Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1107: Lực phá vạn pháp!
“Ha ha, đừng nói là cậu nghĩ cậu là nhân vật quyền thế thật nhé? Không phải chứ?
Nữ tiên sư cười nhạo một tiếng: “Chú em, cậu đúng là ngây thơ, cậu cảm thấy bản thân đã đột phá được một cảnh giới, đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế nên dám thách thức Hoàng đế tiên sư sao?”
“Tối thượng hoàng đế là khỉ gì? Suy cho cùng cũng chỉ là hoàng đế võ giả nhỏ bé, còn Hoàng đế tiên sư là hoàng đế trong các tiên sư!”
“Cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng tôi thìcó thể khiêu chiến Hoàng đế tiên sư thật sao? Khờ khạo!”
Chu Dương không nói nên lời.
Này, ông đây nói muốn khiêu chiến Hoàng đế tiên sư khi nào?
Anh chỉ muốn hỏi vài vấn đề thôi mà!
Nếu đến khi đó phải đánh nhau thật thì đó là chuyện bất đắc dĩ, nhưng từ đầu đến cuối Chu Dương cũng không ra vẻ tự cao tự đại, và có kêu muốn khiêu khích Hoàng đế tiên sư đâu?
Rốt cuộc nữ tiên sư này đang đắc ý cái gì?
Mà dù ông đây có nói muốn khiêu khích Hoàng đế tiên sư thì đã sao?
Nói thẳng dù ông đây có kém cỏi thì ông đây vẫn mạnh hơn cô.
Nếu có bị chế giễu cũng chẳng tới lượt cô chế giễu đâu nhỉ?
Chẳng thể hiểu nổi trong đầu nữ tiên sư này đang suy nghĩ cái quỷ gì!
Nhưng Chu Dương không muốn nói nhiều với cô ta: “Cô cứ nói tôi biết Hoàng đế tiên sư đang ở đâu là được rồi”.
Chu Dương sốt ruột nói.
“Cậu có chắc là muốn đi?”, nữ tiên sư nhìn chằm chằm Chu Dương hỏi.
“Tôi chắc chắn”, Chu Dương trả lời.
“Vậy được, tôi dẫn cậu đi! Cậu cởi trói cho tôi!”, nữ tiên sư ngọ ngoạy.
Chu Dương cau mày, thật ra anh không hề nói muốn nữ tiên sư dẫn đường cho anh, chỉ cần chỉ đường cho anh là được.
Nhưng anh vẫn cởi trói cho nữ tiên sư.
“Không cần vất vả vậy đâu, cô cứ chỉ đường cho tôi tự đi được rồi”, Chu Dương hơi ngại, anh cảm thấy anh làm phiền người khác quá rồi.
“Ha ha, yên tâm đi, cậu tưởng tôi tốt bụng mới dẫn cậu đi sao?”
Nữ tiên sư bò dậy khỏi mặt đất, vừa vận động cơ thể vừa nói: “Tôi không tốt vậy đâu, sở dĩ tôi dẫn cậu đi là vì tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bị Hoàng đế tiên sư dễ dàng đánh bại mà thôi”.
“Hơn nữa tôi không thể chỉ đường, thế giới nhỏ là không gian do vô số các tiên sư cùng nhau sáng lập ra, từng điểm tiếp nối trong một không gian không cố định, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến động”.
“Muốn tìm Hoàng đế tiên sư chỉ có thể dùng con dấu mà Hoàng đế tiên sư để lại cho các tiên sư để cảm ứng”.
Nói cách khác, không ai biết vị trí cụ thể của Hoàng đế tiên sư ở đâu cả.
Nhưng mọi tiên sư đều có thể tìm được Hoàng đế tiên sư bởi Hoàng đế tiên sư đã để lại cho họ con dấu, hai bên có thể cảm ứng vị trí của đối phương thông qua con dấu.
Nếu đã như vậy Chu Dương cũng không từ chối nữa: “Làm phiền cô rồi”.
“Xời, giả bộ”, nữ tiên sư bĩu môi coi thường: “Đã nói rồi, bà đây không cần cậu cảm ơn, bà đây không phải người tốt, cũng không có lòng tốt”.
Chu Dương cười thầm, lúc này anh mới phát hiện nữ tiên sư này cũng thú vị phết.
Có lẽ cô ta không phải người tốt, chỉ hơi phóng khoáng mà thôi.
Còn lý do cô ta muốn số hoàng đế võ giả đó làm việc cho cô ta cũng rất dễ hiểu, bởi vì trong thế giới nhỏ này mọi người đều làm vậy!
