Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1070: Cho ông một đấm
“Tôi thấy anh là người thông minh, bây giờ có lẽ anh hiểu rõ nên lựa chọn thế nào”, Chu Dương cười tít mắt nói.
Ý của anh rất rõ ràng.
Anh có thể lựa chọn phản đối, tùy anh thôi, dù sao chúng tôi không quan tâm, anh muốn đánh người cũng được, muốn kêu cứu cũng được, toàn bộ theo ý của anh.
Chỉ cần anh có thể làm được.
Hơn nữa Chu Dương chọn một câu nói rất khôn ngoan: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh”.
Chính sự kích động trong câu nói này làm cho tên cầm đầu đám côn đồ loại bỏ tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng.
Ai không muốn làm một người thông minh! Không phải không có tâm huyết, chỉ vì tôi thông minh hơn!
Thật ra điều này thường xảy ra.
Người có nhân phẩm thối nát, đều tồn tại sự cứng rắn và niềm tự hào cuối cùng ở sâu trong xương cốt.
Ví dụ bạn bắt được một tên cặn bã, nếu bạn sỉ nhục nhân cách của hắn, ngược lại có thể khơi dậy lòng tự trọng nhỏ nhoi cuối cùng của hắn lúc sắp mất đi tính mạng.
Hắn không cần mạng sống vì để bảo vệ niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi cuối cùng của mình.
Chuyện này rất thường thấy, người ta gọi tình huống này một cách vui tai chính là “Con chim sắp chết, cất tiếng bi thương, con người sắp chết thường nói lời hay”.
Ý nghĩa là cả đời làm chuyện xấu, là một người vô liêm sĩ, lúc sắp chết thì giữ thái độ chuộc tội, hoặc nhớ lại mình từng là một thiếu niên lông bông và tốt bụng, vì bảo vệ niềm tự kiêu cuối cùng mà lựa chọn liều mạng.
Cho nên, để tránh chuyện này xảy ra, cho dù lúc đối diện với tên cặn bã rất rác rưởi cũng không cần cố ý kích động lòng tự cao của hắn.
Sư tử vồ thỏ, vẫn cần dùng hết sức lực, tình huống trước mắt khá giống vậy.
Anh hoàn toàn có thể không cần nói thẳng với tên cầm đầu đám côn đồ này, ép buộc hắn nói ra người xúi giục sau lưng, nhưng trong tình huống này, nếu tên cầm đầu côn đồ cảm thấy không sống được, sẽ khơi dậy chút tâm huyết nhỏ cuối cùng, thà chết cũng không đồng ý phản bội người xúi giục sau lưng thì làm thế nào?
Như vậy, Chu Dương sẽ không vui vì mục đích cuối cùng của anh không phải là tên cầm đầu, mà mục đích thật sự của anh là kẻ đứng đằng sau.
Chỉ có thể bắt kẻ đằng sau ra mới có thể khiến anh hứng thú.
Cho nên Chu Dương mới từ bỏ việc trừng phạt tên cầm đầu, càng tăng thêm áp lực cho hắn, đồng thời cho hắn một sự chọn lựa thông minh.
Tên cầm đầu dường như không có bất kì do dự dưới sự dẫn dắt của Chu Dương, liền lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi có thể nói thật, người sai tôi đến gây rắc rối cho các anh là Lý tổng - Lý Trường Hà!”
Tên cầm đầu nói: “Bây giờ tôi gọi ông ta qua đây, nhưng sau khi tôi gọi xong thì các anh có thể bảo đảm sự an toàn của tôi chứ?”
Tên cầm đầu hỏi.
Tại sao hắn vứt bỏ nguyên tắc của bản thân mà phản bội Lý Trường Hà?
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn sống!
Nếu Chu Dương không cho hắn hi vọng sống sót, vậy hắn có thể không muốn phản bội.
