Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1124: Tôi thật sự là Chu Dương
Kết cục như thế nào thì cũng có nguyên nhân của nó, báo ứng của cậu chính là tôi.
Tình huống lúc này của Tề Hưng Hoa và Chu Dương thì dùng câu nói này là thích hợp nhất.
Bản thân là con cháu nhà giàu, Tề Hưng Hoa đã làm được những gì mình muốn trong hơn hai mươi năm.
Trong hai mươi năm qua, hắn đã ức hiếp quá nhiều người, cũng đã tạo nên một vài câu chuyện tuyệt vời với rất nhiều cô gái.
Thậm chí còn có nhiều trường hợp cô gái không bằng lòng.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì nhà hắn giàu, cho dù những cô gái đó có tự nguyện hay không, thì đến cuối cùng đều có một kết quả chính là tự nguyện.
Trong cả quá trình này, có rất nhiều người đã cầu xin hắn thương xót, quỳ xuống và xin hắn buông tha cho họ.
Nhưng những lời cầu xin của bọn họ chỉ như một màn kịch hài hước đối với Tề Hưng Hoa mà thôi.
Hắn thích nhìn những vẻ mặt bất lực và sợ hãi của những người đó, những cảm xúc này chỉ kích thích hắn hơn chứ không khiến hắn mềm lòng.
Nhưng hôm nay, vẻ mặt này cũng đã xuất hiện trên gương mặt hắn.
Hắn muốn cầu xin Chu Dương, cũng cố hết sức tìm mọi cách: "Anh Dương, anh Dương, tôi sai rồi, tôi tuyệt đối không có ý xem thường anh, nhưng tôi thật sự không biết làm kiểu ảo thuật này!"
"Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi anh, anh có thể coi tôi như một cái rắm có được không!”
Hắn quỳ trên mặt đất và ăn nói rất hèn hạ.
Hắn tự cảm thấy vẻ mặt này của mình đã rất đáng thương, cũng đã rất khiêm tốn hèn mọn, đổi thành ai thì chắc cũng đều buông tha cho hắn thôi!
Nhưng Chu Dương chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Xin lỗi? Nếu một lời xin lỗi có tác dụng, vậy thì sao phải cần đến cảnh sát pháp luật?”
“Cảnh sát?", Tề Hưng Hoa đứng lên như bắt được cọng rơm cứu mạng nào đó: "Vậy anh mau báo cảnh sát đi! Anh Dương, cầu xin anh, anh mau báo cảnh sát đến bắt tôi đi!"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Chu Dương tát hắn một cái khiến hắn ngã lăn xuống đất: "Báo cảnh sát bắt cậu? Cậu cho rằng đây là nơi nào? Cậu coi tôi là gì?”
“Đối phó với cậu, tôi còn cần phải báo cảnh sát sao?”
Câu này cũng là câu của Tề Hưng Hoa nói với Chu Dương không lâu trước đó, bây giờ Chu Dương đã trả lại nguyên vẹn lại cho hắn.
"Nghe này, không cần phải cãi lại nữa, cậu nói sai rồi là có ý gì, dám nói sai trước mặt tôi, cậu đang trêu đùa tôi phải không?"
“Trêu tôi có nghĩa là coi thường tôi, từ đầu đến cuối tôi đều không ép buộc cậu, nhưng cậu lại nói chuyện đó ngay trước mặt tôi, cho nên phải làm bằng được chuyện đó, có ý kiến gì không?”, Chu Dương nói tiếp: “Nếu chỉ có chuyện này mà cậu không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể tự mình ra tay thôi”.
Chu Dương tự ra tay nghĩa là gì? Vừa nãy đã nói rằng, tất cả người nhà của Tề Hưng Hoa và bao gồm cả tất cả sản nghiệp của bọn họ đều sẽ bị hủy hoại.
Bọn họ sẽ mất hết tài sản, việc mất hết tài sản đối với những người như bọn họ, sẽ khiến những người tốt đã từng bị bọn họ bắt nại trước đây nhất định sẽ quay lại điên cuồng trả thù.
