Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1054: Đánh con thì mẹ tìm đến
Mặc dù Lưu Khánh Sĩ biết Chu Dương sẽ không buông tha cho bọn họ, nhưng sau khi nghe sự trừng phạt của Chu Dương, hắn vẫn không khỏi hét lên một tiếng.
Bảo hắn chặt đứt một cánh tay, thì đau đớn biết bao!
“Chu Dương! Chúng tôi cũng không gây tổn hại gì đáng kể cho anh, hơn nữa anh đã mạnh đến trình độ như vậy rồi, sao phải so đo chấp nhặt từng chút với chúng tôi như vậy?”
Lưu Khánh Sĩ hét lớn.
Chu Dương cảm thấy phiền chán khi nghe những lời vô liêm sỉ này, cho nên anh cũng không định giữ thể diện cho Lưu Khánh Sĩ.
“Hổ gia, giao cho ông xử lý đấy”, Chu Dương thản nhiên nói, sau đó xoay người rời đi!
Những chuyện như thế này thì Hổ gia đương nhiên sẽ là người chuyên nghiệp hơn!
Ngay sau đó, phía sau lưng vang đến tiếng hét thảm thiết của đám người Lưu Khánh Sĩ.
“Chu Dương …”, nhìn thấy Chu Dương rời đi, Lưu Khánh Sĩ tuyệt vọng hét lên.
Hổ gia bình thản nhìn mấy người nằm trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói: “Bây giờ, các người có thể cút đi được rồi, nếu còn tiếp tục ở đây làm phiền Chu tiên sinh, thì e rằng không đơn giản chỉ mất một cánh tay thôi đâu”.
Lưu Khánh Sĩ lại rùng mình.
Hắn chật vật đứng dậy, mặc dù Hổ gia đã chặt đứt một cánh tay của hắn, nhưng để tránh trường hợp mất máu quá nhiều, nên ông ấy còn tiện tay bịt kín miệng vết thương trên tay hắn lại.
Vì vậy những người này bị mất cánh tay đều có thể tự bò dậy từ trên mặt đất.
Sau khi đứng dậy, bọn họ đi về phía hai trăm triệu tiền mặt.
Tay đã bị chặt cụt rồi, nhưng tiền thì nhất định phải lấy!
Thậm chí, từ tận sâu đáy lòng của bọn họ bây giờ vẫn còn những tiếng cười thầm vui sướng.
Để bọn họ tự chặt đứt tay mình thì có thể bọn họ không làm được.
Nhưng nếu để người khác chặt cho họ, thì bọn họ cảm thấy rằng bọn họ đã kiếm được món hời rồi!
Chỉ cần mất một cánh tay, đã có thể kiếm được hai trăm triệu tiền mặt tròn trĩnh!
Số tiền này chia cho bốn người, vậy thì mỗi một người có thể có được năm mươi triệu!
Đủ để họ sống hạnh phúc cả đời!
Nhưng đáng tiếc, khi bọn họ đang chuẩn bị đi đến trước chỗ để tiền, thì hai người đàn ông mặc đồ đen đã đứng trước mặt họ.
“Các người muốn làm gì?”, Lưu Khánh Sĩ nhíu mày, căng da đầu nói: “Số tiền này là Chu Dương đã hứa đưa cho chúng tôi, lẽ nào các người còn muốn ngăn cản chúng tôi?”
Nếu là lúc trước thì bọn họ sẽ không dám nói một câu nào với người như Hổ gia.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đang lơ lửng trên bờ vực của sự sống và cái chết, trước mắt có hai trăm triệu tiền mặt, điều này đã mang lại cho bọn họ dũng khí rất lớn.
Hơn nữa, lúc này Lưu Khánh Sĩ hiểu rõ một điều rằng tuy Hổ gia nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng ông ấy cũng chỉ là cấp dưới của Chu Dương mà thôi!
Chu Dương đã hứa đưa số tiền này cho hắn, mà những người này còn dám ngăn cản sao?