Chu Dương lại lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi có thể không có thời gian để ý đến anh, cũng sẽ không dồn hết tâm trí để bảo vệ sự an toàn của anh”.
Sắc mặt của tên cầm đầu hiện lên sự thất vọng, vừa muốn nói nếu như vậy thì tôi không thể gọi điện thoại cho Lý tổng, các người tự đi mà tìm.
Lời này chưa nói ra, Chu Dương lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm, sau khi anh gọi Lý Trường Hà qua đây, có lẽ ông ta cũng rất bận, không có thời gian quan tâm đến anh đâu”.
Lý Trường Hà?
Chu Dương có ấn tượng với người này.
Lần trước tổ chức cuộc hội nghị giao lưu ngành mỹ phẩm thành phố Đông Hải, tên Lý tổng đã thông đồng với bảo vệ của khách sạn Huy Hoàng cố ý làm mất mặt anh.
Lần đó Chu Dương đá ông ta ra ngoài, có thể nói một cú đá thẳng ông ta ra khỏi ngành mỹ phẩm của thành phố Đông Hải.
Chu Dương có thể tưởng tượng bây giờ công ty của Lý tổng đã phá sản.
Cho nên ông ta rất hận anh, tìm đám côn đồ gây rắc rối cho anh, nghĩ đến đây Chu Dương cũng thấy dễ hiểu hơn.
Hiểu là hiểu, nhưng cái giá thì vẫn phải trả!
Giống như những tử tù cũng muốn vượt ngục.
Nói trắng ra, tìm cách sống sót chứ không ai muốn chết, mọi người đều có thể hiểu được chuyện này đúng không?
Nhưng biết thì biết vậy, xử bắn cũng phải xử bắn là cùng một chuyện.
Tôi có thể hiểu anh làm như vậy là có nguyên nhân, nhưng tôi không chấp nhận cách làm của anh.
Dù sao tôi hiểu được cảm nhận của anh, có phải anh cũng hiểu được cảm nhận của tôi phải không?
Ánh mắt của tên cầm đầu sáng rực, lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Chu Dương, hắn gọi điện ngay cho Lý Trường Hà.
“Lý tổng, ông mau đến công ty Danh Dương một chuyến”, tên cầm đầu nói rất tự tin: “Nhóm người của Thẩm tổng sắp quỳ xuống chân tôi, bây giờ muốn tôi nói ra yêu cầu!”
“Nhưng tôi thật sự không biết phải đưa ra yêu cầu gì, hay là ông qua đây xem”, tên cầm đầu côn đồ nói cứ như thật.
Tên này thật sự là nhân tài trong việc lừa gạt người khác!
Chu Dương giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Lý Trường Hà bên kia nghe xong liền kích động.
Ồ? Có chuyện tốt vậy sao?
Thẩm Bích Quân sợ hãi như vậy?
Quả nhiên cách này của mình lại có ích!
Lý Trường Hà tự hào về sự thông minh của mình, thật ra lúc ông ta vừa sử dụng cách này liền nghĩ rằng, có khi nào Thẩm Bích Quân sẽ nhận sai và xin tha thứ không?
Vì nếu ông ta là Thẩm Bích Quân khi đối diện với tình huống này, dường như cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn.
Đánh cũng không được, nếu không đánh thì sự việc càng ồn ào, càng ảnh hưởng lớn đến công ty.
Cho dù anh báo cảnh sát, nhưng những người này cũng không phạm tội gì lớn, bị bắt vài giờ đồng hồ lại thả ra, thả ra rồi tiếp tục gây rắc rối cho anh.
Chỉ hỏi anh có sợ không!
Cách này là một đòn chí mạng trong ngành tiếp thị truyền miệng.
Cho nên Lý Trường Hà sớm biết sẽ có kết quả, nhưng ông ta không ngờ rằng kết quả này đến đường đột như vậy.
Quá tuyệt vời!
