-
Chương 869: Có phải chuyện tốt hay không?
Hứa Lực hỏi, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng Chu Dương không phản ứng lại: “Đội trưởng Hứa, cái đuôi mà ông nói là có ý gì?”
Tô Vỹ cũng ngẩn ra, không hiểu gì y hệt Chu Dương.
“Đuôi? Lão đại anh mọc đuôi à? Đâu có đâu?”
Trước sự nghi ngờ của Chu Dương và vẻ ngơ ngác của Tô Vỹ, nét mặt Hứa Lực dần trở nên nghiêm trọng.
Ông ta đã chú ý đến có người theo sau Chu Dương từ lâu, ban đầu ông ta nghĩ đó là người bí mật bảo vệ Chu Dương, hoặc là cao thủ Chu Dương cử đến giám sát bọn họ.
Tuy rằng hai bên hợp tác, nhưng Chu Dương không hiểu rõ về đám Hứa Lực, vì vậy Chu Dương cử người giám sát họ cũng là chuyện bình thường.
Do đó ông ta mới cố ý nói ra, nhắc nhở Chu Dương không cần bày trò như vậy.
Nhưng từ phản ứng của hai người, Chu Dương hiển nhiên không biết có người bám theo anh.
Nói cách khác, mấy người theo sau Chu Dương, hoàn toàn không rõ thân phận, thậm chí rất có thể là người của nhánh chính Hứa gia.
Nghĩ đến điều này, Hứa Lực càng trở nên nghiêm túc hơn.
Mà trên thực tế, người bám theo Chu Dương, đích thực là người của nhánh chính Hứa gia.
Hơn nữa là đích thân Hứa Phụng Thiên ra tay, dẫn theo hai tông sư võ giả cùng theo sau Chu Dương.
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, đám người Hứa Phụng Thiên đã xác định Nhậm Phong phản bội nhánh chính Hứa gia, hơn nữa đang nương nhờ vào Chu Dương.
Đã như vậy, Hứa Phụng Thiên đương nhiên sẽ muốn thấy Chu Dương, xem thử thằng nhóc chưa từng xuất hiện ở thành phố Đông Hải này, mới nổi lên chưa đầy một năm rốt cuộc có tư cách gì khiến Nhậm Phong phản bội lại nhánh chính Hứa gia.
Vì vậy ông ta dẫn Hứa Phụng Lai đến theo dõi Chu Dương, lần này theo đến thẳng vịnh Lục Cảnh.
“Đại ca, thằng nhóc Chu Dương sống ở nơi này à? Chúng ta có nên xông thẳng vào bắt người không?”
Bên ngoài biệt thự, Hứa Phụng Lai hơi khó chịu hỏi.
Thân là một tông sư võ giả, thậm chí là tông sư võ giả của gia tộc ẩn dật Hứa gia, ông ta rất khinh thường mấy trò vặt vãnh này.
Đặc biệt là theo dõi Chu Dương, trong mắt ông ta chỉ là một nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Vì vậy khi thấy Chu Dương đi vào biệt thự, ông ta cho rằng mình đã tìm thấy sào huyệt của Chu Dương.
Mà tìm thấy sào huyệt rồi, dựa vào thực lực của hai tông sư võ giả bọn họ, hoàn toàn có thể xông thẳng vào, bắt lấy Chu Dương.
“Không, chỉ cần biết chỗ ở của cậu ta là được rồi”, Hứa Phụng Thiên lắc đầu: “Biết được sào huyệt của cậu ta, là chúng ta có thêm lợi thế, bây giờ không cần thiết phải xông vào”.
May mà Hứa Phụng Thiên khá thận trọng, từ chối đề nghị của Hứa Phụng Lai.
Bởi vì ông ta biết, khi hai bên giao đấu, mặc dù Chu Dương là nhân vật vô cùng quan trọng, nhưng nếu chỉ bắt được anh, thực ra chẳng có tác dụng mấy.
Tốt hơn là bí mật kiểm soát anh, bằng cách này, khả năng dành phần thắng của nhánh chính Hứa gia càng lớn.
Cũng may bọn họ suy nghĩ như vậy, nếu không, bọn họ vừa vào cửa, phát hiện ra mười tông sư võ giả bên trong đang chờ bọn họ… tới lúc đó, không biết hai người sẽ có phản ứng gì.
Nhưng thực tế, cho dù họ không có ý định đột nhập vào bên trong, Hứa Lực trong biệt thự cũng phát hiện ra tung tích của họ.
