Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 832: Đồng ý giúp đỡ
"Hừ, cậu là con trai của Chu Hằng Thiên, là người thừa kế Chu gia, sao có thể tới ở rể
gia tộc khác, hơn nữa còn là một gia tộc nhỏ không chút tiếng tăm, người gia tộc nhỏ kia còn
dám coi thường cậu như vậy, thật là hỗn xược!"
Chu Vỹ Hải nghiêm khắc trách mắng, nghe Chu Dương nói vậy, ấn tượng của ông ấy
với Tạ gia xấu đến cực điểm.
"Cái này cũng không trách bọn họ được, dù sao khi đó tôi cũng chưa biết thân phận của
mình, huống hồ lúc đó tôi cũng thật sự thích Linh Ngọc, vì vậy mới đồng ý chuyện ở rể".
Chu Dương cười gượng nói.
Lúc này, anh mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp khi được người bề trên yêu
thương.
Điều này khiến Chu Dương dần thay đổi cái nhìn đối với Chu Vỹ Hải, thậm chí trong lòng
anh thật sự kính trọng ông ấy.
"Ha ha, không tệ, nhưng cậu đã liên hệ với Chu Hằng Thiên chưa?"
Chu Vỹ Hải cười nói.
"Vẫn chưa, trước mắt tôi không có ý định liên hệ với ông ấy, tôi vẫn chưa sẵn sàng để
quay về Chu gia, xuất hiện trước mặt người trong Chu gia".
Chu Dương lắc đầu, dứt khoát nói.
"Vì vậy vừa nãy cậu mới không thừa nhận quan hệ với Chu Hằng Thiên sao? Cũng
không muốn để tôi biết thân phận của cậu?"
Chu Vỹ Hải nở nụ cười nói, nhìn Chu Dương với ánh mắt vô cùng thân thiết.
"Vẫn mong ông Chu đừng trách tội, dù sao trước mắt tình hình của Chu gia phức tạp, tôi
chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, trong mắt người nhà Chu gia căn bản không đáng nhắc
tới".
Chu Dương gượng cười, đây đều là sự thật.
Chu gia to lớn như thế, vốn dĩ vì gia chủ Chu Hằng Thiên không có con trai, vì vậy những
con cháu nhánh thứ khác mới có cơ hội gia nhập nhánh chính, trở thành gia chủ, nhưng bây
giờ lại đột nhiên xuất hiện một người, tự xưng là con riêng của Chu Hằng Thiên, e rằng mọi
người sẽ không chấp nhận ngay, hơn nữa rất có khả năng vì lợi ích của bản thân mà ra tay
tàn nhẫn với Chu Dương.
Những điều này không phải là suy nghĩ chủ quan của một mình Chu Dương, mà đó là
thực tế.
Vì vậy Chu Dương mới cẩn thận như vậy, chờ sau khi bản thân tích lũy đủ sức mạnh
mới trở lại Chu gia, đến lúc đó, cho dù những người khác muốn làm chuyện gì xấu với anh,
Chu Dương cũng có đủ sức mạnh và thực lực để tự bảo vệ bản thân, thậm chí lấy lại được
những thứ vốn dĩ thuộc về anh.
"Hừ, những người đó, thôi vậy, không nói thì thôi, nếu như trong lòng cậu đã có tính toán
vậy tôi cũng không khuyên cậu thêm nữa, tôi tin cậu có suy nghĩ của riêng mình, có thể xử lý
tốt chuyện này".
"Có điều, tôi không hỏi cậu tại sao lại xảy ra xung đột với Hứa gia, nhưng cậu phải biết
gia tộc ẩn dật như Hứa gia có sức mạnh lớn đến mức nào? Phải biết rằng, cho dù Chu gia,
khi đối mặt với gia tộc ẩn dật cũng sẽ không có ưu thế lớn như vậy".
Chu Vỹ Hải trầm giọng nói, lúc này, ông ấy mới thực sự quan tâm đến mâu thuẫn xảy ra
giữa Chu Dương và Hứa gia.