Một người phụ nữ phóng khoáng như cô ta không ích kỷ nhưng cũng không phải người tốt, chỉ làm theo quy tắc mà người khác đặt ra.
Chu Dương gật đầu: “Vậy tôi không nói cảm ơn nữa”.
“Dẫn đường đi”.
Nữ tiên sư liếc nhìn anh rồi liếc sang Tạ Linh Ngọc: “Các người nhớ theo sát đó”.
Vừa dứt lời cô ta đã hóa thành một dư ảnh màu trắng bay lên trời.
Đi trên không!
Không hổ danh là tiên sư! Hơn hẳn người phàm, chân khí trong người đã đủ để điều khiển quy luật tự nhiên rồi.
Lý do mà họ được gọi là tiên sư là vì theo một ý nghĩa nào đó họ đã không được coi là người phàm nữa.
Ví dụ Chu Dương là hoàng đế võ giả, là đỉnh cao của võ giả.
Nhưng anh có mạnh như nào cũng chỉ tăng cường thêm sức mạnh và tăng thêm chân khí trong cơ thể mà thôi, chứ anh vẫn phải tuân theo quy luật tự nhiên.
Còn tiên sư đã hiểu quy luật tự nhiên, chân khí trong cơ thể họ có thể hòa nhập với quy luật tự nhiên đồng thời có thể điều khiển quy luật tự nhiên.
Cho nên họ có thể tạo ra không gian, có thể đi trên không, những chuyện này chỉ có người nắm được quy luật tự nhiên mới làm được.
Còn hoàng đế võ giả dù có mạnh đến đâu cũng không làm được chuyện này.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Tuy Chu Dương là tối thượng hoàng đế nhưng anh vẫn thuộc cảnh giới hoàng đế võ giả chứ không được coi là tiên sư.
Cho nên anh không nắm được quy tắc tự nhiên, về lý mà nói anh cũng không thể làm mấy chuyện như sáng lập không gian hay đi trên không.
Nữ tiên sư đứng chắp tay sau lưng ở trên trời, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt khinh thường nói: “Sao? Chú em theo kịp tốc độ của tôi không?”
Một người bay, một người chạy bộ, đương nhiên Chu Dương không theo kịp tốc độ của cô ta.
Nếu đánh nhau nữ tiên sư không phải đối thủ của Chu Dương, nhưng chuyện này thì không làm khó nổi cô ta, lúc này cô ta đang chê cười Chu Dương.
Chu Dương ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng bỗng nở nụ cười.
“Yên tâm đi, dù cô có nhanh đến đâu tôi vẫn có thể theo kịp”.
Nói xong Chu Dương cõng Tạ Linh Ngọc lên, lao nhanh về phía trước.
Tốc độ ngày một nhanh… sau đó bay vụt lên!
Con ngựa này khiến người ta sững sờ.
Có cả thao tác này sao?
Nữ tiên sư tít trên trời cao sau khi bay được một đoạn cô ta ngoảnh lại đằng sau, cơ mặt xinh đẹp trên mặt của cô ta bỗng co rúm lại.
Chạy mãi chạy mãi rồi bay lên luôn?
Chuyện này là sao?
Phải, đúng là Chu Dương không biết bay, vì anh không hiểu rõ quy luật tự nhiên, chân khí trong cơ thể không thể hòa nhập với quy luật tự nhiên.
Nhưng anh đã đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế, chân khí trong người anh lớn mạnh như biển cả!
Không bay thì làm gì?
Chỉ cần anh chạy đủ nhanh là anh có thể chạy trên không! Và nếu chạy nhanh hơn thì ắt sẽ bay mà?
Rất đơn giản!
Sáng lập không gian? Dời núi và lấp biển? Mấy thứ đó Chu Dương đều không làm được.
Nhưng anh có thể xé không gian! Xé nát không gian bằng sức mạnh tuyệt vời rồi vò nặn ra một không gian mới!
Dời núi lấp biển đơn giản hơn, anh không hiểu quy luật tự nhiên nhưng anh có thể dùng sức mạnh to lớn của mình để dời núi lấp biển!
Người xưa nói rất đúng, dù cô có hiểu biết mấy thứ không thiết thực nhiều như nào cũng không bằng một lực phá vạn pháp của ông đây!
Tôi chỉ là một người phàm, không hiểu mấy quy tắc đó của các người, nhưng điều đó chẳng sao cả, một khi tôi đủ mạnh thì tôi sẽ là người đặt ra quy tắc!