Nói cách khác, việc thực hiện màn ảo thuật nuốt ly rượu này chỉ có một còn đường chết, nhưng nếu từ chối thực hiện thì cũng chỉ có chết.
Không thực hiện màn ảo thuật thì người chết không chỉ có một mình hắn, mà tất cả người nhà của hắn đều sẽ chịu khổ theo.
Nếu như vậy, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hy sinh bản thân mình mà thôi!
Tề Hưng Hoa cầm chiếc cốc trong tay, do dự đưa lên miệng.
Liều thôi!
Hắn nhắm mắt, cắn răng bắt đầu thực hiện.
Nhưng lúc này, lại có một người ngăn cản hắn.
“Dừng lại”, Lâm Tử Ngọc đứng ra, hét lên ngăn cản lại.
Chu Dương kinh ngạc nhìn cô gái này, có chuyện gì sao? Không nhận ra hắn là người xấu à? Tại sao lại bảo dừng tay?
Những kẻ xấu như vậy, nên để họ một lần nếm trải cảm giác dưới góc độ của nạn nhân!
Nhưng Lâm Tử Ngọc lại kiên quyết chạy tới, rồi giật lấy mảnh vỡ của Tề Hưng Hoa.
“Chuyện đó, cậu Tề, chuyện vừa rồi là chúng tôi đùa với cậu thôi, cậu không cần phải để ý đâu”, Lâm Tử Ngọc mỉm cười xin lỗi Tề Hưng Hoa.
Nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Tử Ngọc, Tề Hưng Hoa sững sờ, còn đám con cháu nhà giàu khác đều đần mặt ra không hiểu gì.
Chu Dương nói đùa với bọn họ? Bọn họ có tốt đẹp gì mà có thể được Chu Dương nói đùa? Hơn nữa, vừa rồi bọn họ còn lên kế hoạch hãm hại Chu Dương nữa!
Người ta đồn rằng Lý Đại Hải, người giàu nhất thành phố Đông Hải, chỉ vì con trai ông ta xúc phạm Chu Dương một chút, sau đó toàn bộ tập đoàn thời trang Đại Hải biến mất.
Rất rõ ràng, Chu Dương nhất định không phải là người thích nói đùa!
Nhưng cô gái Lâm Tử Ngọc này, cũng là một người có thể đại diện cho Chu Dương ở trước mặt mọi người.
Vì vậy tất cả đều ngẩn ra, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Dương.
"Nói gì vậy! Tôi không nói đùa! Mau ăn ly rượu đó cho tôi!”, Chu Dương bày ra vẻ mặt cố ý nói.
Tề Hưng Hoa vô thức nắm lấy một nắm thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Lâm Tử Ngọc vung tay hất mảnh vỡ của ly rượu xuống, sau đó nhìn về phía Chu Dương: "Chu Dương, rốt cuộc là anh muốn làm gì! Có phải anh điên rồi hay không!”
“Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy, mà anh lại muốn lấy đi mạng sống của con nhà người ta?"
Lâm Tử Ngọc vừa đi đến bên cạnh Chu Dương vừa nói chuyện, cô vươn tay nhéo eo Chu Dương ở vị trí mà người khác không nhìn thấy, hạ thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, có phải anh thật sự cho rằng bản thân là ông trùm Chu Dương rồi không?"
"Đừng quên anh chỉ là đồ giả, đừng làm lớn chuyện!"
Bây giờ Lâm Tử Ngọc vẫn cảm thấy Chu Dương này không có liên quan gì đến Chu Dương trong lời đồn.
Cô ta chỉ cho rằng Chu Dương đang làm những chuyện cậy thế của người khác để áp bức mọi người.
Nhưng dù cho anh muốn làm những chuyện dựa vào sức mạnh của người khác để áp bức mọi người, thì cũng phải có mức độ thôi chứ!
