Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 951: Thiện ác đối lập
Ngay khi Chu Dương không thể nhẫn nhịn được nữa, muốn đánh chết Hoa Thần Vũ thì
ông tổ Hoa gia kịp thời xuất hiện.
“Lão gia đến thật đúng lúc”.
Chu Dương nheo mắt nói.
Thật lòng mà nói, thời điểm ông cụ này đến quá trùng hợp, vừa lúc Hoa Thần Vũ sắp rơi
vào đường cùng thì ông ta liền đến.
Chu Dương nghi ngờ ông tổ Hoa gia theo dõi đứa cháu này.
Nếu đúng là vậy, thì ông tổ Hoa gia này cũng không phải người tốt lành gì.
Bởi vì điều này có nghĩa là, ông tổ Hoa gia biết tất cả những chuyện cháu trai mình đã
làm, bất kể Hoa Thần Vũ làm gì, gặp chuyện gì, ông ta đều biết rõ.
Cho nên, khi Hoa Thần Vũ rơi vào bước đường cùng, ông ta liền xuất hiện, vì ông ta biết
cháu mình đang gặp nguy hiểm.
Vậy thì, lúc Hoa Thần Vũ làm mấy chuyện xấu xa, chắc là ông ta cũng biết, chỉ có điều,
ông ta lựa chọn không ra mặt.
Mọi chuyện dần trở nên thú vị hơn rồi.
Ông tổ Hoa gia có lẽ đã ngoài tám mươi, nhưng vẫn mang dáng vẻ khí thế bức người,
bước đi mạnh mẽ có lực, có thể nói gừng càng già càng cay.
Vừa bước vào cửa biệt thự, ông ta đã lớn tiếng nói: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cửa lớn sao lại bị hỏng vậy? Hỏng rồi cũng không biết tìm người đến sửa”.
Nhưng nghe những lời này thì có vẻ như ông tổ Hoa gia không hề biết Hoa Thần Vũ đang
gặp nguy hiểm, ông ta xuất hiện ở đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Vì vậy ông ta cũng không rõ vì sao cửa lớn biệt thự của Hoa Thần Vũ bị hỏng.
Nhưng thật sự là thế sao?
Ông tổ Hoa gia đi đến đại sảnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhanh chóng đảo một
vòng, lướt qua mấy người Chu Dương.
“Ông ơi, ông ơi, ông đến rồi! Nếu ông không đến, có lẽ sẽ không thấy được đứa cháu
này nữa đâu”, Hoa Thần Vũ nhanh chóng chạy đến ôm lấy ông tổ Hoa gia.
Trong mắt ông tổ Hoa gia thoáng qua chút cưng chiều, xoa đầu Hoa Thần Vũ nói: “Cháu
ngoan, sao ông lại không được nhìn thấy cháu nữa chứ? Có phải cháu có chuyện gì không?”
Ông ta thấy rõ vết thương trên người Hoa Thần Vũ, sắc mặt liền trở nên u ám.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn mấy người Chu Dương: “Mấy người là ai? Là mấy người làm
tổn thương cháu tôi đúng không?”
Ánh mắt ông ta sắc bén, mang theo áp lực vô hình, cho dù là tông sư võ giả như Hổ gia
sau khi tiếp xúc với ánh mắt này cũng cảm thấy lồng ngực như bị cả một ngọn núi đè ép, vô
cùng khó thở, huống chi là người thường như tài xế và A Xung.
Ông tổ Hoa gia này, chắc chắn là một người có thực lực mạnh mẽ.
Hơn nữa, không chỉ có áp chế bằng sức mạnh, hai bên vừa đối mặt, bầu không khí đã
tóe ra tia lửa mãnh liệt, hiệp đầu tiên này, thực ra chỉ là so khí thế mà thôi.
Rõ ràng, lần này ông tổ Hoa gia là người thắng.
Đúng như lời đồn đại bên ngoài, ông tổ Hoa gia là biểu tượng của chính nghĩa, ông ta chỉ
cần đứng yên ở đây cũng đã phát ra vầng sáng chính nghĩa mạnh mẽ.
Hổ gia yếu ớt như vậy là do hào quang của ông tổ Hoa gia quá mạnh mẽ, không hề liên
quan đến thực lực, trên người ông ta tỏa ra hào quang tự tin vô cùng mãnh liệt, khiến người
khác không thể nhìn thẳng, cũng không dám đối đầu với ông ta.
Dưới tình huống đó, khi nghe ông tổ Hoa gia chất vấn, Hổ gia bỗng chốc không biết nên
trả lời ra sao.
