-
Chương 897: Vô liêm sỉ cực độ
Chưa kể bọn họ thực sự thấy Chu Dương đến đây chỉ để gây chuyện, hoàn toàn không thể bỏ ra được khoản tiền mười triệu.
Mà nếu Chu Dương làm được thật, vậy thì hai trăm nghìn mà bọn họ góp sẽ không được chia thành cổ phần!
Do đó, dù trong bất kì trường hợp nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không để Chu Dương mua được số cổ phần này.
“Cậu có thể bỏ ra mười triệu? Đừng làm trò hề nữa”.
“Nếu cậu có thể bỏ ra được mười triệu, tôi sẽ ăn cái bàn này ngay lập tức”.
Đám người của Tạ gia đều cười nhạo nói.
"Ồ, thật chứ?"
Chu Dương khẽ mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, tìm số dư trong tài khoản tiền tiêu vặt của mình, sau đó đặt lên bàn.
Là một doanh nhân rất vững vàng và thành đạt, đương nhiên Chu Dương không chỉ có một cái thẻ ngân hàng.
Tuy rằng khoản cổ phần của công ty Danh Dương quả thực có giá trị tiền tỷ, nhưng Chu Dương hoàn toàn không muốn nhắc đến.
Nếu muốn biến số cổ phần đó thành tiền mặt, thì cách duy nhất là bán cổ phiếu, song trước mắt Chu Dương không có ý định này.
Nhưng bên cạnh hàng tỷ đó, anh vẫn còn hàng trăm triệu của tài khoản vốn lưu động.
Hầu hết số tiền đều được cất giữ trong thẻ ngân hàng UBS.
Những thứ khác, anh chia ra thành mấy cái thẻ ngân hàng vài chục triệu đồng để đề phòng trường hợp cần sử dụng tiền gấp.
Bây giờ, số dư anh vừa kiểm tra trong một thẻ ngân hàng trị giá mười triệu nhân dân tệ.
Sau khi nhìn thấy số dư của tấm thẻ đó, toàn bộ người của Tạ gia đều im lặng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Chu Dương thật sự có thể bỏ ra được mười triệu!
Là mười triệu!
Bây giờ Tạ gia đã trở thành thế gia, tất cả nguồn quỹ để chuẩn bị chỉ có hơn ba mươi triệu!
Mà Chu Dương chỉ tùy tiện chạm tay nhẹ một cái, đã có thể lấy ra một con số mười triệu tròn trịa!
"Cậu lấy đâu ra số tiền này? Có phải cậu lừa của Linh Ngọc không?", phản ứng của bà Tạ dữ dội nhất.
Chu Dương chỉ là thứ rác rưởi!
Trong suy nghĩ của bà ta, cho dù có bán Chu Dương cũng không thể có được cái giá mười triệu!
Cho nên mười triệu này nhất định là do Chu Dương lừa được từ trong tay Tạ Linh Ngọc!
“Khoản iền này tôi sẽ không chấp nhận, trừ khi cậu có thể chứng minh mười triệu này là của cậu!”
Bà Tạ vừa nói vừa giật lấy điện thoại của Chu Dương, siết chặt trong tay, hơn nữa nhìn chằm chằm Chu Dương với thái độ đề phòng cảnh giác.
“Mẹ, số tiền này không liên quan gì đến con, nó thực sự là của Chu Dương, mẹ mau trả lại cho anh ấy đi!"
Tạ Linh Ngọc vội vàng nói.
Cô đã rất áy náy với Chu Dương, vì Tạ gia nhiều lần gây khó dễ cho Chu Dương, đương nhiên cô sẽ không để bà Tạ cướp đi mười triệu của anh.
Chu Dương bình thản nói: "Nếu bà có mật khẩu thì cứ chuyển đi”.
Đó vốn dĩ là tiền của anh, chỉ cần anh muốn, thì anh sẽ có cách để lấy lại tiền, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Cùng lắm thì anh sẽ báo cáo lên trụ sở chính ngân hàng là được!