Anh đang dựa vào thân phận của người khác, nếu thật sự vì chuyện này mà giết người, sau đó bị tên Chu Dương thật kia tìm đến truy cứu chuyện này thì phải làm sao?
Đây chính là điều mà Lâm Tử Ngọc lo sợ.
Chu Dương bất lực thở dài, sau đó nói: "Cô đừng lo lắng, tôi thật sự là Chu Dương, sẽ không có ai tìm đến gây chuyện với chúng ta đâu”.
“Được rồi, anh đóng giả đến mức nghiện luôn rồi phải không?”, Lâm Tử Ngọc nói: “Tôi biết bộ dạng đóng giả này của anh rất giống với Chu Dương thật, cũng đã lừa được toàn bộ đám người kia”.
“Nhưng anh không thể tự lừa bản thân mình, đúng không?”, Lâm Tử Ngọc thành khẩn nói.
Chu Dương hoàn toàn bất lực, quay đầu nhìn Tề Hưng Hoa ở phía sau: "Này nhóc con, tôi có phải là Chu Dương hay không?”
Tề Hưng Hoa sững sờ gật đầu, trong lòng hắn thầm nói, anh không phải là Chu Dương thì lẽ nào là đóng giả sao?
Đến nơi này đóng giả Chu Dương, như vậy không phải là tự đi tìm đường chết à?
“Vậy rốt cuộc cậu nghe tôi hay là nghe cô ấy?”, Chu Dương chỉ vào Lâm Tử Ngọc hỏi.
Tề Hưng Hoa nuốt nước miếng, thật ra hắn rất muốn nói là nghe lời của Lâm Tử Ngọc, dù sao bây giờ Lâm Tử Ngọc đang lên tiếng bảo vệ mạng sống của hắn!
Nhưng hắn không dám, cho nên chỉ có thể khép nép nói: "Đương nhiên là nghe lời của anh Dương rồi!"
Chu Dương lại nhìn Lâm Tử Ngọc: "Nhìn thấy chưa, tôi thật sự là Chu Dương, không sai chứ”.
Tình huống lúc này của Tề Hưng Hoa và Chu Dương thì dùng câu nói này là thích hợp nhất.
Bản thân là con cháu nhà giàu, Tề Hưng Hoa đã làm được những gì mình muốn trong hơn hai mươi năm.
Trong hai mươi năm qua, hắn đã ức hiếp quá nhiều người, cũng đã tạo nên một vài câu chuyện tuyệt vời với rất nhiều cô gái.
Thậm chí còn có nhiều trường hợp cô gái không bằng lòng.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì nhà hắn giàu, cho dù những cô gái đó có tự nguyện hay không, thì đến cuối cùng đều có một kết quả chính là tự nguyện.
Trong cả quá trình này, có rất nhiều người đã cầu xin hắn thương xót, quỳ xuống và xin hắn buông tha cho họ.
Nhưng những lời cầu xin của bọn họ chỉ như một màn kịch hài hước đối với Tề Hưng Hoa mà thôi.
Hắn thích nhìn những vẻ mặt bất lực và sợ hãi của những người đó, những cảm xúc này chỉ kích thích hắn hơn chứ không khiến hắn mềm lòng.
Nhưng hôm nay, vẻ mặt này cũng đã xuất hiện trên gương mặt hắn.
Hắn muốn cầu xin Chu Dương, cũng cố hết sức tìm mọi cách: "Anh Dương, anh Dương, tôi sai rồi, tôi tuyệt đối không có ý xem thường anh, nhưng tôi thật sự không biết làm kiểu ảo thuật này!"
"Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi anh, anh có thể coi tôi như một cái rắm có được không!”
Hắn quỳ trên mặt đất và ăn nói rất hèn hạ.
Hắn tự cảm thấy vẻ mặt này của mình đã rất đáng thương, cũng đã rất khiêm tốn hèn mọn, đổi thành ai thì chắc cũng đều buông tha cho hắn thôi!