Vì vậy, hắn bám vào Chu Dương, cố gắng đàn áp người của Hổ gia.
Nhưng hai người kia hoàn toàn không bị lay động, vẫn đứng ở trước mặt bọn họ.
Đúng lúc này Hổ gia lên tiếng: “Đúng vậy, Chu tiên sinh đã hứa sẽ đưa số tiền này cho cậu”.
“Bây giờ, số tiền này đúng là của các người”.
Lưu Khánh Sĩ nhíu mày, bởi vì trực giác mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Hổ gia vẫn chưa nói xong.
“Nếu tiền đã là của chúng tôi, tại sao ông vẫn ngăn cản chúng tôi?”, Lưu Khánh Sĩ hỏi.
“Bởi vì số tiền này là do chúng tôi cướp được từ trong tay các người, các người không phục sao?”, Hổ gia thản nhiên mỉm cười và nói.
“Đương nhiên, Tô gia của chúng tôi cũng có một phần”.
“Còn cả Tôn gia của chúng tôi nữa!”
Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng đứng lên.
“Tiền của cậu được chia cho ba chúng tôi rồi, nếu cậu cảm thấy không phục, thì cứ nói ra đi”.
“Đương nhiên, tốt nhất không nên nói bậy, bằng không, không ai có thể đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.
“Hoặc cậu có thể lựa chọn con đường sau này sẽ trả thù chúng tôi, chúng tôi đều có thể chấp nhận chờ đợi”.
Hổ gia bày ra một bộ dạng tràn ngập sự chế giễu nhìn bọn họ.
Ánh mắt của ông ấy như thể là đang nhìn những kẻ ngốc.
Ông ấy chưa từng gặp người ngây thơ như vậy.
Thực sự không biết bản thân mình đã làm gì?
Thậm chí cố gắng muốn lấy tiền đi?
Không phải bọn họ nên vui mừng vì họ vẫn còn sống sao!
Giờ phút này, Lưu Khánh Sĩ cuối cùng đã hiểu ra.
Chu Dương đưa tiền cho hắn, chỉ là một lời hứa tùy tiện mà thôi.
Dù Chu Dương thực hiện lời hứa của mình, thì bọn họ cũng sẽ không thể mang tiền đi được.
Ví dụ như lúc này, Chu Dương đã thực hiện lời hứa của mình và số tiền hai trăm triệu tiền mặt đang ở trước mặt họ.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt đều công nhận rằng số tiền quả thực đã thuộc về bọn họ.
Số tiền đặt ở trước mặt vốn thuộc về bọn họ, nhưng bọn họ lại không có tư cách đụng vào.
Đây chính là khoảng cách về sức mạnh.
Tổng cộng có bốn người đến, ai nấy đều cụt một cánh tay.
Hi sinh uổng phí.
Lưu Khánh Sĩ thất vọng định cứ thế rời đi.
Nhưng Hổ gia ở phía sau lại gọi bọn họ đứng lại.
“Ông còn muốn gì? Lẽ nào thực sự muốn chúng tôi phải ở lại đây sao?”, Lưu Khánh Sĩ không nhịn được gầm lên một tiếng.
Giờ phút này, hắn thậm chí không còn sợ chết nữa, bởi vì hắn đã chịu quá nhiều oan ức!
Số phận của bốn người bọn họ thật sự rất hèn mọn trước những nhân vật lớn này!
Hổ gia không hề tức giận mà ông ấy chỉ mỉm cười khi đối diện với sự tức giận của Lưu Khánh Sĩ.
“Ừ, các người có thể cầm số tiền đó đi”, Hổ gia hất cằm về phía mặt đất.
Đó là một xấp tiền giấy mới toanh.
Lưu Khánh Sĩ nhớ rằng đây là một xấp tiền mà Chu Dương đã ném vào đầu hắn khi hắn đang quỳ dưới đất.
Một xấp, cũng được khoảng mười nghìn nhân dân tệ.