Chờ đến khi cảnh sát đến, bà Tạ này cũng không thể giở trò quỷ quyệt được nữa!
Chỉ có điều, anh không quá quan tâm đến khoản tiền này, đây cũng là nguyên nhân chính cho việc anh không hề cảm thấy lo lắng.
Nhìn sắc mặt Tạ Linh Ngọc và Chu Dương, bà Tạ cũng hơi nghi ngờ.
Chẳng lẽ số tiền này thực sự là của Chu Dương?
Nhưng Chu Dương lấy đâu ra khoản tiền mười triệu này? Không phải là trúng vé số chứ?
Nếu không sao anh lại có mười triệu nhân dân tệ?
Bà ta không hiểu lắm, cho dù anh có trúng vé số thì cũng phải nộp thuế trúng thưởng, sau khi nộp thuế xong thì con số này không thể tròn trĩnh như vậy được.
Có thể nói, nếu tiền tiết kiệm của một người chỉ có mười triệu thì khả năng cao là toàn bộ tài sản của người đó đã lớn hơn số tiền này, và họ cố tình tiết kiệm như vậy thôi.
Song bà Tạ cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mà vội xác định rằng Chu Dương nhất định có được mười triệu này nhờ vào may mắn.
Đồ vô dụng như Chu Dương sao xứng đáng được may mắn như vậy!
Sao anh có thể xứng với mười triệu này!
Trong mắt bà Tạ, Chu Dương có được mười triệu, chẳng khác gì một tên ăn mày đi một đôi giày chơi bóng rổ có giá trị hơn mười nghìn.
Không xứng!
Ít nhất thì bà ta cũng xứng hơn so với Chu Dương! Cho nên, bà ta đã hạ quyết tâm, không cần biết mười triệu này có phải là Chu Dương hay không, bà ta cũng sẽ giành lấy!
Hơn nữa, bà ta cũng vô cùng thoải mái, không hề cảm thấy mình đang cướp mà cho rằng những thứ tốt đẹp trên người Chu Dương vốn phải thuộc về bà ta.
Bà ta mở lời.
“Cho dù là của nó thì đã sao nào? Tạ gia của chúng ta đã nuôi nó tròn ba năm liền, còn cả bà mẹ già bệnh tật của nó nữa, nếu như không có chúng ta, thì nó sớm đã phơi thây ở ngoài đường rồi!”
“Cho dù tiền là của nó thì mười triệu này cũng đều phải thuộc về mẹ, như vậy đâu có quá đáng?”
Bà Tạ không sợ sệt gì cứ thẳng thừng mắng chửi.
Tạ Linh Ngọc đỏ mặt vì tức giận, nhưng cô không có cách nào để đối phó lại được với mẹ của mình.
Hơn nữa đám người của Tạ gia khi nhìn thấy cảnh này cũng nhướng mày, sôi nổi nói: "Đúng rồi, Chu Dương, cậu ăn ngủ ở Tạ gia thì mới có ngày hôm nay, mười triệu này thuộc về Tạ gia là rất xứng đáng!”
"Làm người, vẫn phải có chút lương tâm, cậu không phải kẻ qua cầu rút ván đúng chứ!"
Họ nói rất nhiều lời khó nghe, Chu Dương suýt chút nữa thì phì cười.
Anh cười khẩy nói: "Cho các người mười triệu này là được chứ gì”.
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao cả cùng lắm thì tôi lại bỏ ra mười triệu nữa, tôi nhất định phải mua lại 10% cổ phần đó”.
Anh cũng không quan tâm đến mười triệu kia.
Nếu mười triệu đó có thể giúp anh cắt đứt toàn bộ quan hệ nợ nần với Tạ gia… mặc dù bọn họ đã đoạn tuyệt từ lâu, nhưng Tạ gia có vẻ không nghĩ như vậy, họ luôn cảm thấy Chu Dương nợ họ.
