Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1076: Lý Đại Hải thông minh
Đại sảnh của công ty Danh Dương hình như đã xảy ra một vài chuyện không vui, dù đã được quét dọn sạch sẽ nhưng có thể thấy trên nền đất và tường bên cạnh bị ai đó phá hỏng.
Nhất là bức tường chỗ văn phòng đội trưởng bảo vệ bên cạnh, vẫn còn một lỗ thủng lớn chưa được sửa.
Lúc này cả đại sảnh không có ai, chỉ có một bảo vệ đứng ở cửa nói với Lý Đại Hải người ông ta muốn tìm đang ở nhà kho phía sau.
Lý Đại Hải vừa nghe thấy vậy lập tức lật đật chạy đến.
Ở nhà kho phía sau, Chu Dương, Ngưu Xuyên và Chu Minh nhàm chán đứng lướt điện thoại.
Lý Trường Hà ở một bên khoanh tay khinh thường nhìn ba người “không hiểu biết” trước mặt.
Trong mắt Lý Trường Hà, ba người này không có hiểu biết nên mới chậm chạp không chịu khuất phục mình.
Lúc này cửa sân sau mở ra, một ông già vội vàng chạy đến.
Hai mắt Lý Trường Hà lóe sáng, vội qua đỡ ông ta: “Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi!”
“Mau nói với bọn họ bố là Lý Đại Hải – người giàu nhất thành phố Đông Hải!”
“Nói với bọn họ đi, con nói cho bố biết ba tên này vừa nãy kiêu ngạo chết mất thôi…”
Lý Trường Hà vừa nói vừa chạy đến chỗ Lý Đại Hải.
Nhưng lúc ông ta sắp đến gần chỗ Lý Đại Hải, Lý Đại Hải không thèm nhìn đã tát một bạt tai khiến ông ta ngã phịch xuống đất.
Không sai, từ đầu đến cuối Lý Đại Hải chưa từng nhìn thẳng con trai Lý Trường Hà của mình lấy một lần!
Thậm chí lúc Lý Trường Hà sắp bước đến gần ông ta, ông ta đã giơ tay lên tát Lý Trường Hà ngã xuống đất.
Đánh Lý Trường Hà xong, ông ta bước nhanh đến quỳ xuống trước mặt Chu Dương, sau đó dập đầu với anh: “Thuộc hạ Lý Đại Hải giàu nhất Đông Hải kính chào Chu Dương tiên sinh”.
Hành động này khiến mấy người ở đó đều ngây người.
Càng không nói đến Lý Trường Hà ngây ngẩn, ông ta thật sự sững sờ, ông già vừa đến đó là bố ruột của mình mà!
Nhưng vừa thấy mình đã tát mình ngã xuống đất là có ý gì?
Cái tát đó không hề nhẹ tay! Khiến Lý Trường Hà choáng váng, bây giờ đầu vẫn còn ong ong.
Tát mình thì đã đành, vậy mà còn dập đầu chào Chu Dương nữa là sao đây?
Lý Trường Hà sững sờ, còn Chu Dương thật ra cũng hơi ngạc nhiên.
Ngay cả Ngưu Xuyên và Chu Minh cũng không có phản ứng.
Ông già này làm gì mà phải chào hỏi bằng cách này vậy?
Còn thuộc hạ Lý Đại Hải giàu nhất Đông Hải kính chào Chu Dương tiên sinh nữa… Hành động này có phải hơi lố rồi không?
Chu Dương vô thức nhảy sang một bên, anh không đáng được một ông già sáu bảy mươi tuổi đối đãi bằng cách này.
“À, Lý Đại Hải phải không, có chuyện gì ông cứ đứng lên rồi hãy nói”.
Người xưa nói không nên đánh người có thành ý, Lý Đại Hải này vừa đến đã dập đầu với anh, Chu Dương cũng không chế nhạo ông ta, liền bảo ông ta đứng lên.
Nhưng Lý Đại Hải không đứng dậy, ông ta nói tiếp: “Chu Dương, nếu cậu không tha thứ cho thuộc hạ thì dù thuộc hạ có quỳ ở đây đến chết cũng sẽ không đứng lên!”
