Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 975: Hai con cáo già
Tô Thế Minh lúng túng nhìn Hứa Phụng Thiên, ngập ngừng nói: “Trưởng lão Hứa, tôi không muốn nói dối, tôi phải làm rõ một chút chuyện ông vừa nói”.
“Đó không phải tin đồn nhảm”.
“Quả thực tôi từng bắt tay với Chu Dương, hơn nữa, cũng từng nói, sẽ tiêu diệt Hứa gia”.
Tô Thế Minh thành thật nói.
Hết cách rồi, không thể làm giả, bởi vì cả thế giới đều biết Tô Thế Minh đã từng nói như vậy.
Nhưng ông ta rất khôn ngoan khi nói rằng “đã từng liên thủ” với Chu Dương, ý nghĩa trong đó hoàn toàn khác biệt.
Đã từng liên thủ không có nghĩa là hiện tại vẫn đang hợp tác cùng nhau.
Đối mặt với những câu hỏi hóc búa của Hứa Phụng Thiên, Tô Thế Minh chọn chơi trò cắt câu ghép chữ.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn đang lẩm bẩm, Hứa gia này cử hai tông sư võ giả đến, chẳng lẽ không phải định lôi kéo ông ta sao?
Nếu định lôi kéo ông ta, sao lại nói những lời cứng rắn như vậy? Chẳng phải nên thân thiện hơn à?
Thái độ lúc này, giống như đến hỏi tội hơn, nhưng nếu là đến hỏi tội, chỉ cử hai tông sư võ giả đến là có mưu tính gì?
Tuy rằng cả thế giới đều biết chuyện Tô Thế Minh tuyên bố sẽ diệt trừ Hứa gia, nhưng nếu lần này Hứa Phụng Thiên không nhắc đến, mọi người đều coi như không biết gì!
Đến khi Hứa gia tùy ý lôi kéo, Tô Thế Minh liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý ngay, chẳng phải là một cuộc hợp tác vui vẻ sao?
Tại sao cứ phải cứng nhắc như vậy?
Sau khi nghe Tô Thế Minh nói vậy, Hứa Phụng Thiên cau mày đầy ẩn ý.
“Tô gia chủ quả nhiên từng nói những lời này, vậy chắc ông cũng biết, lời này nói ra, có ý nghĩa gì chứ?”
Tô Thế Minh mơ hồ khó hiểu.
Lời này rốt cuộc có ý gì?
Không lẽ, Hứa gia thật sự không phải đến lôi kéo ông ta, mà là đến hỏi tội?
Nếu là đến hỏi tội, vậy thì Tô Thế Minh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đứng về phía Chu Dương.
Nếu lựa chọn như vậy, thì hôm nay hai vị tông sư võ giả Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân này đừng hòng quay về!
Sự tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt Tô Thế Minh, ông ta giả vờ thản nhiên hỏi: “Trưởng lão Hứa có ý gì? Lẽ nào hôm nay ông đến để hỏi tội sao?”
Hứa Phụng Thiên nheo mắt, nhìn bộ dạng Tô Thế Minh, ông ta biết đã đến giới hạn rồi, không thể tiếp tục chèn ép nữa.
Ông ta lập tức cười thoải mái: “Tô gia chủ đừng căng thẳng quá”.
“Hôm nay Hứa mỗ đến đây để hỏi tội, nhưng cũng không hẳn là hỏi tội, mà là để kết bạn”.
“Mọi người đều biết Tô gia chủ từng nói sẽ tiêu diệt Hứa gia chúng tôi, nếu ông không cho Hứa gia chúng tôi một lời giải thích về chuyện này, vậy thì Hứa gia chúng tôi sẽ khó làm người tốt, điều này có lẽ ông cũng hiểu được”.
Tô Thế Minh sững sờ, sao bây giờ lại nói mấy lời tốt đẹp rồi?
Mấy lời này sao không nói từ sớm đi, ban nãy định làm gì vậy chứ? Ông đây xém chút nữa không nhịn nổi mà gọi người loại bỏ mấy người rồi đó!
Hứa Phụng Thiên nói tiếp: “Hứa gia là một gia tộc ẩn dật đỉnh cao, lần này xuất đầu lộ diện, không khỏi khơi dậy sự cảnh giác của rất nhiều gia tộc thế tục khác, chúng tôi cũng có thể hiểu được”.
“Thế nhưng, ngay cả như vậy, tôn nghiêm của gia tộc ẩn dật vẫn không cho phép kẻ khác khiêu khích”.