Nhưng Chu Dương chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Xin lỗi? Nếu một lời xin lỗi có tác dụng, vậy thì sao phải cần đến cảnh sát pháp luật?”
“Cảnh sát?", Tề Hưng Hoa đứng lên như bắt được cọng rơm cứu mạng nào đó: "Vậy anh mau báo cảnh sát đi! Anh Dương, cầu xin anh, anh mau báo cảnh sát đến bắt tôi đi!"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Chu Dương tát hắn một cái khiến hắn ngã lăn xuống đất: "Báo cảnh sát bắt cậu? Cậu cho rằng đây là nơi nào? Cậu coi tôi là gì?”
“Đối phó với cậu, tôi còn cần phải báo cảnh sát sao?”
Câu này cũng là câu của Tề Hưng Hoa nói với Chu Dương không lâu trước đó, bây giờ Chu Dương đã trả lại nguyên vẹn lại cho hắn.
"Nghe này, không cần phải cãi lại nữa, cậu nói sai rồi là có ý gì, dám nói sai trước mặt tôi, cậu đang trêu đùa tôi phải không?"
“Trêu tôi có nghĩa là coi thường tôi, từ đầu đến cuối tôi đều không ép buộc cậu, nhưng cậu lại nói chuyện đó ngay trước mặt tôi, cho nên phải làm bằng được chuyện đó, có ý kiến gì không?”, Chu Dương nói tiếp: “Nếu chỉ có chuyện này mà cậu không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể tự mình ra tay thôi”.
Chu Dương tự ra tay nghĩa là gì? Vừa nãy đã nói rằng, tất cả người nhà của Tề Hưng Hoa và bao gồm cả tất cả sản nghiệp của bọn họ đều sẽ bị hủy hoại.
Bọn họ sẽ mất hết tài sản, việc mất hết tài sản đối với những người như bọn họ, sẽ khiến những người tốt đã từng bị bọn họ bắt nại trước đây nhất định sẽ quay lại điên cuồng trả thù.
Nói cách khác, việc thực hiện màn ảo thuật nuốt ly rượu này chỉ có một còn đường chết, nhưng nếu từ chối thực hiện thì cũng chỉ có chết.
Không thực hiện màn ảo thuật thì người chết không chỉ có một mình hắn, mà tất cả người nhà của hắn đều sẽ chịu khổ theo.
Nếu như vậy, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hy sinh bản thân mình mà thôi!
Tề Hưng Hoa cầm chiếc cốc trong tay, do dự đưa lên miệng.
Liều thôi!
Hắn nhắm mắt, cắn răng bắt đầu thực hiện.
Nhưng lúc này, lại có một người ngăn cản hắn.
“Dừng lại”, Lâm Tử Ngọc đứng ra, hét lên ngăn cản lại.
Chu Dương kinh ngạc nhìn cô gái này, có chuyện gì sao? Không nhận ra hắn là người xấu à? Tại sao lại bảo dừng tay?
Những kẻ xấu như vậy, nên để họ một lần nếm trải cảm giác dưới góc độ của nạn nhân!
Nhưng Lâm Tử Ngọc lại kiên quyết chạy tới, rồi giật lấy mảnh vỡ của Tề Hưng Hoa.
“Chuyện đó, cậu Tề, chuyện vừa rồi là chúng tôi đùa với cậu thôi, cậu không cần phải để ý đâu”, Lâm Tử Ngọc mỉm cười xin lỗi Tề Hưng Hoa.
Nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Tử Ngọc, Tề Hưng Hoa sững sờ, còn đám con cháu nhà giàu khác đều đần mặt ra không hiểu gì.
Chu Dương nói đùa với bọn họ? Bọn họ có tốt đẹp gì mà có thể được Chu Dương nói đùa? Hơn nữa, vừa rồi bọn họ còn lên kế hoạch hãm hại Chu Dương nữa!