Chỉ cần mười triệu này có thể khiến Tạ gia cảm thấy Chu Dương không còn nợ bọn họ nữa, vậy thì quăng chỗ tiền này cũng không có gì đáng tiếc.
Song anh nhất định phải lấy được 10% cổ phần trong công ty của Tạ Linh Ngọc.
Nhưng người của Tạ gia hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Chu Dương.
Trong tai họ lúc này chỉ có ba chữ.
Mười triệu tệ!
Tên nhóc này, lại có thể bỏ ra mười triệu?
Rốt cuộc thì anh phải giàu có đến cỡ nào?
Ánh mắt của mọi người lập tức thay đổi giống như sói dữ, liếc nhìn đánh giá Chu Dương từ trên xuống dưới.
“Vẫn còn mười triệu nữa? Mau chóng đưa vào công quỹ cho Tạ gia!"
“Đúng vậy đúng vậy, cả cái mạng này của cậu cũng là của Tạ gia, cho nên tiền của cậu đương nhiên cũng là cả Tạ gia!”
"Thật sự không biết xấu hổ, rõ ràng là giàu có như vậy mà trước giờ không chủ động nói ra một câu nào, hay là sợ chúng tôi lấy tiền của cậu sao?”
Chu Dương đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của đám người Tạ gia.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Khi anh cảm thấy như vậy cũng ổn thỏa rồi, người vô liêm sỉ nhất chắc chỉ đến mức này thôi, thì người Tạ gia lại khiến anh một lần nữa xem lại nhận thức của mình.
Ồ không, hóa ra mức độ không biết xấu hổ này không phải là giới hạn của con người.
Bọn họ vẫn còn có thể trơ trẽn không biết xấu hổ hơn nữa.
Vành mắt của Tạ Linh Ngọc đỏ hoe, nhưng cô không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nắm chặt tay Chu Dương và lắc đầu với anh.
Chu Dương không biết cô lắc đầu là có ý gì, có phải là cô muốn nói với anh rằng không cần phải tranh luận với Tạ gia hay không, hay là bảo anh đừng lấy thêm mười triệu ra nữa?
Mà nếu Chu Dương làm được thật, vậy thì hai trăm nghìn mà bọn họ góp sẽ không được chia thành cổ phần!
Do đó, dù trong bất kì trường hợp nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không để Chu Dương mua được số cổ phần này.
“Cậu có thể bỏ ra mười triệu? Đừng làm trò hề nữa”.
“Nếu cậu có thể bỏ ra được mười triệu, tôi sẽ ăn cái bàn này ngay lập tức”.
Đám người của Tạ gia đều cười nhạo nói.
"Ồ, thật chứ?"
Chu Dương khẽ mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, tìm số dư trong tài khoản tiền tiêu vặt của mình, sau đó đặt lên bàn.
Là một doanh nhân rất vững vàng và thành đạt, đương nhiên Chu Dương không chỉ có một cái thẻ ngân hàng.
Tuy rằng khoản cổ phần của công ty Danh Dương quả thực có giá trị tiền tỷ, nhưng Chu Dương hoàn toàn không muốn nhắc đến.
Nếu muốn biến số cổ phần đó thành tiền mặt, thì cách duy nhất là bán cổ phiếu, song trước mắt Chu Dương không có ý định này.
Nhưng bên cạnh hàng tỷ đó, anh vẫn còn hàng trăm triệu của tài khoản vốn lưu động.
Hầu hết số tiền đều được cất giữ trong thẻ ngân hàng UBS.
Những thứ khác, anh chia ra thành mấy cái thẻ ngân hàng vài chục triệu đồng để đề phòng trường hợp cần sử dụng tiền gấp.
Bây giờ, số dư anh vừa kiểm tra trong một thẻ ngân hàng trị giá mười triệu nhân dân tệ.
Sau khi nhìn thấy số dư của tấm thẻ đó, toàn bộ người của Tạ gia đều im lặng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Chu Dương thật sự có thể bỏ ra được mười triệu!