Bốn người đàn ông hùng hục lao đến, mỗi người bị mất một cánh tay, kết quả chỉ có thể lấy được mười nghìn nhân dân tệ.
Thật ra nghiêm túc mà nói thì mười nghìn nhân dân tệ này là do người khác bố thí cho, giờ phút này Lưu Khánh Sĩ thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn mười nghìn nhân dân tệ mới tinh trên tay, bên trên vẫn còn vương vết máu khi bị chặt tay, cuối cùng hắn không nhịn được nữa liền ngửa lên trời bật cười.
Dường như cười rất vui vẻ, hơn nữa hoàn toàn không có ý định dừng lại… bởi vì, hắn phát điên rồi.
Không thể chịu được sự dày vò kiểu này, cuối cùng không chịu nổi mà phát điên.
Lưu Khánh Sĩ phát điên, cho nên hắn đã làm ra một vài hành động kỳ lạ, hắn muốn lao về phía Hổ gia, nhưng cuối cùng bị những người đồng hành với hắn ngăn cản lại, rồi lôi đi.
Đám người Hổ gia chỉ mỉm cười khi nhìn thấy vậy, vẻ mặt của bọn họ như đang xem một trò hề, mỗi người đều cầm lấy số tiền thuộc về mình rồi trở về xe.
Nhưng bọn họ không rời đi, mà đến nhà Chu Dương.
Dù sao hiếm khi có thể tụ tập đông đủ như vậy, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy được.
“Chu tiên sinh vất vả rồi, không ngờ lại bị loại người như vậy đến gây phiền phức”, Hổ gia cười nói.
Chu Dương nằm trên ghế sofa xoa huyệt thái dương, không kiên nhẫn nói: “Ông có tin không, chuyện này còn chưa kết thúc, tôi dám bảo đảm sẽ có người tìm đến nữa”.
“Không phải chứ”, ánh mắt Hổ gia hiên lên sự kinh ngạc.
Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Đùa sao, bị đánh tơi tả thế này mà còn dám tiếp tục tìm đến? Mấy người đó có phải là đồ ngốc không?
Nhưng không bao lâu, cổng sắt bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Bảo hắn chặt đứt một cánh tay, thì đau đớn biết bao!
“Chu Dương! Chúng tôi cũng không gây tổn hại gì đáng kể cho anh, hơn nữa anh đã mạnh đến trình độ như vậy rồi, sao phải so đo chấp nhặt từng chút với chúng tôi như vậy?”
Lưu Khánh Sĩ hét lớn.
Chu Dương cảm thấy phiền chán khi nghe những lời vô liêm sỉ này, cho nên anh cũng không định giữ thể diện cho Lưu Khánh Sĩ.
“Hổ gia, giao cho ông xử lý đấy”, Chu Dương thản nhiên nói, sau đó xoay người rời đi!
Những chuyện như thế này thì Hổ gia đương nhiên sẽ là người chuyên nghiệp hơn!
Ngay sau đó, phía sau lưng vang đến tiếng hét thảm thiết của đám người Lưu Khánh Sĩ.
“Chu Dương …”, nhìn thấy Chu Dương rời đi, Lưu Khánh Sĩ tuyệt vọng hét lên.
Hổ gia bình thản nhìn mấy người nằm trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói: “Bây giờ, các người có thể cút đi được rồi, nếu còn tiếp tục ở đây làm phiền Chu tiên sinh, thì e rằng không đơn giản chỉ mất một cánh tay thôi đâu”.
Lưu Khánh Sĩ lại rùng mình.
Hắn chật vật đứng dậy, mặc dù Hổ gia đã chặt đứt một cánh tay của hắn, nhưng để tránh trường hợp mất máu quá nhiều, nên ông ấy còn tiện tay bịt kín miệng vết thương trên tay hắn lại.
Vì vậy những người này bị mất cánh tay đều có thể tự bò dậy từ trên mặt đất.
Sau khi đứng dậy, bọn họ đi về phía hai trăm triệu tiền mặt.