Đây là một tín hiệu hết sức nguy hiểm!
Nếu ngay cả dũng khí nói chuyện trước mặt người khác bạn cũng không có, vậy đừng
nhắc đến chuyện đọ sức với đối phương.
Lúc này, Chu Dương lên tiếng, giọng điệu không mạnh mẽ như ông tổ Hoa gia, thậm chí
có hơi lãnh đạm, không tự tin cũng không kiêu ngạo.
Khí thế của ông tổ Hoa gia như núi cao biển lớn, tựa như cầu vồng rực rỡ, còn khí thế
của Chu Dương như một núi băng, dường như chỉ lộ ra một chút dấu vết trên bề mặt.
Nhưng thực tế, chìm sâu dưới mặt nước biển mới là bề mặt khổng lồ to lớn của ngọn
núi băng ấy, đó chính là sự kiêu ngạo và tự tin tuyệt đối của Chu Dương.
Dù sóng biển có cuộn trào mãnh liệt đến đâu, núi băng như anh sẽ luôn trụ vững.
“Hoa tiền bối”, Chu Dương bình tĩnh hành lễ, sau đó nói: “Không ngờ lại quấy rầy đến
ông, tôi thừa nhận trước một chuyện, cháu trai của ông đúng là bị tôi đánh thành thế này”.
Giọng điệu Chu Dương hết sức bình tĩnh, còn có vài phần lễ độ.
Nhưng nếu nghe kỹ lời anh nói, mới biết thái độ của anh cứng rắn đến mức nào, có thể
nói là kiêu ngạo.
Tôi thừa nhận, cháu của ông đúng là bị tôi đánh thành thế này!
Đây chính là khiêu khích!
Ông tổ Hoa gia sửng sốt một hồi, hiển nhiên không ngờ, dưới khí thế mạnh mẽ của mình
vẫn có một kẻ ngoan cường tồn tại.
“Ồ? Cậu là ai?”, ông tổ Hoa gia tò mò hỏi.
“Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi. Sao nào, lẽ nào ông tổ Hoa gia đường
đường là thần hộ mệnh của Đông Hải, trước khi làm gì cũng phải suy xét thân phận của đối
phương sao?”
Chu Dương cười giễu cợt: “Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, có nhất thiết phải
thăm dò thân phận của tôi không?”
Đổi khách thành chủ!
Một lời này của Chu Dương, coi như là xoay chuyển tình thế, nắm lấy thế chủ động.
Ông tổ Hoa gia bỗng chốc rơi vào thế bị động.
“Thú vị, thú vị. Lâu lắm rồi mới thấy một thanh niên thú vị như cậu”, ông tổ Hoa gia lớn
tiếng cười nói.
Bất chợt, sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng, sau đó hung dữ nhìn Chu Dương: “Nhóc
con, đừng giở mấy trò vặt vãnh trước mặt tôi”.
“Nói cho cậu hay, tôi hiểu nhiều đạo lý hơn cậu, ông tổ của Hoa gia tôi là hiện thân của
chính nghĩa, trên thế giới này, không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng đến nguyên tắc của
tôi, cho dù cậu có thân phận gì cũng vậy”.
“Tôi hỏi cậu là ai, chỉ đơn giản là hiếu kỳ mà thôi, không liên quan gì đến chuyện này!”
“Không cần cậu bảo tôi phải làm thế nào!”
Ông tổ Hoa gia hung ác nói, khí thế càng mạnh thêm mấy phần.
Nhưng Chu Dương vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy thì tốt”.
“Không biết Hoa tiền bối lần này đến đây, là có chuyện gì?”
“Đây là nhà của tôi, đây là biệt thự của cháu trai tôi, đương nhiên là tôi muốn đến thì
đến!”
Ông tổ Hoa gia trừng mắt: “Nhưng các người, xuất hiện ở đây, chưa có sự cho phép
của cháu tôi, cửa cũng là do các người làm hỏng đúng chứ”.
“Phá hoại tài sản nhà tôi, còn làm cháu tôi bị thương, các người chuẩn bị sẵn sàng để
trả một cái giá tương ứng chưa?”
Trong lúc nói chuyện, toàn bộ khí thế trên người ông tổ Hoa gia bộc phát ra ngoài.
Ban đầu, hai bên chỉ so bì khí thế mà thôi, nhưng lúc này, ông tổ Hoa gia hiển nhiên đã
chuẩn bị ra tay, vì vậy mới bộc lộ toàn bộ khí thế của mình, nhắm vào đám người Chu
Dương.