Là mười triệu!
Bây giờ Tạ gia đã trở thành thế gia, tất cả nguồn quỹ để chuẩn bị chỉ có hơn ba mươi triệu!
Mà Chu Dương chỉ tùy tiện chạm tay nhẹ một cái, đã có thể lấy ra một con số mười triệu tròn trịa!
"Cậu lấy đâu ra số tiền này? Có phải cậu lừa của Linh Ngọc không?", phản ứng của bà Tạ dữ dội nhất.
Chu Dương chỉ là thứ rác rưởi!
Trong suy nghĩ của bà ta, cho dù có bán Chu Dương cũng không thể có được cái giá mười triệu!
Cho nên mười triệu này nhất định là do Chu Dương lừa được từ trong tay Tạ Linh Ngọc!
“Khoản iền này tôi sẽ không chấp nhận, trừ khi cậu có thể chứng minh mười triệu này là của cậu!”
Bà Tạ vừa nói vừa giật lấy điện thoại của Chu Dương, siết chặt trong tay, hơn nữa nhìn chằm chằm Chu Dương với thái độ đề phòng cảnh giác.
“Mẹ, số tiền này không liên quan gì đến con, nó thực sự là của Chu Dương, mẹ mau trả lại cho anh ấy đi!"
Tạ Linh Ngọc vội vàng nói.
Cô đã rất áy náy với Chu Dương, vì Tạ gia nhiều lần gây khó dễ cho Chu Dương, đương nhiên cô sẽ không để bà Tạ cướp đi mười triệu của anh.
Chu Dương bình thản nói: "Nếu bà có mật khẩu thì cứ chuyển đi”.
Đó vốn dĩ là tiền của anh, chỉ cần anh muốn, thì anh sẽ có cách để lấy lại tiền, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Cùng lắm thì anh sẽ báo cáo lên trụ sở chính ngân hàng là được!
Chờ đến khi cảnh sát đến, bà Tạ này cũng không thể giở trò quỷ quyệt được nữa!
Chỉ có điều, anh không quá quan tâm đến khoản tiền này, đây cũng là nguyên nhân chính cho việc anh không hề cảm thấy lo lắng.
Nhìn sắc mặt Tạ Linh Ngọc và Chu Dương, bà Tạ cũng hơi nghi ngờ.
Chẳng lẽ số tiền này thực sự là của Chu Dương?
Nhưng Chu Dương lấy đâu ra khoản tiền mười triệu này? Không phải là trúng vé số chứ?
Nếu không sao anh lại có mười triệu nhân dân tệ?
Bà ta không hiểu lắm, cho dù anh có trúng vé số thì cũng phải nộp thuế trúng thưởng, sau khi nộp thuế xong thì con số này không thể tròn trĩnh như vậy được.
Có thể nói, nếu tiền tiết kiệm của một người chỉ có mười triệu thì khả năng cao là toàn bộ tài sản của người đó đã lớn hơn số tiền này, và họ cố tình tiết kiệm như vậy thôi.
Song bà Tạ cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mà vội xác định rằng Chu Dương nhất định có được mười triệu này nhờ vào may mắn.
Đồ vô dụng như Chu Dương sao xứng đáng được may mắn như vậy!
Sao anh có thể xứng với mười triệu này!
Trong mắt bà Tạ, Chu Dương có được mười triệu, chẳng khác gì một tên ăn mày đi một đôi giày chơi bóng rổ có giá trị hơn mười nghìn.
Không xứng!
Ít nhất thì bà ta cũng xứng hơn so với Chu Dương! Cho nên, bà ta đã hạ quyết tâm, không cần biết mười triệu này có phải là Chu Dương hay không, bà ta cũng sẽ giành lấy!
Hơn nữa, bà ta cũng vô cùng thoải mái, không hề cảm thấy mình đang cướp mà cho rằng những thứ tốt đẹp trên người Chu Dương vốn phải thuộc về bà ta.
