đang xem ti vi trong phòng ngủ đã được một lúc thì cửa bị đẩy ra, Trần Xuân Độ từ bên ngoài bước vào.
"Tiễn đến khách sạn hả?" Lê Kim Huyên hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn luôn có một tia mờ mịt không thể xóa bỏ.
"Tổng giám đốc Lê, anh buồn ngủ rồi, anh về phòng ngủ đây." Sau khi Trần Xuân Độ nói xong thì quay về phòng, bấm điện thoại.
Đầu dây bên kia, giọng nói của một người thanh niên vang lên, Trần Xuân Độ trầm giọng nói: "Chú ý từng nhất cử nhất động của Metis, mục đích Metis đến thành phố T chắc chắn không thể đơn giản như vậy..."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ đứng bên cửa sổ, làn gió buổi đêm mang theo hơi lạnh, Trần Xuân Độ nhìn ánh đèn sáng choang ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn ra xa, trong lòng nặng trĩu lo âu...
......
Một buổi chiều, Trần Xuân Độ làm xong việc liền trở về nhà. Tô Loan Loan đã tháo băng gạc phía dưới bụng, vết thương đã khép lại từ lâu, cô ta vận động gân cốt một chút, đi ra khỏi biệt thự.
"Sao cô lại ra đây?" Trần Xuân Độ gọi Tô Loan Loan lại.
"Vết thương gần như đã khỏi hẳn, khoảng thời gian này tổng giám đốc Lê không có ai bên cạnh bảo vệ, có tôi ở đây, ít nhất có thể cho cô ấy một ít cảm giác an toàn." Ánh mắt Tô Loan Loan quét qua Trần Xuân Độ, có chút khinh thường, theo lý mà nói, thân là đàn ông của Lê Kim Huyên, cảm giác an toàn kia lẽ ra phải do Trần Xuân Độ mang lại mới phải.
Kết quả, ai mà ngờ được tên này vô dụng như vậy, đến mức Lê Kim Huyên phải thuê Tô Loan Loan về bảo vệ an toàn cho chính mình.
Trần Xuân Độ cong môi lẩm bẩm: "Cảm giác an toàn thì có ích gì, còn ngoan cố như vậy, không phải suýt nữa không bảo vệ được cô ấy sao..."
Giọng nói của Trần Xuân Độ rất nhẹ, nhưng không ngờ thính giác của Tô Loan Loạn lại nhạy bén như vậy, sau khi nghe thấy những lời thì thầm của Trần Xuân Độ thì lập tức xoay người lại, lạnh lùng liếc anh một cái: "Tôi đã làm hết mức có thể, bảo vệ cô ấy trong khả năng của mình, không giống như một số người, chỉ biết núp sau lưng phụ nữ, để người phụ nữ đó thay mình che mưa chắn gió."
Tô Loan Loan nói xong, liền rảo bước ra ngoài biệt thự.
Trần Xuân Độ dửng dửng nhìn theo bóng lưng của Tô Loan Loan, khóe miệng dần gợi lên một đường cung...
Ở lối vào của tòa nhà Lê Thị, hai nhân viên bảo vệ đang đứng thẳng lưng, vẻ mặt cương nghị.
Đột nhiên có hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, hùng hổ tiến đến gần tòa nhà Lê Thị.
Hai nhân viên bảo vệ đưa tay ra, ngăn cản hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa lại, lịch sự nói: "Thật xin lỗi, xin hãy nói rõ mục đích, gần đây tập đoàn Lê Thị không cho phép người không liên quan đi vào."
Đây là quyết định mới nhất của tập đoàn Lê Thị, gần đây tỷ lệ bạo loạn an ninh công cộng ở thành phố T ngày càng gia tăng, nên tập đoàn Lê Thị rất sợ có người vào trong gây rối.
"Hừ, bạn của ông đây ở trong đó, tôi vào xem một chút cũng không được sao?" Một trong hai kẻ mặc áo sơ mi hoa tức tối, bất bình nói.
"Không được, trừ khi có nhân viên của tập đoàn Lê Thị đưa anh vào." Nhân viên bảo vệ vẫn một mực không cho vào.
"Cút ngay!" Tên áo hoa còn lại vẻ mặt lạnh như băng, đẩy nhân viên bảo vệ ra.
"Ba!" Tên áo hoa kia bỗng ra tay, lập tức hung hăng tát vào mặt nhân viên bảo vệ!
"Chỉ là con chó giữ cửa, con mẹ nó lại dám dương oai với ông đây, ông ở Ác Chu Đường, không ai dám không nể mặt!" Tên áo hoa đạp vào bụng nhân viên bảo vệ, sau đó ném ngã bảo vệ đó ra xa mấy mét! Nhân viên bảo vệ phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ vương vãi khắp mặt đất!
"Đứng lại!" Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, đội trưởng đội an ninh dẫn đầu khoảng mười mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới.
"Được... các người giỏi lắm! Cứ đợi đấy!" Hai tên áo hoa liếc mắt nhìn mấy nhân viên bảo vệ đang chạy tới, hai bên nhìn nhau, gắt gao uy hiếp!
Ngay sau đó, hai tên này nhanh chóng rời đi, khi những nhân viên bảo vệ đỡ hai người ở cửa dậy thì hai kẻ mặc áo hoa đã biến mất khỏi quảng trường.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi trải qua sóng gió, tòa nhà Lê Thị nhanh chóng khôi phục lại sự yên bình.
Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, một thời gian sau, trước cửa tập đoàn Lê Thị, dòng người đi lại bỗng giảm đi rất nhiều.
Đột nhiên, từ xa, một đám người hung hăng lại gần tòa nhà Lê Thị!
Bên cửa sổ cao sát đất, ánh mắt Lê Kim Huyên quét ra ngoài cửa sổ, đang ngắm phong cảnh bên ngoài, thì bỗng nhiên thần sắc đông cứng lại nhìn về phía quảng trường trước cửa tập đoàn Lê Thị bị rất nhiều người vây kín!
Trước cửa tòa nhà, một đội nhân viên bảo vệ từ bên trong tòa nhà Lê Thị xông ra, chặn cửa và đối đầu với đám người kia. Bầu không khí giằng co, đầy mùi thuốc súng!
Hai nhân viên bảo vệ ở cửa bị một nhóm người khống chế, hai người trong số chúng vừa đấm đá vừa đè đầu nhân viên bảo vệ.
Một lúc sau, hai nhân viên bảo vệ máu me đầm đìa, cơ thể chằng chịt vết thương.
Lê Kim Huyên nhíu mày, đôi mắt đẹp lộ ra tia ác liệt.
Đây... là tới gây sự sao?