“Tô gia chủ nói ra những lời hoang đường rằng sẽ tiêu diệt Hứa gia chúng tôi, thì nhất định sẽ phải trả một cái giá tương ứng, ông hiểu không?”
Tô Thế Minh lờ mờ hiểu được ý của Hứa Phụng Thiên.
Quả là một con cáo già gian xảo!
Ban đầu ông ta dùng thái độ khởi binh hỏi tội, sau đó trong quá trình nói chuyện, liên tục nhấn mạnh chuyện Tô gia từng tuyên bố sẽ tiêu diệt Hứa gia.
Mục đích chính là khiến Tô Thế Minh rơi vào trạng thái hoảng loạn, từng giây từng phút đều cảm thấy sự phẫn nộ của Hứa gia, sau đó muốn bù đắp lỗi lầm.
Tiếp theo, có lẽ ông ta sẽ đưa ra mấy điều kiện quá đáng.
Trong lòng Tô Thế Minh thầm cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi: “Ồ? Trưởng lão Hứa đã nói như vậy, tôi mạo muội hỏi, sau khi nói ra những lời này, Tô gia chúng tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”
“Diệt vong”, Hứa Phụng Thiên từ tốn nói ra hai chữ.
“Tiêu diệt một Tô gia nhỏ nhoi đối với Hứa gia chúng tôi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, điều này, tôi nghĩ Tô gia chủ không nên nghi ngờ”.
Hứa Phụng Thiên lại gây áp lực cho Tô Thế Minh.
“Dám khiêu khích sự tôn nghiêm của gia tộc ẩn dật, nếu chúng tôi không trừng trị Tô gia thật nghiêm khắc, vậy sau này còn có ai coi trọng gia tộc ẩn dật nữa đây?”
“Tương lai Hứa gia chúng tôi sao có thể đứng vững ở Đông Hải được chứ? Cho nên, việc tiêu diệt Tô gia, gần như là chuyện chắc chắn”.
Hứa Phụng Thiên nói xong, lặng lẽ quan sát sắc mặt Tô Thế Minh.
Nhưng nét mặt Tô Thế Minh không có nhiều thay đổi.
Bởi vì ông ta đã đoán được Hứa Phụng Thiên sẽ nói như vậy.
Tô Thế Minh thờ ơ nói: “Nghe có vẻ rất nghiêm trọng nhỉ, nhưng trưởng lão Hứa à, nếu muốn tiêu diệt Tô gia chúng tôi, vậy thì hình như hai người các ông chưa đủ tư cách”.
Tô Thế Minh điềm tĩnh nói: “Gia tộc ẩn dật như Hứa gia muốn tiêu diệt Tô gia chúng tôi có lẽ không khó, nhưng ít nhất cũng nên phái thêm nhiều tông sư võ giả đến chứ”.
“Nếu đánh giá thấp Tô gia mà chỉ phái hai tông sư võ giả tới, tôi e rằng một đi không trở lại”.
Mấy lời này ẩn giấu hàm ý đe dọa.
Trước mắt, Hứa gia chỉ phái đến hai tông sư võ giả, là Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai đang ngồi trước mặt!
Hai người này có thể một đi không trở lại sao?
Nếu Hứa Phụng Thiên còn tiếp tục đe dọa, vậy thì Tô Thế Minh dám chắc sẽ khiến họ không có đường về!
Sự uy hiếp này không hề che đậy, cáo già như Hứa Phụng Thiên đương nhiên đã nghe hiểu.
Chỉ là sau khi hiểu ra, Hứa Phụng Thiên thầm nhủ trong lòng, Tô Thế Minh quả là một con cáo già.
Theo suy nghĩ của ông ta, lúc này Tô Thế Minh nên hoảng loạn, lo lắng hỏi ông ta xem phải làm thế nào, sau đó ông ta sẽ thuận theo mà đưa ra vài yêu cầu quá mức.
Nhưng rõ ràng là Tô Thế Minh đã biết được ý đồ của ông ta, không hề bị dẫn dắt theo kịch bản định sẵn.
“Cáo già!”
Tô Thế Minh và Hứa Phụng Thiên cùng thầm mắng đối phương.
Thực tế, tất cả đều là nhân vật quản lý nòng cốt của gia tộc lớn, ai cũng hiểu cạm bẫy cơ bản trong đối thoại này, chẳng thua kém nhau là bao.
Đều là cáo già quả không sai, nhưng bọn họ phải cùng nhau chơi trò tán gẫu đã là bất thường, cục diện trước mắt lại rơi vào thế gượng gạo.