Bà ta mở lời.
“Cho dù là của nó thì đã sao nào? Tạ gia của chúng ta đã nuôi nó tròn ba năm liền, còn cả bà mẹ già bệnh tật của nó nữa, nếu như không có chúng ta, thì nó sớm đã phơi thây ở ngoài đường rồi!”
“Cho dù tiền là của nó thì mười triệu này cũng đều phải thuộc về mẹ, như vậy đâu có quá đáng?”
Bà Tạ không sợ sệt gì cứ thẳng thừng mắng chửi.
Tạ Linh Ngọc đỏ mặt vì tức giận, nhưng cô không có cách nào để đối phó lại được với mẹ của mình.
Hơn nữa đám người của Tạ gia khi nhìn thấy cảnh này cũng nhướng mày, sôi nổi nói: "Đúng rồi, Chu Dương, cậu ăn ngủ ở Tạ gia thì mới có ngày hôm nay, mười triệu này thuộc về Tạ gia là rất xứng đáng!”
"Làm người, vẫn phải có chút lương tâm, cậu không phải kẻ qua cầu rút ván đúng chứ!"
Họ nói rất nhiều lời khó nghe, Chu Dương suýt chút nữa thì phì cười.
Anh cười khẩy nói: "Cho các người mười triệu này là được chứ gì”.
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao cả cùng lắm thì tôi lại bỏ ra mười triệu nữa, tôi nhất định phải mua lại 10% cổ phần đó”.
Anh cũng không quan tâm đến mười triệu kia.
Nếu mười triệu đó có thể giúp anh cắt đứt toàn bộ quan hệ nợ nần với Tạ gia… mặc dù bọn họ đã đoạn tuyệt từ lâu, nhưng Tạ gia có vẻ không nghĩ như vậy, họ luôn cảm thấy Chu Dương nợ họ.
Chỉ cần mười triệu này có thể khiến Tạ gia cảm thấy Chu Dương không còn nợ bọn họ nữa, vậy thì quăng chỗ tiền này cũng không có gì đáng tiếc.
Song anh nhất định phải lấy được 10% cổ phần trong công ty của Tạ Linh Ngọc.
Nhưng người của Tạ gia hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Chu Dương.
Trong tai họ lúc này chỉ có ba chữ.
Mười triệu tệ!
Tên nhóc này, lại có thể bỏ ra mười triệu?
Rốt cuộc thì anh phải giàu có đến cỡ nào?
Ánh mắt của mọi người lập tức thay đổi giống như sói dữ, liếc nhìn đánh giá Chu Dương từ trên xuống dưới.
“Vẫn còn mười triệu nữa? Mau chóng đưa vào công quỹ cho Tạ gia!"
“Đúng vậy đúng vậy, cả cái mạng này của cậu cũng là của Tạ gia, cho nên tiền của cậu đương nhiên cũng là cả Tạ gia!”
"Thật sự không biết xấu hổ, rõ ràng là giàu có như vậy mà trước giờ không chủ động nói ra một câu nào, hay là sợ chúng tôi lấy tiền của cậu sao?”
Chu Dương đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của đám người Tạ gia.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Khi anh cảm thấy như vậy cũng ổn thỏa rồi, người vô liêm sỉ nhất chắc chỉ đến mức này thôi, thì người Tạ gia lại khiến anh một lần nữa xem lại nhận thức của mình.
Ồ không, hóa ra mức độ không biết xấu hổ này không phải là giới hạn của con người.
Bọn họ vẫn còn có thể trơ trẽn không biết xấu hổ hơn nữa.
Vành mắt của Tạ Linh Ngọc đỏ hoe, nhưng cô không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nắm chặt tay Chu Dương và lắc đầu với anh.
Chu Dương không biết cô lắc đầu là có ý gì, có phải là cô muốn nói với anh rằng không cần phải tranh luận với Tạ gia hay không, hay là bảo anh đừng lấy thêm mười triệu ra nữa?