“Được, tôi đến ngay, cậu nói Thẩm Bích Quân đợi tôi”, Lý Trường Hà đồng ý, vội vàng chạy qua.
Còn bên này, Chu Dương tha hồ chỉ đạo người khác dọn dẹp sảnh lớn, sau đó hai người Chu Minh và Ngưu Xuyên cùng mình đưa tên cầm đầu đến cửa đợi Lý Trường Hà.
Sau khoảng hơn hai mươi phút, một chiếc Lamborghini đậu trước cửa công ty Danh Dương, Lý Trường Hà nhảy ra khỏi xe, sau đó hung hăng đi vào.
Lúc đến cửa, ông ta đột nhiên nhìn thấy bốn người đang đứng dàn hàng trước cửa công ty.
Ông ta hơi sững sờ, sau đó cười lớn: “Ha ha, đây chẳng phải là Chu tổng sao?”
“Chu Dương, cậu đang kiêu ngạo với tôi sao? Lần trước chẳng phải cậu rất ngang ngược à? Còn để Hổ gia ra mặt làm chứng cho cậu!”
“Thế nào, bây giờ cậu chẳng phải ngoan ngoãn đứng đợi tôi ở cửa sao?”
Lý Trường Hà rất đắc ý, vì trong tiềm thức của ông ta vẫn cho rằng Chu Dương đến đón ông ta.
Nhưng Chu Dương lại khẽ cười, không nói gì, liếc nhìn tên cầm đầu.
Trước đó Ngưu Xuyên thật sự đã làm gãy toàn bộ xương của hắn, nhưng Chu Dương vừa nãy đã cấu kết với hắn.
Mục đích là để tên cầm đầu đánh Lý Trường Hà một trận ở cửa công ty, sau đó đưa vào trong.
Dù sao, thân phận của Chu Dương không thể ra tay với Lý Trường Hà trước cửa công ty.
Cho nên, anh nhìn tên cầm đầu.
Lý Trường Hà cũng quan sát hắn, có lẽ còn muốn khen hắn một câu.
Nhưng tên cầm đầu nhanh chóng tung nắm đấm vào ông ta.
Ý của anh rất rõ ràng.
Anh có thể lựa chọn phản đối, tùy anh thôi, dù sao chúng tôi không quan tâm, anh muốn đánh người cũng được, muốn kêu cứu cũng được, toàn bộ theo ý của anh.
Chỉ cần anh có thể làm được.
Hơn nữa Chu Dương chọn một câu nói rất khôn ngoan: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh”.
Chính sự kích động trong câu nói này làm cho tên cầm đầu đám côn đồ loại bỏ tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng.
Ai không muốn làm một người thông minh! Không phải không có tâm huyết, chỉ vì tôi thông minh hơn!
Thật ra điều này thường xảy ra.
Người có nhân phẩm thối nát, đều tồn tại sự cứng rắn và niềm tự hào cuối cùng ở sâu trong xương cốt.
Ví dụ bạn bắt được một tên cặn bã, nếu bạn sỉ nhục nhân cách của hắn, ngược lại có thể khơi dậy lòng tự trọng nhỏ nhoi cuối cùng của hắn lúc sắp mất đi tính mạng.
Hắn không cần mạng sống vì để bảo vệ niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi cuối cùng của mình.
Chuyện này rất thường thấy, người ta gọi tình huống này một cách vui tai chính là “Con chim sắp chết, cất tiếng bi thương, con người sắp chết thường nói lời hay”.
Ý nghĩa là cả đời làm chuyện xấu, là một người vô liêm sĩ, lúc sắp chết thì giữ thái độ chuộc tội, hoặc nhớ lại mình từng là một thiếu niên lông bông và tốt bụng, vì bảo vệ niềm tự kiêu cuối cùng mà lựa chọn liều mạng.
Cho nên, để tránh chuyện này xảy ra, cho dù lúc đối diện với tên cặn bã rất rác rưởi cũng không cần cố ý kích động lòng tự cao của hắn.