Tay đã bị chặt cụt rồi, nhưng tiền thì nhất định phải lấy!
Thậm chí, từ tận sâu đáy lòng của bọn họ bây giờ vẫn còn những tiếng cười thầm vui sướng.
Để bọn họ tự chặt đứt tay mình thì có thể bọn họ không làm được.
Nhưng nếu để người khác chặt cho họ, thì bọn họ cảm thấy rằng bọn họ đã kiếm được món hời rồi!
Chỉ cần mất một cánh tay, đã có thể kiếm được hai trăm triệu tiền mặt tròn trĩnh!
Số tiền này chia cho bốn người, vậy thì mỗi một người có thể có được năm mươi triệu!
Đủ để họ sống hạnh phúc cả đời!
Nhưng đáng tiếc, khi bọn họ đang chuẩn bị đi đến trước chỗ để tiền, thì hai người đàn ông mặc đồ đen đã đứng trước mặt họ.
“Các người muốn làm gì?”, Lưu Khánh Sĩ nhíu mày, căng da đầu nói: “Số tiền này là Chu Dương đã hứa đưa cho chúng tôi, lẽ nào các người còn muốn ngăn cản chúng tôi?”
Nếu là lúc trước thì bọn họ sẽ không dám nói một câu nào với người như Hổ gia.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đang lơ lửng trên bờ vực của sự sống và cái chết, trước mắt có hai trăm triệu tiền mặt, điều này đã mang lại cho bọn họ dũng khí rất lớn.
Hơn nữa, lúc này Lưu Khánh Sĩ hiểu rõ một điều rằng tuy Hổ gia nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng ông ấy cũng chỉ là cấp dưới của Chu Dương mà thôi!
Chu Dương đã hứa đưa số tiền này cho hắn, mà những người này còn dám ngăn cản sao?
Vì vậy, hắn bám vào Chu Dương, cố gắng đàn áp người của Hổ gia.
Nhưng hai người kia hoàn toàn không bị lay động, vẫn đứng ở trước mặt bọn họ.
Đúng lúc này Hổ gia lên tiếng: “Đúng vậy, Chu tiên sinh đã hứa sẽ đưa số tiền này cho cậu”.
“Bây giờ, số tiền này đúng là của các người”.
Lưu Khánh Sĩ nhíu mày, bởi vì trực giác mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Hổ gia vẫn chưa nói xong.
“Nếu tiền đã là của chúng tôi, tại sao ông vẫn ngăn cản chúng tôi?”, Lưu Khánh Sĩ hỏi.
“Bởi vì số tiền này là do chúng tôi cướp được từ trong tay các người, các người không phục sao?”, Hổ gia thản nhiên mỉm cười và nói.
“Đương nhiên, Tô gia của chúng tôi cũng có một phần”.
“Còn cả Tôn gia của chúng tôi nữa!”
Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng đứng lên.
“Tiền của cậu được chia cho ba chúng tôi rồi, nếu cậu cảm thấy không phục, thì cứ nói ra đi”.
“Đương nhiên, tốt nhất không nên nói bậy, bằng không, không ai có thể đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.
“Hoặc cậu có thể lựa chọn con đường sau này sẽ trả thù chúng tôi, chúng tôi đều có thể chấp nhận chờ đợi”.
Hổ gia bày ra một bộ dạng tràn ngập sự chế giễu nhìn bọn họ.
Ánh mắt của ông ấy như thể là đang nhìn những kẻ ngốc.
Ông ấy chưa từng gặp người ngây thơ như vậy.
Thực sự không biết bản thân mình đã làm gì?
Thậm chí cố gắng muốn lấy tiền đi?
Không phải bọn họ nên vui mừng vì họ vẫn còn sống sao!
Giờ phút này, Lưu Khánh Sĩ cuối cùng đã hiểu ra.
Chu Dương đưa tiền cho hắn, chỉ là một lời hứa tùy tiện mà thôi.