ông tổ Hoa gia kịp thời xuất hiện.
“Lão gia đến thật đúng lúc”.
Chu Dương nheo mắt nói.
Thật lòng mà nói, thời điểm ông cụ này đến quá trùng hợp, vừa lúc Hoa Thần Vũ sắp rơi
vào đường cùng thì ông ta liền đến.
Chu Dương nghi ngờ ông tổ Hoa gia theo dõi đứa cháu này.
Nếu đúng là vậy, thì ông tổ Hoa gia này cũng không phải người tốt lành gì.
Bởi vì điều này có nghĩa là, ông tổ Hoa gia biết tất cả những chuyện cháu trai mình đã
làm, bất kể Hoa Thần Vũ làm gì, gặp chuyện gì, ông ta đều biết rõ.
Cho nên, khi Hoa Thần Vũ rơi vào bước đường cùng, ông ta liền xuất hiện, vì ông ta biết
cháu mình đang gặp nguy hiểm.
Vậy thì, lúc Hoa Thần Vũ làm mấy chuyện xấu xa, chắc là ông ta cũng biết, chỉ có điều,
ông ta lựa chọn không ra mặt.
Mọi chuyện dần trở nên thú vị hơn rồi.
Ông tổ Hoa gia có lẽ đã ngoài tám mươi, nhưng vẫn mang dáng vẻ khí thế bức người,
bước đi mạnh mẽ có lực, có thể nói gừng càng già càng cay.
Vừa bước vào cửa biệt thự, ông ta đã lớn tiếng nói: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cửa lớn sao lại bị hỏng vậy? Hỏng rồi cũng không biết tìm người đến sửa”.
Nhưng nghe những lời này thì có vẻ như ông tổ Hoa gia không hề biết Hoa Thần Vũ đang
gặp nguy hiểm, ông ta xuất hiện ở đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Vì vậy ông ta cũng không rõ vì sao cửa lớn biệt thự của Hoa Thần Vũ bị hỏng.
Nhưng thật sự là thế sao?
Ông tổ Hoa gia đi đến đại sảnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhanh chóng đảo một
vòng, lướt qua mấy người Chu Dương.
“Ông ơi, ông ơi, ông đến rồi! Nếu ông không đến, có lẽ sẽ không thấy được đứa cháu
này nữa đâu”, Hoa Thần Vũ nhanh chóng chạy đến ôm lấy ông tổ Hoa gia.
Trong mắt ông tổ Hoa gia thoáng qua chút cưng chiều, xoa đầu Hoa Thần Vũ nói: “Cháu
ngoan, sao ông lại không được nhìn thấy cháu nữa chứ? Có phải cháu có chuyện gì không?”
Ông ta thấy rõ vết thương trên người Hoa Thần Vũ, sắc mặt liền trở nên u ám.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn mấy người Chu Dương: “Mấy người là ai? Là mấy người làm
tổn thương cháu tôi đúng không?”
Ánh mắt ông ta sắc bén, mang theo áp lực vô hình, cho dù là tông sư võ giả như Hổ gia
sau khi tiếp xúc với ánh mắt này cũng cảm thấy lồng ngực như bị cả một ngọn núi đè ép, vô
cùng khó thở, huống chi là người thường như tài xế và A Xung.
Ông tổ Hoa gia này, chắc chắn là một người có thực lực mạnh mẽ.
Hơn nữa, không chỉ có áp chế bằng sức mạnh, hai bên vừa đối mặt, bầu không khí đã
tóe ra tia lửa mãnh liệt, hiệp đầu tiên này, thực ra chỉ là so khí thế mà thôi.
Rõ ràng, lần này ông tổ Hoa gia là người thắng.
Đúng như lời đồn đại bên ngoài, ông tổ Hoa gia là biểu tượng của chính nghĩa, ông ta chỉ
cần đứng yên ở đây cũng đã phát ra vầng sáng chính nghĩa mạnh mẽ.
Hổ gia yếu ớt như vậy là do hào quang của ông tổ Hoa gia quá mạnh mẽ, không hề liên
quan đến thực lực, trên người ông ta tỏa ra hào quang tự tin vô cùng mãnh liệt, khiến người
khác không thể nhìn thẳng, cũng không dám đối đầu với ông ta.
Dưới tình huống đó, khi nghe ông tổ Hoa gia chất vấn, Hổ gia bỗng chốc không biết nên
trả lời ra sao.