Nữ tiên sư cười nhạo một tiếng: “Chú em, cậu đúng là ngây thơ, cậu cảm thấy bản thân đã đột phá được một cảnh giới, đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế nên dám thách thức Hoàng đế tiên sư sao?”
“Tối thượng hoàng đế là khỉ gì? Suy cho cùng cũng chỉ là hoàng đế võ giả nhỏ bé, còn Hoàng đế tiên sư là hoàng đế trong các tiên sư!”
“Cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng tôi thìcó thể khiêu chiến Hoàng đế tiên sư thật sao? Khờ khạo!”
Chu Dương không nói nên lời.
Này, ông đây nói muốn khiêu chiến Hoàng đế tiên sư khi nào?
Anh chỉ muốn hỏi vài vấn đề thôi mà!
Nếu đến khi đó phải đánh nhau thật thì đó là chuyện bất đắc dĩ, nhưng từ đầu đến cuối Chu Dương cũng không ra vẻ tự cao tự đại, và có kêu muốn khiêu khích Hoàng đế tiên sư đâu?
Rốt cuộc nữ tiên sư này đang đắc ý cái gì?
Mà dù ông đây có nói muốn khiêu khích Hoàng đế tiên sư thì đã sao?
Nói thẳng dù ông đây có kém cỏi thì ông đây vẫn mạnh hơn cô.
Nếu có bị chế giễu cũng chẳng tới lượt cô chế giễu đâu nhỉ?
Chẳng thể hiểu nổi trong đầu nữ tiên sư này đang suy nghĩ cái quỷ gì!
Nhưng Chu Dương không muốn nói nhiều với cô ta: “Cô cứ nói tôi biết Hoàng đế tiên sư đang ở đâu là được rồi”.
Chu Dương sốt ruột nói.
“Cậu có chắc là muốn đi?”, nữ tiên sư nhìn chằm chằm Chu Dương hỏi.
“Tôi chắc chắn”, Chu Dương trả lời.
“Vậy được, tôi dẫn cậu đi! Cậu cởi trói cho tôi!”, nữ tiên sư ngọ ngoạy.
Chu Dương cau mày, thật ra anh không hề nói muốn nữ tiên sư dẫn đường cho anh, chỉ cần chỉ đường cho anh là được.
Nhưng anh vẫn cởi trói cho nữ tiên sư.
“Không cần vất vả vậy đâu, cô cứ chỉ đường cho tôi tự đi được rồi”, Chu Dương hơi ngại, anh cảm thấy anh làm phiền người khác quá rồi.
“Ha ha, yên tâm đi, cậu tưởng tôi tốt bụng mới dẫn cậu đi sao?”
Nữ tiên sư bò dậy khỏi mặt đất, vừa vận động cơ thể vừa nói: “Tôi không tốt vậy đâu, sở dĩ tôi dẫn cậu đi là vì tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bị Hoàng đế tiên sư dễ dàng đánh bại mà thôi”.
“Hơn nữa tôi không thể chỉ đường, thế giới nhỏ là không gian do vô số các tiên sư cùng nhau sáng lập ra, từng điểm tiếp nối trong một không gian không cố định, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến động”.
“Muốn tìm Hoàng đế tiên sư chỉ có thể dùng con dấu mà Hoàng đế tiên sư để lại cho các tiên sư để cảm ứng”.
Nói cách khác, không ai biết vị trí cụ thể của Hoàng đế tiên sư ở đâu cả.
Nhưng mọi tiên sư đều có thể tìm được Hoàng đế tiên sư bởi Hoàng đế tiên sư đã để lại cho họ con dấu, hai bên có thể cảm ứng vị trí của đối phương thông qua con dấu.
Nếu đã như vậy Chu Dương cũng không từ chối nữa: “Làm phiền cô rồi”.
“Xời, giả bộ”, nữ tiên sư bĩu môi coi thường: “Đã nói rồi, bà đây không cần cậu cảm ơn, bà đây không phải người tốt, cũng không có lòng tốt”.
Chu Dương cười thầm, lúc này anh mới phát hiện nữ tiên sư này cũng thú vị phết.
Có lẽ cô ta không phải người tốt, chỉ hơi phóng khoáng mà thôi.
Còn lý do cô ta muốn số hoàng đế võ giả đó làm việc cho cô ta cũng rất dễ hiểu, bởi vì trong thế giới nhỏ này mọi người đều làm vậy!