“Thuộc hạ không biết con trai mình đã làm sai chuyện gì nhưng tôi biết chắc chắn là nó không đúng, đồng thời cũng do tôi dạy bảo không tốt!”
“Người xưa đã nói, chỉ cần là sai thì nên trả giá”.
“Dù Chu tiên sinh phá hủy công ty của tôi cũng được hay giết con trai tôi hoặc tôi cũng được, đều không sao cả, tôi đều tâm phục khẩu phục!”
Chu Dương nói không nên lời: “Vậy ông còn quỳ ở đây làm gì?”
Bây giờ Chu Dương đã hiểu, ông già này quỳ ở đây tám chín phần là đã đoán ra, người phá hủy công ty ông ta chính là mình.
Mặc dù không phải là Chu Dương ra tay mà là do thế lực của Chu Minh nhưng thật ra đổ lên đầu Chu Dương cũng không phải không đúng.
Anh hơi ngạc nhiên, Lý Đại Hải này khá thông minh! Thế mà lại nghĩ ra có thể đổ chuyện này lên đầu anh, hơn nữa vừa bước vào đây đã dập đầu với anh như vậy.
Nhưng chỉ với mấy lời như vậy thì Chu Dương sẽ không mềm lòng.
“Lý Đại Hải, tôi thừa nhận ông là người thông minh, nhưng như ông đã nói, làm sai thì phải trả giá phải không?”
“Bây giờ con trai ông đã làm sai, tôi không lấy mạng ông ta mà chỉ đơn giản phá hủy công ty ông mà thôi. Bây giờ chúng ta đã giải quyết xong rồi, ông cũng đã nói ông không oán trách gì, vậy ông còn quỳ ở đây làm gì?”
Đây chính là nguyên tắc của Chu Dương.
Trừng phạt của anh là phá hủy công ty của Lý Đại Hải, ngoài ra anh không cần bố con Lý gia phải trả giá gì nữa.
“Chu Dương tiên sinh, mặc dù nói vậy nhưng sau khi nghe được tin thằng con trai mình đắc tội với cậu, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi”.
“Cậu phá hủy công ty của tôi, thậm chí giết bố con tôi, tôi sẽ không bao giờ có một lời oán trách nào với những chuyện này”.
“Nhưng tôi mong cậu có thể tha thứ và khoan dung cho chúng tôi. Nếu không được thì tôi luôn cảm thấy bất an, chết không nhắm mắt!”
“Tôi quỳ ở đây không phải cầu xin cậu tha mạng cho tôi, mà tôi sợ cậu không có chỗ trút giận, tôi đang tạ tội với cậu!”
Dường như Lý Đại Hải đã hạ quyết tâm, ông ta trầm giọng nói.
Ngay cả Chu Minh đứng một bên cũng không khỏi đánh giá: “Nói thật, ông già này có hơi thành khẩn quá rồi…”
“Anh Dương, nếu anh vẫn có thể không dao động trong chuyện này thì anh quả là lòng dạ sắt đá đấy”.
Chu Minh khen ngợi nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này.
Còn Ngưu Xuyên không có ý kiến gì.
Vẻ mặt Chu Dương cũng không thay đổi gì mấy.
Phải công nhận lời nói của Lý Đại Hải rất có khả năng lay động lòng người, như Chu Minh nói là quá thành khẩn.
Nhưng Chu Dương biết chắc chắn ông già này đang giả vờ.
Chẳng qua mục đích là để anh tha cho ông ta mà thôi.
Nhưng sao anh có thể dễ dàng dao động vậy được?
Thế nên Chu Dương không cảm xúc nói: “Hóa ra là vậy à”.
“Vậy ông không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, mặc dù con trai ông đắc tội với tôi nhưng tôi đã phá hủy công ty của ông, vậy là đã giải quyết xong chuyện giữa hai chúng ta, dĩ nhiên tôi cũng tha thứ cho ông”.
“Bây giờ ông đã biết tôi tha thứ cho ông, ông mau đứng lên đi”.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Anh muốn xem xem Lý Đại Hải này sẽ đứng lên rồi đi khỏi đây hay là tiếp tục giở chiêu trò khác nữa.