Người ta đồn rằng Lý Đại Hải, người giàu nhất thành phố Đông Hải, chỉ vì con trai ông ta xúc phạm Chu Dương một chút, sau đó toàn bộ tập đoàn thời trang Đại Hải biến mất.
Rất rõ ràng, Chu Dương nhất định không phải là người thích nói đùa!
Nhưng cô gái Lâm Tử Ngọc này, cũng là một người có thể đại diện cho Chu Dương ở trước mặt mọi người.
Vì vậy tất cả đều ngẩn ra, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Dương.
"Nói gì vậy! Tôi không nói đùa! Mau ăn ly rượu đó cho tôi!”, Chu Dương bày ra vẻ mặt cố ý nói.
Tề Hưng Hoa vô thức nắm lấy một nắm thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Lâm Tử Ngọc vung tay hất mảnh vỡ của ly rượu xuống, sau đó nhìn về phía Chu Dương: "Chu Dương, rốt cuộc là anh muốn làm gì! Có phải anh điên rồi hay không!”
“Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy, mà anh lại muốn lấy đi mạng sống của con nhà người ta?"
Lâm Tử Ngọc vừa đi đến bên cạnh Chu Dương vừa nói chuyện, cô vươn tay nhéo eo Chu Dương ở vị trí mà người khác không nhìn thấy, hạ thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, có phải anh thật sự cho rằng bản thân là ông trùm Chu Dương rồi không?"
"Đừng quên anh chỉ là đồ giả, đừng làm lớn chuyện!"
Bây giờ Lâm Tử Ngọc vẫn cảm thấy Chu Dương này không có liên quan gì đến Chu Dương trong lời đồn.
Cô ta chỉ cho rằng Chu Dương đang làm những chuyện cậy thế của người khác để áp bức mọi người.
Nhưng dù cho anh muốn làm những chuyện dựa vào sức mạnh của người khác để áp bức mọi người, thì cũng phải có mức độ thôi chứ!
Anh đang dựa vào thân phận của người khác, nếu thật sự vì chuyện này mà giết người, sau đó bị tên Chu Dương thật kia tìm đến truy cứu chuyện này thì phải làm sao?
Đây chính là điều mà Lâm Tử Ngọc lo sợ.
Chu Dương bất lực thở dài, sau đó nói: "Cô đừng lo lắng, tôi thật sự là Chu Dương, sẽ không có ai tìm đến gây chuyện với chúng ta đâu”.
“Được rồi, anh đóng giả đến mức nghiện luôn rồi phải không?”, Lâm Tử Ngọc nói: “Tôi biết bộ dạng đóng giả này của anh rất giống với Chu Dương thật, cũng đã lừa được toàn bộ đám người kia”.
“Nhưng anh không thể tự lừa bản thân mình, đúng không?”, Lâm Tử Ngọc thành khẩn nói.
Chu Dương hoàn toàn bất lực, quay đầu nhìn Tề Hưng Hoa ở phía sau: "Này nhóc con, tôi có phải là Chu Dương hay không?”
Tề Hưng Hoa sững sờ gật đầu, trong lòng hắn thầm nói, anh không phải là Chu Dương thì lẽ nào là đóng giả sao?
Đến nơi này đóng giả Chu Dương, như vậy không phải là tự đi tìm đường chết à?
“Vậy rốt cuộc cậu nghe tôi hay là nghe cô ấy?”, Chu Dương chỉ vào Lâm Tử Ngọc hỏi.
Tề Hưng Hoa nuốt nước miếng, thật ra hắn rất muốn nói là nghe lời của Lâm Tử Ngọc, dù sao bây giờ Lâm Tử Ngọc đang lên tiếng bảo vệ mạng sống của hắn!
Nhưng hắn không dám, cho nên chỉ có thể khép nép nói: "Đương nhiên là nghe lời của anh Dương rồi!"
Chu Dương lại nhìn Lâm Tử Ngọc: "Nhìn thấy chưa, tôi thật sự là Chu Dương, không sai chứ”.