“Ha ha, Tô gia chủ lo lắng quá rồi, thực ra lần này chúng tôi đến muốn nói với ông, chúng tôi không hề có ý định tiêu diệt Tô gia!”
“Đó không phải tin đồn nhảm”.
“Quả thực tôi từng bắt tay với Chu Dương, hơn nữa, cũng từng nói, sẽ tiêu diệt Hứa gia”.
Tô Thế Minh thành thật nói.
Hết cách rồi, không thể làm giả, bởi vì cả thế giới đều biết Tô Thế Minh đã từng nói như vậy.
Nhưng ông ta rất khôn ngoan khi nói rằng “đã từng liên thủ” với Chu Dương, ý nghĩa trong đó hoàn toàn khác biệt.
Đã từng liên thủ không có nghĩa là hiện tại vẫn đang hợp tác cùng nhau.
Đối mặt với những câu hỏi hóc búa của Hứa Phụng Thiên, Tô Thế Minh chọn chơi trò cắt câu ghép chữ.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn đang lẩm bẩm, Hứa gia này cử hai tông sư võ giả đến, chẳng lẽ không phải định lôi kéo ông ta sao?
Nếu định lôi kéo ông ta, sao lại nói những lời cứng rắn như vậy? Chẳng phải nên thân thiện hơn à?
Thái độ lúc này, giống như đến hỏi tội hơn, nhưng nếu là đến hỏi tội, chỉ cử hai tông sư võ giả đến là có mưu tính gì?
Tuy rằng cả thế giới đều biết chuyện Tô Thế Minh tuyên bố sẽ diệt trừ Hứa gia, nhưng nếu lần này Hứa Phụng Thiên không nhắc đến, mọi người đều coi như không biết gì!
Đến khi Hứa gia tùy ý lôi kéo, Tô Thế Minh liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý ngay, chẳng phải là một cuộc hợp tác vui vẻ sao?
Tại sao cứ phải cứng nhắc như vậy?
Sau khi nghe Tô Thế Minh nói vậy, Hứa Phụng Thiên cau mày đầy ẩn ý.
“Tô gia chủ quả nhiên từng nói những lời này, vậy chắc ông cũng biết, lời này nói ra, có ý nghĩa gì chứ?”
Tô Thế Minh mơ hồ khó hiểu.
Lời này rốt cuộc có ý gì?
Không lẽ, Hứa gia thật sự không phải đến lôi kéo ông ta, mà là đến hỏi tội?
Nếu là đến hỏi tội, vậy thì Tô Thế Minh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đứng về phía Chu Dương.
Nếu lựa chọn như vậy, thì hôm nay hai vị tông sư võ giả Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân này đừng hòng quay về!
Sự tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt Tô Thế Minh, ông ta giả vờ thản nhiên hỏi: “Trưởng lão Hứa có ý gì? Lẽ nào hôm nay ông đến để hỏi tội sao?”
Hứa Phụng Thiên nheo mắt, nhìn bộ dạng Tô Thế Minh, ông ta biết đã đến giới hạn rồi, không thể tiếp tục chèn ép nữa.
Ông ta lập tức cười thoải mái: “Tô gia chủ đừng căng thẳng quá”.
“Hôm nay Hứa mỗ đến đây để hỏi tội, nhưng cũng không hẳn là hỏi tội, mà là để kết bạn”.
“Mọi người đều biết Tô gia chủ từng nói sẽ tiêu diệt Hứa gia chúng tôi, nếu ông không cho Hứa gia chúng tôi một lời giải thích về chuyện này, vậy thì Hứa gia chúng tôi sẽ khó làm người tốt, điều này có lẽ ông cũng hiểu được”.
Tô Thế Minh sững sờ, sao bây giờ lại nói mấy lời tốt đẹp rồi?
Mấy lời này sao không nói từ sớm đi, ban nãy định làm gì vậy chứ? Ông đây xém chút nữa không nhịn nổi mà gọi người loại bỏ mấy người rồi đó!
Hứa Phụng Thiên nói tiếp: “Hứa gia là một gia tộc ẩn dật đỉnh cao, lần này xuất đầu lộ diện, không khỏi khơi dậy sự cảnh giác của rất nhiều gia tộc thế tục khác, chúng tôi cũng có thể hiểu được”.
“Thế nhưng, ngay cả như vậy, tôn nghiêm của gia tộc ẩn dật vẫn không cho phép kẻ khác khiêu khích”.
“Tô gia chủ nói ra những lời hoang đường rằng sẽ tiêu diệt Hứa gia chúng tôi, thì nhất định sẽ phải trả một cái giá tương ứng, ông hiểu không?”