“Hai người họ đều đạt đến cấp bậc tông sư võ giả”, Hứa Lực tựa vào cửa biệt thự nói, quay qua hỏi Chu Dương: “Chu tiên sinh, cậu chắc chắn không biết hai vị tông sư võ giả bên ngoài chứ?”
“Tôi không biết”.
Chu Dương khẳng định.
Hơn nữa anh cũng khá kinh ngạc.
Mình bị người ta theo dõi! Mà lại là hai tông sư võ giả theo dõi!
Cũng may mình không về thẳng nhà, nếu không hai tông sư võ giả đó biết chỗ ở của mẹ mình, hậu quả sẽ rất khó lường.
Dù là vậy, bây giờ Chu Dương cũng cảm thấy nên đưa mẹ mình đến nơi khác an toàn hơn.
Vịnh Lục Cảnh không còn an toàn nữa.
“Nếu cậu thực sự không biết vậy thì hai tông sư võ giả bên ngoài rất đáng nghi”, Hứa Lực nói: “Nếu người của nhánh chính Hứa gia phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi, thì sẽ có phiền phức lớn!”
Phải biết rằng, mười tông sư võ giả này, tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng là kẻ bại trận dưới tay nhánh chính Hứa gia!
Ngay cả khi liên thủ với Chu Dương, muốn chính diện công kích nhánh chính Hứa gia, thì cơ hội thắng cũng rất mong manh.
Điều bọn họ muốn là bất ngờ công kích khiến nhánh chính Hứa gia không kịp trở tay.
Nhưng nếu thân phận của họ bị bại lộ, nếu phát hiện ra sự tồn tại của họ, nhánh chính Hứa gia nhất định sẽ phái toàn bộ cao thủ đến tiêu diệt họ.
Vì vậy bất kể ra sao, họ cũng không thể để lộ thân phận.
“A Ngai, ra ngoài thám thính, chú ý đừng để lộ thân phận!”
Hứa Lực ra lệnh cho một tông sư võ giả.
A Ngai đó cũng là một tông sư võ giả do Hứa Nguy phái đến, thực lực xếp hàng đầu trong số những người này.
A Ngai gật đầu, thay đồ rồi ra ngoài bằng đường cửa sổ, đi vòng qua phía khác, quan sát Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai.
Khi nhìn thấy hai người, A Ngai cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hóa ra là Hứa Phụng Thiên!
Ngay tức khắc A Ngai cảm thấy thân phận của mình và những người khác đã bị lộ.
Nếu không tại sao Hứa Phụng Thiên lại tìm đến đây!
Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ kỹ, thân phận của mình và mọi người không thể bị lộ được, bằng không tìm đến đây sẽ không chỉ có hai người Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai.
Ông ta quay lại biệt thự từ cửa sổ, báo cáo những gì đã thấy cho Hứa Lực.
“Là Hứa Phụng Thiên!”
Nghe A Ngai báo cáo, Hứa Lực cũng nhíu mày, cảm thấy chuyện này khá nan giải.
“Chu tiên sinh, chuyện này không dễ giải quyết đâu, Hứa Phụng Thiên đã phát hiện ra chỗ này, nhất định sẽ phái người theo dõi sát sao”.
“Cứ tiếp tục như vậy, thân phận của chúng tôi sớm muộn cũng sẽ bị lộ”.
Hứa Lực nói với Chu Dương.
Những người khác đều liếc nhìn Chu Dương.
Tình huống đột ngột xảy ra, nếu bước đi này làm không tốt, vậy thì tất cả kế hoạch của bọn họ sẽ đổ bể!
Tuy nhiên Chu Dương chỉ suy ngẫm một lát liền nghĩ ra biện pháp đối phó.
“Đội trưởng Hứa không cần hoảng loạn, chuyện này, có lẽ lại là chuyện tốt thì sao?”
Chu Dương mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Chuyện tốt?”
Hứa Lực nhìn Chu Dương đang cười, càng thêm khó hiểu.
Người ta tìm đến tận cửa rồi, vẫn gọi là chuyện tốt?
Người đến là Hứa Phụng Thiên đấy! Bọn họ không thể dễ dàng giết được Hứa Phụng Thiên, mà lại là chuyện tốt ư?
“Chu tiên sinh, cậu đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào cậu có chủ ý gì hay sao? Không phải là giết Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai đấy chứ?”
“Như vậy là quá ngu ngốc, nếu chúng ta có thể giết bọn họ, thì đã thẳng tay giết hết bốn anh em họ rồi, đâu cần ẩn nấp làm gì?”
Mọi người đều cảm thấy Chu Dương đang ăn nói hồ đồ, không cho rằng lúc này anh có thể đưa ra biện pháp gì tốt.