Sư tử vồ thỏ, vẫn cần dùng hết sức lực, tình huống trước mắt khá giống vậy.
Anh hoàn toàn có thể không cần nói thẳng với tên cầm đầu đám côn đồ này, ép buộc hắn nói ra người xúi giục sau lưng, nhưng trong tình huống này, nếu tên cầm đầu côn đồ cảm thấy không sống được, sẽ khơi dậy chút tâm huyết nhỏ cuối cùng, thà chết cũng không đồng ý phản bội người xúi giục sau lưng thì làm thế nào?
Như vậy, Chu Dương sẽ không vui vì mục đích cuối cùng của anh không phải là tên cầm đầu, mà mục đích thật sự của anh là kẻ đứng đằng sau.
Chỉ có thể bắt kẻ đằng sau ra mới có thể khiến anh hứng thú.
Cho nên Chu Dương mới từ bỏ việc trừng phạt tên cầm đầu, càng tăng thêm áp lực cho hắn, đồng thời cho hắn một sự chọn lựa thông minh.
Tên cầm đầu dường như không có bất kì do dự dưới sự dẫn dắt của Chu Dương, liền lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi có thể nói thật, người sai tôi đến gây rắc rối cho các anh là Lý tổng - Lý Trường Hà!”
Tên cầm đầu nói: “Bây giờ tôi gọi ông ta qua đây, nhưng sau khi tôi gọi xong thì các anh có thể bảo đảm sự an toàn của tôi chứ?”
Tên cầm đầu hỏi.
Tại sao hắn vứt bỏ nguyên tắc của bản thân mà phản bội Lý Trường Hà?
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn sống!
Nếu Chu Dương không cho hắn hi vọng sống sót, vậy hắn có thể không muốn phản bội.
Chu Dương lại lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi có thể không có thời gian để ý đến anh, cũng sẽ không dồn hết tâm trí để bảo vệ sự an toàn của anh”.
Sắc mặt của tên cầm đầu hiện lên sự thất vọng, vừa muốn nói nếu như vậy thì tôi không thể gọi điện thoại cho Lý tổng, các người tự đi mà tìm.
Lời này chưa nói ra, Chu Dương lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm, sau khi anh gọi Lý Trường Hà qua đây, có lẽ ông ta cũng rất bận, không có thời gian quan tâm đến anh đâu”.
Lý Trường Hà?
Chu Dương có ấn tượng với người này.
Lần trước tổ chức cuộc hội nghị giao lưu ngành mỹ phẩm thành phố Đông Hải, tên Lý tổng đã thông đồng với bảo vệ của khách sạn Huy Hoàng cố ý làm mất mặt anh.
Lần đó Chu Dương đá ông ta ra ngoài, có thể nói một cú đá thẳng ông ta ra khỏi ngành mỹ phẩm của thành phố Đông Hải.
Chu Dương có thể tưởng tượng bây giờ công ty của Lý tổng đã phá sản.
Cho nên ông ta rất hận anh, tìm đám côn đồ gây rắc rối cho anh, nghĩ đến đây Chu Dương cũng thấy dễ hiểu hơn.
Hiểu là hiểu, nhưng cái giá thì vẫn phải trả!
Giống như những tử tù cũng muốn vượt ngục.
Nói trắng ra, tìm cách sống sót chứ không ai muốn chết, mọi người đều có thể hiểu được chuyện này đúng không?
Nhưng biết thì biết vậy, xử bắn cũng phải xử bắn là cùng một chuyện.
Tôi có thể hiểu anh làm như vậy là có nguyên nhân, nhưng tôi không chấp nhận cách làm của anh.
Dù sao tôi hiểu được cảm nhận của anh, có phải anh cũng hiểu được cảm nhận của tôi phải không?
Ánh mắt của tên cầm đầu sáng rực, lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Chu Dương, hắn gọi điện ngay cho Lý Trường Hà.