Một người phụ nữ phóng khoáng như cô ta không ích kỷ nhưng cũng không phải người tốt, chỉ làm theo quy tắc mà người khác đặt ra.
Chu Dương gật đầu: “Vậy tôi không nói cảm ơn nữa”.
“Dẫn đường đi”.
Nữ tiên sư liếc nhìn anh rồi liếc sang Tạ Linh Ngọc: “Các người nhớ theo sát đó”.
Vừa dứt lời cô ta đã hóa thành một dư ảnh màu trắng bay lên trời.
Đi trên không!
Không hổ danh là tiên sư! Hơn hẳn người phàm, chân khí trong người đã đủ để điều khiển quy luật tự nhiên rồi.
Lý do mà họ được gọi là tiên sư là vì theo một ý nghĩa nào đó họ đã không được coi là người phàm nữa.
Ví dụ Chu Dương là hoàng đế võ giả, là đỉnh cao của võ giả.
Nhưng anh có mạnh như nào cũng chỉ tăng cường thêm sức mạnh và tăng thêm chân khí trong cơ thể mà thôi, chứ anh vẫn phải tuân theo quy luật tự nhiên.
Còn tiên sư đã hiểu quy luật tự nhiên, chân khí trong cơ thể họ có thể hòa nhập với quy luật tự nhiên đồng thời có thể điều khiển quy luật tự nhiên.
Cho nên họ có thể tạo ra không gian, có thể đi trên không, những chuyện này chỉ có người nắm được quy luật tự nhiên mới làm được.
Còn hoàng đế võ giả dù có mạnh đến đâu cũng không làm được chuyện này.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Tuy Chu Dương là tối thượng hoàng đế nhưng anh vẫn thuộc cảnh giới hoàng đế võ giả chứ không được coi là tiên sư.
Cho nên anh không nắm được quy tắc tự nhiên, về lý mà nói anh cũng không thể làm mấy chuyện như sáng lập không gian hay đi trên không.
Nữ tiên sư đứng chắp tay sau lưng ở trên trời, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt khinh thường nói: “Sao? Chú em theo kịp tốc độ của tôi không?”
Một người bay, một người chạy bộ, đương nhiên Chu Dương không theo kịp tốc độ của cô ta.
Nếu đánh nhau nữ tiên sư không phải đối thủ của Chu Dương, nhưng chuyện này thì không làm khó nổi cô ta, lúc này cô ta đang chê cười Chu Dương.
Chu Dương ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng bỗng nở nụ cười.
“Yên tâm đi, dù cô có nhanh đến đâu tôi vẫn có thể theo kịp”.
Nói xong Chu Dương cõng Tạ Linh Ngọc lên, lao nhanh về phía trước.
Tốc độ ngày một nhanh… sau đó bay vụt lên!
Con ngựa này khiến người ta sững sờ.
Có cả thao tác này sao?
Nữ tiên sư tít trên trời cao sau khi bay được một đoạn cô ta ngoảnh lại đằng sau, cơ mặt xinh đẹp trên mặt của cô ta bỗng co rúm lại.
Chạy mãi chạy mãi rồi bay lên luôn?
Chuyện này là sao?
Phải, đúng là Chu Dương không biết bay, vì anh không hiểu rõ quy luật tự nhiên, chân khí trong cơ thể không thể hòa nhập với quy luật tự nhiên.
Nhưng anh đã đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế, chân khí trong người anh lớn mạnh như biển cả!
Không bay thì làm gì?
Chỉ cần anh chạy đủ nhanh là anh có thể chạy trên không! Và nếu chạy nhanh hơn thì ắt sẽ bay mà?
Rất đơn giản!
Sáng lập không gian? Dời núi và lấp biển? Mấy thứ đó Chu Dương đều không làm được.
Nhưng anh có thể xé không gian! Xé nát không gian bằng sức mạnh tuyệt vời rồi vò nặn ra một không gian mới!
Dời núi lấp biển đơn giản hơn, anh không hiểu quy luật tự nhiên nhưng anh có thể dùng sức mạnh to lớn của mình để dời núi lấp biển!
Người xưa nói rất đúng, dù cô có hiểu biết mấy thứ không thiết thực nhiều như nào cũng không bằng một lực phá vạn pháp của ông đây!
Tôi chỉ là một người phàm, không hiểu mấy quy tắc đó của các người, nhưng điều đó chẳng sao cả, một khi tôi đủ mạnh thì tôi sẽ là người đặt ra quy tắc!