Nghe Chu Dương nói vậy, Lý Đại Hải bất ngờ ngẩng đầu lên: “Thật sao?”
Nhất là bức tường chỗ văn phòng đội trưởng bảo vệ bên cạnh, vẫn còn một lỗ thủng lớn chưa được sửa.
Lúc này cả đại sảnh không có ai, chỉ có một bảo vệ đứng ở cửa nói với Lý Đại Hải người ông ta muốn tìm đang ở nhà kho phía sau.
Lý Đại Hải vừa nghe thấy vậy lập tức lật đật chạy đến.
Ở nhà kho phía sau, Chu Dương, Ngưu Xuyên và Chu Minh nhàm chán đứng lướt điện thoại.
Lý Trường Hà ở một bên khoanh tay khinh thường nhìn ba người “không hiểu biết” trước mặt.
Trong mắt Lý Trường Hà, ba người này không có hiểu biết nên mới chậm chạp không chịu khuất phục mình.
Lúc này cửa sân sau mở ra, một ông già vội vàng chạy đến.
Hai mắt Lý Trường Hà lóe sáng, vội qua đỡ ông ta: “Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi!”
“Mau nói với bọn họ bố là Lý Đại Hải – người giàu nhất thành phố Đông Hải!”
“Nói với bọn họ đi, con nói cho bố biết ba tên này vừa nãy kiêu ngạo chết mất thôi…”
Lý Trường Hà vừa nói vừa chạy đến chỗ Lý Đại Hải.
Nhưng lúc ông ta sắp đến gần chỗ Lý Đại Hải, Lý Đại Hải không thèm nhìn đã tát một bạt tai khiến ông ta ngã phịch xuống đất.
Không sai, từ đầu đến cuối Lý Đại Hải chưa từng nhìn thẳng con trai Lý Trường Hà của mình lấy một lần!
Thậm chí lúc Lý Trường Hà sắp bước đến gần ông ta, ông ta đã giơ tay lên tát Lý Trường Hà ngã xuống đất.
Đánh Lý Trường Hà xong, ông ta bước nhanh đến quỳ xuống trước mặt Chu Dương, sau đó dập đầu với anh: “Thuộc hạ Lý Đại Hải giàu nhất Đông Hải kính chào Chu Dương tiên sinh”.
Hành động này khiến mấy người ở đó đều ngây người.
Càng không nói đến Lý Trường Hà ngây ngẩn, ông ta thật sự sững sờ, ông già vừa đến đó là bố ruột của mình mà!
Nhưng vừa thấy mình đã tát mình ngã xuống đất là có ý gì?
Cái tát đó không hề nhẹ tay! Khiến Lý Trường Hà choáng váng, bây giờ đầu vẫn còn ong ong.
Tát mình thì đã đành, vậy mà còn dập đầu chào Chu Dương nữa là sao đây?
Lý Trường Hà sững sờ, còn Chu Dương thật ra cũng hơi ngạc nhiên.
Ngay cả Ngưu Xuyên và Chu Minh cũng không có phản ứng.
Ông già này làm gì mà phải chào hỏi bằng cách này vậy?
Còn thuộc hạ Lý Đại Hải giàu nhất Đông Hải kính chào Chu Dương tiên sinh nữa… Hành động này có phải hơi lố rồi không?
Chu Dương vô thức nhảy sang một bên, anh không đáng được một ông già sáu bảy mươi tuổi đối đãi bằng cách này.
“À, Lý Đại Hải phải không, có chuyện gì ông cứ đứng lên rồi hãy nói”.
Người xưa nói không nên đánh người có thành ý, Lý Đại Hải này vừa đến đã dập đầu với anh, Chu Dương cũng không chế nhạo ông ta, liền bảo ông ta đứng lên.
Nhưng Lý Đại Hải không đứng dậy, ông ta nói tiếp: “Chu Dương, nếu cậu không tha thứ cho thuộc hạ thì dù thuộc hạ có quỳ ở đây đến chết cũng sẽ không đứng lên!”
“Thuộc hạ không biết con trai mình đã làm sai chuyện gì nhưng tôi biết chắc chắn là nó không đúng, đồng thời cũng do tôi dạy bảo không tốt!”