“Lý tổng, ông mau đến công ty Danh Dương một chuyến”, tên cầm đầu nói rất tự tin: “Nhóm người của Thẩm tổng sắp quỳ xuống chân tôi, bây giờ muốn tôi nói ra yêu cầu!”
“Nhưng tôi thật sự không biết phải đưa ra yêu cầu gì, hay là ông qua đây xem”, tên cầm đầu côn đồ nói cứ như thật.
Tên này thật sự là nhân tài trong việc lừa gạt người khác!
Chu Dương giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Lý Trường Hà bên kia nghe xong liền kích động.
Ồ? Có chuyện tốt vậy sao?
Thẩm Bích Quân sợ hãi như vậy?
Quả nhiên cách này của mình lại có ích!
Lý Trường Hà tự hào về sự thông minh của mình, thật ra lúc ông ta vừa sử dụng cách này liền nghĩ rằng, có khi nào Thẩm Bích Quân sẽ nhận sai và xin tha thứ không?
Vì nếu ông ta là Thẩm Bích Quân khi đối diện với tình huống này, dường như cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn.
Đánh cũng không được, nếu không đánh thì sự việc càng ồn ào, càng ảnh hưởng lớn đến công ty.
Cho dù anh báo cảnh sát, nhưng những người này cũng không phạm tội gì lớn, bị bắt vài giờ đồng hồ lại thả ra, thả ra rồi tiếp tục gây rắc rối cho anh.
Chỉ hỏi anh có sợ không!
Cách này là một đòn chí mạng trong ngành tiếp thị truyền miệng.
Cho nên Lý Trường Hà sớm biết sẽ có kết quả, nhưng ông ta không ngờ rằng kết quả này đến đường đột như vậy.
Quá tuyệt vời!
“Được, tôi đến ngay, cậu nói Thẩm Bích Quân đợi tôi”, Lý Trường Hà đồng ý, vội vàng chạy qua.
Còn bên này, Chu Dương tha hồ chỉ đạo người khác dọn dẹp sảnh lớn, sau đó hai người Chu Minh và Ngưu Xuyên cùng mình đưa tên cầm đầu đến cửa đợi Lý Trường Hà.
Sau khoảng hơn hai mươi phút, một chiếc Lamborghini đậu trước cửa công ty Danh Dương, Lý Trường Hà nhảy ra khỏi xe, sau đó hung hăng đi vào.
Lúc đến cửa, ông ta đột nhiên nhìn thấy bốn người đang đứng dàn hàng trước cửa công ty.
Ông ta hơi sững sờ, sau đó cười lớn: “Ha ha, đây chẳng phải là Chu tổng sao?”
“Chu Dương, cậu đang kiêu ngạo với tôi sao? Lần trước chẳng phải cậu rất ngang ngược à? Còn để Hổ gia ra mặt làm chứng cho cậu!”
“Thế nào, bây giờ cậu chẳng phải ngoan ngoãn đứng đợi tôi ở cửa sao?”
Lý Trường Hà rất đắc ý, vì trong tiềm thức của ông ta vẫn cho rằng Chu Dương đến đón ông ta.
Nhưng Chu Dương lại khẽ cười, không nói gì, liếc nhìn tên cầm đầu.
Trước đó Ngưu Xuyên thật sự đã làm gãy toàn bộ xương của hắn, nhưng Chu Dương vừa nãy đã cấu kết với hắn.
Mục đích là để tên cầm đầu đánh Lý Trường Hà một trận ở cửa công ty, sau đó đưa vào trong.
Dù sao, thân phận của Chu Dương không thể ra tay với Lý Trường Hà trước cửa công ty.
Cho nên, anh nhìn tên cầm đầu.
Lý Trường Hà cũng quan sát hắn, có lẽ còn muốn khen hắn một câu.
Nhưng tên cầm đầu nhanh chóng tung nắm đấm vào ông ta.