Tô Thế Minh lờ mờ hiểu được ý của Hứa Phụng Thiên.
Quả là một con cáo già gian xảo!
Ban đầu ông ta dùng thái độ khởi binh hỏi tội, sau đó trong quá trình nói chuyện, liên tục nhấn mạnh chuyện Tô gia từng tuyên bố sẽ tiêu diệt Hứa gia.
Mục đích chính là khiến Tô Thế Minh rơi vào trạng thái hoảng loạn, từng giây từng phút đều cảm thấy sự phẫn nộ của Hứa gia, sau đó muốn bù đắp lỗi lầm.
Tiếp theo, có lẽ ông ta sẽ đưa ra mấy điều kiện quá đáng.
Trong lòng Tô Thế Minh thầm cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi: “Ồ? Trưởng lão Hứa đã nói như vậy, tôi mạo muội hỏi, sau khi nói ra những lời này, Tô gia chúng tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”
“Diệt vong”, Hứa Phụng Thiên từ tốn nói ra hai chữ.
“Tiêu diệt một Tô gia nhỏ nhoi đối với Hứa gia chúng tôi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, điều này, tôi nghĩ Tô gia chủ không nên nghi ngờ”.
Hứa Phụng Thiên lại gây áp lực cho Tô Thế Minh.
“Dám khiêu khích sự tôn nghiêm của gia tộc ẩn dật, nếu chúng tôi không trừng trị Tô gia thật nghiêm khắc, vậy sau này còn có ai coi trọng gia tộc ẩn dật nữa đây?”
“Tương lai Hứa gia chúng tôi sao có thể đứng vững ở Đông Hải được chứ? Cho nên, việc tiêu diệt Tô gia, gần như là chuyện chắc chắn”.
Hứa Phụng Thiên nói xong, lặng lẽ quan sát sắc mặt Tô Thế Minh.
Nhưng nét mặt Tô Thế Minh không có nhiều thay đổi.
Bởi vì ông ta đã đoán được Hứa Phụng Thiên sẽ nói như vậy.
Tô Thế Minh thờ ơ nói: “Nghe có vẻ rất nghiêm trọng nhỉ, nhưng trưởng lão Hứa à, nếu muốn tiêu diệt Tô gia chúng tôi, vậy thì hình như hai người các ông chưa đủ tư cách”.
Tô Thế Minh điềm tĩnh nói: “Gia tộc ẩn dật như Hứa gia muốn tiêu diệt Tô gia chúng tôi có lẽ không khó, nhưng ít nhất cũng nên phái thêm nhiều tông sư võ giả đến chứ”.
“Nếu đánh giá thấp Tô gia mà chỉ phái hai tông sư võ giả tới, tôi e rằng một đi không trở lại”.
Mấy lời này ẩn giấu hàm ý đe dọa.
Trước mắt, Hứa gia chỉ phái đến hai tông sư võ giả, là Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai đang ngồi trước mặt!
Hai người này có thể một đi không trở lại sao?
Nếu Hứa Phụng Thiên còn tiếp tục đe dọa, vậy thì Tô Thế Minh dám chắc sẽ khiến họ không có đường về!
Sự uy hiếp này không hề che đậy, cáo già như Hứa Phụng Thiên đương nhiên đã nghe hiểu.
Chỉ là sau khi hiểu ra, Hứa Phụng Thiên thầm nhủ trong lòng, Tô Thế Minh quả là một con cáo già.
Theo suy nghĩ của ông ta, lúc này Tô Thế Minh nên hoảng loạn, lo lắng hỏi ông ta xem phải làm thế nào, sau đó ông ta sẽ thuận theo mà đưa ra vài yêu cầu quá mức.
Nhưng rõ ràng là Tô Thế Minh đã biết được ý đồ của ông ta, không hề bị dẫn dắt theo kịch bản định sẵn.
“Cáo già!”
Tô Thế Minh và Hứa Phụng Thiên cùng thầm mắng đối phương.
Thực tế, tất cả đều là nhân vật quản lý nòng cốt của gia tộc lớn, ai cũng hiểu cạm bẫy cơ bản trong đối thoại này, chẳng thua kém nhau là bao.
Đều là cáo già quả không sai, nhưng bọn họ phải cùng nhau chơi trò tán gẫu đã là bất thường, cục diện trước mắt lại rơi vào thế gượng gạo.
“Ha ha, Tô gia chủ lo lắng quá rồi, thực ra lần này chúng tôi đến muốn nói với ông, chúng tôi không hề có ý định tiêu diệt Tô gia!”