Cho dù Chu Vỹ Hải đồng ý với Chu Dương, giúp đỡ anh đối phó với Hứa gia, nhưng Chu
Vỹ Hải cũng phải để anh biết sự tồn tại của Hứa gia không hề đơn giản như trong tưởng
tượng của anh.
Ít nhất thì Chu gia đối mặt với bất kỳ gia tộc ẩn dật nào đều không hề đơn giản, mà Hứa
gia có thể tồn tại ở Đông Hải một thời gian dài như vậy, lai lịch thâm sâu khó lường, cho dù là
Chu Vỹ Hải cũng không dám nói nắm chắc tuyệt đối.
"Yên tâm đi ông Chu, Hứa gia không còn là Hứa gia trước kia nữa, mười năm trước,
Hứa gia xảy ra nội chiến, toàn bộ Hứa gia bị chia thành hai phe, mà Hứa gia bây giờ chỉ là
một phe thắng lúc đó, phe thất bại còn lại tôi cũng có liên lạc".
Chu Dương khẽ cười nói.
"Ổ? Xem ra kế hoạch của tên nhóc cậu cũng thật chu toàn”.
Chu Vỹ Hải vô cùng hài lòng với những gì Chu Dương nói.
Ít nhất trước khi đến tìm ông ấy nhờ giúp đỡ, Chu Dương cũng đã suy nghĩ rất nhiều
khía cạnh của chuyện này, hơn nữa còn tích lũy được không ít sức mạnh.
"Được rồi, nếu như cậu đã đến tìm tôi, đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ, cậu có suy nghĩ gì,
cứ nói thẳng, tôi xem thử có ổn không, có chỗ nào cần thay đổi cho phù hợp hay không".
Chu Vỹ Hải cười nói.
Chu Dương vừa nghe thấy lập tức vui mừng, nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình,
trong đó anh càng nhấn mạnh vào việc mà Tô gia và Chu Vỹ Hải cần làm cùng nhau.
Thời gian trôi nhanh, hai giờ đồng hồ đã trôi qua.
Cuối cùng Chu Dương cũng đã bàn bạc xong với Chu Vỹ Hải.
Chu Vỹ Hải không có điểm nào phản bác với kế hoạch của Chu Dương, chỉ nhắc nhở
một vài chi tiết bảo anh thay đổi một chút.
Sau khi Chu Dương cân nhắc suy nghĩ, cũng đã sửa lại.
Lần này Chu Dương và Chu Vỹ Hải vô cùng hài lòng.
Điều mà Chu Dương hài lòng là có thể có được sự giúp đỡ của Chu Vỹ Hải, vậy thì khi
đối phó với Hứa gia, phần thắng của anh cũng sẽ lớn hơn.
Điều mà Chu Vỹ Hải hài lòng là, Chu Dương là con trai của Chu Hằng Thiên, hơn nữa
suy nghĩ chu toàn, làm việc cẩn thận, vô cùng hiếm có.
Điểm này rất giống với Chu Vỹ Hải khi còn trẻ.
Khiến ông ấy như nhìn thấy bản thân mình ngày xưa.
Bàn bạc xong, Chu Dương tạm biệt Chu Vỹ Hải.
Lần này anh không chỉ đến thăm Chu Vỹ Hải, tìm ông ấy giúp đỡ, Chu Dương còn phải
tìm sự giúp đỡ của nhiều người hơn nữa.
Bọn họ đã mất gần một buổi chiều ở tòa nhà tài chính Thiên Địa, nhìn thấy trời cũng đã
tối, bọn họ nhất định phải nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.
Chu Thế Minh lo lắng chờ bên ngoài phòng làm việc, ba người Chu Dương và Chu Vỹ
Hải đã ở trong văn phòng hơn hai tiếng đồng hồ, Chu Thế Minh ở bên ngoài giống như một
ngày dài bằng một năm, vô cùng khổ sở.
May thay mấy người Chu Dương cuối cùng đã đi ra.
"Mọi người cuối cùng cũng đã ra rồi, tôi sốt ruột sắp chết rồi đây".