“Người xưa đã nói, chỉ cần là sai thì nên trả giá”.
“Dù Chu tiên sinh phá hủy công ty của tôi cũng được hay giết con trai tôi hoặc tôi cũng được, đều không sao cả, tôi đều tâm phục khẩu phục!”
Chu Dương nói không nên lời: “Vậy ông còn quỳ ở đây làm gì?”
Bây giờ Chu Dương đã hiểu, ông già này quỳ ở đây tám chín phần là đã đoán ra, người phá hủy công ty ông ta chính là mình.
Mặc dù không phải là Chu Dương ra tay mà là do thế lực của Chu Minh nhưng thật ra đổ lên đầu Chu Dương cũng không phải không đúng.
Anh hơi ngạc nhiên, Lý Đại Hải này khá thông minh! Thế mà lại nghĩ ra có thể đổ chuyện này lên đầu anh, hơn nữa vừa bước vào đây đã dập đầu với anh như vậy.
Nhưng chỉ với mấy lời như vậy thì Chu Dương sẽ không mềm lòng.
“Lý Đại Hải, tôi thừa nhận ông là người thông minh, nhưng như ông đã nói, làm sai thì phải trả giá phải không?”
“Bây giờ con trai ông đã làm sai, tôi không lấy mạng ông ta mà chỉ đơn giản phá hủy công ty ông mà thôi. Bây giờ chúng ta đã giải quyết xong rồi, ông cũng đã nói ông không oán trách gì, vậy ông còn quỳ ở đây làm gì?”
Đây chính là nguyên tắc của Chu Dương.
Trừng phạt của anh là phá hủy công ty của Lý Đại Hải, ngoài ra anh không cần bố con Lý gia phải trả giá gì nữa.
“Chu Dương tiên sinh, mặc dù nói vậy nhưng sau khi nghe được tin thằng con trai mình đắc tội với cậu, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi”.
“Cậu phá hủy công ty của tôi, thậm chí giết bố con tôi, tôi sẽ không bao giờ có một lời oán trách nào với những chuyện này”.
“Nhưng tôi mong cậu có thể tha thứ và khoan dung cho chúng tôi. Nếu không được thì tôi luôn cảm thấy bất an, chết không nhắm mắt!”
“Tôi quỳ ở đây không phải cầu xin cậu tha mạng cho tôi, mà tôi sợ cậu không có chỗ trút giận, tôi đang tạ tội với cậu!”
Dường như Lý Đại Hải đã hạ quyết tâm, ông ta trầm giọng nói.
Ngay cả Chu Minh đứng một bên cũng không khỏi đánh giá: “Nói thật, ông già này có hơi thành khẩn quá rồi…”
“Anh Dương, nếu anh vẫn có thể không dao động trong chuyện này thì anh quả là lòng dạ sắt đá đấy”.
Chu Minh khen ngợi nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này.
Còn Ngưu Xuyên không có ý kiến gì.
Vẻ mặt Chu Dương cũng không thay đổi gì mấy.
Phải công nhận lời nói của Lý Đại Hải rất có khả năng lay động lòng người, như Chu Minh nói là quá thành khẩn.
Nhưng Chu Dương biết chắc chắn ông già này đang giả vờ.
Chẳng qua mục đích là để anh tha cho ông ta mà thôi.
Nhưng sao anh có thể dễ dàng dao động vậy được?
Thế nên Chu Dương không cảm xúc nói: “Hóa ra là vậy à”.
“Vậy ông không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, mặc dù con trai ông đắc tội với tôi nhưng tôi đã phá hủy công ty của ông, vậy là đã giải quyết xong chuyện giữa hai chúng ta, dĩ nhiên tôi cũng tha thứ cho ông”.
“Bây giờ ông đã biết tôi tha thứ cho ông, ông mau đứng lên đi”.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Anh muốn xem xem Lý Đại Hải này sẽ đứng lên rồi đi khỏi đây hay là tiếp tục giở chiêu trò khác nữa.
Nghe Chu Dương nói vậy, Lý Đại Hải bất ngờ ngẩng đầu lên: “Thật sao?”