Nhưng Chu Dương không phản ứng lại: “Đội trưởng Hứa, cái đuôi mà ông nói là có ý gì?”
Tô Vỹ cũng ngẩn ra, không hiểu gì y hệt Chu Dương.
“Đuôi? Lão đại anh mọc đuôi à? Đâu có đâu?”
Trước sự nghi ngờ của Chu Dương và vẻ ngơ ngác của Tô Vỹ, nét mặt Hứa Lực dần trở nên nghiêm trọng.
Ông ta đã chú ý đến có người theo sau Chu Dương từ lâu, ban đầu ông ta nghĩ đó là người bí mật bảo vệ Chu Dương, hoặc là cao thủ Chu Dương cử đến giám sát bọn họ.
Tuy rằng hai bên hợp tác, nhưng Chu Dương không hiểu rõ về đám Hứa Lực, vì vậy Chu Dương cử người giám sát họ cũng là chuyện bình thường.
Do đó ông ta mới cố ý nói ra, nhắc nhở Chu Dương không cần bày trò như vậy.
Nhưng từ phản ứng của hai người, Chu Dương hiển nhiên không biết có người bám theo anh.
Nói cách khác, mấy người theo sau Chu Dương, hoàn toàn không rõ thân phận, thậm chí rất có thể là người của nhánh chính Hứa gia.
Nghĩ đến điều này, Hứa Lực càng trở nên nghiêm túc hơn.
Mà trên thực tế, người bám theo Chu Dương, đích thực là người của nhánh chính Hứa gia.
Hơn nữa là đích thân Hứa Phụng Thiên ra tay, dẫn theo hai tông sư võ giả cùng theo sau Chu Dương.
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, đám người Hứa Phụng Thiên đã xác định Nhậm Phong phản bội nhánh chính Hứa gia, hơn nữa đang nương nhờ vào Chu Dương.
Đã như vậy, Hứa Phụng Thiên đương nhiên sẽ muốn thấy Chu Dương, xem thử thằng nhóc chưa từng xuất hiện ở thành phố Đông Hải này, mới nổi lên chưa đầy một năm rốt cuộc có tư cách gì khiến Nhậm Phong phản bội lại nhánh chính Hứa gia.
Vì vậy ông ta dẫn Hứa Phụng Lai đến theo dõi Chu Dương, lần này theo đến thẳng vịnh Lục Cảnh.
“Đại ca, thằng nhóc Chu Dương sống ở nơi này à? Chúng ta có nên xông thẳng vào bắt người không?”
Bên ngoài biệt thự, Hứa Phụng Lai hơi khó chịu hỏi.
Thân là một tông sư võ giả, thậm chí là tông sư võ giả của gia tộc ẩn dật Hứa gia, ông ta rất khinh thường mấy trò vặt vãnh này.
Đặc biệt là theo dõi Chu Dương, trong mắt ông ta chỉ là một nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Vì vậy khi thấy Chu Dương đi vào biệt thự, ông ta cho rằng mình đã tìm thấy sào huyệt của Chu Dương.
Mà tìm thấy sào huyệt rồi, dựa vào thực lực của hai tông sư võ giả bọn họ, hoàn toàn có thể xông thẳng vào, bắt lấy Chu Dương.
“Không, chỉ cần biết chỗ ở của cậu ta là được rồi”, Hứa Phụng Thiên lắc đầu: “Biết được sào huyệt của cậu ta, là chúng ta có thêm lợi thế, bây giờ không cần thiết phải xông vào”.
May mà Hứa Phụng Thiên khá thận trọng, từ chối đề nghị của Hứa Phụng Lai.
Bởi vì ông ta biết, khi hai bên giao đấu, mặc dù Chu Dương là nhân vật vô cùng quan trọng, nhưng nếu chỉ bắt được anh, thực ra chẳng có tác dụng mấy.
Tốt hơn là bí mật kiểm soát anh, bằng cách này, khả năng dành phần thắng của nhánh chính Hứa gia càng lớn.
Cũng may bọn họ suy nghĩ như vậy, nếu không, bọn họ vừa vào cửa, phát hiện ra mười tông sư võ giả bên trong đang chờ bọn họ… tới lúc đó, không biết hai người sẽ có phản ứng gì.
Nhưng thực tế, cho dù họ không có ý định đột nhập vào bên trong, Hứa Lực trong biệt thự cũng phát hiện ra tung tích của họ.