Nhìn thấy Trần Thế Hào đi ra, Chu Thế Minh vội vàng than thở, nhìn vào trong phòng làm
việc, thấy Chu Vỹ Hải kéo tay của Chu Dương, tươi cười nói, đột nhiên Chu Thế Minh sững
sờ, miệng khẽ hé mở, vẻ mặt không dám tin.
Chu Thế Minh hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình, ông ấy đang nhìn thấy gì vậy?
Chu Vỹ Hải lại kéo tay một người trẻ tuổi, tươi cười nói chuyện?
Nếu không phải Chu Thế Minh tận mắt nhìn thấy, cho dù người khác có ba hoa nói thì
ông ấy cũng sẽ không tin.
Nhưng bây giờ, sự thực đang ở trước mắt, khiến cho ông ấy hơi nghi ngờ.
"Tình huống gì đây?"
Chu Thế Minh sững sờ nói.
"Ông đi hỏi ông Chu đi, nếu như ông ấy muốn nói cho ông thì tất nhiên sẽ nói, còn nếu
không, tôi khuyên ông đừng nên hỏi nhiều".
Trần Thế Hào lắc đầu, không nói thêm nữa.
"Còn tỏ vẻ thần bí, có gì không thể nói chứ?"
Chu Thế Minh liếc nhìn Trần Thế Hào, lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt tò mò nhìn Chu
Dương.
Trước kia khi ông ấy nhìn thấy Chu Dương còn hiểu nhầm Chu Dương là con trai của
Trần Thế Hào và Tôn Liên, chỉ là ông ấy không ngờ Chu Dương lại có thể thân mật với Chu
Vỹ Hải như vậy.
Điều này hoàn toàn khác biệt so với hiểu biết của Chu Thế Minh về Chu Vỹ Hải, trong
lòng càng có thêm một khúc mắc.
Sau khi chào tạm biệt Chu Vỹ Hải, mấy người Chu Dương nhanh chóng rời khỏi tòa nhà
tài chính Thiên Địa, đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.
Bến cảng Thuấn Thiên ở Đông Hải.
gia tộc khác, hơn nữa còn là một gia tộc nhỏ không chút tiếng tăm, người gia tộc nhỏ kia còn
dám coi thường cậu như vậy, thật là hỗn xược!"
Chu Vỹ Hải nghiêm khắc trách mắng, nghe Chu Dương nói vậy, ấn tượng của ông ấy
với Tạ gia xấu đến cực điểm.
"Cái này cũng không trách bọn họ được, dù sao khi đó tôi cũng chưa biết thân phận của
mình, huống hồ lúc đó tôi cũng thật sự thích Linh Ngọc, vì vậy mới đồng ý chuyện ở rể".
Chu Dương cười gượng nói.
Lúc này, anh mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp khi được người bề trên yêu
thương.
Điều này khiến Chu Dương dần thay đổi cái nhìn đối với Chu Vỹ Hải, thậm chí trong lòng
anh thật sự kính trọng ông ấy.
"Ha ha, không tệ, nhưng cậu đã liên hệ với Chu Hằng Thiên chưa?"
Chu Vỹ Hải cười nói.
"Vẫn chưa, trước mắt tôi không có ý định liên hệ với ông ấy, tôi vẫn chưa sẵn sàng để
quay về Chu gia, xuất hiện trước mặt người trong Chu gia".
Chu Dương lắc đầu, dứt khoát nói.
"Vì vậy vừa nãy cậu mới không thừa nhận quan hệ với Chu Hằng Thiên sao? Cũng
không muốn để tôi biết thân phận của cậu?"
Chu Vỹ Hải nở nụ cười nói, nhìn Chu Dương với ánh mắt vô cùng thân thiết.
"Vẫn mong ông Chu đừng trách tội, dù sao trước mắt tình hình của Chu gia phức tạp, tôi
chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, trong mắt người nhà Chu gia căn bản không đáng nhắc
tới".
Chu Dương gượng cười, đây đều là sự thật.