Đây là một tín hiệu hết sức nguy hiểm!
Nếu ngay cả dũng khí nói chuyện trước mặt người khác bạn cũng không có, vậy đừng
nhắc đến chuyện đọ sức với đối phương.
Lúc này, Chu Dương lên tiếng, giọng điệu không mạnh mẽ như ông tổ Hoa gia, thậm chí
có hơi lãnh đạm, không tự tin cũng không kiêu ngạo.
Khí thế của ông tổ Hoa gia như núi cao biển lớn, tựa như cầu vồng rực rỡ, còn khí thế
của Chu Dương như một núi băng, dường như chỉ lộ ra một chút dấu vết trên bề mặt.
Nhưng thực tế, chìm sâu dưới mặt nước biển mới là bề mặt khổng lồ to lớn của ngọn
núi băng ấy, đó chính là sự kiêu ngạo và tự tin tuyệt đối của Chu Dương.
Dù sóng biển có cuộn trào mãnh liệt đến đâu, núi băng như anh sẽ luôn trụ vững.
“Hoa tiền bối”, Chu Dương bình tĩnh hành lễ, sau đó nói: “Không ngờ lại quấy rầy đến
ông, tôi thừa nhận trước một chuyện, cháu trai của ông đúng là bị tôi đánh thành thế này”.
Giọng điệu Chu Dương hết sức bình tĩnh, còn có vài phần lễ độ.
Nhưng nếu nghe kỹ lời anh nói, mới biết thái độ của anh cứng rắn đến mức nào, có thể
nói là kiêu ngạo.
Tôi thừa nhận, cháu của ông đúng là bị tôi đánh thành thế này!
Đây chính là khiêu khích!
Ông tổ Hoa gia sửng sốt một hồi, hiển nhiên không ngờ, dưới khí thế mạnh mẽ của mình
vẫn có một kẻ ngoan cường tồn tại.
“Ồ? Cậu là ai?”, ông tổ Hoa gia tò mò hỏi.
“Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi. Sao nào, lẽ nào ông tổ Hoa gia đường
đường là thần hộ mệnh của Đông Hải, trước khi làm gì cũng phải suy xét thân phận của đối
phương sao?”
Chu Dương cười giễu cợt: “Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, có nhất thiết phải
thăm dò thân phận của tôi không?”
Đổi khách thành chủ!
Một lời này của Chu Dương, coi như là xoay chuyển tình thế, nắm lấy thế chủ động.
Ông tổ Hoa gia bỗng chốc rơi vào thế bị động.
“Thú vị, thú vị. Lâu lắm rồi mới thấy một thanh niên thú vị như cậu”, ông tổ Hoa gia lớn
tiếng cười nói.
Bất chợt, sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng, sau đó hung dữ nhìn Chu Dương: “Nhóc
con, đừng giở mấy trò vặt vãnh trước mặt tôi”.
“Nói cho cậu hay, tôi hiểu nhiều đạo lý hơn cậu, ông tổ của Hoa gia tôi là hiện thân của
chính nghĩa, trên thế giới này, không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng đến nguyên tắc của
tôi, cho dù cậu có thân phận gì cũng vậy”.
“Tôi hỏi cậu là ai, chỉ đơn giản là hiếu kỳ mà thôi, không liên quan gì đến chuyện này!”
“Không cần cậu bảo tôi phải làm thế nào!”
Ông tổ Hoa gia hung ác nói, khí thế càng mạnh thêm mấy phần.
Nhưng Chu Dương vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy thì tốt”.
“Không biết Hoa tiền bối lần này đến đây, là có chuyện gì?”
“Đây là nhà của tôi, đây là biệt thự của cháu trai tôi, đương nhiên là tôi muốn đến thì
đến!”
Ông tổ Hoa gia trừng mắt: “Nhưng các người, xuất hiện ở đây, chưa có sự cho phép
của cháu tôi, cửa cũng là do các người làm hỏng đúng chứ”.
“Phá hoại tài sản nhà tôi, còn làm cháu tôi bị thương, các người chuẩn bị sẵn sàng để
trả một cái giá tương ứng chưa?”
Trong lúc nói chuyện, toàn bộ khí thế trên người ông tổ Hoa gia bộc phát ra ngoài.
Ban đầu, hai bên chỉ so bì khí thế mà thôi, nhưng lúc này, ông tổ Hoa gia hiển nhiên đã
chuẩn bị ra tay, vì vậy mới bộc lộ toàn bộ khí thế của mình, nhắm vào đám người Chu
Dương.