“Hai người họ đều đạt đến cấp bậc tông sư võ giả”, Hứa Lực tựa vào cửa biệt thự nói, quay qua hỏi Chu Dương: “Chu tiên sinh, cậu chắc chắn không biết hai vị tông sư võ giả bên ngoài chứ?”
“Tôi không biết”.
Chu Dương khẳng định.
Hơn nữa anh cũng khá kinh ngạc.
Mình bị người ta theo dõi! Mà lại là hai tông sư võ giả theo dõi!
Cũng may mình không về thẳng nhà, nếu không hai tông sư võ giả đó biết chỗ ở của mẹ mình, hậu quả sẽ rất khó lường.
Dù là vậy, bây giờ Chu Dương cũng cảm thấy nên đưa mẹ mình đến nơi khác an toàn hơn.
Vịnh Lục Cảnh không còn an toàn nữa.
“Nếu cậu thực sự không biết vậy thì hai tông sư võ giả bên ngoài rất đáng nghi”, Hứa Lực nói: “Nếu người của nhánh chính Hứa gia phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi, thì sẽ có phiền phức lớn!”
Phải biết rằng, mười tông sư võ giả này, tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng là kẻ bại trận dưới tay nhánh chính Hứa gia!
Ngay cả khi liên thủ với Chu Dương, muốn chính diện công kích nhánh chính Hứa gia, thì cơ hội thắng cũng rất mong manh.
Điều bọn họ muốn là bất ngờ công kích khiến nhánh chính Hứa gia không kịp trở tay.
Nhưng nếu thân phận của họ bị bại lộ, nếu phát hiện ra sự tồn tại của họ, nhánh chính Hứa gia nhất định sẽ phái toàn bộ cao thủ đến tiêu diệt họ.
Vì vậy bất kể ra sao, họ cũng không thể để lộ thân phận.
“A Ngai, ra ngoài thám thính, chú ý đừng để lộ thân phận!”
Hứa Lực ra lệnh cho một tông sư võ giả.
A Ngai đó cũng là một tông sư võ giả do Hứa Nguy phái đến, thực lực xếp hàng đầu trong số những người này.
A Ngai gật đầu, thay đồ rồi ra ngoài bằng đường cửa sổ, đi vòng qua phía khác, quan sát Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai.
Khi nhìn thấy hai người, A Ngai cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hóa ra là Hứa Phụng Thiên!
Ngay tức khắc A Ngai cảm thấy thân phận của mình và những người khác đã bị lộ.
Nếu không tại sao Hứa Phụng Thiên lại tìm đến đây!
Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ kỹ, thân phận của mình và mọi người không thể bị lộ được, bằng không tìm đến đây sẽ không chỉ có hai người Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai.
Ông ta quay lại biệt thự từ cửa sổ, báo cáo những gì đã thấy cho Hứa Lực.
“Là Hứa Phụng Thiên!”
Nghe A Ngai báo cáo, Hứa Lực cũng nhíu mày, cảm thấy chuyện này khá nan giải.
“Chu tiên sinh, chuyện này không dễ giải quyết đâu, Hứa Phụng Thiên đã phát hiện ra chỗ này, nhất định sẽ phái người theo dõi sát sao”.
“Cứ tiếp tục như vậy, thân phận của chúng tôi sớm muộn cũng sẽ bị lộ”.
Hứa Lực nói với Chu Dương.
Những người khác đều liếc nhìn Chu Dương.
Tình huống đột ngột xảy ra, nếu bước đi này làm không tốt, vậy thì tất cả kế hoạch của bọn họ sẽ đổ bể!
Tuy nhiên Chu Dương chỉ suy ngẫm một lát liền nghĩ ra biện pháp đối phó.
“Đội trưởng Hứa không cần hoảng loạn, chuyện này, có lẽ lại là chuyện tốt thì sao?”
Chu Dương mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Chuyện tốt?”
Hứa Lực nhìn Chu Dương đang cười, càng thêm khó hiểu.
Người ta tìm đến tận cửa rồi, vẫn gọi là chuyện tốt?
Người đến là Hứa Phụng Thiên đấy! Bọn họ không thể dễ dàng giết được Hứa Phụng Thiên, mà lại là chuyện tốt ư?
“Chu tiên sinh, cậu đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào cậu có chủ ý gì hay sao? Không phải là giết Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Lai đấy chứ?”
“Như vậy là quá ngu ngốc, nếu chúng ta có thể giết bọn họ, thì đã thẳng tay giết hết bốn anh em họ rồi, đâu cần ẩn nấp làm gì?”
Mọi người đều cảm thấy Chu Dương đang ăn nói hồ đồ, không cho rằng lúc này anh có thể đưa ra biện pháp gì tốt.