Chu gia to lớn như thế, vốn dĩ vì gia chủ Chu Hằng Thiên không có con trai, vì vậy những
con cháu nhánh thứ khác mới có cơ hội gia nhập nhánh chính, trở thành gia chủ, nhưng bây
giờ lại đột nhiên xuất hiện một người, tự xưng là con riêng của Chu Hằng Thiên, e rằng mọi
người sẽ không chấp nhận ngay, hơn nữa rất có khả năng vì lợi ích của bản thân mà ra tay
tàn nhẫn với Chu Dương.
Những điều này không phải là suy nghĩ chủ quan của một mình Chu Dương, mà đó là
thực tế.
Vì vậy Chu Dương mới cẩn thận như vậy, chờ sau khi bản thân tích lũy đủ sức mạnh
mới trở lại Chu gia, đến lúc đó, cho dù những người khác muốn làm chuyện gì xấu với anh,
Chu Dương cũng có đủ sức mạnh và thực lực để tự bảo vệ bản thân, thậm chí lấy lại được
những thứ vốn dĩ thuộc về anh.
"Hừ, những người đó, thôi vậy, không nói thì thôi, nếu như trong lòng cậu đã có tính toán
vậy tôi cũng không khuyên cậu thêm nữa, tôi tin cậu có suy nghĩ của riêng mình, có thể xử lý
tốt chuyện này".
"Có điều, tôi không hỏi cậu tại sao lại xảy ra xung đột với Hứa gia, nhưng cậu phải biết
gia tộc ẩn dật như Hứa gia có sức mạnh lớn đến mức nào? Phải biết rằng, cho dù Chu gia,
khi đối mặt với gia tộc ẩn dật cũng sẽ không có ưu thế lớn như vậy".
Chu Vỹ Hải trầm giọng nói, lúc này, ông ấy mới thực sự quan tâm đến mâu thuẫn xảy ra
giữa Chu Dương và Hứa gia.
Cho dù Chu Vỹ Hải đồng ý với Chu Dương, giúp đỡ anh đối phó với Hứa gia, nhưng Chu
Vỹ Hải cũng phải để anh biết sự tồn tại của Hứa gia không hề đơn giản như trong tưởng
tượng của anh.
Ít nhất thì Chu gia đối mặt với bất kỳ gia tộc ẩn dật nào đều không hề đơn giản, mà Hứa
gia có thể tồn tại ở Đông Hải một thời gian dài như vậy, lai lịch thâm sâu khó lường, cho dù là
Chu Vỹ Hải cũng không dám nói nắm chắc tuyệt đối.
"Yên tâm đi ông Chu, Hứa gia không còn là Hứa gia trước kia nữa, mười năm trước,
Hứa gia xảy ra nội chiến, toàn bộ Hứa gia bị chia thành hai phe, mà Hứa gia bây giờ chỉ là
một phe thắng lúc đó, phe thất bại còn lại tôi cũng có liên lạc".
Chu Dương khẽ cười nói.
"Ổ? Xem ra kế hoạch của tên nhóc cậu cũng thật chu toàn”.
Chu Vỹ Hải vô cùng hài lòng với những gì Chu Dương nói.
Ít nhất trước khi đến tìm ông ấy nhờ giúp đỡ, Chu Dương cũng đã suy nghĩ rất nhiều
khía cạnh của chuyện này, hơn nữa còn tích lũy được không ít sức mạnh.
"Được rồi, nếu như cậu đã đến tìm tôi, đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ, cậu có suy nghĩ gì,
cứ nói thẳng, tôi xem thử có ổn không, có chỗ nào cần thay đổi cho phù hợp hay không".
Chu Vỹ Hải cười nói.
Chu Dương vừa nghe thấy lập tức vui mừng, nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình,
trong đó anh càng nhấn mạnh vào việc mà Tô gia và Chu Vỹ Hải cần làm cùng nhau.
Thời gian trôi nhanh, hai giờ đồng hồ đã trôi qua.
Cuối cùng Chu Dương cũng đã bàn bạc xong với Chu Vỹ Hải.