Dù Chu Dương thực hiện lời hứa của mình, thì bọn họ cũng sẽ không thể mang tiền đi được.
Ví dụ như lúc này, Chu Dương đã thực hiện lời hứa của mình và số tiền hai trăm triệu tiền mặt đang ở trước mặt họ.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt đều công nhận rằng số tiền quả thực đã thuộc về bọn họ.
Số tiền đặt ở trước mặt vốn thuộc về bọn họ, nhưng bọn họ lại không có tư cách đụng vào.
Đây chính là khoảng cách về sức mạnh.
Tổng cộng có bốn người đến, ai nấy đều cụt một cánh tay.
Hi sinh uổng phí.
Lưu Khánh Sĩ thất vọng định cứ thế rời đi.
Nhưng Hổ gia ở phía sau lại gọi bọn họ đứng lại.
“Ông còn muốn gì? Lẽ nào thực sự muốn chúng tôi phải ở lại đây sao?”, Lưu Khánh Sĩ không nhịn được gầm lên một tiếng.
Giờ phút này, hắn thậm chí không còn sợ chết nữa, bởi vì hắn đã chịu quá nhiều oan ức!
Số phận của bốn người bọn họ thật sự rất hèn mọn trước những nhân vật lớn này!
Hổ gia không hề tức giận mà ông ấy chỉ mỉm cười khi đối diện với sự tức giận của Lưu Khánh Sĩ.
“Ừ, các người có thể cầm số tiền đó đi”, Hổ gia hất cằm về phía mặt đất.
Đó là một xấp tiền giấy mới toanh.
Lưu Khánh Sĩ nhớ rằng đây là một xấp tiền mà Chu Dương đã ném vào đầu hắn khi hắn đang quỳ dưới đất.
Một xấp, cũng được khoảng mười nghìn nhân dân tệ.
Bốn người đàn ông hùng hục lao đến, mỗi người bị mất một cánh tay, kết quả chỉ có thể lấy được mười nghìn nhân dân tệ.
Thật ra nghiêm túc mà nói thì mười nghìn nhân dân tệ này là do người khác bố thí cho, giờ phút này Lưu Khánh Sĩ thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn mười nghìn nhân dân tệ mới tinh trên tay, bên trên vẫn còn vương vết máu khi bị chặt tay, cuối cùng hắn không nhịn được nữa liền ngửa lên trời bật cười.
Dường như cười rất vui vẻ, hơn nữa hoàn toàn không có ý định dừng lại… bởi vì, hắn phát điên rồi.
Không thể chịu được sự dày vò kiểu này, cuối cùng không chịu nổi mà phát điên.
Lưu Khánh Sĩ phát điên, cho nên hắn đã làm ra một vài hành động kỳ lạ, hắn muốn lao về phía Hổ gia, nhưng cuối cùng bị những người đồng hành với hắn ngăn cản lại, rồi lôi đi.
Đám người Hổ gia chỉ mỉm cười khi nhìn thấy vậy, vẻ mặt của bọn họ như đang xem một trò hề, mỗi người đều cầm lấy số tiền thuộc về mình rồi trở về xe.
Nhưng bọn họ không rời đi, mà đến nhà Chu Dương.
Dù sao hiếm khi có thể tụ tập đông đủ như vậy, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy được.
“Chu tiên sinh vất vả rồi, không ngờ lại bị loại người như vậy đến gây phiền phức”, Hổ gia cười nói.
Chu Dương nằm trên ghế sofa xoa huyệt thái dương, không kiên nhẫn nói: “Ông có tin không, chuyện này còn chưa kết thúc, tôi dám bảo đảm sẽ có người tìm đến nữa”.
“Không phải chứ”, ánh mắt Hổ gia hiên lên sự kinh ngạc.
Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Đùa sao, bị đánh tơi tả thế này mà còn dám tiếp tục tìm đến? Mấy người đó có phải là đồ ngốc không?
Nhưng không bao lâu, cổng sắt bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.