Chu Vỹ Hải không có điểm nào phản bác với kế hoạch của Chu Dương, chỉ nhắc nhở
một vài chi tiết bảo anh thay đổi một chút.
Sau khi Chu Dương cân nhắc suy nghĩ, cũng đã sửa lại.
Lần này Chu Dương và Chu Vỹ Hải vô cùng hài lòng.
Điều mà Chu Dương hài lòng là có thể có được sự giúp đỡ của Chu Vỹ Hải, vậy thì khi
đối phó với Hứa gia, phần thắng của anh cũng sẽ lớn hơn.
Điều mà Chu Vỹ Hải hài lòng là, Chu Dương là con trai của Chu Hằng Thiên, hơn nữa
suy nghĩ chu toàn, làm việc cẩn thận, vô cùng hiếm có.
Điểm này rất giống với Chu Vỹ Hải khi còn trẻ.
Khiến ông ấy như nhìn thấy bản thân mình ngày xưa.
Bàn bạc xong, Chu Dương tạm biệt Chu Vỹ Hải.
Lần này anh không chỉ đến thăm Chu Vỹ Hải, tìm ông ấy giúp đỡ, Chu Dương còn phải
tìm sự giúp đỡ của nhiều người hơn nữa.
Bọn họ đã mất gần một buổi chiều ở tòa nhà tài chính Thiên Địa, nhìn thấy trời cũng đã
tối, bọn họ nhất định phải nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.
Chu Thế Minh lo lắng chờ bên ngoài phòng làm việc, ba người Chu Dương và Chu Vỹ
Hải đã ở trong văn phòng hơn hai tiếng đồng hồ, Chu Thế Minh ở bên ngoài giống như một
ngày dài bằng một năm, vô cùng khổ sở.
May thay mấy người Chu Dương cuối cùng đã đi ra.
"Mọi người cuối cùng cũng đã ra rồi, tôi sốt ruột sắp chết rồi đây".
Nhìn thấy Trần Thế Hào đi ra, Chu Thế Minh vội vàng than thở, nhìn vào trong phòng làm
việc, thấy Chu Vỹ Hải kéo tay của Chu Dương, tươi cười nói, đột nhiên Chu Thế Minh sững
sờ, miệng khẽ hé mở, vẻ mặt không dám tin.
Chu Thế Minh hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình, ông ấy đang nhìn thấy gì vậy?
Chu Vỹ Hải lại kéo tay một người trẻ tuổi, tươi cười nói chuyện?
Nếu không phải Chu Thế Minh tận mắt nhìn thấy, cho dù người khác có ba hoa nói thì
ông ấy cũng sẽ không tin.
Nhưng bây giờ, sự thực đang ở trước mắt, khiến cho ông ấy hơi nghi ngờ.
"Tình huống gì đây?"
Chu Thế Minh sững sờ nói.
"Ông đi hỏi ông Chu đi, nếu như ông ấy muốn nói cho ông thì tất nhiên sẽ nói, còn nếu
không, tôi khuyên ông đừng nên hỏi nhiều".
Trần Thế Hào lắc đầu, không nói thêm nữa.
"Còn tỏ vẻ thần bí, có gì không thể nói chứ?"
Chu Thế Minh liếc nhìn Trần Thế Hào, lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt tò mò nhìn Chu
Dương.
Trước kia khi ông ấy nhìn thấy Chu Dương còn hiểu nhầm Chu Dương là con trai của
Trần Thế Hào và Tôn Liên, chỉ là ông ấy không ngờ Chu Dương lại có thể thân mật với Chu
Vỹ Hải như vậy.
Điều này hoàn toàn khác biệt so với hiểu biết của Chu Thế Minh về Chu Vỹ Hải, trong
lòng càng có thêm một khúc mắc.
Sau khi chào tạm biệt Chu Vỹ Hải, mấy người Chu Dương nhanh chóng rời khỏi tòa nhà
tài chính Thiên Địa, đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.
Bến cảng Thuấn Thiên ở Đông Hải.